Tôi vốn được sinh ra trong một gia đình khá giả, cuộc sống này của tôi ban đầu cũng rất suôn sẻ. Nhưng mà mọi người biết đấy, thường mà khi chúng ta quá nhàn nhã sẽ sinh ra những tật xấu, có thể là lười nhác, có thể là chảnh chọe, nhưng riêng tôi thì đó là việc tụ tập với mấy tên côn đồ.
Bọn chúng thường hay tâng bốc tôi mỗi khi mà tôi trộm tiền ở nhà mang đến, đưa chúng nó đi đàn đúm thâu đêm suốt sáng. Cho đến năm kia, tôi bỏ cả kì thi đại học, tôi nhớ mẹ tôi đã khóc suốt mấy ngày liền khi thấy tôi trở về nhà với mấy cái khuyên tai hay là việc bố tôi thở dài khi thấy hình xăm trên bắp tay tôi.
Lúc đó chắc hẳn ba mẹ tôi rất thất vọng về tôi nhưng khi đó tôi nào hiểu? Lấy mấy chữ "nhiệt huyết tuổi trẻ" để lấp liếm cho sự sa đọa.
Cho đến tận khi gia đình tôi gặp biến cố, cha mẹ lâm vào cảnh nợ nần chồng chất nhưng tôi vẫn mặc kệ, cầm lấy số tiền cuối cùng mà rời đi.
Cho đến lần sau tôi trở về vừa bước vào cửa đã có một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Tôi gần như nôn thốc nôn tháo khi nhìn thấy gương mặt đã phân hủy của cha mẹ mình dưới sàn. Tôi không nhớ mình đã bỏ chạy như thế nào nhưng mà những hình ảnh đó sẽ không bao giờ buông bỏ tôi.
Lúc đó tôi cứ nghĩ rằng có anh em bên cạnh thì cũng không cần lo gì nhưng mà mấy kẻ đó nhìn thấy tôi trở thành một đứa nghèo thì đều rời đi hết, lúc đó tôi mới biết tôi đã làm cái điều khốn nạn gì.
Sau đó là những ngày đầu đường xó chợ, tôi gia nhập một bang xã hội đen có cái tên rất ngầu, bắt đầu những ngày tháng đánh đấm, rượt đuổi.
Có một lần, tôi được giao nhiệm vụ giao hàng nóng nhưng mà lần đó bọn cớm đã lần ra dấu vết nên chúng tôi bị tập kích bất ngờ. Tôi dù bỏ chạy kịp thời nhưng vẫn ăn mấy phát đạn vào chân.
Lúc trốn trong thùng rác cạnh một ngôi trường đại học, một nữ sinh vô tình tìm thấy được tôi. Cô gái đó tuy không lớn hơn tôi bao nhiêu nhưng nhìn thấy tôi bê bết máu vẫn rất bình tĩnh.
"Anh là người của bang Thanh Long?" đó là câu mà tôi không ngờ tới nhất mà cô ấy sẽ hỏi.
Lúc đó tôi cũng quên mất là mình đã trả lời gì rồi nhưng sau đó đã được người đưa về chữa trị. Trong lúc dưỡng bệnh mới nghe ngóng được thì ra cô gái đó là con gái của bang chủ hiện tại cũng sẽ là bang chủ đời tiếp theo.
Tôi đã nghĩ một cô gái thì có thể làm gì cho đến khi nhìn Phí Lạc Di dễ dàng hạ được bốn năm người cao to hơn cô ấy rất nhiều.
"Ồ, là cậu à?" tôi vẫn còn nhớ khi nói câu này, mái tóc được cô ấy buộc gọn thành một cái đuôi nhỏ ở phía sau, nếu đem ra so sánh một chút thì Phí Nhan Đình khá giống với cô ấy.
Sau lần đó không hiểu vì sau tôi lại được chọn làm vệ sĩ riêng cho cô ấy, tôi gọi cô ấy một tiếng "tiểu thư", thực ra nói là vệ sĩ nhưng mà hầu như là sẽ giúp cô ấy đi làm mấy chuyện trong bang.
Phí Lạc Di ngay từ nhỏ đã được bang chủ dạy dỗ kĩ càng cộng thêm tố chất rất mạnh nên thân phận của cô ấy là một tồn tại cao quý ở trong bang. Tuy là nữ nhưng hoàn toàn không hề thua kém nam mà thậm chí còn vượt trội hơn nhiều người.
Tôi cứ nghĩ người mà có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy phải là một người mạnh mẽ, cường tráng. Cho đến khi cô ấy học năm ba đại học, Phí Lạc Di đã dẫn một chàng trai về ra mắt bang chủ. Người con trai đó vóc dáng thư sinh, nhìn qua cũng biết chưa từng cầm dao giết người bao giờ.
Bang chủ cũng không phản đối, ông ấy chỉ nói:" Đừng tự tạo điểm yếu cho mình là được".
Không biết lúc đó cô ấy đã nói gì nhưng mấy năm sau Phí Lạc Di thuận lợi ngồi lên chức bang chủ, cô ấy liền lập tức kết hôn với người con trai đó. Chàng trai đó không quản chuyện trong bang, mỗi ngày trừ đi làm chính là chăm sóc cho cô ấy.
Tôi lúc đó cũng trở thành cánh tay phải đắc lực của cô ấy, tất cả những chuyện nguy hiểm nhất tôi đều cáng đáng hết thảy. Phí Lạc Di đưa bang Thanh Long lên một tầm cao mới, cạnh tranh khốc liệt với bang Bạch Hổ để có thể ngồi lên vị trí đầu tiên.
Phí Lạc Di cùng chồng khó có thể có con nên suốt mười năm trời bọn họ chỉ có nhau. Những tưởng hạnh phúc sẽ tiếp diễn mãi, có một lần bang Thanh Long bị đột kích.
Nhìn khói lửa dữ tợn mà tôi lại không thấy sợ chút nào, lúc đó hai người họ vẫn còn ở bên trong. Tôi băng qua cánh cửa gỗ đã bị ngon lửa hung hăng bao trùm, chạy vào bên trong nhìn Phí Lạc Di được chồng dùng thân che chở cho.
"Tiểu thư" tôi hét lên.
Anh ta nhìn thấy tôi liền gấp gáp dùng ánh mắt biểu thị sự cầu cứu, tôi chạy đến đỡ lấy cô ấy từ phía dưới của anh ta.
"Đưa cô ấy đi đi, nơi này không trụ được nữa rồi." Anh ta vội vàng nói với tôi.
"Đợi tôi quay lại cứu anh" tôi nói.
Nhưng sau khi đưa cô ấy ra ngoài thì biển lửa bên trong lại còn bừng lên nhiều hơn, tôi quay sang nhìn những người khác đang hoảng loạn, cắn răng chạy vào bên trong.
Anh ấy đã bị trần nhà sụp xuống đè ở bên dưới, dù tôi dùng cách nào cũng không thể kéo ra được, ngay lúc này những kiến trúc còn lại cũng đổ sập, tôi vì tránh những thứ đó đã bị một cây gỗ đang cháy đâm vào mắt.
Cơn đau làm tôi muốn gục ngã nhưng tôi vẫn không rời đi, tôi chỉ biết rằng tôi phải cứu người kia ra. Nhưng bị mất máu quá nhiều làm đầu óc tôi dần trở nên choáng váng.
Tôi ngất đi dưới biển lửa nóng phừng, trong vô thức tôi nghe được giọng của anh ta.
"Nói với cô ấy là tôi yêu cô ấy. Sau này con chúng tôi nhờ cả vào anh".
Tôi hôn mê hơn ba ngày liền, khi tỉnh dậy thì ngọn lửa kia đã bị dập tắt từ lâu, con mắt của tôi cũng không thể phục hồi lại được.
Lúc đó một người bạn trong bang chủ động thăm nuôi tôi cho tận lúc tôi xuất viện. Tôi nghe nói tiểu thư đã mang thai, cái thai vẫn giữ được nhưng chồng của cô ấy thì đã bị lửa thiêu đến không còn xương cốt.
"Muội Muội, làm sao mà tôi ra ngoài được?" tôi run rẩy hỏi bà ấy.
"Anh bị ném từ cửa sổ ra ngoài, lúc đó đã dọa mọi người một trận. Nhưng coi như anh mạng lớn, không chết" bà ấy nói.
Lần đầu tiên trong đời mà bản thân tôi run rẩy đến kịch liệt, vậy ra những câu nói đó là anh ta nói, thật sự là anh ta nói. Cái mạng này của tôi cũng là được anh ấy nhặt về, trước đây tôi còn nghĩ anh ta trói gà không chặt, không ngờ lại trong tình huống đó có thể ném tôi qua cửa sổ văng ra ngoài.
Phí Lạc Di cũng có đến thăm tôi một lần, gương mặt của cô ấy vẫn giống như bình thường, ít nhất là vậy, nhưng theo cô ấy nhiều năm làm sao mà tôi không biết đôi mắt ấy đã mất đi vẻ rạng ngời thường trực.
"Anh biết không, chúng tôi vừa biết tôi đã có thai" cô ấy vừa nói, vừa vuốt nhẹ cái bụng của mình.
Cổ họng tôi nghẹn lại, câu nói kia cứ lặp đi lăp lại trong đầu, cuối cùng tôi bật thốt ra.
"Cậu ta đã nói là rất yêu cô".
Cô ấy nhìn tôi, cười khổ, nhẹ lắc đầu:"Nhưng mà anh ấy lại không thực hiện nó được nữa".
Sau lần đó, cô ấy cũng không đến nữa, phần nhiều vì việc trong bang chất đống, lại phải lên kế hoạch trả thù bang Bạch Hổ. Đến khi tôi xuất viện vẫn chỉ có mình Muội Muội và tài xế được cô ấy cử đến mà thôi.
"Đợi ông ổn hơn chúng ta lại đi ăn lẩu" Muội Muội rút ra một điếu thuốc châm lên.
"Hút thuốc nhiều sẽ bị mau già đấy" tôi cười nhẹ châm chọc bà ấy.
"Im ngay!!".
------------------------------------
Sau đó chính là Phí Nhan Đình được sinh ra.
Tôi chính là người chịu trách nhiệm dạy dỗ và chăm sóc con bé từ ban đầu. Không biết là Phí Lạc Di định làm gì nhưng cô ấy không hề dạy cho con bé biết thực hư của cuộc sống này, cô ấy ra sức bảo vệ con bé.
Lúc đó tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã quá mệt mỏi với việc này, quyết định tạo ra một con đường riêng cho con bé.
Nhưng những sự kiện tiếp theo thì cô ấy lại không thể nào tính trước hết được, sau khi hạ bệ được bang chủ đời trước của bang Thanh Long thì đến lượt Lâm Dịch Thần lên chức.
Lúc đó hắn ta vừa mới thành niên, ai cũng nghĩ bang Bạch Hổ sẽ xong đời trong tay tên nhóc ấy nhưng lại không ngờ, bang Bạch Hổ không những không tan rã mà ngược lại làm cho bang Thanh Long nhiều phen khốn đốn.
Phí Nhan Đình lúc đó vẫn không hề hay biết gì, vẫn sống trong lồng kính mà Phí Lạc Di tạo ra cho con bé. Đôi lúc tôi cảm thán, cuộc sống của mình là máu tanh và thuốc phiện, nếu ban đầu tôi lựa chọn một con đường khác thì cuộc đời của tôi sẽ rẽ ngoặc như thế nào?
Phí Lạc Di nhận nuôi một đứa trẻ, đó là con của một kẻ phản bội, thực sự ra thì tôi rất không đồng ý về việc đó nhưng ý của bang chủ không một ai phản đối cả. Tôi không thích thằng bé đó chút nào, con của kẻ phản bội lại được gọi con của bang chủ là chị, quả thật không xứng đáng.
"Trẻ con không có tội, cha thằng bé đã phải đền tội, cũng không thể để nó bơ vơ được" cô ấy đã nói như vậy.
Tôi nghĩ có lẽ cô ấy cảm thấy thương xót nó khi nhớ về người chồng quá cố của mình. Từ đó về sau tôi cũng không quan tâm nhiều đến nó, dù biết nó bị những người khác ức hiếp tôi cũng không màng.
Công việc trong bang xảy ra nhiều biến động, sau nhiều lần thiệt hại lớn thì đến lượt bang chủ cũng mất tích dưới lòng biển sâu. Lúc đó tôi đã điều động tất cả nhân lự để tìm cô ấy nhưng hoàn toàn vô vọng.
Phí Nhan Đình biết chuyện của mẹ mình liền suy sụp, trong lúc mà tôi sơ sót đã để người của bang Bạch Hổ tập kích biệt thự, con bé đã bị thương dẫn đến hôn mê. Lúc đó thằng nhóc kia cũng ở đấy nhưng lại chẳng biết bảo vệ con bé, đó là lần đầu tiên mà tôi đã tát nó, ngọn lửa giận trong tôi bừng lên nhưng chỉ một tiếng gọi của con bé tôi đã dần bình tĩnh lại.
Từ sau hôm đó, Phí Nhan Đình thay đổi rất nhiều, con bé nói mẹ con bé đã bí mật dạy cho con bé những thứ đó. Phí Lạc Di là người thông minh nên vừa nghe con bé nói tôi đã tin ngay lập tức. Con bé tài giỏi như mẹ mình, thậm chí là vượt trội hơn.
Nhưng chỉ có một điều duy nhất mà tôi không hài lòng chính là con bé trở nên quá gần gũi với thằng nhóc kia, gần gũi đến kì lạ.
"Tinh Vũ là người của tôi" con bé đã nói như vậy.
Mặc dù không cam tâm nhưng tôi cũng ngầm không để những người khác có thể ra tay với nó trong biệt thự. Tôi cứ nghĩ chẳng con bé là hứng thú nhất thời, không nghĩ là.....
"Chú Tiêu, đi thôi"
Tôi nhìn con bé trong bộ đầm cưới trắng muốt đang nhẹ cười với mình.
"Tôi tới đây tiểu thư" tôi cười, bối rối chỉnh lại áo vest của mình.
Từ đó đến giờ mặc vest không ít lần nhưng lần này mặc lại làm tôi bối rối không yên. Đặc biệt là khi mà con bé nhờ tôi dắt tay đi vào lễ đường, giết người cũng không làm tôi căng thẳng đến như vậy.
Tinh Vũ đứng cuối con đường cùng cha sứ, thật ra trải qua một khoảng thời gian dài, tôi cũng không còn ác cảm gì với nó nữa. Tất cả những chi tiết trong hôn lễ hôn nay đều là do tôi chuẩn bị, nhìn bộ lễ phục màu trắng mà tôi đưa cho Tinh Vũ làm tôi có chút tự hào kì lạ.
Thằng nhóc cũng không đến nỗi nào, ít nhất cơ thể cũng rất được.
Tôi đặt tay Phí Nhan Đình vào tay Tinh Vũ, tôi không phải cha con bé nên thật sự cũng không biết nên nói gì chỉ cười nhẹ vỗ tay hai người rồi đi xuống bên dưới ngồi cạnh Muội Muội.
"Hôm nay bảnh đấy ông già" bà ấy cười nhẹ.
"Nhìn bà mặc váy làm tôi không quen chút nào" tôi cười hề hề nói.
"Im đê!!"
Trên bục là Tinh Vũ đang trao cho Phí Nhan Đình một nụ hôn, anh em trong bang ở bên dưới đều vỗ tay rần rần. Số lượng người tham dự nhiều không đếm xuể, những chính trị gia kia không thể đến được đều trịnh trọng gửi quà bí mật. Tôi nhìn tất cả những thứ này lại nhìn Phí Nhan Đình, bang Thanh Long có ngày hôm nay là nhờ con bé, tôi hôm nay được đứng ở đây dắt tay con bé cũng là do con bé ngỏ lời.
Tất cả những chuyện đã qua như một giấc mộng, nhưng tôi lại không muốn tỉnh dậy, cuộc đời này của tôi chỉ cần như vậy là đủ.
Tiêu Dã.
----------------------------