Cái ngày hôm đó sau khi Gilbert tức giận bỏ đi, Cecilia chỉ biết lẻ loi một mình trong nhà ăn của Học viện vào giờ nghỉ trưa.
“Mình nên làm gì đây…?”
Cô dùng đầu nĩa chọc miếng bánh quiche vừa rơi ra khỏi đĩa. Thường ngày Cecilia vẫn hay ăn trưa cùng Gilbert, nhưng vì sự việc vừa xảy ra, tất nhiên cô đã không rủ cậu ấy đi ăn chung nữa. Gilbert cũng chẳng tìm cô vào giờ ăn trưa nên chắc chắn cậu ấy không muốn gặp cô rồi.
Nhắc mới nhớ, mấy nữ sinh hay đuổi theo cô vừa đuổi vừa reo “Hoàng tử Cecil!” có vẻ nhưng đã tự thỏa thuận một điều gì đó với nhau rằng, họ sẽ không tiếp cận cô bừa bãi nữa. Tất nhiên, cô vẫn cảm nhận được vài ánh nhìn mãnh liệt hướng tới mình trong lúc ăn, nhưng không còn ai bàn tán hay cố tìm cách ngồi cạnh cô nữa. Như thế này thì cô có thể thoải mái chìm vào thế giới riêng tư của mình rồi.
Cecilia thật sự rất biết ơn điều đó.
“Mình vẫn phải làm gì đó với Leanne, nhưng mình không thể bỏ Gil sang một bên được…”
Cuối cùng, cô vẫn không biết sự kiện của Jade và Leanne ở hội trại trường có thực sự được coi là thành công hay không. Jade đã bảo vệ Leanne nhưng không hề bị thương, và kể từ đó cả hai càng trở nên thân thiết với nhau hơn. Hai người họ gặp gỡ và chia sẻ nhiều bí mật cho nhau trông giống như một dấu hiệu nảy sinh tình yêu ấy.
Tuy nhiên, theo góc nhìn của Cecilia – người đã biết được sự thật, hai người họ chắc chắn chẳng có mối quan hệ nào như thế cả.
“Cô bạn này không có vẻ gì là làng tránh các sự kiện với những ‘nhân vật’ khác, nhưng điều đó không có nghĩa là trong tương lai chắc chắn họ sẽ yêu nhau…”
Điều này cũng xảy ra với các ‘nhân vật’ khác, nhưng người có động thái không thể ngờ tới nhất lại là nữ chính Leanne. Cecilia nghĩ rằng cô bạn sẽ đắm chìm trong biển tình yêu vì là nữ chính trong bộ game hẹn hò giả tưởng, nhưng thật bất ngờ, có vẻ như cô gái này chẳng mấy bận tâm tới đời sống tình cảm của mình. Ngược lại, cô bạn có vẻ hứng thú trong việc gia tăng ‘đồng bọn’ chung sở thích với mình hơn.
Cecilia đút một miếng bánh quiche vào miệng.
“Dù sao thì, phải xử lí vấn đề của Gil cho xong cái đã!”
Gilbert là một thành viên trong gia đình quan trọng đối với cô. Tất nhiên, ưu tiên hàng đầu của cô là thoát khỏi bi kịch, nhưng đối với Cecilia, người duy nhất mà cô trân trọng hơn cả bản thân mình chính là Gilbert. Cậu ấy không chỉ là người em nuôi mà còn là người bạn thân nhất của cô. Việc bảo vệ cậu ấy cũng là trách nhiệm của cô.
“Nhưng mà tại sao Gil lại tức giận thế nhỉ?”
Cô sẽ cảm thấy có lỗi nếu như không nói với Gilbert việc mình đã ở chung phòng và ngủ chung giường với Oscar, nhưng vì cô không hề bị lộ thân phận là con gái nên vấn đề này chẳng có gì to tát.
Ít ra thì Cecilia đã nghĩ là như vậy. Cô nghĩ kiểu gì Gilbert cũng biết chuyện, và cậu sẽ thấy khá ngỡ ngàng và câu chuyện sẽ trở thành một ký ức vui nhộn, nhưng không ngờ rằng, cậu lại coi đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Lâu lắm rồi cô mới thấy Gilbert giận dữ như vậy.
“Cecil? Hôm nay cậu ăn trưa một mình à?”
Khi quay đầu lại về phía giọng nói, cô nhìn thấy Oscar.
Có lẽ là do cuốn tiểu thuyết của Leanne nên các nữ sinh khi nhìn thấy hai người ở cùng nhau bắt đầu thì thầm sôi nổi. Một số còn rít lên.
‘Trí tưởng tượng của mấy người bắt đầu bay cao bay xa rồi đó…’
Cecilia cười bất lực.
Tất nhiên, Oscar cũng biết về cuốn tiểu thuyết đó, nhưng anh ta không có vẻ gì quan tâm tới nó lắm.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, chẳng thèm xin phép Cecilia. Sau đó, một người phục vụ mang ra cho anh một tách cà phê.
Đây là nhà ăn của học viện hội tụ toàn con cháu nhà quý tộc. Vậy nên dịch vụ ở đây cũng tốt hơn rất nhiều so với những quán cà phê hay nhà hàng bình thường, đã thế lại còn được trang trí bằng những họa tiết rất kiểu cách.
Oscar nhấp một ngụm cà phê.
“Hiếm khi thấy cậu một mình đấy. Gilbert đâu rồi?”
“Một số chuyện đã xảy ra… Còn cậu thì sao, Oscar?”
“Tôi không có thời gian ăn trưa hôm nay nên chỉ qua đây nghỉ ngơi một lát thôi.”
Anh nói rồi giơ tách cà phê trên tay lên.
“Cậu chỉ uống mỗi vậy thôi sao? Không thấy đói hả? Tôi biết rằng cậu phải bận việc triều chính vào giờ nghỉ nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì rất hại sức khỏe đó có biết không?”
“Nhưng kiểu gì tôi chả phải như thế này. Quen trước với nó chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Không nên tốn thời gian vào những việc không quá cần thiết.”
“Biết là thế nhưng mà…”
Cecilia thở dài.
Sau khi bắt đầu chơi với Oscar, cô phát hiện ra rằng anh luôn tham gia vào việc triều chính song song với việc học ở Học viện. Tất nhiên có rất nhiều tài liệu không thể để công khai nên có vẻ như anh ấy thường quay trở về ký túc xá vào giờ nghỉ trưa. Đức vua cũng nhiều lần cho gọi anh nên nhiều lúc anh sẽ vắng mặt trong giờ học vào buổi chiều hay có hôm là cả ngày.
“Dù sao thì! Chắc cậu cũng thấy đói lắm! Ăn cái này đi!”
Cecilia lấy tay đút một miếng bánh mỳ vào miệng Oscar.
“Gì-Gulp…”
“Nếu cậu không nhai đàng hoàng thì sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa đâu.”
“…”
Lúc đầu, Oscar cố gắng kháng cự, nhưng cuối cùng cũng chịu nhai. Có vẻ anh ta đang đói thật.
Cecilia mỉm cười khi nhìn thấy điều đó.
“Đói như vậy thì không chiến đấu được đâu.”
“…Cậu… nếu như cậu mà ở Hoàng cung thì tôi e là sẽ không dừng lại chỉ với một lời nhắc nhở nghiêm khắc đâu…”
“Hả? Tại sao vậy?”
“Đồ ăn của tôi phải để cho hầu cận thử độc trước.”
“Aah-…”
Cecilia khẽ rít lên khi thấy mình hoàn toàn quên béng việc đó.
Tất nhiên, đồ ăn của Học viện Wruhel luôn được kiểm dịch nghiêm ngặt. Ở đây còn có cả người nếm thử đồ ăn để kiểm tra xem có độc trong đó hay không. Tất cả những dụng cụ ăn uống như dao và nĩa đều được kiểm tra đàng hoàng.
Đặc biệt hơn, Thái tử Oscar còn có người ăn thử và đồ ăn được chuẩn bị riêng. Điều này là để giảm tải tất cả những mối nguy hại có thể xảy đến với vị vua tương lai. Tách cà phê mà anh ta đang uống chắc chắn đã được thử vị trước.
“…Lần sau cậu nên để ý hơn.”
“À…Ừ. Tôi xin lỗi.”
“À thì, cũng không phải là tôi không thích nó…”
Hai tai của Oscar bỗng nhiên đỏ bừng, anh quay đầu nhìn xung quanh.
“À mà, sao mãi không thấy Gilbert xuất hiện nhỉ? Bình thường giờ này cậu ta sẽ chạy tới và xen ngang chúng ta…”
“Xen ngang…?”
“Cậu ta chắc chắn sẽ tới thôi. Kiểu gì chả thế.”
Đúng là, cứ mỗi khi Cecilia và Oscar nói chuyện với nhau là Gilbert sẽ xuất hiện.
Cecilia luôn nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng có vẻ như Oscar nghĩ rằng Gilbert cố tình phá đám.
“Không lẽ là… hai người đã cãi nhau sao?”
Oscar đoán trúng phóc. Anh lập tức hiểu ra khi nhìn Cecilia.
“Đã có chuyện gì vậy?”
Cảm giác tông giọng của anh nhẹ nhàng hơn bình thường, Cecilia trả lời.