Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

chương 88: giao dịch cuối cùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại Ninh không sợ chết còn chê không đủ.

“Chú sẽ không so đo với lời nói thật của con cháu đâu nhỉ?" Cô nhấn mạnh chữ "nói thật".

Thời Mộ Dương giơ tay đặt lên đầu nhỏ của cô, dùng sức như đang xoa đầu trọc.

“Đúng vậy, đương nhiên rồi.”

Đại Ninh bị xoa đến da đầu phát đau cũng không lên tiếng. Dù sao cô cũng hiểu rõ tình hình bây giờ, chuyện hai người muốn chung sống hòa thuận đã trở thành trò cười.

Thời Mộ Dương chưa bao giờ là người đàn ông rộng lượng, nếu đổi lại là Trần Cảnh thì anh sẽ không so đo với cô, còn Thời Mộ Dương thì khác, nếu cô đâm anh một nhát, anh có thể trở tay đánh gãy hai chân cô.

Song có lấy lòng anh cũng vô dụng, tâm tư anh xảo quyệt, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Anh có thể ra lệnh cho đàn em vì mình vào sinh ra tử đi chết mà không chớp mắt lấy một cái.

Hơn nữa biết rõ khi cô còn nhỏ không phải cô bé ngoan gì, vậy mà Thời Mộ Dương vẫn thích cô, bản thân anh ta cũng chẳng phải là tên tốt lành gì cho cam.

1

Đại Ninh đi đằng trước, Thời Mộ Dương cũng nhàn nhã tản bộ theo sau.

Đại Ninh không nghi ngờ chút nào, nếu như cô là đàn ông, tên chó này chắn chắn kêu mình cõng anh ta đi.

Cô vốn đang tò mò, tại sao Thời Mộ Dương không trả thù chuyện cô vừa nãy nói cái đó của anh ta nhỏ, kết quả giây tiếp theo, Đại Ninh giẫm một chân vào khoảng không và rơi xuống bẫy thú.

Cô ngồi trong hố với khuôn mặt xám xịt, trên đỉnh đầu xuất hiện một khuôn mặt tươi cười.

Thời Mộ Dương buông tiếng thở dài: “Cục cưng, sao cháu lại không cẩn thận như thế?"

Trên đầu Đại Ninh còn dính mấy cọng cỏ dại, mái tóc xoăn rối bù. Cô nhổ đống đất vô tình cho vào miệng ra.

Thằng khốn này!

Thấy cô ngã mà không bất ngờ chút nào, rõ là anh biết chỗ này có cái hố to nên cố ý không nhắc cô.

Cô đã bảo mà, một kẻ lòng dạ hẹp hòi như Thời Mộ Dương sao có thể không mang thù, hóa ra đang chờ cô ở đây.

Đại Ninh kiềm nén cơn giận, đưa tay về phía anh.

“Chú mau kéo cháu lên đi."

“Cháu đã không ăn một ngày cũng không còn sức, cháu gái cố gắng tự mình lên nhé." Thời Mộ Dương cười nhạt nói: "Chú tốt bụng nhắc nhở cháu một câu, gần chỗ này có rắn độc, nếu cháu mà không nhanh lên, nó sẽ bò vào cùng cháu đấy."

Đại Ninh hoàn toàn tin tưởng, dù cho gần chỗ này không có rắn độc nhưng cô mà không nhanh leo lên trên, Thời Mộ Dương rất có thể sẽ ném một con vào trong.

Đại Ninh hiểu rõ hết đường cầu cứu, cô cắn răng thử leo lên.

Đáng tiếc đêm qua trời mưa, bùn đất tương đối mềm xốp nên trong hố gần như không có chỗ cho cô phát huy sức lực. Cô thử rất nhiều lần, mồ hôi ướt nhẹp tóc bên má, vốn đã hạ sốt, giờ đây đôi môi đỏ bừng cũng dần trở nên trắng bệch.

Đại Ninh chưa bao giờ nhếch nhác như thế, cuối cùng cô cũng cảm thấy tủi thân, đáy mắt loang loáng ánh nước, dù có muốn khóc hay không cũng phải chậm chạp leo lên đó.

Ánh mắt Thời Mộ Dương vô cảm, lạnh nhạt nhìn cô.

Anh chợt nhận ra vừa rồi mình lại có ý nghĩ đồng cảm với cô, sắc mặt Thời Mộ Dương lạnh đi vài phần.

Cuối cùng tay của Đại Ninh cũng chạm tới mặt đất, Thời Mộ Dương ngồi xổm xuống nắm lấy cổ tay cô.

Cô ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị Thời Mộ Dương dùng một lực rất nhẹ khiến cô lại ngã vào hố.1

Cô nằm dưới hố, siết chặt ngón tay, đôi mắt híp lại, bây giờ cô không hề giả vờ đáng thương cũng không thèm nhìn Thời Mộ Dương, cô cố hết sức của mình leo lên nhưng vẫn thất bại rất nhiều lần, lúc Thời Mộ Dương không còn kiên nhẫn nữa, cô thở hổn hển ngồi ở mép hố.

Cả người Đại Ninh toàn là bùn đất, cẳng chân trắng nõn hơi run run.

“Đứng lên.” Thời Mộ Dương nhìn sắc trời: “Trời sắp tối rồi.”

Nếu trước khi trời tối mà họ không rời khỏi đây, chắc chắn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Trong lòng Đại Ninh hận muốn giết anh ta, nếu đã biết nguy hiểm, tại sao còn lãng phí thời gian cố tình chỉnh cô! Nghĩ thì nghĩ thế, Đại Ninh cũng biết việc nào nặng việc nào nhẹ, ai biết sau khi trời tối sẽ xuất hiện con quái vật gì ở đây.

Lần này Thời Mộ Dương cũng không cố ý kêu cô đi trước nữa, tự anh đi trước, trông anh rất nhàn nhã nhưng thực tế bước đi rất nhanh, có đôi khi Đại Ninh phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh.

Cô phát hiện năng lực quan sát của Thời Mộ Dương rất nhạy bén, có lúc chỉ dựa vào chỗ bùn đất và dấu chân là có thể phán đoán khu vực đó có nguy hiểm hay không.

Đại Ninh vừa loạng choạng đuổi theo anh vừa chìm vào suy nghĩ.

Tình trạng này không được!

Ở trên “hòn đảo tội ác” có rất nhiều đàn ông còn phụ nữ thì ít đến nỗi hầu như không có. Khuôn mặt của cô chỉ có lợi khi ở tình huống an toàn, nhưng khi ở một nơi thế này thì chẳng khác gì ném một con cừu vào bầy sói.

Đại Ninh biết mình là cọng bún thiêu không có sức chiến đấu, cô cũng biết tên chó Thời Mộ Dương này thoạt nhìn thì nữ tính, thực ra thủ đoạn lại vô cùng lợi hại, nếu anh bằng lòng che chở cô thì cô sẽ an toàn khi ở đây, nhưng với tình huống bây giờ, Thời Mộ Dương mà không ra tay đối phó với cô là đã tốt lắm rồi, nói gì đến việc bảo vệ?

Bọn họ sẽ đi khỏi cánh rừng trước khi trời tối.

Đại Ninh vốn không phải người tốt nên đương nhiên sẽ nghĩ một người theo chiều hướng xấu. Trong lòng cô lộp bộp, nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ.

Thời Mộ Dương là người rất biết kiềm chế vọng của chính mình, anh không chạm vào cô chỉ vì tránh lại bị cô đâm cho một nhát, nếu người đàn ông này đủ tàn nhẫn, thậm chí anh còn có thể xem cô như chiến lợi phẩm! Tên chó Thời Mộ Dương, đừng có nói là anh ta sẽ ném cô cho đám cấp dưới của anh ta đấy!

Bước chân cô chợt dừng lại, Thời Mộ Dương nghe thấy tiếng bước chân sau lưng ngưng bặt liền quay đầu hỏi: "Cô lại muốn giở trò gì đây?"

Đại Ninh xoa xoa mặt, gượng cười.

“Chú à, chú nhìn cháu này, cháu xinh xắn như vậy nên ra khỏi rừng rất nguy hiểm đó!”

Thời Mộ Dương cười như không cười: “Cho nên?”

“Cho nên chú có thể bảo vệ cháu không?" Cô lanh lợi nói: “Chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé, nếu một ngày nào đó rời khỏi được hòn đảo này, cháu sẽ giúp chú giết anh chú, thế nào?"

“Chẳng ra sao cả, cháu coi trọng chú quá, chú không bảo vệ cháu nổi đâu." Thời Mộ Dương cử động cổ tay, xương cốt vang lên răng rắc, giọng điệu anh mang theo vài phần trào phúng: “Vả lại ai biết bây giờ có phải cháu gái thích biệt thự màu xanh lá không."

Đại Ninh chớp chớp mắt vô tội, làm bộ nghe không hiểu anh đang nói gì.

"Sau mười ba tuổi, người ta đã không còn thích biệt thự rồi.”

Thời Mộ Dương ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy cô nghĩ thoáng đi, trinh tiết ở đây chả là cái thá gì cả. Cục cưng, không biết chừng cô lừa thêm mấy gã đàn ông là có thể tạo nguyên một đội quân luôn đấy.”

Đại Ninh nghiến răng: “Mong anh cũng vậy."

Thông não thất bại, Thời Mộ Dương đã hạ quyết tâm hy sinh cô.

Liên tục thăm dò đối phương mới thấy cô đang vào thế yếu là thật, quan trọng hơn là cô đã có lòng suy xét đến tính cách của Thời Mộ Dương. Hiện tại xem ra dù mềm hay cứng anh ta cũng không chịu, tâm địa tàn nhẫn, đúng là khó chơi.

Đại Ninh mỉm cười, đột nhiên nói với Thanh Đoàn: “Thôi bỏ đi, ta không công lược anh ta nữa.”

Thanh Đoàn ngơ người: “Hả?”

“Mi cũng thấy hai ngày nay ta cố tình yếu đến mức nếu anh ta dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết ta mà, nhưng anh ta không đồng cảm xíu nào. Cái tên Thời Mộ Dương này, dù mi có dùng vũ lực với anh ta cũng vô dụng, nhớ năm đó anh ta đối đầu với anh mình, vốn dĩ không có phần thắng nhưng anh ta không những trưởng thành còn dễ dàng mang theo đồ của cha già mình bỏ trốn. Ta mệt mỏi lắm rồi, không muốn chơi cùng anh ta nữa."

“Vậy, vậy chúng ta phải làm sao?”

Cô cúi đầu nhìn ngón tay yếu ớt, vô lực của mình.

“Ta đã mất đi một phần ba lực linh hồn cũng không ngại mất thêm chút nữa. Đoàn ngốc, nếu mi đã có năng lực khống chế linh hồn và không gian, vậy, chi bằng chúng ta làm một giao dịch cuối cùng đi.”

“Không được!” Thanh Đoàn không chút suy nghĩ cự tuyệt: "Nếu cô lại mất một phần ba lực linh hồn thì cô không thể sống quá một năm đâu!”

Đại Ninh nhìn nó một cách kỳ quái: “Mi kỳ lạ thật đó, ta chết rồi, chẳng phải mi có thể chấp hành khế ước lấy linh hồn của ta sao?”

“Ta… Ta…” Trong lòng Thanh Đoàn buồn bã, khô khan nói: “Dù sao ta cũng không đồng ý.”

1

“Mi không đồng ý, vậy thứ chờ đợi ta khi vừa ra khỏi khu rừng chính là vận mệnh không khác gì kiếp trước."

Thanh Đoàn biết cô đang ám chỉ cái gì.

Ở một nơi như thế này còn đáng sợ hơn cả lần đầu gặp Đại Ninh suýt bị hiếp tập thể.

“Mi ngẫm lại đi.” Cô chọc chọc cái đầu của nó.

Muốn cô sống hạnh phúc một năm hay là muốn cô sống không bằng chết ở đây.

*

Đại Ninh nghĩ đến đó được, đương nhiên Thời Mộ Dương cũng có thể nghĩ đến.

Ở chỗ này mà muốn bảo vệ Kỷ Đại Ninh với cái vẻ ngoài như thế, chỉ e cố gắng hết sức cũng phải lột một lớp da.

Anh không muốn che chở cô, thậm chí còn lạnh lùng nghĩ, cô cũng không phải người phụ nữ của anh, chính mình cũng không phải chú ruột của cô nên càng không có nghĩa vụ gì.

Anh tiện tay bảo vệ Kỷ Điềm còn tạm được, ít nhất cô gái đó tin tưởng và ngưỡng mộ mình hết lòng.

Còn Kỷ Đại Ninh, thôi dẹp đi.

Anh đã nhận đủ bài học cũng biết cô là người thế nào. Đời này, Thời Mộ Dương muốn có quyền lực, muốn Thời Mộ Vân chết, muốn bản thân sống thoải mái.

Anh không cần tình yêu, còn vấn đề sinh lý có thể giải quyết hay không cũng không quan trọng lắm.

Mặc dù "làm" Kỷ Đại Ninh quả thật rất sảng khoái, nhưng Thời Mộ Dương biết mình gánh không nổi hậu quả ấy. Những người phụ nữ khác chẳng lẽ không phải phụ nữ sao, anh không kén cá chọn canh cũng chả phải là cô thì không thể.

Anh sẽ không động tâm với loli ngoan độc này lần thứ hai, anh không phải đồ ngu. Vốn dĩ bảy năm trước, anh cũng không thích cô nhiều đến đâu.

Thời Mộ Dương nghĩ như vậy, trong lòng lạnh lẽo. Anh hạ quyết tâm mặc kệ Kỷ Đại Ninh sống hay chết, anh tính toán, Kỷ Đại Ninh đã ăn hoa kia, máu của cô hẳn có tác dụng mới đúng.

Hai người một đường bình an vô sự.

Tiếng hít thở của Đại Ninh dần nặng hơn, thể lực đã cạn kiệt, cô có thể cầm cự đến bây giờ đã là cực hạn.

Mắt thấy sắp nhìn thấy bìa rừng, bên tai vang lên âm thanh “vù vù” yếu ớt.

Sắc mặc Thời Mộ Dương thay đổi, nhanh chóng lùi về sau.

Anh cởi bộ quân phục màu xanh lục ra, bôi nước thuốc lên mặt và cơ thể.

Tất cả điều này được hoàn thành chỉ trong vài giây.

Ngay lúc Thời Mộ Dương muốn chạy thì một cơ thể mềm mại đã nhảy bổ lên người anh.

“Đm, Kỷ Đại Ninh, buông tay!” Thời Mộ Dương nóng nảy quát.

“Không buông không buông!” Đại Ninh ôm chặt cổ anh: “Nếu anh mặc kệ tôi thì chúng ta chết chung đi.”

Anh tức đến mức bật cười.

Hết lần này đến lần khác vào lúc này lại không thể đôi co với cô, Thời Mộ Dương lập tức thay đổi sự lười nhác ban nãy, động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn.

Gần như ngay khi chân trước của anh vừa rời khỏi, một đàn côn trùng độc có cánh màu đen đã bay qua sau lưng anh.

Đại Ninh lặng lẽ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đàn côn trùng to trông như con ong độc, mỗi con đều to gấp đôi móng tay cái, bọn chúng bay qua chỗ cây cao, nháy mắt cái cây đã bị chúng cắn sạch sẽ.

Da đầu cô tê rần, ôm chặt cổ Thời Mộ Dương: “Chạy mau, chúng nó đuổi theo kìa.”

Người có hai chân sao có thể sánh với kẻ bay trên trời.

Thời Mộ Dương nheo mắt, kéo cô xuống khỏi người mình.

“…!” Đại Ninh lập tức hiểu rõ, tên chó này vậy mà quyết định đưa cô cho bọn côn trùng ăn để mình có thể dễ dàng chạy.

Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.

Cô nghiến răng nanh, khá lắm Thời Mộ Dương! Cô còn chưa làm lá chắn cho người nào đâu, ai cũng đừng hòng chạy thoát!

Chớp mắt kia khi Đại Ninh bị anh kéo xuống, cô đột nhiên đâm sầm vào anh, anh đi chết đi!

Thời Mộ Dương cũng không rõ, cô gái yếu ớt này lấy đâu ra sức lớn như vậy, anh giữ chặt cổ tay của đối phương, hai người cùng nhau lăn xuống sườn dốc.

Ong độc đuổi theo trên sườn dốc, chúng mất dấu liền bay về hướng khác.

Thời Mộ Dương và Đại Ninh cùng nhau lăn xuống.

Thật vất vả mới tạm dừng, Thời Mộ Dương cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng anh nổi lên tia độc ác, giơ tay bóp chặt cổ đối phương!

Cô bé khốn khiếp, thật quá to gan!

Kết quả nâng tay lên mới phát hiện tay của mình trắng nõn nhỏ nhắn, yếu ớt vô lực, thế này thì thôi đi, mẹ nó vậy mà bóp cổ đối phương không được.

Cổ của Kỷ Đại Ninh trở nên thô như vậy từ bao giờ thế!

Trong lòng Thời Mộ Dương bỗng dâng lên dự cảm xấu, cho đến khi người phía trên dùng giọng nam đầy từ tính phát ra tiếng nũng nịu: “Đau ~”, sắc mặt anh tối sầm.

Thời Mộ Dương nắm cằm đối phương.

Ánh vào mi mắt rõ ràng là bộ dáng của chính mình. Hơn nữa anh còn nhìn thấy rõ dáng vẻ của mình bây giờ trong mắt đối phương--

Khuôn mặt nhỏ nhắn to cỡ lòng bàn tay, cặp mắt đen lúng liếng, mái tóc xoăn rối bù, giống như một con búp bê bẩn thỉu.

Chẳng qua con “búp bê” ấy giờ phút này có đôi mắt hung ác, dữ dằn giống như muốn ăn thịt người.

Vậy mà họ lại hoán đổi thân xác cho nhau!

Đại Ninh từ bối rối dần phản ứng lại, cô biết Thanh Đoàn đã đồng ý giao dịch, trong lòng cô cười ầm lên, bắt chước theo giọng điệu của Thời Mộ Dương, buông lời thương hại: “Bé Dương à, phải nghĩ thoáng chút, trinh tiết chả là cái thá gì cả, nếu bây giờ anh bằng lòng, anh có thể thành lập... ừm... rất nhiều rất nhiều đội quân luôn đó!”

Truyện Chữ Hay