Người Hạ Yên Nhiên gọi chính là Thẩm Tuệ Lâm - người phụ trách cho quảng cáo bên công ty trang sức The One.
Năm ngoái khi The One bị Lục Chi Hằng thu mua, Hạ Yên Nhiên đã gặp qua Thẩm Tuệ Lâm vài lần lúc trao đổi công việc.
Quan hệ giữa hai người không được gọi là thân nhưng dạo gần đây Hạ Yên Nhiên cũng nghe ngóng được vài điều về chị ta.
Chị ta ham đánh bạc. Tiền mấy năm nay kiếm được đều đổ vào đó, kết quả là mấy trăm vạn tiền tiết kiệm bốc hơi sau một đêm.
Nghe người ta nói rằng chị ta còn dụ bạn bè và người thân đầu tư vào một chỗ, hại họ thua lỗ không ít. Lúc đó chị ta sứt đầu mẻ trán vì tiền, gấp như kiến bò trên chảo.
Đối với Hạ Yên Nhiên mà nói, vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa, thế nên cô ta tìm đến chị.
Vừa kết nối điện thoại, Hạ Yên Nhiên nói: "Nghe nói dạo gần đây chị thiếu tiền, chỉ cần chị giúp tôi việc nhỏ thì sau khi xong chuyện, đánh bạc thua bao nhiêu tôi sẽ đưa bấy nhiêu."
Thẩm Tuệ Lâm động lòng nhưng nhanh chóng nhận ra được nếu cô ta bằng lòng cho mình mấy trăm vạn thì hẳn sẽ không phải chuyện đơn giản.
"Quản lý Hạ muốn tôi làm gì?" Chị ta cảnh giác.
Hạ Yên Nhiên nghe ra được sự đề phòng trong lời nói, cười khẽ, "Chị đừng hoảng. Tôi chỉ muốn chị giúp một chuyện nhỏ thôi, với chị việc đó dễ như ăn cháo ấy mà."
Cô ta nói một tràng. Thẩm Tuệ Lâm nghe xong bèn giật mình, sợ hãi hỏi: "Chuyện này nếu không cẩn thận sẽ chết người đấy. Dẫu có không chết thì lỡ làm cô ta bị thương thì người đại diện lẫn fan hâm mộ sẽ chửi tôi té tát! Nếu tôi bị ngồi tù thì làm sao?"
Hạ Yên Nhiên không thèm để ý, "Nếu xảy ra thật thì cứ quy vào chuyện ngoài ý muốn trong lúc quay phim. Có muốn trách thì chỉ có thể trách con ngựa kia đột nhiên nổi điên, sao có liên quan đến chị được? Với lại, bộ phận quảng cáo nhiều người như vậy, có bị hỏi tội cũng không đến lượt chị đâu."
"Chị đừng lo chuyện không đâu nữa, không ấy thì nghĩ xem làm sao kiếm lại được mấy trăm vạn thua lỗ kia kìa."
Hạ Yên ngừng một lúc, nói, "Tôi còn nghe đồn là chị có bạn trai, muốn kết hôn vào nửa năm nay nhưng tiền đặt cọc cho nhà tân hôn lại bị chị đem đi đổ hết vào sòng bạc."
"Nếu như chị chịu giúp tôi thì cái này chỉ là chuyện nhỏ, khoản tiền đó chị không phải lo. Với lại, chỉ cần chị gật đầu, tôi sẽ lập tức chuyển vào tài khoản một trăm vạn tiền đặt cọc, không cần biết có thành công hay không, một trăm vạn này vẫn là của chị."
Hiếm có ai có thể chống lại sức mê hoặc của đồng tiền, nhất là người đang lo sốt vó lên vì nó như Thẩm Tuệ Lâm.
Trên đời này sẽ không tự nhiên có cái bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng chỉ cần chị ta làm việc này thì mọi rắc rối đều tan biến.
Thẩm Tuệ Lâm do dự mấy phút, cuối cùng vẫn đồng ý, "Được, tôi giúp cô. Về phần thù lao..."
Hạ Yên Nhiên đã sớm đoán được, không chút sợ hãi, "Tôi nói được thì làm được. Chị gửi số tài khoản qua đi, tôi sẽ chuyển tiền đặt cọc qua."
Hạ Yên cúp máy, ngồi trước bàn trang điểm, khoan thai tháo trang sức, khoé môi cong lên.
Tốt nhất cô nên chết đi. Nếu không chết thì liệt nửa người hay huỷ dung cũng được.
Đến khi đó Lục Chi Hằng còn thích cô được sao?
_____
Buổi sáng lúc bảy giờ, sau khi làm một trận vận động trên giờ, Lục Chi Hằng vào bếp làm bữa sáng, Thời Noãn nằm trên giường phục hồi sức lực.
Qua nửa tiếng, anh đến gọi cô dậy, "Bữa sáng xong rồi em."
"Em buồn ngủ." Thời Noãn nhắm mắt, lèm bèm trong miệng.
Lục Chi Hằng không còn cách, đành ôm cô vào phòng tắm. Anh bóp kem đánh răng ra bàn chải rồi đưa cho cô.
Cô mớ ngủ đi chải răng, được anh dùng khăn ấm lau mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút.
Cô ngồi vào bàn, vừa ăn được mấy lát bánh mì thì chuông cửa reo.
"Chắc là Thiến Thiến đó ạ." Thời Noãn nói xong, chuẩn bị đi mở cửa.
Lục Chi Hằng bước nhanh hơn cô, "Em cứ ăn đi, để anh mở."
Thiến Thiến ngạc nhiên khi thấy người phía trong là Lục Chi Hằng, nhanh chóng bình thường lại, "Chào buổi sáng, Lục tổng."
"Cô ấy đang ăn sáng, cô cứ vào đi." Lục Chi Hằng đưa dép lê cho cô ấy.
"Cảm ơn Lục tổng." Thiến Thiến nhận lấy.
Thấy cô tới, Thời Noãn hỏi: "Em ăn sáng chưa?"
"Chưa ạ. Nhưng mà em có mua bánh bao, để trong xe rồi ạ. Xíu nữa em sẽ ăn trên đường đi." Thiến Thiến đáp.
Thời Noãn nghe thế, nói, "Em ngồi xuống ăn với chị đi. Đợi chị thay đồ xong thì bánh bao nguội mất."
Thiến Thiến từ chối: "Không cần đâu chị."
Lục Chi Hằng đóng cửa, lấy thêm một cái bát và đôi đũa, "Ngồi xuống ăn chung đi."
Anh đã nói vậy, Thiến Thiến cũng không khách sáo nữa. Sau đó cô ấy ngồi xuống, gắp một miếng trứng cuộn thịt xông khói.
Thiến Thiến nếm thử một miếng, lập tức khen: "Chị nấu ăn ngon quá ạ."
Cô ấy vốn cho rằng, trong nhà là Thời Noãn phụ trách chuyện nấu cơm. Dù sao thì bình thường đều là nam lên phòng khách, nữ xuống phòng bếp. Ở nhà cô ấy thì mẹ cũng là người lo phần đó.
Đây đường đường là tổng giám đốc của Lục thị, nếu mặc tạp dề nấu cơm thì khung cảnh này đúng là kỳ quặc!
Thời Noãn cười, "Không phải chị, là Lục Chi Hằng nấu đó."
Cô nói rồi đẩy tay người đàn ông bên cạnh, thân mật nói, "Thấy chưa, bình thường có phải em nói dối anh đâu. Tài nấu ăn của anh ngày càng lên tay, anh phải có lòng tin với bản thân chứ."
Lục Chi Hằng nhìn cô đầy dịu dàng, gắp thêm cho cô, "Vậy thì em ăn nhiều một chút."
Thiến Thiến sửng sốt, vội vàng sửa lại, "Tài nấu nướng của Lục tổng tuyệt thật đó ạ!"
"Cảm ơn." Lục Chi Hằng đáp.
"Không, không phải khách sáo đâu ạ." Thiến Thiến nói.
Trước đây cô ấy vừa kính vừa sợ Lục Chi Hằng, chủ yếu là vì anh rất có khí chất, lại luôn có vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng hôm nay cô ấy mới biết anh không có kinh khủng như mình tưởng.
Lúc ở cùng chị Noãn Noãn, anh không hề có chút kiêu ngạo mà lại rất bình dị, gần gũi.
Ăn xong, Thời Noãn vào phòng thay quần áo. Trước khi ra cửa, cô hôn lên mặt Lục Chi Hằng một cái, "Em đi làm đây. Chờ đến tối khi em về thì chúng ta đi xem bộ phim kia nhé."
"Được." Lục Chi Hằng đeo khẩu trang giúp cô.
Xe công ty đang chờ dưới nhà, Thời Noãn và Thiến Thiến nhanh chóng vào xe.
Được một lúc, bỗng Thiến Thiến nói, "Em xin lỗi ạ."
Thiến Thiến xẩu hổ, "Trước đây em làm những chuyện mà hại chị và Lục tổng thiếu chút nữa là chia tay."
Sáng hôm nay thấy họ ở chung ngọt ngào đến vậy, nếu như cô ấy tự tay phá hoại mối quan hệ đẹp đẽ này thì đúng là nghiệp chướng.
"Không phải do em." Thời Noãn nắm lấy tay cô ấy, "Việc này là do giữa chị và anh ấy có khúc mắc. Với lại, chuyện bọn chị cãi nhau cũng có thể xem là trong rủi có cái may."
Ít nhất hai người cũng đã nói rõ được, cô cũng hiểu anh hơn.
Thiến Thiến không hiểu, "May mắn gì ạ?"
Thời Noãn không giải thích cho cô ấy, chỉ cười an ủi: "Em thôi đừng nghĩ đến nữa, chuyện đã qua rồi. Chúng ta cứ hướng về tương lai thôi."
Quảng cáo của The One lần này không quay trong studio như mọi khi mà được sắp xếp ở một thảo nguyên lớn phía ngoại thành.
Vì nơi quay phim hôm nay rất xa, cộng thêm việc kẹt xe nên bọn cô phải ngồi trên xe suốt ba tiếng đồng hồ.
Đến nơi, Thời Noãn chưa kịp thở đã bị nhân viên kéo đến phòng trang điểm.
Một tiếng trôi qua, thợ trang điểm thoa son cho cô, "Xong rồi chị Noãn Noãn. Chị nhìn xem có chỗ nào không ưng thì báo để em sửa lại nhé."
Thời Noãn nhận lấy gương soi, "Hoàn hảo cả rồi ạ. Cảm ơn mọi người."
Thợ trang điểm cùng nhà tạo mẫu thu dọn đồ đạc rời đi. Cô để Thiến Thiến chụp cho mình vài tấm hình.
Chủ đề quảng cáo lần này có liên quan tới đám cưới. Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, phía trên đội một chiếc vương miện, nhìn qua trông giống như sắp kết hôn.
Chụp xong rồi, Thời Noãn gửi cho Lục Chi Hằng: [Anh thấy em lần đầu mặc váy cưới như thế nào ạ?]
Lục Chi Hằng trả lời rất nhanh: [Vô cùng xinh đẹp.]
Một giây sau lại có tin nhắn gửi đến: [Đợi đến ngày chúng ta kết hôn em sẽ đẹp hơn thế.]
Thời Noãn thấy hai chữ "Kết hôn" thì ngượng ngùng. Hai người đã hẹn hò được một năm rưỡi, chuyện kết hôn cũng không còn xa.
[Em cũng thấy vậy. Ngày hôm đó chắc chắn anh cũng vô cùng, vô cùng đẹp trai~]
Thời Noãn trò chuyện với anh được một lúc thì Thẩm Tuệ Lâm đi vào, "Ở ngoài đã chuẩn bị xong các thiết bị, chúng ta có thể bắt đầu quay rồi thưa Thời tiểu thư.
"Dạ." Thời Noãn trả lời chị ta, không kịp gõ chữ, đành gửi tin nhắn thoại cho Lục Chi Hằng, "Em đi quay phim đây, một chút nữa chúng ta nói tiếp nhé." rồi đưa điện thoại cho Thiến Thiến.
Phía bên ngoài là một thảo nguyên xanh rộng lớn. Thiết bị chiếu sáng cũng như máy quay đều được chuẩn bị xong xuôi, ngoài ra còn có thêm một nhân viên đang dắt ngựa.
Đúng vậy, hôm nay cô phải hoàn thành cảnh quay trên lưng ngựa.
Sau lần đi chơi ở sở thú lúc học tiểu học thì Thời Noãn chưa từng thấy ngựa thật một lần nào nữa.
Thời Noãn có chút phấn khích khi nghĩ đến một lát nữa mình sẽ được cưỡi ngựa, nhưng nỗi sợ và sự khẩn trương càng nhiều hơn.
Ngựa cao như vậy, lỡ bị ngã xuống thì đau phải biết!
Trước khi bắt đầu quay, Thẩm Tuệ Lâm trấn an cô, "Con ngựa này rất ngoan, lúc quay cũng có người nắm dây nên sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Dạ." Thời Noãn gật đầu. Cô bước tới, nắm lấy tay người nhân viên, nhấc chân ngồi lên lưng ngựa.
Lúc mới quay thì không được suôn sẻ lắm nhưng sau khi khắc phục được nỗi sợ trong lòng thì mọi chuyện trở nên thuận lợi.
Trong lúc nghỉ năm phút giữa giờ, Thẩm Tuệ Lâm mặc áo khoác đỏ đi lại chỗ Thời Noãn, nói cho cô biết vài điều trong lúc quay.
Thời Noãn vẫn ngồi trên lưng ngựa. Cô cảm giác sau khi chị ta đến đây, chú ngựa ở dưới cũng trở nên hơi nóng nảy.
Nói được một nửa thì điện thoại Thẩm Tuệ Lâm vang lên, tiếng nhạc vô cùng chói tai.
Vừa lúc tiếng chuông reo lên thì con ngựa lập tức khiếp hoảng. Nó giơ chân trước lên, lao nhanh như gió. Không một ai dám kéo lại, cũng chẳng ai dám bước lên.
Đột nhiên xảy ra chuyện này, Thời Noãn giữ chặt lấy dây cương nhưng cũng không làm được gì. Ngựa chạy mỗi lúc một nhanh nên cô bị hất mạnh xuống đất.
Xung quanh trở nên ồn ào.