Nhan Đình đạp lên lồng ngực của kẻ uy hiếp cô, ánh mắt nhìn một vòng không thấy Lãng Tử Hàng đâu nữa mới tặc lưỡi.
Chạy nhanh thật đấy.
Giác Duyên đứng ở một bên nhìn cô, dường như bị kinh ngạc mà không thốt lên được gì.
"Chàng đừng sợ, ta sẽ bảo vệ chàng thật tốt mà" cô cười nhẹ, giơ tay muốn nắm lấy tay hắn nhưng chợt dừng lại một chút, cô lấy khăn tay ra lau sạch máu trên tay mình rồi mới nắm lấy tay hắn.
"Ta chợt nhận ra những gì mà ta biết về giang hồ này đều là sai cả rồi" hắn chậm rãi nói.
"Chàng không cần phải lo đến chính tà gì đâu, chàng chỉ cần nghĩ đến ta là được rồi." cô kéo tay hắn vừa đi vừa nói nhỏ.
Giác Duyên nhìn vào bóng lưng nhỏ nhắn của cô, trộm cười:"Tất nhiên rồi"
Hai người bọn họ lại tiếp tục lên đường.
----------------
Nhan Đình bước đến trước cánh cổng quen thuộc, Giác Duyên nhẹ nhàng cởi mũ ra, ba tháng đã trôi qua nên tóc hắn phần nào đã bắt đầu mọc trở lại, nhìn qua cứ như một người ở hiện đại vậy.
Người đứng canh bên ngoài nhìn thấy Nhan Đình lại chặn cô lại, trong trí nhớ của nguyên chủ không có người này nên chắc hẳn cậu ta là người mới.
"Ma giáo không phải muốn đến là đến, cô nương xin dừng bước tại đây đi" cậu ta nói.
Nhan Đình lục lọi trong túi của mình, lấy ra một miếng ngọc rồi đưa cho cậu ta cầm trong sự khó hiểu:" Cầm lấy thứ này tìm Tả hộ pháp đi" cô nói. Cậu ta mặc dù khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Ma giáo ngoài Giáo chủ Nhậm Thiên Thu ra thì còn có Tả, Hữu hộ pháp quản lý giáo chúng và các công việc hàng ngày trong giáo phái.
Tả hộ pháp là người đã trực tiếp nuôi nấng nguyên chủ, nguyên chủ cũng xem bà ấy như mẹ ruột của mình vậy. Nên khi nhìn thấy miếng ngọc bội mà lính canh đưa cho bà thì Tả hộ pháp liền chạy ra bên ngoài.
"Tiểu thư" bà ấy gọi cô từ xa.
Nhan Đình nhu thuận mỉm cười với bà ấy ngược lại Giác Duyên có chút ngại ngùng, Tả hộ pháp bước chân nhanh hơn cuối cùng là lao đến ôm chầm lấy cô.
"Ta nghe giang hồ đồn đại là tiểu thư đã bị bọn họ vây giết, Giáo chủ nghe tin đã rất buồn bã" bà ấy xoa đầu cô nói một tràng.
"Quả thật ta đã bị bọn họ gài bẫy, nhưng rất may là Giác Duyên đã cứu ta" cô cười nhẹ, kéo lấy tay của Giác Duyên.
Tả hộ pháp nhìn cô đầy triều mến:"Trở về là tốt rồi".
Lính canh ban nãy biết được cô chính là Nhậm Nhan Đình thì cả người rụt lại, Tả hộ pháp ngược lại khen cậu ta một trận, phải biết phòng bị như vậy chứ.
Nhan Đình trở về giáo phái có rất nhiều người niềm nở chào cô, dù sao nửa đời của nguyên chủ cũng đã ở đây.
Bước đến nơi ở của cô lúc trước cũng là nơi ở của Giáo chủ thì Nhan Đình đã nhìn thấy ông ấy đứng đó. Nhậm Thiên Thu râu tóc bạc trắng, càng có phong thái của tiên nhân hơn nhiều.
"Giáo chủ" cô mỉm cười chào ông ấy.
Nhậm Thiên Thu nhìn cô, đôi mắt già nua nheo lại:" Nhóc con, về rồi sao?" ông ấy giơ tay vỗ vỗ vai cô "Sao rồi, bên ngoài như thế nào?".
"Bên ngoài trời cao biển rộng nhưng không đâu so được với nhà mình" cô nói.
Nhậm Thiên Thu hơi mở lớn đôi mắt, khóe miệng nhếch lên, giọng điều tràn đầy yêu chiều:"Tất nhiên rồi, con nhóc trước đây luôn mồm bảo thế giới bên ngoài tốt hơn đã trưởng thành rồi nhỉ".
Nhan Đình hiền hòa nhìn ông, rồi đột ngột kéo Giác Duyên về phía mình:"Giáo chủ, con còn tìm được một phu quân nữa".
"Ồ, thằng nhóc này sao?" Nhậm Thiên Thu nhìn Giác Duyên hết bên trái lại sang bên phải, chẹp miệng"Cũng không tệ nhưng trông có vẻ yếu đuối quá đấy".
"Ta sẽ cố gắng bảo vệ nàng ấy" hắn lúng túng nói.
Nhậm Thiên Thu nhìn đầu tóc ngắn cũn cỡn của hắn bèn kéo Nhan Đình lại hỏi nhỏ:" Tên này còn bắt được ở đâu vậy, trông có chút giống mấy kẻ xuất gia".
Cô cũng thuận theo ông ấy, nói nhỏ với ông ấy rằng:" Thì chàng ấy là người xuất gia đó".
Ông ấy nghe xong liền giơ ngón cái với cô, nháy mắt. Cô có thể đọc được trên mặt vị giáo chủ này mấy chữ "Lợi hại, đúng là con gái ta".
"Khụ, được rồi. Tả hộ pháp sắp xếp cho hắn một phòng đi" ông ấy nói.
"Không cần đâu Giáo chủ, chúng con ở chung là được" Nhan Đình cười nói.
Nhậm Thiên Thu nhìn Giác Duyên giống như chợt hiểu ra gì đó, gật gù:"Cũng được, thằng nhóc này coi vậy mà khá đấy" ông vỗ vỗ vai hắn.
Giác Duyên ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện chuyện gì thì đã bị Nhan Đình kéo về phòng của mình. Phòng của cô rất sạch sẽ cứ như được quét dọn thường xuyên vậy, cho dù nguyên chủ đã rời đi mấy năm.
"Tiểu thư" giọng của Hữu hộ pháp vang lên bên ngoài.
Cô đi đến mở cửa thì thấy ông ấy đang cầm theo mấy bộ y phục cho nam nhân, Hữu hộ pháp cẩn thận đưa cho cô.
"Đồ cho vị công tử đó đây. Tiểu thư, cô lớn hơn rồi" Hữu hộ pháp là người đích thân dạy kiếm thuật cho cô, lúc nhỏ nguyên chủ không thích ông ấy vì tính tình của ông ấy khá cứng nhắc, thường xuyên phạt nguyên chủ.
Tuy vậy ngày mà nguyên chủ rời đi, ông ấy đã âm thầm đi theo cô một đoạn đường khá xa rồi mới quay trở về Ma giáo, nguyên chủ biết chứ, nhưng lúc đó nguyên chủ hoàn toàn không biết lần sau mà mình quay lại Ma giáo thì cũng là lần cuối cùng.
"Hữu hộ pháp vậy mà lại không thay đôi gì" cô cười nói.
"Tiểu thư đi lâu như vậy, ta ngược lại muốn so kiếm thuật với con một chút" ông ấy cười nhẹ.
Nhan Đình sảng khoái gật đầu:" Được, ngày mai dùng cơm trưa xong chúng ta liền tỉ thí".
"Được" ông ấy vui vẻ rời đi.
Nhan Đình đưa xấp y phục cho Giác Duyên, hắn lúng túng nhận lấy. Cô ra ngoài bảo người hầu chuẩn bị nước tắm cho mình, lúc đi ngang một tòa kiến trúc khá mới mẻ liền dừng lại.
Tả hộ pháp đang ở đó, khi nhìn thấy cô liền vui vẻ gọi cô:" Tiểu thư, đây là thánh nữ của chúng ta, nhờ cô ấy mà bệnh tình của Giáo chủ đã đỡ hơn rất nhiều" bà ấy giới thiệu thiếu nữ đang ngồi bên trong cho cô.
Nhan Đình nhìn cô ta một lát, Mai Tử Lâm đối diện với ánh mắt của cô thì có chút giật mình.
Cô gái này, đôi mắt quá lạnh lẽo.
"Tôi là Mai Tử Lâm, đã nghe nói về Nhậm cô nương khá nhiều" cô ta chủ động bắt chuyện với cô.
Nhan Đình không trả lời, chỉ mỉm cười một cái rồi rời đi, Tả hộ pháp nhìn theo cô thở dài cười nhẹ. Lúc cô về đến phòng mình thì Giác Duyên vừa tắm xong, đang mặc y phục.
Cô bước vào làm hắn giật thót, vội vàng mặc y phục cho chỉnh tề. Y phục ở Ma giáo lấy màu đen làm chủ đạo ngược lại làm cho Giác Duyên có vài phần cứng cỏi hơn.
"Đẹp lắm" cô cười, khen hắn.
"Vậy sao" hắn đỏ mặt đáp lại.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của hắn làm cổ họng của cô có chút khô nóng, Nhan Đình áp lại hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Giác Duyên liền đẩy hắn ngã lên giường.
"Nha..." hắn chưa kịp gọi cô thì môi đã bị lấp lại.
Nhan Đình hôn hắn rất thô bạo, cắn mút đầu lưỡi của hắn làm cơ thể Giác Duyên không tự chủ được mà run lên. Y phục hắn vừa mặc vào đã bị cô kéo ra, bàn tay nhỏ của cô luồn vào bên trong.
"Ưm" mặt hắn đỏ rần lên, môi tê dại vì nụ hôn này của cô.
Bàn tay cô sờ nhẹ vào eo hắn làm Giác Duyên giật nảy người, Nhan Đình cười nhẹ tiếp tục hôn hắn còn tay thì sờ soạng eo của hắn.
Bầu không khí trong phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết, Giác Duyên tay chân luống cuống không biết làm gì đã bị cô nắm lấy đưa qua khỏi đầu hắn.
Nhan Đình tách môi hai người ra, một sợi chỉ bạc đáng nghi hiển lộ trong không khí rồi đứt ngay. Cánh môi Giác Duyên bị dày vò đỏ lên, y phục tán loạn nửa kín nửa hở lại mang một vẻ phong tình khác.
"Nhan Đình..." hắn gọi cô.
Tất cả sự kiềm chế của cô sau tiếng gọi này liền bị bùng nổ, cô thô lỗ cởi sạch đồ trên người hắn. Lại trao cho hắn thêm một nụ hôn dữ dội, cô hôn hắn dài xuống bên dưới, ở ngực hắn liền cắn lấy hai đầu ngực nhè nhẹ làm Giác Duyên khẽ run rẩy.
Cánh môi mềm mại của cô lại trực tiếp rơi xuống ở bụng hắn, cuối cùng là đặt một nụ hôn nhẹ lên dương vật của Giác Duyên làm hắn rùng mình.
"Đừng...." hắn khẽ nói.
Nhan Đình kéo hắn vào lòng mình, ở bên tai hắn cắn nhẹ:" Đừng chuyện gì?" bàn tay cô bắt lấy dương vật hắn xoa miết "Đừng làm chuyện này sao? Hay là" nói đến đây thì cô liền kéo hắn ngồi lên đùi mình, bàn tay sờ đến nhục huyệt của hắn "Hay là đừng ở đây".
Giác Duyên run rẩy ôm lấy cổ cô nhẹ lắc đầu, hắn chủ động tìm kiếm môi của Nhan Đình rồi ngậm lấy cánh môi cô.
Tâm tình Nhan Đình lên cao, lấy từ trong không gian ra một lọ thuốc bôi trơn, ngón tay tách nhục huyệt ra chậm rãi tiến vào.
Cô có thể cảm nhận Giác Duyên run lên, kẹp chặt lấy ngón tay cô, hắn bắt đầu thở dốc.
"Thả lỏng ra, nếu không chàng sẽ bị đau" cô nói.
Giác Duyên nhẹ gật đầu, tận lực thả lỏng bản thân, ngón tay của Nhan Đình dễ dàng tiến vào tận sâu bên trong, quen thuộc ấn vào một chổ gồ lên.
"A....a.." Giác Duyên cảm nhận được từng trận ngứa rang ở bên trong, hốc mắt hắn đỏ lên.
Cô ôm lấy hắn tiếp tục khuếch trương nhục huyệt của hắn, người hắn run lên theo từng cử động của ngón tay cô, dương vật của hắn dù không có cô tác động cũng dần trở nên cứng.
"Có thích chổ này không?" cô hỏi nhỏ vào tai hắn, bên dưới ngón tay lại nhấn vào đó.
Giác Duyên run lên, giọng nói đã bắt đầu trở nên nức nở hơn, hắn gật đầu. Nhan Đình cười nhẹ một tiếng lấy ra một cái dương vật giả nhẹ nhàng đẩy vào bên trong.
Rõ ràng là so với ngón tay cô thì thứ này to hơn, cả người Giác Duyên trở nên căng cứng, cô liền hôn lấy hắn, bàn tay bên dưới đẩy dương cụ một đường tiến vào trong.
"Ưm...ưm" hắn chỉ có thế nuốt những tiếc nức nở đó vào trong.
Tay cô nắm lấy phần đuôi của dương vật chậm rãi thúc vào bên trong hắn, mỗi lần liền đưa dương cụ cắm tất cả vào bên trong.
"Nhan...Nhan Đình.... " giọng nói hắn dần trở nên gấp gáp, tốc độ tay của Nhan Đình cũng trở nên nhanh hơn.
Tiếng thở dốc của hắn ngày càng nặng, cuối cùng cả người hắn run lên, Giác Duyên mềm người dựa vào cô. Nhan Đình nhìn dương vật vẫn còn cương cứng chưa bắn ra được của hắn thì cười nhẹ.
Cô đặt hắn nằm xuống giường lại đeo lên một thứ khác trông giống như một xâu hồ lô vậy, cô chậm rãi rút dương vật giả kia ra chậm rãi đẩy thứ này tiến vào trong.
"A...a......a.." Giác Duyên rên lên.
Nhan Đình đè hắn ở trên giường, mạnh mẽ xâm chiếm từng tấc da thịt bên trong của hắn, giọng Giác Duyên dần dần khàn lên cuối cùng cả người run rẩy bắn ra tinh dịch.
Hắn thở dốc không ngừng, cô chậm rãi rút thứ này ra, cả người hắn vì khoái cảm mà run lên nhè nhẹ. Nhan Đình hôn lên trán hắn, rồi đi tìm nước ấm và khăn lông đến lau người cho Giác Duyên.
Cơ thể hắn vẫn còn nhạy cảm nên khi cô dùng khăn bông lau người cho hắn thì Giác Duyên vẫn nhẹ run rẩy, cô cười hôn lên má hắn.
"Tiểu thư, Giáo chủ mời tiểu thư đi dùng bữa" giọng của Hữu hộ pháp vang lên bên ngoài.
"Ta biết rồi" cô nói vọng ra bên ngoài.
Nhan Đình thu thập cho Giác Duyên xong thì mới lay hắn tỉnh:" Đi dùng bữa về rồi lại ngủ tiếp".
Giác Duyên mơ màng ngồi dậy, hai chân có chút mềm, miễn cưỡng không dựa vào Nhan Đình vẫn đi được nhưng hai chân sẽ run lên.
Hắn ngượng ngùng nhìn cô, Nhan Đình nhận lấy ánh mắt của hắn thì cười rộ lên, kéo hắn về phía mình hôn 'chụt' một cái.
"E hèm" Nhậm Thiên Thu lên ho nhẹ làm Giác Duyên giật bắn người.
"Giáo chủ" cô cười gọi ông ấy.
"Giáo chủ" hắn học theo cô cũng gọi như vậy.
"Ừm, ngồi vào bàn đi" ông nói.
Nhậm Thiên Thu thật ra rất dễ tính, lát sau trò chuyện ông liền lộ ra bản chất của mình. Giác Duyên vẫn còn ngại nên không dám tiếp chuyện nhiều với ông, chủ yếu là Nhan Đình chọc cho ông cười không ngớt.
----------------------------------
Sau khi trở về phòng rồi cô mới sực nhớ đến việc Tả hộ pháp nói Mai Tử Lâm kia đã chữa bệnh cho Nhậm Thiên Thu. Cô liền đi đến phòng của ông ấy.
Nghe giọng cô thì Nhậm Thiên Thu liền mở cửa ra:" Nhóc con, có chuyện gì?"
"Để con bắt mạch cho Giáo chủ" cô cười nhẹ.
Nhậm Thiên Thu nhìn cô bằng một ánh mắt nghi ngờ:" Bắt mạch? Con á?" dường như là nghe được một chuyện cười làm ông ấy cười sằng sặc.
"Nhóc con, Tả hộ pháp nói gì với con đúng chứ, ta không sao đâu. Không phải bây giờ vẫn rất khỏe mạnh à?" ánh mắt ông từ ái nhìn cô.
"Giáo chủ cứ để con bắt mạch một lần thôi cũng được" cô giơ một ngón tay lên nói với ông.
"Được rồi, vào trong đi" ông thở dài nhường đường cho cô đi vào trong.
Phòng của Nhậm Thiên Thu khá đơn giản, lúc Nhan Đình đến hình như ông ấy đang xem kiếm pháp. Ông ngồi lên bàn lộ ra cánh tay cho cô bắt mạch.
Nhan Đình tuy không được tiếp thu tinh hoa y thuật của Nhan Đình nhưng ít nhiều cô vẫn được cha mình chỉ dạy khá nhiều. Lúc cô bắt mạch cho Nhậm Thiên Thu thì đồng tử hơi co lại.
"Giáo chủ gần đây có cảm thấy trong người có lúc nóng bừng bừng, lúc lại lạnh như mùa đông hay không?" cô hỏi.
"Ừm, quả thật là có" ông vuốt vuốt chòm râu của mình nói "Sao vậy? Con nhóc này đi ra ngoài mấy năm thật sự học được y thuật à?" ông cười.
"Nếu như con bảo Giáo chủ không còn bao nhiêu thời gian nữa thì Giáo chủ có tin con không?" cô nhẹ nói.
Ông ấy nhìn vào mắt cô một lúc rồi cười xùy:" Không ngờ là không giấu được con." ông nhíu mày cười khổ "Tất nhiên là ta biết chuyện này, chỉ là ta muốn gặp con lần cuối cũng gặp được rồi, không có hối tiếc" ông nheo mắt lại cười.
Nhan Đình chỉ im lặng nghe ông nói, Nhậm Thiên Thu nói rất nhiều, toàn là những chuyện từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ.
"Con dắt theo thằng nhóc đó về ta ngược lại rất yên tâm cho dù thằng nhóc đó không cao to cũng được" ông nhẹ nói.
"Vậy chuyện Mai Tử Lâm kia là sao? Thuốc của cô ta là gì chứ?" cô nhíu mày hỏi.
"Thuốc của Mai Tử Lâm đó ta hoàn toàn không uống" ông cười, chậm rãi đi về phía tử gỗ lấy ra một chiếc hộp, bên trong đó có một chút trang sức của phụ nữ.
"Những thứ này ta định sẽ cho con vào lúc con kết hôn, nhưng mà đành phải đưa trước thôi" ông kéo lấy tay cô mở ra rồi đặt chiếc hộp vào tay cô, nhẹ vỗ hai lần.
Nhan Đình cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt chậm rãi chảy ra. Đây không phải nước mắt của cô mà là phản ứng của chính thân thể này, Nhậm Nhan Đình đang khóc.
"Nhóc con ngốc, có gì mà phải khóc. Nhậm Thiên Thu ta làm giang hồ khiếp sợ, đưa Ma giáo đến đỉnh cao, bàn tay ta không biết dính bao nhiêu máu tươi. Nhưng có một con nhóc mỗi lần nắm lấy tay ta đều vui vẻ cười" mắt ông ấy nhòe đi, Nhậm Thiên Thu xoay người không để cô thấy mình khóc.
Nhan Đình lau nước mắt đi, ánh mắt nhìn chiếc hộp gỗ trong tay chậm rãi dao động. Cô níu lấy tay của Nhậm Thiên Thu, chất giọng tràn đầy dịu dàng.
"Con có thể kéo dài sự sống của Giáo chủ, à không, cha có tin con không?" cô nói.