“Hạ Bính Bằng kia không phải cha ruột của con, Vân Tương nương con vốn là thị thiếp của ta, năm đó khi nàng rời khỏi phủ Trấn Viễn tướng quân đã hoài thai, sau đó mới gả cho dưỡng phụ của con.
Ta đã đích thân đi điều tra, lúc nương con gả vào nhà họ Hạ quả thực đã có thai.”
“Những năm qua, ta không biết đến sự tồn tại của mẫu tử hai người, vì thế mới để con và nàng chịu nhiều khổ sở.
Tên Hạ Bính Bằng kia chẳng qua chỉ là một kẻ du côn lưu manh, thấy nương con mỹ mạo, lại lẻ loi một mình ở bên ngoài mưu sinh, nên hắn ta nổi ý xấu, bất chấp tất cả mà cưới nàng vào cửa.”
“Nghe nói hắn còn là một kẻ nát rượu, hễ uống rượu say là đánh người, khiến mẫu tử hai người đã phải chịu đựng rất nhiều vì điều này.” Nói đến đây, mặt Đỗ Thành Trung tràn đầy hổ thẹn.
“Ta biết mình thẹn với mẫu tử hai người, con yên tâm, ta nhất định sẽ bồi thường cho con.
Từ nay về sau, con chính là nhi tử duy nhất của Đỗ Thành Trung ta, cũng chính là công tử duy nhất của phủ Trấn Viễn tướng quân.” Hắn lại lên tiếng cam đoan.
Hạ Thiệu Đình giận quá hóa cười: “Đỗ tướng quấn, ta nể ông là mệnh quan triều đình nên không so đo với ông.
Song, tiên phụ làm người thế nào, khi còn sống đối xử với mẫu thân và ta thế nào, cũng không đến lượt ông, một người ngoài chõ mồm vào.”
“Ta họ Hạ, đời này kiếp này đều họ Hạ, ta cùng Đỗ Thành Trung ông và phủ Trấn Viễn tướng quân của ông không dính líu gì đến nhau! Nếu hôm nay Đỗ tướng quân đến đây chỉ để nói những lời vô cùng hoang đường này thì thứ cho bản tướng không tiếp, người đâu, tiễn khách!”
Nói xong, Hạ Thiệu Đình phất ống tay áo, quay người rời đi.
Đỗ Thành Trung lập tức đuổi theo, nhưng lại bị Tào Thăng dẫn thị vệ đến ngăn lại, mắt thấy bóng dáng của Hạ Thiệu Đình càng ngày càng xa, hắn gấp đến độ mô hôi đầy đầu, kêu to: “Thiệu Đình, từng lời ta nói đều là lời nói thật, nếu con không tin cứ việc đi kiểm chứng! Ta biết con oán trách ta, cái này không trách con.
Chẳng qua, quan hệ huyết thống là trời định, cho dù con không bằng lòng, cũng không thể phủ nhận dòng máu chảy trên người con!”
Hạ Thiệu Đình chững lại, nhưng vẫn tiếp tục rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Sau khi đám người Tào Thăng nghe thấy Đỗ Thành Trung nói những lời này thì vô cùng chấn động, đưa mắt nhìn nhau và cảm thấy hết sức khó tin.
Tướng quân nhà mình có quan hệ huyết thống với vị Trấn Viễn tướng quân này sao?
Hạ Thiệu Đình sa sẩm mặt mày, bước nhanh về phía chính viện, ném những tiếng gào thét ra phía sau.
Sự xuất hiện của Đỗ Thành Trung cùng những lời la hét của ông ta một lần nữa khơi dậy phần ký ức mà hắn đã quyết tâm chôn chặt.
Đặc biệt là một câu ‘quan hệ huyết thống chính là trời định’ kia.
Dù từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận người cha ruột đó, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng dòng máu của người kia thực sự đang chảy trong cơ thể hắn.
Hắn không ngờ người đó lại biết thân thế của mình, hơn nữa nghe ngụ ý trong lời nói của ông ta ban nãy thì có vẻ đã tự mình đi điều tra? Nếu không, ông ta sẽ không biết rõ những chuyện của phụ thân đã làm lúc sinh thời như thế.
Hắn tự rót cho mình một ly rượu tràn đầy rồi ngửa đầu uống cạn.
Không sai, lúc sinh thời dưỡng phụ của hắn quả thực mê rượu như mạng, quả thực hễ uống say là đánh người, hắn quả thực vì điều đó mà phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng mỗi lần dưỡng phụ say rượu đánh người thì tổ mẫu sẽ bất chấp tất cả mà bảo vệ hắn, không để hắn phải chịu đựng chút thương tổn nào.
Mà, khi dưỡng phụ không uống rượu, người đối xử với hắn cũng không tồi; thỉnh thoảng tâm trạng tốt, người sẽ mua cho hắn đồ ăn ngon.
Mọi thay đổi diễn ra vào năm đó, sau khi dưỡng phụ say rượu đã lỡ tay đẩy ngã mẫu thân lúc đó đang mang thai, khiến cho đứa bé trong bụng nương không thể giữ lại được, dưỡng phụ hối hận không thôi, chặt đứt ngón tay ngay tại chỗ và quyết chí cai rượu.
Trên thực tế, ông ấy xác thực đã làm được, trong suốt một năm sau đó, ông ấy quả thực không uống một giọt rượu nào, cũng biết tiết chế tính khí hơn rất nhiều.
Tiếc rằng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, vào một đêm tối đen như mực, ông ấy vội vã ra ngoài mời thầy thuốc, nhưng không cẩn thận bị té trên đường đi, gáy đụng vào hòn đá, chưa đến nửa canh giờ sau khi được khiêng về nhà thì tắt thở.
Nửa năm sau đó, tổ mẫu vì quá đau buồn nên cũng nhắm mắt xuôi tay, để lại hắn cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau.
Khổ sao? Xác thực khổ.
Nhưng hắn sẽ không vì chuyện này mà oán hận dưỡng phụ.
Dù sao, ông ấy cũng đã cho mẫu tử hắn chốn nương thân, mà tổ mẫu đã đối xử từ ái với hắn như cháu ruột của bà, sau này, cô mẫu cũng toàn tâm toàn ý nuôi dạy hắn khôn lớn.
Hắn đã nhận được rất nhiều tình yêu thương chân thành từ Hạ gia, vì thế từ lâu hắn đã hoàn toàn coi mình là người nhà họ Hạ.
Còn như Đỗ Thành Trung….
Hắn châm biếm nhếch khóe miệng.
Ông ta dựa vào cái gì mà nghĩ rằng mình sẽ nhận ông ta? Dựa vào cái gì mà cho rằng mình thèm khát cái phủ Trấn Viễn tướng quân kia của ông ta?
Mặc dù không có được sự công nhận của nhi tử, cũng không nghe được một tiếng ‘cha’, nhưng Đỗ Thành Trung không hề bận tâm, dù sao từ nhỏ nhi tử đã không được lớn lên bên cạnh hắn, lại càng không biết quan hệ huyết thống giữa bọn họ, nên nhất thời khó lòng chấp nhập được cũng không có gì kì lạ, đợi hắn nghĩ thông suốt sẽ tốt thôi.
Hạ tướng quân, thế hệ trẻ xuất sắc của Đại Tề chính là con đẻ của mình, chỉ điều này thôi đã đủ làm hắn mừng rỡ như điên.
Hóa ra không phải hắn không có nhi tử, mà hắn đã có nhi tử của mình từ lâu rồi, chẳng qua là hắn chẳng hay biết gì thôi, cho nên phụ tử hai người mới xa cách nhiều năm như vậy.
Nhưng chẳng sao cả, ngày tháng còn dài, hắn vẫn còn cơ hội bù đắp cho thằng bé.
Tâm trạng của hắn vô cùng tốt, vẫn có chút tiếc nuối khi rời khỏi phủ Trung Dũng tướng quân, trước khi đi hắn còn nhiều lần dặn dò đám người Tào Thăng phải chăm sóc thật tốt cho Hạ Thiệu Đình, đám Tào Thăng nghe mà lấy làm khó hiểu.
Vân Thị vốn đã nhận được tin phu quân hôm nay về phủ, đợi một thôi một hồi mà vẫn không thấy Đỗ Thành Trung quay về, vừa hỏi, thì hay tin sau khi Đỗ Thành Trung về kinh không về thẳng phủ mà đi đến phủ Trung Dũng tướng quân, bà ta chỉ cho rằng hắn có công sự phải thương lượng cùng Hạ Thiệu Đình nên cũng không mấy bận tâm.
Ngày đó, khi Đỗ Thành Trung bất ngờ biết được đại phu trong phủ mình năm đó nói rằng hắn có thể vẫn còn một đứa con trên đời; xuất phát từ lòng cẩn thận, hắn không nói chuyện này với bất kì người nào mà chỉ giấu kín mọi chuyện, cho nên Vân Thị không hay biết thời gian trước hắn bỗng nhiên rời kinh không phải vì công sự mà là để đi điều tra tăm tích của thị thiếp cũ Sở Vân Tương.
Nàng nào nghĩ đến, khi trở lại Đỗ Thành Trung sẽ mang về cho nàng một ‘niềm vui bất ngờ’ động trời đến vậy.
Nàng gần như không dám tin những gì mình nghe được, trợn mắt hỏi Đỗ Thành Trung: “Chàng nói cái gì? Trung Dũng tướng quân Hạ Thiệu Đình là cốt nhục ruột thịt của chàng?”
“Quả thực là như thế, ta đã đích thân đi kiểm chứng rồi, Thiệu Đình là nhi tử của Vân nhi….Vân Tương sinh cho ta năm đó, năm đó sau khi có thai Vân Tương cơ thể của nàng vô cùng yếu đuối, Ngọc Lan qua lại thân thiết với nàng ấy lo lắng nàng ấy sẽ không chịu được tán phá của thuốc, nên đã cầu xin Dịch đại phu giúp đỡ, lấy thuốc giả thay thế hòng lừa dối mọi người, từ đó bảo vệ Vân Tương cùng đứa con trong bụng nàng, cũng chính là Thiệu Đình.”
Nói đến đây, Hạ Thiệu Đình cảm thấy vô cùng may mắn.
May mà năm đó Ngọc Lan xen chân vào, nếu không hắn phải mất đi một nhi tử xuất sắc như vậy rồi.
Vân Thị nhìn vẻ mặt vui sướng của hắn, sắc mặt nàng ta tái mét, thật lâu không nói nên lời.
Tiễn đi một Đỗ Tổ Vọng, lại đón về một Hạ Thiệu Đình……..Hơn nữa, kẻ đến sau này còn khó đối phó hơn kẻ đến trước.
Đỗ Thành Trung không biết tâm tư của nàng, hắn đắm chìm trong niềm hân hoan khi cuối cùng cũng có nhi tử, rạo rực nói: “Mọi người đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử(), Thiệu Đình còn trẻ mà đã có được thành tựu như ngày hôm nay, đủ để thấy lời này nói không ngoa.
Nhi tử của Đỗ Thành Trung ta há lại là một kẻ thầm thường, không có chí tiến thủ.”
() Người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.
“Cũng chỉ có đứa con này mới xứng đáng làm nhi tử của Đỗ Thành Trung ta, mới giống người nhà họ Đỗ!” Hắn không kiềm chế được mà cười ha ha, tiếng cười hết sức vui sướng, quét hết mọi u sầu trước đây.
Đứng lúc Phùng Duy Lượng đi vào thỉnh an Vân Thị nghe vậy mặt mày biến sắc, trong lòng chấn động, hắn thậm chí còn hoài nghi liệu có phải mình nghe nhầm rồi không, những lời phụ thân nói có nghĩa khác.
Hạ Thiệu Đình là nhi tử của phụ thân? Đích trưởng tử? Hắn không thể tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt, thật sự hi vọng mình đã nghe lầm.
Nhưng nụ cười kiêu ngạo trên khuôn mặt Đỗ Thành Trung đã nói cho hắn biết rằng, hắn không hề nghe nhầm, mọi chuyện đều là thật.
Hạ Thiệu Đình……….Những năm qua, cái tên này luôn được truyền vào tai hắn bằng đủ loại hình thức.
Các bậc cha chú khen hắn không dứt miệng, thế hệ trẻ vừa hâm hộ hắn vừa đố kị hắn, các cô nương thì tôn sùng hắn, đến cả mổ cách tính tầm thường cũng coi hắn là thế hệ chiến thần mới của Đại Tề.
Người này chính là bóng ma trong cuộc đời hắn.
Cũng bời vì lúc nhỏ đánh thua hắn ta một trận, tuy rằng phụ thân không nói, nhưng ông đã bày tỏ sự thất vọng bằng cách bảo mình chuyển võ sang văn.
Ngay cả những thị vệ trong phủ, ai ai cũng nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói rằng hắn không xứng làm Đại công tử của phủ Trấn Viễn tướng quân, ánh mắt ấy của bọn họ làm hắn xấu hổ và giận giữ không sao chịu nổi.
Nếu không phải sau đó hắn đã có chuẩn bị trước, e rằng phụ thân đã sinh con với mẫu tân và thiếp thất khác từ lâu; đến lúc đó, trong phủ sẽ không còn chỗ đứng cho hắn nữa.
Nếu không phải do Hạ Thiệu Đình, thì làm sao hắn có thể xuống tay với phụ thân, làm sao có thể cắt đứt cơ hội làm cha của ông ấy!
Hết thảy mọi chuyện đều là do Hạ Thiệu Đình ban cho!
Nhưng hắn cũng không ngờ rằng, chuyện đã qua nhiều năm, Hạ Thiệu Định lại dùng cách thức khác để làm loạn cuộc sống bình yên của hắn, thậm chí còn muốn tranh đoạt tất cả những gì thuộc về hắn!
Những ngày sau đó, Đỗ Thành Trung nhiều lần tìm đến phủ Trung Dũng tướng quân, hôm nay còn mang theo tua kiếm mà Sở Vân Tương làm năm vì hắn năm đó.
Đương nhiên, tua kiếm này được phát hiện một cách tình cờ khi hắn lục tung những chiếc rương, cũng là vết tích duy nhất mà những thê thiếp đó để lại từ sau khi Vân Thị gả vào phủ Trấn Viễn tướng quân.
“Con nhất định phải nhớ kĩ tay nghề của nương, tua kiếm nay do chính ta nàng ấy làm cho cha sau khi cha ra trận trở về, đó cũng là chuyện của hơn hai mươi năm về trước rồi.” Hắn thở dài thườn thượt, ngữ khí thoáng có chút hoài niệm.
Vân Tương…..Nữ tử đó tính tình dịu dàng lại có vài phần gàn bướng, nàng chính là nữ tử duy nhất sau phu nhân hiện nay khiến hắn rung động; đã từng có lúc, hắn còn muốn cưới nàng làm thê.
Nhưng mà hắn lại không ngờ rằng, nữ tử điềm đạm ấy lại mang theo đứa con của hắn đi xa, thậm chí không để lộ một chút tin tức gì, khiến hắn chẳng hề hay biết.
“Nương con có một đôi tay khéo léo hiếm có trên đời, hoa nàng thêu đẹp hơn người khác, đồ nàng làm cũng ăn ngon hơn người khác, bất cứ đồ vật đơn giản nào qua tay nàng đều trở nên vô cùng tinh xảo.” Hắn than thở nói.
Hạ Thiệu Đình im lặng không lên tiếng, cả người có chút ngẩn ngơ.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được những chuyện trước đây của mẫu thân; trên thực tế, lúc sinh thời mẫu thân chưa từng nhắc đến chuyện ở phủ Trấn Viễn tướng quân cho hắn nghe, cũng không có thời gian rảnh làm những vật tinh xảo để trang trí trong nhà.
Bà ấy luôn luôn rất bận rộn, bận dệt vải, bận thêu thùa đủ thứ để kiếm sống, và cũng bận đủ loại công việc trong ngoài nhà.
Sau khi phụ thân và tổ mẫu mất, bà ấy càng bận bịu hơn, về cơ bản có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.
“Nương con lúc còn sống có từng nhắc đến cha không?” Hắn nghe thấy Đỗ Thành Trung hỏi dò.
Hắn lấy lại tỉnh táo, hờ hững trả lời: “Thật có lỗi, mẫu thân ta sinh tiền chưa bao giờ nhắc đến ông, nửa chữ cũng chưa từng.”
“Cái này…….” Đỗ Thành Trung sửng sốt, trong lòng đủ lại tư vị.
Nữ tử ấy dưỡng dục nhi tử của hắn, mà bao nhiêu năm trời chưa từng nhắc đến sự tồn tại của hắn với nhi tử sao?
Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, ông ta cười nói: “Thằng bé này, đến cả phụ thân mà cũng lừa hả? Nếu nương con chưa từng nhắc đến ta, thì năm đó ở phủ Hà An tại sao con lại đến trước mặt ta hỏi câu đó?”
Hạ Thiệu Đình cười lạnh: “Ta hỏi ông câu nào?”
“Con hỏi ta đời này đã từng làm ….” Đỗ Thành Trung nghẹn họng, nửa câu kế tiếp không sao nói ra được.
“Đã từng làm cái gì? Đã từng làm chuyện gì hối hận chưa?” Hạ Thiệu Đình châm biếm nói: “Sao ông không nói nữa? Tại sao ta lại hỏi câu kia? Năm đó ông đã từng làm chuyện gì làm cho người ta cảm thấy ông sẽ hối hận chưa?”
“Đỗ Thành Trung, nam tử hán đại trượng phu, nếu đã làm thì phải gánh chịu mọi hậu quả, không phải những năm trước ông vẫn làm rất tốt hay sao?”
“Ông phải nhớ những gì mà ông đã nói, ông không hối hận, cho dù để ông chọn lại lần nữa, ông vẫn sẽ không nương tay với những thiếp thất đang mang thai kia, ông vẫn sẽ ép họ uống thuốc phá thai!”
“Ngày hôm nay ta có thể đứng trước mặt ông, không phải do ông ban ơn, mà là vì lòng nhân từ của dì Điền.
Những hành động xấu xa mà ông đã làm với những nữ tử vô tội đó, đều được dì Điền kể rõ ngọn nguồn cho ta rồi.”
“Mẫu thân ta, cho dù là lúc ốm đau liệt giường, hay lúc lo lắng cho tương lai sau này của ta, thì bà ấy cũng chưa bao giờ nhắc tới ông dù chỉ một câu! Bà ấy luôn hi vọng ta họ Hạ, cũng chỉ có thể là họ Hạ!”
Đỗ Thành Trung mặt cắt không còn một giọt máu.
Hắn không bao giờ nghĩ rằng đứa con này sẽ biết rõ mồm một những chuyện năm đó hắn đã làm.
Dì Điền? Đúng rồi, nhất định là Điền Ngọc Lam, chính nàng ta đã nói cho thằng bé.
Nói cách khác, thằng bé đã biết thân thế của mình từ lâu, thằng bé sớm đã biết hắn là nhi tử của mình, cho nên năm đó khi mới chỉ là một đứa trẻ hắn đã hỏi mình câu đó, và cũng bởi vì thằng bé đang bất bình thay cho mẫu thân của hắn!
“Con đã sớm biết thân phận của mình, nhưng vẫn không hề tới tìm ta?” Hắn chưa hết hi vọng, gian nan thốt ra thốt ra câu này.
“Đúng thế, ta đã biết từ lâu rồi, cho nên ông không cần cho ta xem cái mà ông gọi là bằng chứng kia nữa.
Nhưng như vậy thì sao? Năm đó ta tứ cố vô thân không đường để đi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đi tìm ông, bây giờ lại càng không.” Hạ Thiệu Đình thản nhiên nói.
“Đỗ Thành Trung, mời về cho! Ông cứ coi ta như đứa trẻ bị ông hạ thuốc trong bụng mẫu thân năm đó đi, dù sao ông cũng suy nghĩ như thế mà, không phải sao?”
“Chuyện năm đó, không phải ý muốn của cha, mà là…….” Đỗ Thành Trung theo bản năng muốn lên tiếng giải thích.
“Đủ rồi!” Hạ Thiệu Đình đánh gãy lời hắn: “Có phải ông muốn nói chuyện năm đó hoàn toàn là do Vân Thị ép ông không? Là bà ta ép ông cười bà ta, hay là bà ép ông phân phát thiếp thất, ép ông giết chết cốt nhục của mình?”
“Ông thật sự khiến ta cảm thấy ghê tởm!” Hắn thất vọng ném lại một câu rồi quay người rời đi.
Mặt Đỗ Thành Trung biến sắc, mồm mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra dù chỉ là nửa chữ.
Từ khi vào quân đội, sau nhiều lần vào sinh ra tử trên chiến trường, Hạ Thiệu Đình hiểu sâu sắc sự gian nan của võ tướng, đó thật sự là những cuộc tranh đấu kịch liệt để giành giật sự sống, liều mạng đưa đầu ra để mưu cầu tiền đồ, mỗi bước đi đều là một vết máu.
Đối với Đỗ Thành Trung, một người đi lên từ binh sĩ cấp thấp, từng bước đi đến địa vị hiện tại; mặc dù ông ta quả thực trơ trẽn, nhưng hắn vẫn luôn dành sự tôn trọng nhất định cho ông ta.
Hiện nay Đại Tề đang rất cần những tướng lĩnh như ông ta, có những người như vậy thì mới có thể bình định thiên hạ loạn lạc, trả cho bách tính một thời đại thái bình thịnh thế.
Nhưng giờ phút này, sự tôn kính nhỏ nhoi của hắn đã biến mất hoàn toàn khi ông ta đổ hết tội nghiệt năm đó lên người Vân Thị.
Nữ tử có bao nhiêu khó khăn, sau khi gả cho người chỉ hi vọng phu quân một lòng một dạ với mình, điều này không có gì sai trái và yêu cầu của Vân Thị cũng không có gì để chỉ trích.
Lỗi sai là của người đưa ra quyết định, chính ông ta mới thật sự là người đã giết hại những nữ tử vô tội kia!
Hạ Thiệu Đình mím chặt môi mỏng, sự thất vọng về người kia ùn ùn kéo đến.
“Tướng quân, phủ Đường thượng thư lại đưa bánh đường tới.” Người hầu ở đằng trước do dự một lát, nhưng vẫn đi đến đây, len lén nhìn sắc mặt của hắn rồi cẩn thận bẩm báo.
Sau đó hắn liền nhìn thấy khí tức u ám đáng sợ bao phủ khắp người của tướng quân, thoáng cái đã biến mất, ngay ca sắc mặt khó coi cũng thay đổi, nét mặt nhìn trông khá là bất lực.
Hạ Thiệu Đình day thái dương, khóe môi giương lên một nụ cười bất lực nhưng hết mực cưng chiều.
Hắn nghiêm túc nghi ngờ đồ lừa đảo kia đang cố tình làm vậy, hoặc có thể nói nàng đang trả thù hắn vì đã gọi nàng là đồ lừa đảo; từ đó đến giờ, mỗi ngày nàng đều sai người đưa bánh đường tới đây, đều đặn hàng ngày.
Thấy chủ tử cầm miếng bánh đường bỏ vào miệng như mọi lần, người hầu âm thầm chép miệng, không ngờ tướng quân luôn oai phong lại thích ăn đồ ngọt như thế, còn ăn liên tục là đằng khác, ngày nào cũng giống ngày nào, không có hôm nào bỏ quên.
Hắn đắn đo mở lời đề nghị: “Đồ này làm xong phải ăn ngay mới ngon, nếu tướng quân thích, chi bằng mỗi ngày đều bảo nhà bếp làm? Như thế cũng không cần làm phiền phủ Thượng thư ngày ngày đưa tới đây nữa.
Hắn càng nói càng cảm thấy đây thật sự là một chủ ý vô cùng sáng suốt, vừa đỡ phải làm phiền phủ Thượng thư, vừa tiện cho tướng quân có thể ăn bất cứ lúc nào.
Dù sao, tay nghề của phủ Thượng thư cũng không được ổn định cho lắm, lúc ngon lúc dở, nhìn kìa, bánh đường hôm nay đưa tới trông xấu xí như vậy, mùi vị thế nào cũng dở ẹc cho xem.
Hạ Thiệu Đình cố gắng nuốt xuống miếng ánh đường ngọt đến phát đắng, hắn cảm thấy cổ họng đắng chát, vội vàng uống vài ngụm trà để làm dịu đi hương vị trong miệng, sau đó day thái dương một cách bất lực,
Đồ lừa đảo lại giở trò xấu rồi, khổ thân đầu bếp của nhà nàng phải làm ra một chiếc bánh đường trắng độc đáo như vậy.
Nghĩ tới đồ lừa đảo thảo mai kia, tâm trạng của hắn lập tức tốt lên rất nhiều, giờ khắc này hắn vô cùng hi vọng có thể nhìn thấy nàng, chỉ cần nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, dẫu có không làm hay không nói gì, hắn cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Trong lòng có suy nghĩ như vậy, hắn nhất thời xung động, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa, bước nhanh ra khỏi phủ, hắn xoay người lên ngựa và đi về phía phủ Thượng thư.
Chỉ tiếc là hôm nay hắn không thể gặp được nàng, vì Đường Quân Dao đã cùng nữ quyến Đường phủ đến làm khách nhà trượng phu Trần Ngưng Trinh.
Mấy hôm nay nàng đã tìm hiểu rõ ràng, phu quân của Trần Ngưng Trinh, Dịch Minh Đạt có một muội muội năm ngoái trở thành thị thiếp của Tín vương.
Hiện nay Tín vương chính là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị tân Thái tử, hắn có rất nhiều người bỡ đỡ, Dịch Minh Đạt có được tầng quan hệ như thế với Tín vương nên việc hắn có thể được điều động đến kinh thành cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Trên thực tế, lần này Trần Ngưng Trinh thiết yến chiêu đãi nữ quyến Đường phủ cũng là mưu kế của hắn.
Tín vương có ý định lôi kéo Đường Tùng Niên, đúng lúc hắn nghe muội muội nói nhà mình và phủ Đường Tùng Niên có tầng quan hệ ngoặt nghèo này, đương nhiên hắn phải tận dụng thật tốt.
Vốn dĩ hắn muốn mượn cơ hội này để làm quen với Đường Tùng Niên, nhưng trong lòng Trần Ngưng Trinh có quỷ, nàng ta nói thời cơ chưa chín muồi, tuy hai phủ có quan hệ thân thiết, nhưng dù sao nhiều năm chưa từng qua lại, khó tránh khỏi xa lạ.
Chẳng bằng để nàng làm thân với nữ quyến của Đường phủ trước, khi nào hai phủ qua lại thân thiết rồi hẵng lấy danh nghĩa của lão gia để mời mấy huynh đệ Đường Tùng Niên tới.
Dịch Minh Đạt thoạt nghĩ cũng cảm thấy làm như vậy là tốt nhất, vì thế hắn lập tức vui vẻ đồng ý, cho nên mới cho chuyện Trần Ngưng Trinh thiết yến mời nữ quyến Đường phủ này.
Đường Quân Dao ngồi cạnh Nguyễn Thị, nhìn mẫu thân đang nói câu khách khí với Trần Ngưng Trinh, vẻ mặt của bà khiến người ta nhìn không ra điểm khác thường.
Nàng ngầm ngật đầu, mấy năm nay mẫu thân cuối cùng đã trở nên lão luyện rồi.
Nếu là tính tình trước đây của bà ấy, chỉ cần nhìn thấy Trần Ngưng Trinh năm đó đã từng lợi dụng thiện ý của bà hòng ngấp nghé phu quân của mình, e rằng bà không thể bình tĩnh lại được, chứ đừng nói là có thể đối xử với đối phương điềm nhiên như không.
Lòng Trần Ngưng Trinh rối loạn, đặc biệt là khi nàng ta nhìn thấy khí cốt cáo mệnh phu nhân đoan trang quý phái của Nguyễn Thị, nàng ta cảm thấy rõ ràng mình mới là người vinh quang trở về, nhưng kết quả nàng ta vẫn giống như năm đó, vẫn phải khom lưng uốn gối nịnh nọt người này.
Nhưng điều khiến nàng ta cảm thấy khó chịu chính là sự thay đổi thái độ của Lý Thị và Lâm Thị, đặc biệt là Lý Thị, sự nịnh bợ hiện rõ trên mặt bà ta.
“Nhiều năm không gặp, vài người chúng ta phải vui vẻ chuyện trò một phen mới được, chớ có câu thúc như những cô nương trẻ tuổi kia.” Trần Ngưng trinh mím nhẹ cánh môi, mỉm cười nói.
Đám người Lý Thị tỏ vẻ sao cũng được.
Đường Quân Dao không chút bận tâm cùng Đường Quân Du và Đường Quân Dao đi theo thị nữ Đường phủ ra khỏi phòng khách.
Thị nữ kia đẫn các nàng đi tới một nơi yên tĩnh trong vườn, đi được một đoạn, ‘Ôi chao’ Đường Quân Du hoảng sợ kêu lên, lập tức phân phó Đường Quân Nhu vẫn luôn im lặng không nói không rằng: “Ta làm rớt khăn tay trong phòng khách rồi, muội quay về nhặt giúp rồi mang tới đây.”
Giọng điệu của nàng ta quá mức thản nhiên, còn Đường Quân Nhu cũng đã tập mãi thành quen, vâng lời quay về luôn.
Đường Quân Dao liếc khăn tay lộ ra trong tay áo nàng ta, tỉnh bơ rời ánh mắt đi, nàng cố nén sự khó chịu khi bị Đường Quân Du nhiệt tình khoác cánh tay.
“Hoa lụa trên đầu Tam muội muội đẹp quá đi, là đồ trong cung sao?” Đường Quân Du tìm chuyện để nói.
“Nhị tỷ thật tinh mắt.” Đường Quân Dao nhàn nhạt đáp lời.
Đường Quân Du cũng không để ý, liên tục tìm chuyện để tán dóc với nàng, qua một lát, nàng ta lại ôi chao một tiếng nữa: “Đi lâu như thế ta mệt có chút mệt rồi, hay chúng ta tìm chỗ nào ngồi một lát đi?”
“Tỷ tỷ quyết định là được.”
Đường Quân Du liếc mắt nhìn thị nữ kia, thị nữ ki khẽ gật đầu, nhẹ nhàng rời đi.
Đường Quân Dao giả vờ không phát hiện ra, nàng tiếp tục đi trước Đường Quân Du.
Đi mãi đi mãi, Đường Quân Du cố tình rớt lại phía sau vài bước.
Đường Quân Dao lập tức cảnh giác, bình tĩnh quan sát xung quanh, đi qua một ngã rẽ, đột nhiên có một cánh tay vươn ra từ phía sau nàng, bịt chặt miệng mũi của nàng.
Nàng giật nẩy người, không chút nghĩ ngợi mà nắm lấy cổ tay của đối phương, nín thở đá mạnh vào người phía sau.
Người nọ không ngờ nàng lại mạnh mẽ như vậy, một bên đầu gối bị nàng đá trúng lập tức ‘bụp’ khụy xuống đất..