Bình thường Giác Duyên thức dậy rất sớm, những lúc như vậy hắn thường sẽ nhìn thấy Nhan Đình còn say ngủ. Nhưng hôm nay hắn thức dậy thì không nhìn thấy cô đâu cả nên có chút kinh ngạc.
"Nàng ấy đi đâu nhỉ" hắn lầm bầm trong miệng.
Vì việc này nên Giác Duyên quyết định đi tìm cô thử, hắn mặc y phục chỉnh tề rồi mới bước ra bên ngoài.
Hắn không biết phải tìm cô ở đâu nên đầu tiên đã đi loanh quanh gần phòng cô trước, vì chổ cô ở cũng là chổ mà Giáo chủ đang ở nên hắn tình cờ gặp được Nhậm Thiên Thu đang luyện kiếm.
"Ồ, thằng nhóc kia đang làm gì đấy?" ông gác kiếm lên bàn, cầm lấy bình rượu bên cạnh uống ừng ực.
"Con tìm Nhan Đình thưa Giáo chủ" hắn ấp úng nói.
"Nó nói đến Thư các tìm vài tài liệu y thuật rồi" ông ấy đặt bình rượu lên bàn, ánh mắt nhìn tới Giác Duyên liền cười hỏi hắn"Muốn uống chút không?".
"Con..con không biết uống rượu" hắn xua tay.
"Hừ!! Nam tử hán đại trượng phu không thể nói không thể" Nhậm Thiên Thu dúi bình rượu cho Giác Duyên rồi nhìn chằm chằm hắn.
Giác Duyên nhìn ông khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng cắn răng mở mắt bình rượu ra uống một ngụm. Nhưng thay vì là rượu cay nồng thì trong đấy chỉ là nước trà mà thôi, hắn ngạc nhiên nhìn ông ấy.
"Con nhóc đó đem rượu đi cất hết rồi. Bây giờ ta chỉ có thể dùng trà thay rượu, nhưng mà thằng nhóc mi cũng không thể chuyện gì cũng nói không được như vậy chứ!!" ông lắc đầu, mày nhíu lại hù dọa hắn một chút.
Hắn nhìn bình rượu trong tay mình đầy suy tư, Giáo chủ nghĩ có khi nào mình dọa hắn chạy mất luôn không,ông vừa định lên tiếng thì Giác Duyên đã mở lời trước.
"Giáo chủ có thể dạy con võ công không? Con muốn bảo vệ nàng ấy thật tốt" hắn kiên định nói.
Nhậm Thiên Thu nhìn hắn, trong lòng vui vẻ một trận nhưng lại giả vờ nhíu mày suy nghĩ.
"Vậy là thằng nhóc mi muốn làm đệ tử của ta sao? Hừ! Với cái thân thể mềm yếu này của ngươi ta tạm chấp nhận vậy".
Giác Duyên nghe ông nói như vậy liền mừng rỡ, cả khuôn mặt ngập tràn vui vẻ.
"Còn không mau gọi sư phụ?" ông nghiêm mặt.
"Sư phụ" hắn vội vàng gọi ông.
--------------------------------
Nhan Đình đến Thư các của Ma giáo chủ yếu là xem xét y thuật ở đây và thế giới của cô có gì khác nhau. Càng xem cô càng nhíu mày, nơi này có những căn bệnh thông thường nhưng những thứ như độc dược thì lại có hàng ngàn hàng vạn loại.
Mà độc Nhậm Thiên Thu trúng lại không hề có ghi chép lại, chưa kể độc tính đã ngấm vào vài xương cốt bên trong. Cô khép sách lại thở dài, Tả hộ pháp từ bên ngoài bước vào sửng sốt nhìn cô.
"Tiểu thư, toàn bộ chổ sách này là..." bà ấy chủ vào một số lượng sách khổng lồ xung quanh cô kinh ngạc mà hỏi.
"Ừm, là ta đọc. Nhưng lại không có chút hữu dụng gì cả" cô xoa xoa huyệt thái dương của mình.
"Tiểu thư muốn làm gì vậy?" bà ấy không nén được tò mò mà hỏi cô.
"Làm một người tốt" cô lẩm nhẩm
"Tiểu thư nói gì ta nghe không rõ?"
"Ta nói là không có gì đâu" cô thở dài.
Những thứ này Nhan Đình đã xem hết, toàn bộ đều vô dụng nên sau khi cô xếp trả lại từng kệ liền rời đi. Tả hộ pháp nhìn cô đầy tò mò nhưng bà ấy còn rất nhiều việc phải làm nên sau đó cũng quên khuấy đi mất.
Nhan Đình lại một lần nữa đi ngang Thánh lâu của Mai Tử Lâm kia, ánh mắt cô nhẹ híp lại. Cuối cùng xoay bước đi về chổ của Nhậm Thiên Thu.
"Tay nâng cao hơn nữa" giọng của ông ấy vang lên to rõ.
Cô nghe có chút tò mò vì Nhậm Thiên Thu đã không còn thu nhận đồ đệ nữa. Đến khi bước vào thì ngạc nhiên nhìn Giác Duyên đang cầm kiếm luyện tập theo sự chỉ dạy của ông ấy.
"Hai người đang làm gì vậy?" cô cười nhẹ, hỏi.
"Nhóc con, xem sách xong rồi à?" Nhậm Thiên Thu ngồi trên ghế đá cười hỏi cô.
"Cha biết là con sẽ không tìm thấy gì đúng chứ" cô nhún vai ngồi xuống bên cạnh ông ấy.
Giác Duyên nhìn thấy cô đến cũng vui vẻ chạy đến bàn đá ngồi xuống. Nhậm Thiên Thu đưa bình rượu sang cho hắn.
"Chàng cứ uống đi, không phải là rượu đâu" cô cười cười.
Hắn gật nhẹ đầu cười với cô, ngồi nghỉ một chút lại cầm lấy kiếm tiếp tục tập luyện. Nhan Đình nhìn hắn rồi lại nhìn Nhậm Thiên Thu đắc ý ngồi bên cạnh rung đùi nhìn cô.
"Sao cha đột nhiên lại dạy chàng ấy kiếm thuật?" cô chống tay lên cằm nhìn Giác Duyên.
"Ai thèm dạy thằng nhóc yếu nhớt con đem về chứ!!! Cha đang dạy đệ tử của mình" ông giả vờ nghiêm túc nói với cô.
Nhan Đình phì cười:"Con tưởng cha đã không còn nhận đệ tử từ lâu rồi chứ" cô lục lọi trong không gian lấy ra một túi hạt dưa đưa cho ông.
"Người trong nhà tất nhiên phải ưu tiên hơn rồi" Nhậm Thiên Thu nhận lấy túi hạt dưa liền bốc ra một nắm, thuần thục cắn 'tanh tách".
Nhìn ông bây giờ không khác gì một ông lão nhàn rỗi ngồi rung đùi cắn hạt dưa vậy, Nhan Đình bỗng không nhịn được cười. Nhậm Thiên Thu nhìn cô cười như vậy cũng cười theo.
"Con nhóc chết tiệt, cười cái gì chứ".
Giác Duyên ở gần đó luyện kiếm một cách chăm chỉ, cuộc đời này của hắn đã có thứ mà mình muốn bảo vệ. Ánh mắt hắn chợt dao động như làn nước yên tĩnh bị khuấy động bởi làn gió, đến cuối cùng khi dòng nước tĩnh lặng lại chỉ có duy nhất bóng dáng Nhan Đình hiện hữu ở đó mà thôi.
-------------------------------------
Mai Tử Lâm gần đây nhìn thấy Nhậm Nhan Đình mỗi ngày đều đến Thư các rồi ở lỳ trong đấy thì có chút tò mò nên lặng lẽ theo đuôi cô.
Cô ta nhìn lén cô qua khung cửa sổ, trong đầu đem hình ảnh này và hình ảnh mà cô ta tưởng tượng ra so sánh một chút.
Nhậm Nhan Đình giết người như ngóe, tay dính máu người hàng loạt chính là thiếu nữ an tĩnh đọc sách này sao?
Mai Tử Lâm sửng sốt trong lòng, đến khi ánh mắt Nhan Đình và của cô ta giao nhau thì cô ta liền ngồi thụp người xuống, cầu mong cô không nhìn thấy mình.
Qua một lúc cô ta không thấy động tĩnh gì mới ngẩng đầu lên.
"Cô đang làm gì vậy?" Nhan Đình chồm người ra cửa sổ đang mỉm cười nhìn cô ta.
"Ta...ta...ta có việc, đi trước đây" Mai Tử Lâm ba chân bốn cẳng chạy đi nơi khác.
Nhan Đình nhìn theo cô ta một lát rồi đóng cửa sổ lại, tiếp tục tìm hiểu mấy loại sách y thuật. Cô gần như đã đọc tất cả những cuốn sách liên quan đến giải độc nhưng không hề tìm ra manh mối gì.
Cô dựa người vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào kho sách của Nhan gia. Vũ Ly Xà đã đứng đó đợi cô, nàng ta vũ mị cười.
"Gia chủ"
"Đem cho ta mấy quyển ghi chép về độc và cả cách giải đi" cô nói.
Vũ Ly Xà nhún nhẹ cơ thể cuả cô ta, chiếc đuôi rắn chậm rãi trườn trên mặt đất. Lần này Nhan Đình ngồi tại chổ đợi cô ta đem sách đến mà thôi.
Nhưng lát sau nhìn đến số lượng sách mà cô ta đem đến thì cô liền thở dài thườn thượt, những thứ này không thể đem ra bên ngoài nên Nhan Đình chỉ có thể duy trì trạng thái giống như đang ngủ này mà đọc số sách đó.
Nhan Đình đọc được một phần ba thì dừng lại, ngay khi cô mở mắt ra thì có thể nhìn thấy Giác Duyên đang cầm chăn đắp cho mình, hắn nhìn thấy cô tỉnh lại liền cười đầy dịu dàng.
"Ta làm nàng thức giấc sao?".
"Không có. Đã trễ như vậy rồi ư?" cô nhìn sắc trời đã tối hẳn bên ngoài, uể oải ngáp một cái, từ từ đứng dậy xếp lại số sách mà cô lấy ra.
"Để ta giúp nàng" hắn cười, cầm lấy mấy quyển sách còn lại.
Sắp xếp xong hai người bọn họ cùng nhau quay trở về phòng, Giác Duyên vui vẻ nói cho cô nghe hôm nay hắn đã học được gì, Nhậm Thiên Thu mắng hắn ít hơn bao nhiêu câu. Nhan Đình cười xùy nắm lấy tay hắn, vốn bàn tay chỉ lật kinh gõ mõ bây giờ đã có những vết chai cho cầm kiếm.
"Mấy ngày này bận rộn nên chưa hỏi, sao chàng đột nhiên lại muốn học kiếm thuật?".
Giác Duyên nghe câu hỏi của cô thì chợt đứng lại, Nhan Đình nghiêng đầu nhìn hắn, bất chợt hắn lại xoay người ôm lấy cô vào lòng, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc cô.
"Ta không muốn nàng lúc nào cũng phải cầm đao cầm kiếm chắn ở phía trước cho ta nữa. Nửa đời ta dành cho cửa phật bây giờ nó chỉ dành cho nàng. Nhan Đình, ta sẽ bảo vệ nàng." giọng hắn có chút run rẩy, gió nhẹ nhàng phất qua góc áo của họ.
Nhan Đình mỉm cười, ánh mắt như đang tản ra ánh sáng vậy, cô nói:"Thật là không uổng công của ta" đã đi đến nhiều thế giới như vậy để tìm chàng. Giác Duyên dịu dàng nâng mặt của cô lên rồi đặt môi mình trằn trọc trên môi cô.
Mặt trăng hình lưỡi liềm cứ như một đôi mắt đang ngại ngùng mà nhắm lại, không muốn nhìn thấy cảnh mặn nồng của họ.
----------------------------------
Thời gian sau cho dù là Nhan Đình đang ở Ma giáo cũng có thể nghe được danh tiếng của tên Lãng Tử Hàng kia. Hắn ta thuận lời thừa kế chức Các chủ Tàng kiếm các, lại còn đem chuyện lần đó nói rằng cô quay lại trả thù tàn sát những người đi theo hắn.
"Nếu hôm đó ta không bị bắt làm con tin thì có lẽ với năng lực của nàng đã chém hắn ra làm đôi rồi" Giác Duyên dạo gần đây tóc đã dài ra hẳn, triệt để trở thành một nam nhân như hoa như ngọc, luyện kiếm một thời gian cũng đem lại cho hắn nét cứng cỏi hơn.
Nhan Đình được Nhậm Thiên Thu cho cô can thiệp vào những việc trong giáo, coi như là ngầm ám hiệu cô sẽ trở thành Giáo chủ tương lai.
Cô tận dụng triệt để bộ phận dò la tin tức của Ma giáo mà thu thập nhiều tin tức về tay mình, đặc biệt cô còn điều tra về thân thế của Giác Duyên, sẽ không vô duyên vô cớ mà con chó điên kia nhắm vào hắn.
Nhưng Giác Duyên bị bỏ rơi vào lúc mới sinh ra tại thôn Tam Liên, bây giờ đã trải qua hơn hai mươi năm cho dù lúc đó có manh mối thì bây giờ cũng đứt đoạn hoàn toàn rồi. Cô cũng không đặt nặng chuyện này cho lắm vì Giác Duyên cũng tỏ ý không muốn biết.
Hôm nay lại đi ngang Thánh lâu cô mới sực nhớ đến Mai Tử Lâm này, cô ta có tài về y thuật mà Nhậm Thiên Thu giữ cô ta lại cũng chỉ muốn Tả, Hữu hộ pháp yên tâm về sức khỏe của mình hơn mà thôi.
Nhan Đình khẽ suy nghĩ, sau này cô ta vì Lãng Tử Hàng mà hạ thuốc vào nguồn nước của Ma giáo, mở cửa cho giang hồ chính phái đến quét sạch nơi này.
Ngược lại nếu như dùng cô ta làm một quân cờ rồi cài vào bên cạnh dàn hậu cung của nam chính rồi để hắn tận hưởng cảm giác bị đâm sau lưng thì lại càng tuyệt vời hơn cả việc giết cô ta nữa ấy chứ.
Cô vui vẻ đi đến Thánh lâu của Mai Tử Lâm, cô ta dạo này nhàn rỗi vô cùng nên khi nhìn thấy cô đến thì bất chợt lo lắng.
"Nhậm cô nương" cô ta gọi.
"Mai Tử Lâm, cô yêu Lãng Tử Hàng như vậy nhưng hắn lại ở bên ngoài thu thập ong bướm, người như vậy xứng với cô sao?" cô cười nói.
Mai Tử Lâm đi lùi về phía sau, cảnh giác nhìn cô:" Cô nói gì ta không hiểu?"
"Nếu không hiểu thì biểu tình của cô sao lại như vậy chứ?" cô chậm rãi bước lại gần, dồn cô ta vào góc tường.
"Cô có lẽ đã nghe ta từng bị giang hồ chính phái vây giết, nhưng cô có biết thật ra hắn ta lợi dụng tình cảm của ta để lập nên kế hoạch đó không? Chưa kể lúc đó bên cạnh hắn đã có hai cô gái đi theo rồi" cô đặt ngón trỏ lên môi miết nhẹ.
"Cô nói dối, Tử Hàng đã hứa sau khi làm xong việc này sẽ cưới ta" Mai Tử Lâm hét lên, lại biết được rằng mình đã lỡ lời nên vội vàng che miệng mình lại.
"Vậy cô có biết hắn vừa tiếp quản Kiếm các đã lập chính thất rồi không?" cô cười.
Mai Tử Lâm không thể nào nghe ngóng được những chuyện ở bên ngoài nên có lẽ Lãng Tử Hàng biết được việc này nên mới lừa gạt cô ta nói sẽ cưới cô ta.
"Không...không, cô nói dối" Mai Tử Lâm chỉ vào cô mà hét lên rồi ngồi thụp xuống ôm lấy đầu của mình.
"Vậy để ta đưa cô đi đến Kiếm các tận mắt chứng kiến, nếu như thực sự là như vậy thì cô sẽ làm gì?" Nhan Đình ngồi xổm xuống, đối diện với cô ta.
"Giết chết hắn" ánh mắt Mai Tử Lâm hoàn toàn thay đổi, không còn chút đáng yêu gì nữa mà chỉ tràn đầy giết chóc.
"Được, vậy cô chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi Tàng Kiếm các một chuyến" cô cười nhẹ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Nếu như cô lừa ta thì cũng đừng hòng toàn mạng" giọng Mai Tử Lâm vang lên phía sau lưng cô.
"Nếu cô có bản lĩnh".
-----------------------------------
Cô trở về giáo được mấy tháng lại muốn rời đi một lần nữa làm Nhậm Thiên Thu có chút giận dỗi, lúc cô ra xe ngựa chuẩn bị đi cũng không thấy ông ấy ra tiễn.
"Sư phụ không đến thật sao?" Giác Duyên kéo cô lại hỏi nhỏ.
Nhan Đình thở dài, kéo Giác Duyên lên xe ngựa, vén rèm lên. Nhậm Thiên Thu đang ngồi cắn hạt dưa trên xe ngựa nhìn thấy rèm bị vén lên thì cười đầy giảo hoạt.
"Nhóc con, đừng mơ mà bỏ lại ông già này" ông ấy búng vỏ dưa ra bên ngoài bằng một dáng vẻ hết sức vô lại.
Cô thả rèm xuống, nghiêng đầu nhìn Giác Duyên cười cười. Lát sau Mai Tử Lâm được Tả hộ pháp đưa ra xe ngựa còn Hữu hộ pháp thì đang chất vài món đồ lên xe.
"Đi sớm về sớm, Giáo chủ sẽ nhớ con lắm đấy" bà ấy ôm chầm lấy cô mà nói.
Nhan Đình giật giật khóe môi.
Không đâu, ông ấy sẽ không nhớ con đâu!!!
Tả, Hữu hộ pháp sau khi tiễn cô thì định đi đến an ủi Giáo chủ một chút, ai ngờ cửa phòng không khóa, trên bàn đặt một lá thư. Hai người bọn họ cùng đọc rồi lại nhìn nhau, thở dài.
"Lần này sao lại muốn đi Kiếm các vậy?" Nhậm Thiên Thu hỏi.
Bởi vì chỉ có hai xe ngựa, chiếc kia để hàng và Mai Tử Lâm ở trên đấy nên ba ngựa bọn họ cùng ở trên chiếc xe ngựa còn lại. Cũng vì vậy mà ý đồ đen tối của Nhan Đình không thể thực hiện được.
"Con muốn chém chết cái tên Lãng Tử Hàng kia ấy mà" cô nhẹ nhàng nói.
Giác Duyên nhìn cô một chút, Nhậm Thiên Thu cũng đánh ánh mắt về phía cô. Ông hắng giọng, nói một cách đầy nhạt nhẽo:"Sao? Tên nhóc đó làm cái gì với con à?".
"Hắn lừa gạt tình cảm của Nhậm Nhan Đình" cô nói.
"Rắc" chiếc bát đựng hạt dưa trong tay Nhậm Thiên Thu bỗng nhiên vỡ vụn.
Ông ấy chậm rãi đặt nắm hạt dưa lên bàn, bẻ cổ tay:"Vậy con muốn chặt nó ra mấy khúc?" cười hỏi cô.
"Con không còn tình cảm gì với hắn đâu, Nhậm Nhan Đình kia đã chết trong trận vây giết rồi" cô lựa một cách nói, khéo léo diễn tả bản thân đã không còn như trước nữa cũng đồng thời nói ra việc 'Nhậm Nhan Đình' đã chết.
Giác Duyên ngước mắt nhìn cô, nhận thấy ánh mắt của hắn cô liền cười với hắn, giơ bàn tay lên áp vào má hắn.
"Con bây giờ đã là một con người khác rồi".
Nhậm Thiên Thu nhìn cô, lại tìm một cái bát khác để đựng hạt dưa, quay trở lại hình ảnh một ông lão nhàn rỗi. Giác Duyên nắm lấy tay cô đang đặt trên má của mình, nhẹ nhàng hôn lên đấy.
Hắn khi nghe cô nói lúc nãy thì trong đáy lòng đột ngột có một mồi lửa giận được đốt lên nhưng khi nghe cô nói cô đã không còn là Nhậm Nhan Đình nữa thì hắn lại thực sự tin là như vậy. Mồi lửa kia cũng bị dập tắt đi, chỉ còn lại gió nhè nhẹ vờn lấy trái tim của hắn.
----------------------
Nhớ ném phiếu nhaaaaaaaa