Lúc rơi xuống từ lưng ngựa, Thời Noãn đờ người, cơn đau dữ dội mau chóng kéo đến.
Đùi và bả vai bị đá cắt qua làm máu tuôn ra, khiến chiếc váy cưới trắng tinh dần đổi màu.
Nhưng nặng nhất không phải ở đó mà là ở eo và đầu. Thời Noãn không biết có phải ảo giác hay không nhưng khi rơi xuống, cô nghe thấy một tiếng đập.
Cô muốn đứng dậy nhưng lại đau chẳng động đậy được, trên lưng cũng không có sức.
Người đầu tiên chạy lại là Thiến Thiến. Cô ấy thấy cô như thế liền sợ, muốn nâng cô dậy.
Nhân viên cũng vây lại xung quanh, có người có kinh nghiệm ngăn cô ấy lại, "Cô đừng đụng! Có thể cô ấy bị ngã gãy xương rồi, cô mà đụng là xương khớp sẽ bị lệch đấy."
Thiến Thiến rụt tay lại, lấy khăn lau vết máu cho cô.
Thời Noãn nắm lấy tay Thiến Thiến, dặn dò, "Lát nữa em gọi báo anh ấy chị bị thương nhé, đừng nói nghiêm trọng, chỉ nói là vết thương nhẹ thôi để anh ấy bớt lo."
Thiến Thiến nghe vậy khóc nức nở, kích động nói, "Chị bị như vậy mà nhẹ cái gì!"
"Em cứ nghe chị." Thời Noãn càng lúc càng yếu, đôi môi tái nhợt, giọng nói thều thào, "Lúc đến bệnh viện hẵng báo, đừng để anh ấy phân tâm lúc lái xe."
Cô cứng đầu như vậy, Thiến Thiến đành gật đầu, "Em biết rồi ạ."
Không biết là do mất máu nhiều hay vì bị ngã xuống đất mà trong đầu Thời Noãn dần mơ hồ, từ từ hôn mê.
Họ đã gọi xe cứu thương đến, nhưng vì nơi này cách xa trung tâm thành phố nên xe đến khá chậm.
Nhân viên y tế đặt cô lên cáng, đưa lên xe. Thiến Thiến theo sát họ lên xe ngồi.
Xe cứu thương hú còi chạy đi. Những người ở lại cũng bị chuyện vừa rồi doạ sợ.
Ai mà ngờ được con ngựa đột nhiên nổi điên, cũng chẳng lường được cô sẽ bị thương nặng đến vậy, nhìn xuống chỗ cỏ lúc nãy đã có một vũng máu lớn.
Chuyện lần này có thể được quy thành sự cố lúc quay phim. Có người lén lấy điện thoại ra chụp vết mấy, chuẩn bị đăng lên mạng.
Nữ chính bị thương thì dĩ nhiên công việc phải ngừng lại. Người thì cảm thán rằng làm diễn viên đúng là nguy hiểm, người thì lo dọn dẹp đồ đạc.
Thẩm Tuệ Lâm là người cuối cùng rời đi.
Chị ta giấu đôi tay lạnh buốt trong áo, run người. Mọi người đều xem chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, chỉ có chị ta mới biết đây là chuyện mưu sát người khác.
Kẻ chủ mưu là Hạ Yên Nhiên, còn chị ta là đồng phạm.
Con ngựa vốn không hiền lành mà nó là một con ngựa đua được Hạ Yên Nhiên lựa chọn tỉ mỉ. Tính tình nó hung dữ, vì nổi điên lúc thi đấu, hất ngã người cưỡi nên bị cấm thi vĩnh viễn.
Hạ Yên Nhiên đã tìm hiểu qua. Cô ta nói cho Thẩm Tuệ Lâm biết, ngựa rất nhạy cảm với màu sắc, âm thanh và mùi hương. Hôm nay chị ta mặc đồ màu đỏ, xịt nước hoa nồng mùi.
Kết hợp với tiếng chuông chói tai là nguyên nhân khiến con ngựa kia bị hoảng sợ.
Tất cả đều diễn ra như Hạ Yên Nhiên dự đoán. Thời Noãn bị ngã từ trên lưng ngựa, còn bị thương nặng.
Thẩm Tuệ Lâm không rõ giữa hai người có ân oán gì, nhưng chuyện này đối với chị ta không quan trọng, chủ yếu là trong thẻ chị ta sắp có thêm mấy trăm vạn.
Chị ta mở cửa xe ngồi vào, đóng cửa sổ lại không để chút kẽ hở rồi gọi cho Hạ Yên Nhiên.
"Tôi đã làm theo lời cô nói. Ngựa bị kích thích cho nổi điên, nó lao thẳng một đường làm cô ấy bị ngã." Thẩm Tuệ Lâm nói lại tình huống.
"Té chết rồi sao?" Hạ Yên Nhiên không giấu được sự hưng phấn.
"Không, chưa chết." Thẩm Tuệ Lâm thấy cô ta quá độc ác. Thù oán tới kiểu gì mà còn muốn hại người ta chết đi.
"Chỉ bị thương thôi à." Hạ Yên Nhiên tiếc rẻ.
Thẩm Tuệ Lâm nói thêm, "Nhưng té nặng lắm. Trên người bị thương mấy chỗ, chảy máu rất nhiều. Cô ấy cũng không động đậy được, chắc là bị gãy cột sống rồi. Lúc đưa lên xe cấp cứu cũng đã hôn mê. Dù cho không chết thì cũng coi như mất nửa mạng."
Nghe chị ta nói, Hạ Yên Nhiên cười nhạt, "Được. Chiều nay tôi chuyển tiền cho chị, nhớ nhận rồi kiểm tra. Nếu chị nói chuyện này cho ai khác..."
"Cô cứ yên tâm đi quản lý Hạ. Tôi tuyệt đối sẽ chôn nó trong bụng, không tiết lộ cho ai." Thẩm Tuệ Lâm chắc chắn với cô ta, "Nếu nói ra thì chẳng phải tôi tự tìm đường chết sao?"
Thẩm Tuệ Lâm cúp máy, lấy một cây châm nhỏ từ trong túi vứt vào thùng rác.
Đây là hạ sách mà Hạ Yên Nhiên đưa ra cho chị ta. Nếu như tiếng chuông và màu sắc không thể kích thích con ngựa thì cứ âm thầm đâm nó.
Cũng may là không dùng đến cách này, cũng chẳng lưu lại chứng cứ gì, con ngựa kia cũng biệt tăm biệt tích trên thảo nguyên.
Thẩm Tuệ Lâm hạ kính xe, gió mát bên ngoài thổi vào làm rối mái tóc.
Chị ta sửa lại, cười thành tiếng như trút được gánh nặng. Chị ta không cần phải tiếp tục lo lắng vì nợ nần, đúng là nhẹ nhõm.
_____
Tại phòng họp.
Lục Chi Hằng đang lắng nghe cấp dưới báo cáo kế hoạch của quý.
Điện thoại trên bàn rung mấy cái. Anh định tắt nhưng khi thấy số điện thoại thì từ cúp, anh chuyển sang nhận máy.
Lục Chi Hằng nghe máy, giơ tay tạm dừng với người đang báo cáo.
"Chuyện gì thế?" Anh hỏi.
Thiến Thiến đứng ở hành lang bệnh viện, nghe bác sĩ nói tình huống của Thời Noãn không khả quan lắm, bị đập vào ót và gãy xương.
Nhưng cô ấy nhớ đến lời dặn dò của Thời Noãn, cố ép cho giọng mình nhẹ lại, "Dạ Lục tổng, lúc chị Thời Noãn quay quảng cáo bị thương nhẹ, bây giờ ngài có thể đến bệnh viện được không ạ?"
Lục Chi Hằng lập tức đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế mặc vào, "Nghiêm trọng không?"
Nhớ đến dáng vẻ suy yếu của cô trong phòng, Thiến Thiến gạt nước mắt, nói dối, "Không, không nghiêm trọng ạ, chỉ bị sây sát nhẹ, chị ấy cũng nói ngài đừng quá lo lắng."
"Được. Cô gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi, tôi đến liền." Anh nói xong cũng rời đi, bỏ lại nhóm người trong phòng họp.
Mấy người quản lý nhìn nhau, lớn mật gọi anh lại, hỏi, "Lục tổng, chúng ta có họp tiếp không ạ?"
Lục Chi Hằng nói thẳng: "Tan họp. Mọi người cứ gửi tài liệu đến cho tôi."
Sau đó anh phi nhanh đến bệnh viện.
Thiến Thiến ngồi đợi trước cửa phòng phẫu thuật. Cô ấy nắm chặt tay, cầu nguyện cho người bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cô ấy vội vàng đứng dậy, "Ngài tới rồi ạ."
Lục Chi Hằng thấy đèn phòng phẫu thuật còn sáng. Anh nhăn mày lại, mắt lạnh đi, vừa nhìn đã khiến người ta căng thẳng.
"Đây là vết thương nhẹ mà cô nói à?" Giọng anh không còn chút độ ấm.
"Là chị Noãn Noãn dặn em như vậy ạ." Thiến Thiến hốt hoảng giải thích, "Chị ấy sợ ngài bị phân tâm khi lái xe nên dặn em khi nào ngài đến bệnh viện mới nói thật ạ."
Lục Chi Hằng cáu kỉnh xoa mi tâm, "Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì sao cô ấy bị thương nặng như vậy?"
Nhớ đến chuyện đó, Thiến Thiến run lên trong vô thức, lắp bắp nói với anh, "Lúc quay quảng cáo là chị Noãn Noãn đang cưỡi trên lưng ngựa ạ. Không biết vì sao, con ngựa kia tự nhiên nổi điên lao về trước..."
Lục Chi Hằng chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua chậm như vậy. Kim đồng hồ nhích từng phút, cửa lớn của phòng phẫu thuật vẫn khép chặt. Anh không rõ bên trong ra sao, chờ đến sốt ruột.
Rốt cuộc đèn cũng từ đỏ chuyển thành xanh sau năm tiếng. Bác sĩ ở bên trong đẩy cửa bước ra.
Lục Chi Hằng bước lại, "Thế nào rồi ạ?"
Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, "Bệnh nhân bị thương rất nặng, mất nhiều máu, bị gãy xương. Nhưng nghiêm trọng nhất là vết thương ở đầu, bởi vì ngã từ trên cao xuống nên bị xuất huyết não."
"Chúng tôi đã phẫu thuật, lấy ra xương vỡ nhưng cô ấy vẫn còn hôn mê. Nếu hết thuốc mê mà tỉnh thì tốt, còn nếu cứ hôn mê thì tuỳ vào gia đình. Anh phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Lục Chi Hằng căng thẳng, giọng nói trầm thấp vì bị đè nén, "Tình huống xấu nhất là gì?"
Bác sĩ thở dài, nói, "Thành người thực vật."
Câu nói như sét đánh doạ cho Thiến Thiến xụi lơ trên đất.
Thuốc mê đã hết được vài giờ mà Thời Noãn vẫn còn nằm im trên giường.
Đôi mắt đẹp của cô đóng chặt, trên môi tái nhợt, vẻ mặt xinh đẹp động lòng cũng không còn sức sống, giống như một bông hoa sắp lụi tàn.
Có đôi khi lông mi cô giật làm Lục Chi Hằng tưởng cô sắp tỉnh nhưng thật ra không phải, chỉ là làn gió nghịch ngợm đang thổi qua thôi.
Việc này bùng nổ trên mạng. Top ba hot search đều liên quan đến Thời Noãn, tin giả, tin thật truyền loạn khắp nơi.
Bên ngoài ồn ào, bên trong phòng bệnh lại rất yên tĩnh. Một người yên giấc ngủ, một người túc trực không rời.
Bác sĩ đã nói, nếu như lúc đầu còn hôn mê thì càng về sau, người bệnh càng khó tỉnh lại. Nếu như sau hai mươi bốn tiếng thì tỉ lệ tỉnh lại càng giảm.
Lục Chi Hằng không tin. Anh nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, liên tục thì thầm bên tai cô.
Lúc hai người ở cùng nhau, lúc nào Thời Noãn cũng là người nói nhiều, líu ríu như chú sẻ. Nhưng lần này lại chỉ có mình anh độc thoại.
"Anh biết em thích ngủ nướng nhưng lần này ngủ lâu quá rồi. Nếu còn như vậy thì chúng ta sẽ bỏ lỡ bộ phim kia mất."
"Em đã nói sau này sẽ đi hẹn hò với anh, vậy mà lại nói không giữ lời. Đúng là cô nhóc lừa gạt."
Không biết qua bao lâu, Lục Chi Hằng cảm giác được đôi tay mình đang nắm giật giật. Anh kích động nhìn về phía giường, chỉ thấy lông mi cô run lên, sau đó chậm chạp mở to đôi mắt.
Anh ấn chuông mấy lần, sốt sắng hỏi, "Em thấy bây giờ như thế nào?"
Thời Noãn vừa tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ, chỉ có thể nói ra từ đơn giản nhất, "Khát."
Lục Chi Hằng vội vã đi rót nước. Trên lưng cô bị thương, không thể cử động lung tung nên anh dùng ống hút đút cho cô.
Uống hết một cốc nước, Thời Noãn mới nhớ lại chuyện mình ngã từ lưng ngựa, hỏi, "Có phải em ngủ lâu lắm rồi không?"
Lục Chi Hằng thương yêu nhìn cô, "Ừm, Noãn Noãn ngủ lâu lắm rồi. Lâu đến nổi anh tưởng em muốn bỏ anh mà đi."
"Em không cố ý." Thời Noãn thì thào, "Em mơ thấy một giấc mơ rất dài."
"Em thấy chúng ta kết hôn, em được mặc áo cưới cùng anh bước vào lễ đường, trao nhẫn dưới sự chứng kiến của mục sư. Chúng ta sinh con dưỡng cái, ngày ngày đều vui vẻ. Nhưng sau đó bên tai em nghe có tiếng anh nói chuyện với em, anh nói rằng em đừng ngủ nữa."
Nói nhiều như vậy làm cô tốn sức nhiều, phải ngừng một lúc lâu rồi mới nói nữa: "Lúc bấy giờ em mới nhận ra được đây chỉ là một giấc mơ. Chúng ta chưa kết hôn, em còn đang hôn mê."
"Trong mơ anh rất tốt với em, nhưng em biết đó không phải thật sự là anh. Ở thế giới bên ngoài nhất định anh rất khó chịu. Em không muốn anh đau lòng nên cố mở mắt ra."
"Em làm được rồi." Cô cười, tựa như một đoá hoa úa tàn đang sống lại.
"Em rất tuyệt vời." Lục Chi Hằng nghẹn ngào.
Một giọt nước mắt nóng hổi đáp lên mặt cô. Thời Noãn giơ tay lên, dịu dàng lau cho anh, "Không khóc."
"Ừm." Lục Chi Hằng đồng ý với cô.