Đại Ninh bị anh bịt miệng, cô đau đớn vô cùng, nhưng vẫn chọn cách há miệng cố gắng cắt đứt một miếng thịt từ trên tay anh.
Kỷ Đại Ninh cô cái gì cũng dám làm, chỉ là không muốn mình chịu thiệt vì người khác.
Thời Mộ Dương nhướng mày, anh là người thông minh, nhìn thấy vẻ mặt của cô là biết tổng cô định làm gì.
Thế nên khi cô há mồm, anh bèn nắm lấy sợi dây thừng trong tay, buộc Đại Ninh phải ngả người ra sau.
"Ối..."
Thời Mộ Dương tiện thể đè cô xuống mặt đất khiến cô nằm sấp, anh xem cô như cái gối, thản nhiên ngủ trên eo cô.
Đại Ninh ghé vào hang động, đau đến bật khóc.
Cô vẫn cố gắng vùng vẫy, chỉ là Thời Mộ Dương trông thì yếu ớt, lại mạnh như cái gì, tâm tư xảo trá không nói, bàn về độ ngoan độc không hơn kém gì cô.
Thanh Đoàn gấp đến độ xoay vòng vòng.
"Đại Ninh, cô không sao chứ?"
"Mi... Hự... Mi thử làm cái gối cho người khác xem, hự... Ta muốn thiến Thời Mộ Dương, ta muốn anh ta không có người nối dõi, chết không có chỗ chôn." Hàm răng cô phát run, thở hổn hển nguyền rủa Thời Mộ Dương trong biển ý thức.
Cũng không biết có phải anh ta cố tình hay không, cô ăn "đoạn trường hoàng hôn" xong, bụng vốn đã quặn thắt, bây giờ bị anh đè ngay phần eo khiến cô toát mồ hôi lạnh.
Bàn tay nhỏ của Đại Ninh nắm chặt thành nắm đấm, bỗng dưng cô ứa nước mắt ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt ngây thơ, tái nhợt ấy chợt lướt qua vẻ oán độc mơ hồ sâu trong mắt.
Thanh Đoàn tựa như cũng biết, vội vàng dỗ dành: "Không đau không đau, để ta thổi cho cô nhé, không thể giết, không thể giết nam chính."
Một khi giết nam chính, linh hồn của Đại Ninh lập tức sẽ bị đẩy ra khỏi thế giới này.
Mặc dù Thời Mộ Dương là nam chính cuối cùng, nhưng chỉ số nguy hiểm của anh có vẻ rất cao, Đại Ninh mà chọn chết cùng anh ta, thành công thì không nói gì, nếu không thành công, đợi Thời Mộ Dương chạy thoát khỏi "hòn đảo tội ác", những tâm tư trong mấy năm qua của Đại Ninh xem như uổng phí hết.
Thời Mộ Dương người này, nuôi con mãng xà kia thành bộ dạng vâng lời, ngốc nghếch, chính anh ta lại có lòng dạ rắn rết.
Một giây trước còn cười hì hì nói chuyện với bạn, giây sau có làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái.
Đại Ninh nản lòng, vùi mặt vào khuỷu tay, im lặng chờ cơn đau đi qua.
Thời Mộ Dương nhắm hai mắt, trái lại hơi bất ngờ.
Anh vốn tưởng rằng đứa cháu gái nhỏ này sẽ gào khóc om sòm, dù sao với tính cách õng ẹo đó của cô, không giở trò là không thể, nói không chừng trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch làm sao để đâm chết mình.
Cũng giống như lần trước ở trong rừng, anh ở trên cây thấy cô dụ dỗ đám đàn ông kia lẫn nhau chỉ bằng vài ba câu nói.
Kết quả cô nức nở như chú mèo con, không ngừng hít vào, nhưng không hề gào khóc xin tha.
Anh thong thả đeo găng tay vào, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không tệ, trưởng thành rồi nên tiến bộ không ít. Cô biết rõ có khóc trước mặt người không thương mình cũng vô dụng.
Cơn mưa nhỏ kéo dài đến tận nửa đêm, đến khi Thời Mộ Dương mở mắt ra, Đại Ninh đã không còn động đậy.
Anh nghiêng mình qua, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Cô gái nằm rạp trên mặt đất, nửa bên khuôn mặt nhỏ dính đầy cát, lông mi đẫm nước mắt, ngón tay mảnh khảnh co lại, đã hôn mê.
Anh mỉa mai nghĩ, cũng không biết đứa cháu gái yếu như gà này của mình có thể sống sốt mấy ngày tại nơi tàn tạ này.
Đổi lại người đàn ông khác ở trên đảo suốt năm năm khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhường này, sao có thể không động tâm.
Cơ thể Thời Mộ Dương có vài phần chộn rộn, nhưng nét mặt và ánh mắt của anh lại hoàn toàn khác.
Anh xách cổ áo cô lên, để cô dựa vào vách đá bên cạnh, mình thì gối lên cánh tay, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
*
"Dậy đi, trời sáng rồi." Thời Mộ Dương nâng mũi chân lên hất hất Đại Ninh.Cô không hề nhúc nhích.
Thời Mộ Dương thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, anh ngồi xổm xuống sờ trán cô.
"Phiền phức, phát sốt rồi."
Anh nhân tiện nằm xuống luôn, cũng lười quan tâm.
Thuốc trên đảo quý giá như vậy, tại sao anh phải lấy ra cứu Kỷ Đại Ninh? Hơn nữa phát sốt cũng không lấy mạng cô được, cùng lắm khó chịu chút thôi.
Đêm qua vừa mới mưa, mà bây giờ mặt trời đã lên cao. Nhìn cái nắng như thiêu như đốt bên ngoài, ngón tay Thời Mộ Dương đều lười nhúc nhích.
Thời Mộ Dương mặc kệ Đại Ninh, còn Thanh Đoàn thì vô cùng nôn nóng, tuy Đại Ninh là cô gái hay ra vẻ nhưng cô đã lâu chưa từng bị bệnh, đặc biệt khỏe mạnh.
Nó mở cơ thể tròn vo ra, vụng về chuyển năng lượng sang cho cô.
1
Cơ thể của nó đã cạn kiệt, vốn dĩ không lớn mấy, dần dần trở nên nhỏ đi.
Đại Ninh mở mắt, đẩy nó ra khỏi biển ý thức.
Cô nghiêng mặt sang một bên, mím môi nói: "Ngu ngốc."
Có sức mạnh của Thanh Đoàn, Đại Ninh cảm thấy dễ chịu không ít, nhưng cô biết cứ tiếp tục như vậy không phải là cách.
Bụng cô trống rỗng, kể từ khi tối qua ăn đám hoa cúc bách nhật trắng, đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, thậm chí còn chưa uống nước.
Cô dứt khoát không đếm xỉa gì ôm lấy đùi người đàn ông, ngẩng mặt lên, cô co được duỗi được, đáng thương nói: "Chú ơi, người ta đói quá, cho cháu ăn chút gì đi."
Người đàn ông mở mắt ra, nhìn cô với vẻ hứng thú.
"Cháu yêu à, chú cũng đói rồi, nếu không phải thấy cháu sống không bằng chết thì chắc cháu đã đi tìm thức ăn giúp chú rồi đấy."
Đại Ninh cả giận nói: "Anh có tay có chân còn không bị bệnh. Anh không đi tìm thức ăn, chẳng lẽ muốn hai ta chết đói chung với nhau sao?"
Thời Mộ Dương mỉm cười về phía cô: "Chú không muốn cử động."
"Trước khi đến đây, anh không mang theo lương khô hả?"
"Lười mang."
Thời Mộ Dương mặc kệ cô đang ôm chằm chân mình: "Cháu yêu, chú muốn nhắc nhở cháu một câu, đừng có nhéo chú, nhân tiện giấu kỹ vũ khí của cháu vào, ông đây mà đau thì sẽ có phản xạ giật đầu gối. Đạp chết cháu rồi, chú sẽ tiếc lắm."
Ngón tay Đại Ninh cứng ngắc, cô cười ngây ngô, bóp chân cho anh.
Cô gái niềm nở nịnh nọt nói: "Người ta chỉ là muốn xoa bóp cho chú thôi, chú lặn lộn đường xa, vất vả cho chú quá."
Thời Mộ Dương cong môi: "Thật là một bé cưng ngoan ngoãn."
Anh vươn tay, Đại Ninh căm giận lấy cây kim đã giấu ra rồi bỏ vào lòng bàn tay anh. Cây kim này được rút ra từ trang sức trên người cô.
Thời Mộ Dương quan sát một lát rồi lấy cây kim đâm vào mặt cô.
Cây kim nhọn đâm vào, thoáng cái mặt Đại Ninh đã xuất hiện vết sẹo nhỏ.
Trong lòng Đại Ninh mắng anh xối xả, ngoài mặt thì vô tội, mắt to long lanh ánh nước: "Chú làm cháu bị thương rồi kìa."
Thời Mộ Dương khẽ mỉm cười di chuyển mũi kim trên mặt cô.
"Run tay."
Cô nở một nụ cười đáng yêu ngoan ngoãn, khẽ nghiến răng.
"Lấy chồng rồi?" Thời Mộ Dương rút kim ra, bỗng dưng mở miệng hỏi.
Đại Ninh cố ý chọc giận anh, càng cười ngọt ngào: "Đúng vậy, vợ chồng nhà tôi có đứa con một tuổi, để lần sau nó gặp anh rồi gọi anh tiếng ông chú."
Thời Mộ Dương cười như không cười: "Thế thì không cần, chỉ là tôi không biết người nọ yêu khuôn mặt hay là yêu trái tim đen thui của cô đây?"
"Đương nhiên anh ấy không nông cạn như người nào đó trước đây rồi, anh ấy thích tính cách của tôi."
"Phải không?" Anh như suy tư gì đó.
"Bé Ninh à." Thời Mộ Dương nhìn vào đôi mắt cô, thở dài nói: "Cháu biết chú nông cạn mà, chú thích vẻ ngoài xinh đẹp. Tiếc là khuôn mặt cô gái mà chú yêu có tì vết, trên đảo lại không có chỗ nào phẫu thuật thẩm mỹ giúp cô ấy, bằng không cháu giúp chú một chuyện đi, đổi da mặt với cô ấy."
Giọng nói anh như một làn điệu dân ca trữ tình tuyệt đẹp lại chứa đầy ác ý sâu sắc.
"Dù sao con của cháu cũng đã một tuổi, người nọ cũng không để ý bề ngoài của cháu. Cho dù không có gương mặt này, hắn cũng sẽ tiếp tục yêu cháu. Ôi không, coi kìa, chú đang nói cái gì vậy? Cháu đã vào chỗ quái quỷ này rồi thì đời này không chắc có thể thấy ánh mặt trời ngoài kia không nữa."
Đại Ninh trợn tròn mắt, suýt nữa thì bật dậy khỏi mặt đất.
Thằng chó này!
Cô vội vàng buông chân anh ra, phồng má: "Cháu cũng nông cạn nên cháu rất yêu quý khuôn mặt của mình."
Đại Ninh thu mình vào một góc, không bao giờ dám trêu con rắn độc này nữa.
Sau khi lãng phí hơn nửa ngày, cô vẫn không nhận được một miếng thức ăn nào, trái lại còn khiến cô tức đến ngứa răng.
Thế là cả hai người đều bất động, không ai muốn đi tìm đồ ăn khi mặt trời lên đỉnh rồi trình diễn "tôi và đối phương ai sống thọ hơn."
Đại Ninh nói với Thanh Đoàn: "Đợi anh ta sắp chết đói, ta sẽ chém chết anh ta."
Thanh Đoàn nghĩ thầm, trông bộ dáng Thời Mộ Dương nhàn nhã thế kia, chỉ e anh ta còn chưa chết đói, Đại Ninh đã chết đói trước.
Khi mặt trời xuống núi sắp hoàng hôn, sắc mặt Đại Ninh thay đổi.
Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác bị "đoạn trường hoàng hôn" hành hạ ngày hôm qua.
Thời Mộ Dương mở mắt, đứng dậy khỏi hang động chật hẹp.
"Đi thôi cháu gái."
"Đi đâu?" Đại Ninh hỏi.
"Lũ ngu xuẩn kia đến giờ vẫn chưa tìm đến, ông đây đi nhặt xác giúp bọn chúng."
Lúc này Đại Ninh mới hiểu, hóa ra Thời Mộ Dương đang đợi người của anh ta tìm đến đây. Đám người đó không đến, dù anh có lười đến mấy cũng phải tự mình ra ngoài, anh không thể nào chết đói ở đây thật.
Trong lòng cô suy nghĩ, chợt nhớ tới mấy lời mà cô nghe được từ nhóm người kia thảo luận lúc còn trong rừng. Liên kết lại với nhau, nháy mắt Đại Ninh đã hiểu rõ tình cảnh bây giờ của Thời Mộ Dương.
Anh ta muốn chạy về cứu mãng xà và Kỷ Điềm! Anh ta vội, nhưng cô thì không.
Mãng xà và Kỷ Điềm, có chết thì chết thôi.
"Tôi không đi." Đại Ninh hừ một tiếng, biết anh cần mình nên bây giờ cô cũng không giả bộ ngoan ngoãn nữa: "Thời Mộ Dương ông cụ anh, anh và con mãng xà đó của anh cùng đi tìm chết đi!"
Thời Mộ Dương cười khẽ, liếc nhìn cô.
"Cô cho rằng tôi đang hỏi ý kiến của cô sao?" Anh dường như rất kinh ngạc: "Cục cưng, năm nay cháu đã hai mươi mốt rồi, không phải mười hai tuổi, sao còn ngây thơ như vậy. Giết cháu rồi lấy máu đều có hiệu quả như nhau. Nếu cháu không muốn đi, chú thương cháu nên tất nhiên sẽ thành toàn cho cháu."
Đại Ninh bỗng ôm eo anh: "Đi đi đi, chúng ta mau lên đường thôi chú, nếu không con rắn đấy sẽ chịu khổ thêm một ngày đó."
"Bé ngoan." Anh xoa xoa mái tóc xoăn xù của cô: "Cháu đi trước đi."
Anh dường như nhớ tới gì đó: "Cháu đã ăn "đoạn trường hoàng hôn" nên lát nữa sẽ đau, lại đây, chú đưa thuốc giải cho cháu."
Đại Ninh nghi ngờ nhìn anh.
"Muốn hay không?" Thời Mộ Dương hỏi.
"Muốn!"
Cô nửa tin nửa ngờ cầm viên thuốc màu đen trong tay, kêu Thanh Đoàn kiểm tra.
Thanh Đoàn nói: "Không phải độc."
Đại Ninh ăn xong, đắng đến mặt biến sắc. Chẳng lẽ trong đó có bỏ thêm hoàng liên [1]!
[1] Hoàng liên là một loại cây thuốc vị đắng và nó có rất nhiều công dụng chữa bệnh.
Thế nhưng sau khi đi ra ngoài một lúc, bụng cô thật sự không còn đau nữa
Thế nhưng sau khi đi ra ngoài một lúc, bụng cô thật sự không còn đau nữa.
Tâm tư cô lại trỗi dậy, bắt đầu cân nhắc làm sao chết Thời Mộ Dương.
Người đàn ông sau lưng thong thả ung dung nói: "Ba ngày một viên thuốc giải, sáu tháng điều trị một đợt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Ninh đen thui, nếu cô không nghe lầm, Thời Mộ Dương đang cười, chắn chắn là anh ta đang cười!
*
Mặc dù Thanh Đoàn tìm không thấy đường, nhưng nó lại khá đáng tin trong việc cảm nhận được nguy hiểm.
Thời Mộ Dương biết đường, bọn họ phối hợp lẫn nhau đến được bìa rừng mà không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Đại Ninh phát hiện rất nhiều bộ xương người trên đường đi. Xem ra cô quả thật xui xẻo, lên bờ đã ở ngay chỗ nguy hiểm nhất, nếu chẳng phải vì cô sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, không muốn đặt chân vào rừng cây, chỉ e mình đã sớm ngoẻo tại đây.
Trên đường gặp phải hai lần nguy hiểm, cô còn đang ốm nên đi rất chậm.
Thời Mộ Dương tên khốn này thỉnh thoảng còn uy hiếp cô, bảo cô đi nhanh hơn, nhưng khi có con rắn phóng đến cắn cô thì liền bị Thời Mộ Dương bóp chặt chỗ bảy tấc của nó rồi ném lên cây.
Đại Ninh hoảng sợ nhìn nó, phát hiện đầu con rắn còn cắm một cây kim, đúng là cây kim mà cô bị Thời Mộ Dương tịch thu.
Con rắn đã chết, hẳn anh đã bôi thuốc trên đó. Cô còn chưa kịp chân mềm kèm buồn nôn, Thời Mộ Dương đã kéo cô lại, hai người trốn sau bụi cỏ.
"Im lặng." Giọng anh lạnh đi vài phần, ra lệnh như thế.
Đại Ninh lập tức muốn bật lại anh, ước mình có thể bắn rap ngay tại chỗ.
"Đại Ninh, nghe lời anh ta đi, phía trước có một con hổ." Thanh Đoàn nói.
Đại Ninh lập tức ngậm miệng.
Quả nhiên không lâu sau ở xa xa xuất hiện bóng dáng lờ mờ của một con hổ trắng.
Đại Ninh vô thức lùi về sau một bước, Thời Mộ Dương ôm cô vào lòng, cơ thể hai người dán sát vào nhau, Đại Ninh căng thẳng nhìn con hổ.
Thời Mộ Dương cụp mắt nhìn cô, có lẽ do đang sốt nên cơ thể cô nóng bừng, khuôn mặt trông đẹp hơn bình thường, như thể đang trang điểm, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Con hổ vừa đi qua, lúc này Đại Ninh mới cảm thấy không ổn, có thứ gì đó cưng cứng đang chống lên người cô.
Cô ngẩn người, cúi đầu nhìn một cái.
Lại ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thời Mộ Dương.
Thời Mộ Dương nhếch môi: "To không?"
Đại Ninh phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn anh, làm nũng nói: "Ngoài miệng thì chú chán ghét người ta nhưng cơ thể lại rất thành thật."
Thời Mộ Dương nhàn nhạt "A" một tiếng.
Vẻ mặt cô ngây thơ, cười khanh khách nói: "Nếu chú muốn nghe lời thật lòng thì cái đó của chú còn nhỏ hơn cây kim vừa nãy! Chú mà không nói, cháu còn không để ý "thằng nhóc" của chú đâu." Xem anh có tức chết không!
"..." Khóe môi Thời Mộ Dương thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Thanh Đoàn:... Ta đã đăng xuất.