Đường Quân Dao thấy cơ hội không thể bỏ lỡ, lập tức lựa chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể đối phương mà đánh đá túi bụi.
Mấy năm trước, nàng đã cùng Ngũ công chúa luyện roi một thời gian với các thị vệ do Thiên Hi đế lựa chọn, thế nên bản thân nàng đã có sẵn một nền tảng tập võ nhất định, không thể so sánh với những nữ tử mềm yếu bình thường; lúc này, đối phương bị nàng bất ngờ đánh úp mà không hề phòng bị, nhờ đó nàng mới có thể đắc thủ.
Nhân lúc người nọ đau đến nỗi ôm cơ thể quằn quại trên đất, nàng nhanh chóng nhặt gói thuốc người nọ đánh rơi dưới đất lên, bắt chước cách hắn làm với mình lúc nãy mà dùng sức bịt chặt miệng mũi của hắn ta.
Người nọ vùng vẫy kịch liệt vài cái, cuối cùng chòng mắt khẽ đảo, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.
Ngay lập tức, Đường Quân Dao cũng biết rõ công dụng của túi thuốc này là gì.
Chợt cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nàng vội vàng vịn vào thân cây bên cạnh, biết chắc mình đã vô tình hít phải thuốc trong túi, mặc dù nàng kịp thời nín thở nhưng vẫn bị hít vào một ít, cộng thêm vừa nãy hoạt động mạnh, cho nên thuốc mới đột nhiên phát tác.
Nàng thở hổn hển từng hơi, chốc lát, sau khi cảm giác đầu váng mắt hoa qua đi, nàng mới xoa cái trán đẫm mồ hôi của mình, cau mày nhìn về phía người đang hôn mê trên đất.
Đó là một nam tử gầy bé, quần áo gọn gàng được làm bằng vải thô, vẻ ngoài xấu xí, nàng dám chắc mình chưa bao giờ nhìn thấy người này.
“Này, được chưa thế? Nàng ta đã hôn mê chưa?” Bỗng nhiên, từ xa truyền tới tiếng dò xét của Đường Quân Du, Đường Quân Dao khẽ chớp mắt, nhanh chóng kéo người nọ giấu vào trong bụi cỏ bên cạnh, sau đó bắt chước giọng nói ồm ồm của nam nhân, trả lời: “Đã ngất rồi, tiếp theo nên làm thế nào?”
“Ngu xuẩn, nếu đã ngất rồi thì mau chóng cõng người tới hiên Ỷ Mai trước mặt, công tử nhà người chắc cũng sắp tới rồi đó.” Giọng nói của Đường Quân Du càng lúc càng gần, chẳng bao lâu, Đường Quân Dao đã thấy nàng ta bước ra từ góc ngoặt với khuôn mặt khó chịu, nhưng khi nhìn thấy nàng đứng thong thả trước mắt thì sắc mặt nàng ta lập tức đột biến.
() Hiên: phòng đọc sách.
” Muội, muội, muội…..” Đường Quân Du chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại xảy ra đến bước đường này, nàng ta vốn cho rằng Đường Quân Dao đã hôn mê, nay chẳng khác gì cá nằm trên thớt, nào ngờ bây giờ lại bình yên vô sự đứng trước mặt nàng.
“Hiên Ỷ Mai à? Ta hiểu rồi.” Đường Quân Dao nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Không đợi nàng ta kịp phản ứng, nàng đã đột nhiên lao tới, bắt chéo hai tay nàng ta ra sau lưng rồi chói lại thật chặt, thừa dịp nàng ta sắp mở mồm hét mà nhanh chóng lấy túi thuốc bịt chặt vào mồm nàng ta.
Đường Quân Du liên tục giãy giụa rồi ngất lịm đi.
Đường Quân Dao lập tức cõng nàng ta bước nhanh về phía hiên Ỷ Mai cách đó không xa, sau đó dùng chân đá văng cánh cửa, không chút nghĩ ngợi bỏ nàng ta lên chiếc giường ở trong phòng; thay vì lau cái trán lấm tấm mồ hôi, nàng nhanh chóng lật người nàng ta lại, để nàng ta đưa lưng về cánh cửa, sau đó gấp rút rời đi, nàng tìm một nơi khá khuất và nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, nàng muốn nhìn xem vị ‘công tử’ sẽ đến chỗ này rốt cuộc là nhân vật thế nào.
Chưa đến mười lăm phút sau, xuyên qua những nhành hoa phủ kín người, nàng thật sự nhìn thấy một bóng người có phần quen thuộc xuất hiện trước mắt mình, người nọ vụng trộm nhìn khắp bốn phương tám hướng, sau khi phát hiện xung quanh không có một bóng người mới bước nhanh về phía hiên Ỷ Lan, hắn đẩy cửa phòng sau đó khép hờ lại, rón ra rón rén đi vào trong.
Đường Quân Dao đã thấy rõ tướng mạo của người tới, người nọ không phải ai khác mà chính là Trần Triệu Dũng!
Việc đến nước này nàng đã hiểu rõ mọi chuyện, mặt lập tức lạnh đi.
Chẳng bao lâu, nàng trông thấy Trần Ngưng Trinh và Lý Thị hớt hải chạy tới, lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Trần Triệu Dũng từ trong hiên Ỷ Mai truyền ra, vẻ mặt của đám người Trần Ngưng Trinh biến đổi, ba chân bốn cẳng bước nhanh vào trong, đúng lúc đụng phải Trần Triệu Dũng hiện đang hoảng loạn, quần áo trên người không chỉnh tề.
“Dũng ca, cháu kêu cái quỷ gì thế?” Thấy cháu mình thất thố như vậy, Trần Ngưng Trinh không vui quát.
Trần Triệu Dũng không ngờ các nàng lại đến nhanh như thế, cũng bởi vì người trong phòng không phải người mà hắn muốn, song hắn cũng biết chắc chắn lần này đã xảy ra tai họa, trái tim loạn cả lên, lắp bắp cả nửa ngày trời mà vẫn không thể nói nên lời.
Nguyễn Thị lo lắng cho nữ nhi nên dẫu dầu tiến lên, bà quăng cho hắn một ánh mắt nghiêm khắc, rồi đẩy hắn một cái thật mạnh, sau đó mới nhấc váy xông vào phòng.
Trong mắt Lý Thị lóe lên vẻ khoái chá, một bên vờ vĩnh kêu ‘Tam đệ muội chớ lo lắng, Dao nha đầu chắc chắn không có chuyện gì đâu’, một bên bước nhanh theo sau Nguyễn Thị đi vào trong.
Lâm Thị thì hoàn toàn ngược lại, bà ấy có chút do dự, không biết có nên theo họ vào trong chuyện gì xảy ra hay không, nghĩ đi nghĩ lại, suy cho cùng bên trong cũng là cô nương của Đường phủ, xuất thân từ nhà họ Đường, bà cũng phải đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghĩ rõ ràng, lúc bà đang định rảo bước vào cửa thì nghe thấy tiếng thét chói tai của Lý Thị từ trong phòng truyền ra.
Chỉ trong chốc lát, Lý Thị chạy từ bên trong ra như người điên, bà ta túm lất quần áo của Trần Triệu Dũng vừa khóc lóc vừa chửi rủa, đánh đấm điên cuồng.
“Súc sinh, ngươi là tên súc sinh, ngươi là tên súc sinh, sao ngươi có thể làm ra chuyện không bằng súc sinh như thế?! Súc sinh, ta phải đánh chết ngươi, tên súc sinh này!!”
Trần Triệu Dũng ôm đầu tránh những nắm đấm của ả ta, cũng không dám đánh trả chút nào, song nửa ngày sau, trên người hắn phủ đầy những vết thương, khuôn mặt bị móng tay của Lý Thị cào mấy vết thật dài, vết nào cũng rỉ máu.
“Được rồi đó biểu tẩu, đừng đánh nữa, chuyện đến nước này có đánh cũng vô ích, nếu còn ầm ĩ nữa há chẳng phải để mọi người đều biết cả sao?” Trần Ngưng Trinh bất chấp khó khăn mà tiến lên ngăn cản.
Sự căm phẫn của Lý Thị trực tiếp phun lên đầy mặt nàng ta: “Các ngươi đều đã sắp đặt hết rồi, tất cả đều đã được sắp đặt cả rồi, từ lúc bắt đầu các ngươi đã muốn tính kế ta, tính kế Quân Du của ta! Các ngươi không yên phận, uổng công những năm qua lão gia nhà ta vẫn luôn đối xử tử tế với các ngươi, các ngươi báo đáp ông ấy như thế sao?!”
Lý Thị càng nói càng cáu, bà ta vừa khóc vừa xông lên giật thật mạnh tóc của Trần Ngưng Trinh, Trần Ngưng Trinh không hề đề phòng nên bị bà ta giật tới nỗi kêu lên ‘oai oái’; trong chốc lát, hiện trường loạn như cào cào.
Đường Quân Dao hời hợt chứng kiến cảnh tượng trước mặt, và nàng cũng không hề bỏ xót nửa bóng người ló ra từ góc đối diện, nhìn kỹ hơn, nàng nhận ra người đang đứng ở phía bên kia chính là Đường Quân Nhu, hơn nữa nàng còn trông thấy niềm hân hoan thoáng qua trên khuôn mặt của Đường Quan Nhu.
Đường Quân Du ở trong phòng cuối cùng cũng từ từ mới hai mắt ra, nàng ta nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên ngoài thì nhớ ngay đến những chuyện đã xảy ra trước khi bị hôn mê, sắc mặt thoắt cái biến đổi, Lâm Thị thương hại mà giúp nàng ta vén tóc mai, dịu giọng nói: “Du nha đầu đáng thương, nào ngờ lại gặp phải một kẻ vong ân bội nghĩa! Thật đúng là ngày phòng đêm phòng nhưng trộm trong nhà khó phòng! Không ngờ rằng Dũng ca lại làm ra chuyện không bằng súc sinh như thế này…..”
Lâm Thị nói xong thì thở dài thườn thượt, giọng điệu đồng tình không kể siết.
Mặc khác, trái tim vốn treo lơ lửng của Nguyễn Thị cuối cùng đã trở về thực tế, mặc dù không phúc hậu và có vài phần ích kỉ nhưng bà cũng không thể không thừa nhận, rằng lúc nhìn thấy cô nương trên giường không phải nữ nhi của mình, bà quả thực đã thở phào nhẹ nhõm.
“Đường Quân Dao! Là Đường Quân Dao đã hại ta, là nàng ta! Là nàng ta đã hại ta!” Đường Quân Nhu thấy trên người mình lộn xộn thì hét lên như điên.
Cho dù phải chết, nàng cũng phải kéo Đường Quân Dao làm đệm lưng.
Ban đầu, khi nhìn thấy nàng ta bỗng nhiên kêu gào Nguyễn Thị vốn định bịt mồm nàng ta lại để tránh nàng ta làm rầy chuyện ra đến mức không thể thu dọn được, song sau khi nghe thấy nàng ta hét lên câu kia, bà lập tức sầm mặt xuống, nghiêm nghị quát: “Cháu kéo loạn cái gì? Đang yên lành sao Bảo Nha phải hại cháu?! Con bé và cháu trước kia không oán gần đây không thù, xưa nay con bé cũng chẳng qua lại với Dũng ca, nếu cháu định kéo con bé xuống vũng nước tanh này, dù ta có phải liều cái mạng này cũng sẽ không tha cho cháu đâu!”
Một người vốn luôn hiền lành bỗng nổi cơn thịnh nộ, cơn chấn động đột phát trong nháy mắt khiến người ta nhất thời câm như hến.
“Là nàng ta! Chính là nàng ta, là nàng ta đã hại ta, chính là nàng ta!” Đường Quân Nhu sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệnh, nhưng ngay sau đó lại điên cuồng hét lên.
Nguyễn Thị lao lên tát nàng ta một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi làm mặt nàng ta lệch sang một bên, ngay sau đó bà nắm chặt lấy cổ áo của nàng ta, ánh mắt uy nghiêm mà đáng sợ: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết âm mưu của ngươi sao? Là ngươi và tên Trần Triệu Dũng kia hợp mưu muốn tính kế nữ nhi của ta, chỉ không ngờ rằng hai ngươi lại tự làm tự chịu.
Bây giờ ngươi còn muốn hất nước bẩn lên nữ nhi ta ư? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cứ việc gào thét to lên, cứ việc vu oan giá họa.
Ta thật muốn nhìn xem, đến lúc đó ai mới trở thành trò cười cho cả kinh thành, ai mới là người bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ?!”
Lâm Thị bất ngờ khẽ nhếch miệng lên, như thể bà ấy không nhận ra người em dâu vốn có tính cách mềm yếu trước mặt mình.
“Ngươi muốn làm cái gì?!” Đúng lúc Lý Thị đi vào, khi thấy Nguyễn Thị nắm chặt cổ áo nữ nhi thì lập tức xông đến kéo bà ra, bảo vệ nữ nhi ở phía sau, rồi trừng mắt nhìn bà ấy đầy cảnh giác, sau đó lại nhìn về phía nữ nhi: “Lúc nãy bà ta làm gì con? Nàng ta đánh con à?!”
Đường Quân Du chỉ nghẹn ngào nức nở, một câu cũng không nói.
“Nguyễn Như!” Lý Thị nhìn hầm hầm Nguyễn Thị: “Ngươi ức hiếp người quá đáng!”
“Nếu ta là ngươi, điều quan trong nhất bây giờ là xin Dịch đại phu giúp giấu kín chuyện này.
Nếu như các ngươi vẫn thích ầm ĩ thì cứ việc ầm ĩ đến khi chuyện này lan truyền ra ngoài, ta hầu tới cùng!” Nguyễn Thị nói từng chữ một, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Đường Quân Du ở phía sau ả ta, giọng điệu đầy đe dọa.
Lâm Thị thấy thế cuối cùng cũng lên tiếng khuyên giải: “Đại tẩu, tam đệ muội nói chí phải, điều quan trọng trước mắt là đừng để chuyện này trở nên quá ầm ĩ.
Nếu làm ầm ra ngoài, chẳng phải người chịu thiệt vẫn chỉ là Du nha đầu sao?”
Lúc này Lý Thị cũng nhìn ra điều bất thường của Nguyễn Thị, cuối cùng cũng không dám làm quá chuyện lên, thật sự đắc tội với người ta.
Đường Quân Dao không vào hóng chuyện, nàng đứng ở ngoài một lúc, sau khi lại liếc mắt nhìn về phía Đường Quân Nhu đang náu mình, sau đó đi về phía phòng khách như không có chuyện gì xảy ra.
Đi được một đoạn, Đường Quân Nhu cũng đi từ bên kia ra, thấy nàng thì cũng làm như không biết chuyện gì xảy ra, cười nói: “Tam muội, các muội khó tìm quá đấy.
Nhị muội đâu rồi? Sao không thấy muội ấy?”
Khóe miệng Đường Quân Dao khẽ cong lên: “Chẳng phải lúc nãy Đại tỷ đã nhìn thấy ở hiên Ỷ Mai rồi sao?”
Sắc mặt Đường Quân Nhu cuối cùng cũng biến đổi, nụ cười trở nên miễn cưỡng cứng nhắc, ánh mắt dao động: “Tỷ không biết muội đang nói gì, chắc là Tam muội nhìn nhầm rồi, tỷ có đến hiên Ỷ Mai đâu.”
“Đại tỷ nói với muội những lời này cũng vô ích thôi, tỷ phải tự mình đi giải thích với Đại bá mẫu mới đúng.
Giải thích với bà ấy rằng, làm sao tỷ lại biết Nhị tỷ và Trần Triệu Dũng hợp mưu muốn tính kế muội, tỷ nghĩ hay là mình tương kế tựu kế tác hợp cho bọn họ.
Làm như vậy, Đại phòng sẽ không còn đối thủ mạnh như Nhị tỷ, sẽ không còn ai tranh giành mối hôn sự tốt với tỷ nữa.”
“Vả lại, Dịch đại phu và đám Đại bá mẫu đến nhanh được như thế chắc hẳn là chuyện tốt do tỷ đã làm nhỉ? Dẫu sao, một khi Trần Triệu Dũng phát hiện ra người trong phòng không phải là người mà hắn ta nghĩ thì kiểu gì cũng nhanh chóng rời đi, đến lúc đó Dịch đại phu và những người khác đến muộn sẽ không thể tóm được nguyên hình.”
“Đương nhiên, nếu Trần Triệu Dũng nghĩ miếng thịt béo đưa đến mồm mà không ăn thì thật lãng phí, nên hắn thuận nước đẩy thuyền hoàn thành chuyện tốt của Nhị tỷ, như thế đương nhiên sẽ ổn thỏa cả thôi, dù sao chẳng có việc gì chấn động bằng bắt kẻ gian dâm trên giường cả.
Đại tỷ nói xem có đúng hay không?” Đường Quân Dao cười tít mắt nói.
Thấy sắc mặt Đường Quân Nhu dần dần nhợt nhạt, ánh mắt vừa kinh hoảng vừa sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, Đường Quân Dao biết mình đã đoán đúng.
“Tỷ vốn định mặc kệ Đường Quân Du làm mất lòng ta, làm mất lòng Tam phòng, đến lúc đó tỷ sẽ đến trước mặt nương ta và ta biểu diễn một màn thân thiết biết điều, tiện thể nói chân tướng mà tỷ ‘ vô tình’ phát hiện ra cho mẹ con chúng ta, để chúng ta căm hận Đường Quân Du đến cùng cực.
Kể từ đó, ba cô nương đến tuổi của Đường phủ, một người bị người đời phỉ báng, một người vì điên cuồng trả thù mà không ngóc đầu dậy nổi, cuối cùng chỉ còn lại một mình tỷ thôi.”
“Chẳng qua tỷ không ngờ rằng ta có thể chế trụ được Đường Quân Du, chẳng những không trúng kế mà còn đưa tỷ ta lên giường của Trần Triệu Dũng, vì vậy tỷ lập tức quay ngược đầu thương, định hủy diệt tỷ ta đến cùng.”
“Đường Quân Du đã đần còn độc ác, mà tỷ cũng là một con rắn độc khoác lớp vỏ mỹ nhân, ai cũng không kém cạnh ai.”
“Tuy rằng lần này người tỷ muốn tính kế không phải ta, nhưng lại lấy ta ra làm bè.
Thế nên ta cảm thấy không thoải mái chút nào.
Nhưng vừa nghĩ đến kế tiếp sẽ có người thay ta trừng trị tỷ nên ta đành tha thứ, bỏ qua cho tỷ lần này.
Chỉ là, sau này tỷ đừng có tiếp cận nương ta nữa, dẫu sao trên đời này không có chuyện tốt như thế đâu, đã lợi dụng ta còn muốn để nương ta bôn ba vì hôn sự của tỷ sao.” Nàng cười lạnh, liếc xéo Đường Quân Nhu một cái.
Mấy ngày trước Nguyễn Thị đưa tỷ muội Đường Quân Nhu đi khắp nơi dự tiệc, vốn là để chọn một gia đình tốt cho Đường Quân Nhu nhưng Lý Thị lại luôn bới móc, nhất quyết không chịu đồng ý.
Nguyễn Thị rất tức giận, càng thương Đường Quân Nhu hơn, cùng vì vậy mà bà ngày càng để tâm đến hôn sự của nàng ta, Nguyễn Thị nghĩ bụng lần sau khi chọn được gia đình tốt sẽ trực tiếp để Đường Bách Niên làm chủ luôn, dù sao thì Đường Bách Niên sẽ không cố tình hạnh họe thứ nữ.
Đường Quân Nhu mặt trắng bệch, đôi môi mấp máy muốn nói lời giải thích, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của mình, nàng ta lại không nói được một lời nào.
Đường Quân Dao không cần nghĩ cũng biết tỏng sau khi nàng ta tỉnh ngộ sẽ nói những gì, nhưng nàng chẳng hề sợ hãi.
Một là hiện giờ Đại phòng vẫn còn phải dựa vào Tam phong, ắt sẽ không dám thật sự xé rách mặt; hai là, suy cho cùng người bị thiệt cũng không phải nàng, càng ầm ĩ ra ngoài, thì Đường Quân Du càng không thể xuống đài, đây cũng là một trong những nguyên nhân để Đường Quân Du liều lĩnh tính kế nàng.
Cuối cùng, phụ thân nàng đường đường là Lại bộ thượng thư, nàng là nữ nhi của Thượng thư, chẳng lẽ còn phải sợ một nữ nhi của quan lại nho nhỏ sao?
Ừm, lý do cuối cùng này khiến lòng nàng khoan khoái nhất, thì ra cảm giác ỷ thế hiếp người lại tuyệt vời như vậy, chả trách kinh thành lại có nhiều kẻ ăn chơi trác táng như vậy.
Thật sự mà nói, nàng cũng rất mong chờ Đường Quân Du sẽ làm chuyện này ầm ĩ đến đâu, tốt nhất là náo loạn tới mức chia phủ luôn đi, như thế thì tốt thôi rồi.
Nhưng nàng cũng biết, với tính cách của Đường Bách Niên thì khả năng là rất nhỏ, với tính cách của ông ta kiểu gì cũng đóng gói nữ nhi đưa thẳng đến Trần phủ, và cũng sẽ không đồng ý chia phủ.
Hai người đang nói chuyện thì Đường Quân Dao trông thấy Nguyễn Thị đi qua đây với vẻ mặt buồn bực, nàng hơi sửng sốt, vội vàng lên đón: “Nương, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Không sao, Bảo Nha, chúng ta về trước thôi!” Nguyễn Thị kéo tay nữ nhi, cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng mà nhẹ giọng nói.
“Tam thẩm.” Đường Quân Nhu do dự tiến lên, khẽ gọi.
Ai ngờ Tam thẩm xưa nay đối xử dịu dàng từ ái với nàng lại lạnh lùng liếc nàng một cái, bà ngoảnh mặt làm ngơ mà kéo nữ nhi đi lướt qua người nàng.
Nàng ta ngơ ngác dõi theo bóng dáng hai mẹ con nọ, xoắn chặt chiếc khăn trong tay lúc nào không hay.
Xem ra, sau này Tam thẩm sẽ không đưa nàng đi làm quen với quý nhân nữa, lần đắc tội với tam phòng này thật sự không phải điều nàng mong muốn.
Bây giờ nhìn lại, lần tính kế này còn mất nhiều hơn được.
Nàng âm thầm hối hận.
Đường Quân Dao bị Nguyễn Thị dắt thẳng lên xe ngựa quay về phủ.
Ở trong thùng xe, nàng ôm lấy eo bà làm nũng, ở trong lòng bà ngửa mặt lên hỏi: “Nương sao thế ạ? Ai chọc giận nương à? Nói với con đi, con giúp người giáo huấn bọn họ!”
Nguyễn Thị xoa nhẹ khuôn mặt của nữ nhi, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
Cũng may nữ nhi cơ trí, nếu không hôm nay người chịu thiệt sẽ là con bé mất.
Nếu quả thật để con bé bị Trần Triệu Dũng cưỡng hiếp dưới tầm mắt mình, nàng cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.
“Sau này còn cách xa hai bị tỷ tỷ kia ra nhé, không làm mất mặt hai đứa nó quá là được rồi, không cần tiếp xúc quá nhiều.” Mặt bà bình tĩnh, khẽ căn dặn nữ nhi.
Đường Quân Dao hơi nhướn lông mày, biết rằng chắc hẳn bà ấy cũng đã biết chân tướng của chuyện này, nàng lấy làm ngạc nhiên song cũng cảm thấy yên lòng.
“Vâng ạ.” Nàng không chút do dự mà gật đầu ưng thuận, cũng không hề hỏi bà đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Thị xoa đầu nữ nhi, nghĩ đến Đường Quân Nhu cũng sắm vai trong chuyện này khiến lòng bà rất khó chịu.
Bà cũng khá tận tâm với đứa nhỏ kia, cũng thương tiếc cho con bé khi một tiểu cô nương phải sinh sống khó khăn dưới quyền của đích mẫu, những năm gần đây bà vẫn luôn cố gắng hết sức để trù tính hôn sự cho con bé, nhưng bây giờ bà lại phát hiện ra, có lẽ tiểu cô nương này không hề đơn giản.
Còn về con bé của Đại phòng….Bà cười nhạt, đó cũng là do bị chiều hư mà ra, cộng thêm một Trần Triệu Dũng, một kẻ cũng bị chiều hư đến nỗi không biết trời cao đất dày; bà muốn nhìn xem hai kẻ này hợp lại thì tương lai chúng sẽ sống như thế nào.
Đường quân Dao tựa vào vòng tay mềm mại thơm dịu của mẫu thân, nàng nghĩ tới sự lạnh lùng của Nguyễn Thị khi đối mặt với Đường Quân Nhu khi nãy, nàng biết có lẽ bà ấy cũng đã đoán được chân tướng, cho nên mới tức giận như vậy, trong lòng nàng lập tức trở nên ngọt ngào.
Cảm giác được người che chở thật tốt, nàng vừa không cần nghĩ ngợi nhiêù, cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần tiếp tục làm Đường Tam cô nương ngây thơ không rành thế sự là được.
Xe ngựa chạy nhanh về phủ Thượng thư, trong lúc lơ đãng vén rèm xe nhìn ra ngoài Đường Quân Dao bất ngờ bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Hạ Thiệu Đình.
Người đó đang mặc trường bào màu chàm đơn giản, tuy rằng lặng lẽ chắp tay sau lưng mà đứng ở góc tường khuất bóng, nhưng chàng vẫn như trăng sáng trên trời, khắp người tỏa ra ánh sáng rực rỡ say lòng người, lập tức đã thu hút tầm mắt của nàng.
Chòng mắt nàng xoay chuyển, khoác tay Nguyễn Thị đi một đoạn, sau đó nũng nịu tìm một cái cớ, lén lút chuồn ra ngoài từ cửa hông.
Ban đầu, Hạ Thiệu Đình vì xung động muốn gặp đồ lừa nên mới đến, nhưng khi đến cửa Đường phủ lại phát hiện thân phận của mình không thích hợp để hiên ngang đến đây tìm cô nương nhà người ta như vậy.
Nhưng hắn lại không muốn rời đi như thế, chỉ cần nghĩ tới bây giờ có thể Đỗ Thành Trung đang ở trong phủ mình là hắn lại cảm thấy khó chịu, vì vậy hắn cũng không rời đi ngay, mà chỉ dắt ngựa đứng dưới chân tường say sưa suy nghĩ.
Chỉ cần nghĩ đến bên trong bức tường trước mặt có đồ lừa đảo xinh đẹp động lòng người của hắn, thì trái tim rối rắm của hắn thoắt cái đã bình tĩnh lại.
Cũng không biết hắn đã đứng bao lâu mới thở dài trầm thấp một tiếng.
Lúc hắn đang nắm dây cương xoay người chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên phát hiện ra phía sau mình có người đang lặng lẽ đến gần, hắn lập tức cảnh giác, nhân lúc người nọ sắp chạm vào lưng mình thì hắn bất ngờ bắt lấy cổ tay của người tới, chỉ nghe một tiếng ‘Ai ôi’, lệ khí trên người hắn đã lập tức biến mất, Hạ Thiệu Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng gọi: “Quân Dao!”
Đường Quân Dao xoa cổ tay ửng đỏ vì bị hắn nắm, nàng hờn dỗi liếc xéo hắn một cái: “Chàng không phân biệt được địch hay muội mà đã ra tay, suýt nữa bẻ gãy tay muội rồi đấy!”
“Bị nắm đau rồi ư? Mau để ta xem nào.” Hạ Thiệu Đình thoạt nghe đã sốt ruột cả lên, hắn vội vàng kéo tay nàng nhìn kĩ một phen, thấy trên cổ tay trắng nõn quả nhiên xuất hiện vệt tròn màu đỏ thì vô cùng xót xa.
“Xin lỗi, là ta không đúng.”
Đường Quân Dao nhìn hắn cười khanh khách, sau khi thưởng thức vẻ phiền muội của, nàng nói: “Không đau rồi không đau rồi, Đình ca, chàng đến tìm muội à? Đã nhận được bánh ngọt muội tặng chàng chưa? Thích không?”
Hạ Thiệu Đình vẫn móc lọ thuốc lần trước nàng tặng mình ra và nhất quyết bôi lên vết đỏ kia, nghe nàng hỏi vậy thì thấp giọng cười ra tiếng: “Đồ lừa đảo, nàng cố ý đúng không?”
“Muội cố ý gì cơ?” Đường Quân Dao nhìn hắn đầy vô tội.
“Vì chuyện bánh đường nên trước đây ta vẫn luôn gọi nàng là đồ lừa đảo, bởi thế nàng mới cố ý trả thù ta.” Nhìn cặp mắt linh động, vẻ mặt yêu kiều tươi tắn động lòng người của người trước mặt khiến Hạ Thiệu Đình không nhịn được mà nhéo mũi nàng, mỉm cười nói.
Đường Quân Dao quở: “Xem chàng nói kìa, nếu muội muốn trả thù chàng thì cần gì phải tự mình xuống bếp làm bánh đường cho chàng chứ? Chàng nhìn xem, thời gian gần đây vì giúp chàng làm bánh đường mà tay của muội trở nên thô ráp hết rồi nè.”
Nàng vừa nói vừa đưa hai tay mềm mại trắng nõn tới trước mặt hắn.
Hạ Thiệu Đình ngây ngẩn cả người: “Số bánh đường đó đều là nàng tự tay làm sao?”
Đường Quân Dao hiếm khi xấu hổ đỏ mặt, nói lí nhí như tiếng muỗi: “Mấy cái hình thù đẹp đều là nhà bếp làm, còn những cái hình thù không được đẹp lắm mới là muội làm.
Nhưng mà chàng yên tâm, bây giờ muội đã học được rồi, làm cũng đẹp hơn trước đấy rất nhiều, đến cả người hay gây hấn như Châu ca cũng khen muội có tiến bộ hơn.”
Nói một thôi một hồi, nàng cũng cảm thấy có chút đắc chí, đôi mắt long lanh chớp chớp, khuôn mặt đỏ mừng mang theo vẻ chờ mong, trên trán dường như hiện ra ba chữ ‘Mau khen muội đi.”
Trong nháy mắt, Hạ Thiệu Đình vừa cảm thấy có một dòng nước ấm tuôn trào trong tim, lại như thể có người nào đó đang ôm lấy trái tim mình, đó là cảm giác được lấp đầy và sưởi ấm, cảm giác làm mũi hắn bỗng nhiên cảm thấy chua xót, hắn cố gắng kìm nén ham muốn được ôm nàng vào lòng..