Bảy giờ sáng thứ hai, chuông báo thức trong phòng đúng giờ reo lên.
Một loạt tiếng động "xột xoạt, xột xoạt" vang lên, có người xuống giường thay quần áo.
Nằm thêm một lát, hình như hôm nay phải trang điểm nữa?
Thời Noãn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng đấu đá một phút, cuối cùng cũng hăng hái xuống giường, mang đôi dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt.
Ừ, trong nháy mắt cô cũng tỉnh táo được rồi.
Mười mấy phút sau, người cuối cùng trong phòng ngủ - Tống Vi Vi chậm rãi tỉnh lại. Cô duỗi tay ấn công tắc đèn trên tường.
Đèn trên trần sáng lên, phòng ngủ trở nên tràn ngập ánh sáng.
Tống Vi Vi đặt chân xuống đất, còn chưa hết buồn ngủ, lấy tay dụi dụi mắt, ngáp một cái nhìn Thời Noãn đang đi đến, ngạc nhiên hỏi: "Noãn Noãn, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao, cậu vậy mà cũng trang điểm nữa hả?"
Trước đây Thời Noãn là người mẫu bán thời gian cho một nhãn hiệu vào cuối tuần, lúc nào cũng phải trang điểm nên bình thường khi đi học cô rất lười đắp những thứ đó lên mặt.
Trang điểm thì phải dậy sớm, phải dựa vào trang phục xem nên trang điểm như thế nào, tối về tẩy trang cũng rất cực mà cô thì siêu lười làm những việc này.
Nhưng hôm nay không như vậy.
Có thể nói đây là ngày đi học đầu tiên trong năm thứ tư của cô, tiết đầu tiên lại là tiết Anh Văn, mà thầy giáo chính là Lục Chi Hằng...
Tay Thời Noãn ngừng việc kẻ mắt lại, chưa kịp nói gì thì cô gái Tô Oánh Oánh ở giường đối diện đã lên tiếng thay cô.
Tô Oánh Oánh đã trang điểm xong, dùng tay thoa son lên môi, cười quái gở, "Biết sao được, người ta bây giờ đi đóng phim sắp thành đại minh tinh rồi, đâu phải cùng một hạng người với chúng ta, tất nhiên là phải thường xuyên chú ý hình tượng chứ."
Giọng nói chanh chua đầy tính châm chọc khiến cho người nghe cảm thấy không thoải mái.
Đóng nắp son môi, Tô Oánh Oánh đi đến trước bàn của Thời Noãn, quét qua đồ trang điểm để ở trên, "Ồ" một tiếng rồi liệt kê nhãn hiệu ra.
"Givenchy, Aglaia, còn có cả La Mer nữa cơ. Noãn Noãn, tôi nhớ lúc trước cậu toàn dùng đồ mỹ phẩm bình dân thôi mà, xem ra giờ giá một đêm của cậu cũng không ít đâu nha."
Cô ta cười cười, làm ra vẻ như bỗng nhiên hiểu ra: "Thảo nào mọi người có sứt đầu mẻ trán cũng muốn tiến vào ngành giải trí, không cần biết là có sạch sẽ hay không, chỉ cần kiếm nhiều là được."
Thời Noãn không quan tâm, coi cô ta như là con muỗi đang bay vo ve bên tai.
Đợi cô ta nói xong thì Thời Noãn cũng đã trang điểm mắt, vẽ mi xong.
Xong rồi cô mới quay lại, cười với Tô Oánh Oánh, "Không sai, vào ngành giải trí kiếm tiền rất nhanh lại dễ dàng, nếu cậu muốn có tiền thì cũng có thể bước chân vào đó."
Tống Vi Vi và Thời Noãn cùng chung kẻ thù, hai người kẻ tung người hứng nói ra những lời hoàn toàn không nể mặt mũi của cô ta.
"Noãn Noãn, giới giải trí không phải ai muốn vào cũng được, có vài người chỉ có thể lăn lộn đi dẫn chương trình, dù sao thì gương mặt kia cũng phải nhờ vào filter để cứu rỗi mà."
Đầu năm ba đại học, Tô Oánh Oánh bắt đầu đi dẫn chương trình, mặc dù không phải thuộc dạng hot nhưng mỗi tháng cũng kiếm được hơn một vạn.
Việc chỉ cây dâu mắng cây hòe này khiến cho cô ta thẹn quá hóa giận.
"Quay một bộ phim chưa được quảng bá thì có gì mà hơn người chứ." Cô ta lầm bầm, đem sách vở nhét vào balo, quải lên vai rồi đóng sập cửa đi ra.
"Ầm" một tiếng, lớn đến nỗi làm cho người ta ù tai.
Là bạn cùng phòng đã ba năm, dù chưa xảy ra vụ việc giấu kim châm dưới gối như trên Weibo đăng nhưng lại luôn ám lưu hung dũng.
Tống Vi Vi vừa mang giày vừa an ủi cô: "Cậu đừng quan tâm đến Tô Oánh Oánh, đơn giản là cô ta ghét cậu thôi."
Thời Noãn cũng không thèm giữ lại trong lòng, cô chỉ nhớ rõ là lát nữa sẽ đụng mặt với Lục Chi Hằng.
"Tớ biết rồi." Cô gật đầu, để vạt áo thun màu vàng nghệ vào trong chiếc quần short đen làm lộ ra đôi chân thon dài.
Người con gái tóc dài ngang eo, ngực lớn mông vểnh, trên khuôn mặt tràn đầy sức sống, mang lại mười phần rung động.
Tống Vi Vi đứng lên, nhìn cách trang điểm và kiểu ăn mặc hôm nay của cô mấy lần, ngờ ngờ hỏi, "Noãn Noãn, sao tớ cảm thấy hôm nay cực kì khác thường đó. Khai mau, có phải cậu lén có bạn trai ở sau lưng tớ không?"
"Làm gì có ai chứ." Thời Noãn kéo tay cô, cười hối, "Chúng ta mau đi thôi, đi trễ là căn tin hết món sữa trứng yêu thích của cậu đó."
Thời Noãn và Tống Vi Vi đi vào lớp học, trên tay mỗi người cầm một cốc sữa đậu nành.
Có không ít người đã tới lớp, còn mười phút nữa là vào học, mấy người học không được giỏi lắm thì tụ lại thành một nhóm tám chuyện, mấy học bá thì đang lớn tiếng học thuộc từ đơn của bài trước, trong không khí ồn ào như vậy lại có phần hài hoà.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Có khác là bây giờ đông học sinh hơn, ba năm trước không có ai tự nguyện ngồi ở hai hàng đầu cả, bây giờ thì đầy ắp bạn học mà còn là học sinh nữ nữa.
Mấy người này bình thường lên lớp đều mong muốn được về sớm không thì cũng trốn học, bây giờ lại đóng vai nữ sinh xinh đẹp, còn đến lớp sớm nữa.
Không nên để lộ ý đồ như vậy chứ.
Tống Vi Vi cắm ống hút vào ly, uống một ngụm, lắc lắc đầu rồi nhỏ giọng nói với Thời Noãn, "Thật háo sắc mà, tiết dịch thuật của ông thầy bụng bia cùng quả đầu Địa Trung Hải kia không hề có mặt của mấy cô này, không phải là coi thường vị giáo sư không được đẹp trai của chúng ta ra mặt sao?"
Thời Noãn cũng nói theo, "Đúng vậy, rõ ràng là quá khinh người mà."
Vừa dứt lời, Tống Vi Vi thấy cô đi lên phía trước, nhanh tay lẹ mắt để balo và ly sữa đậu nành ở vị trí chính giữa hàng đầu.
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn bạn nữ chuẩn bị vào ngồi chỗ này, cười dịu dàng, "Xin lỗi bạn, chỗ này có người ngồi rồi."
Sau khi thấy một loạt động tác cực trôi chảy, Tống Vi Vi lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Chờ Thời Noãn ngồi xuống, lôi sách vở, bóp viết ra thì Tống Vi Vi mới kịp phản ứng lại, trố mắt nhìn cô.
Cô ấy ngồi cạnh Thời Noãn, nghi hoặc nhíu mày, kết luận một cách chắc nịch, "Người chị em, hôm nay cậu không được bình thường nha, có thể từ bỏ chỗ ngồi phong thủy tốt mà chúng ta đã ngồi ba năm nữa đấy."
Chỗ được gọi là phong thủy tốt chính là hai chỗ ở hàng thứ năm.
Ngồi ở đó lấy điện thoại ra lướt Weibo trong lúc mệt mỏi vì nghe giảng vẫn không bị giáo sư phát hiện vì đã có bạn học đầu to ngồi ở trước che chắn.
Thời Noãn lật sách vở ra bài học ngày hôm nay, nghiêm túc khuyên nhủ: "Vi Vi, nếu bây giờ chúng ta học tập tốt thì kì thi tiếng Anh sắp tới chúng ta có thể vượt qua."
Lời này rất có lý nhưng mà tới một dấu chấm câu Tống Vi Vi cũng không thèm tin.
Đã tiến vào ngành điện ảnh thì chẳng lẽ cô còn cần bằng TEM để cầm đi tìm việc sao? Nhưng nếu nói Thời Noãn giống như những bạn học nữ kia, chỉ đơn giản là muốn ngồi gần để chiêm ngưỡng nhan sắc của thầy giáo mới thì Tống Vi Vi càng không tin.
Nghĩ mãi không ra, Tống Vi Vi lấy ngón tay chọc chọc Thời Noãn mấy lần, muốn hỏi thêm vài câu nhưng mà Thời Noãn đã kịp thời từ chối, "Vi Vi, môn này tớ chưa học tiết nào, cần phải xem trước bài, có gì để tan học rồi nói."
Tống Vi Vi:....
Hai cô từ năm thứ hai đã bỏ tiệt cái việc xem trước bài, ôn lại bài này rồi.
Tốt lắm, bây giờ thì Tống Vi Vi có thể chắc chắn khẳng định được Thời Noãn có ý với thầy Lục!Chuông báo đã tới giờ vào học, Lục Chi Hằng đúng giờ bước vào lớp, trên tay cầm một quyển sách.
Áo sơ mi sạch sẽ trắng tinh tươm, được ủi phẳng lì không hề xuất hiện một nếp nhăn, quần tây đen cùng giày da láng bóng.
Tay áo được xăn lên để lộ cổ tay rắn rỏi, sạch sẽ lại mang theo nét cấm dục, tựa như một chàng công tử dịu dàng xuất hiện nơi trần thế.
Thời Noãn thấy anh bước đến, nhịp tim bất giác đập nhanh mấy nhịp, nhưng lần này lại khác so với cảm giác sợ hãi khi gặp nhau ở bữa tiệc lần trước.
Lần này cô cực kì hưng phấn!
Lục Chi Hằng nhìn phòng học một lượt, lấy tờ danh sách kẹp trong sách ra, giọng nói thanh lãnh như ngọc vang lên, "Trước khi vào học thì chúng ta sẽ dành ra năm phút điểm danh."
Bắt đầu điểm danh từ bạn học Trương Mộng Vũ, anh gọi đến ai mọi người liền hô "Có".
Cả một quá trình Thời Noãn đều ngồi thẳng lưng, cô lo lắng chờ đợi, khẽ hắng giọng một cái để lát nữa có thể dùng giọng nói dễ nghe trả lời anh.
Mãi cho đến khi đến tên mình, Thời Noãn thấy Lục Chi Hằng đang nhìn vào danh sách bỗng nhiên nhìn lên, hai người đúng lúc đối mắt với nhau.
Vì sao điểm danh qua nhiều học sinh nữ như vậy mà chỉ có đến lượt cô là anh ngẩng đầu lên nhìn?
Có phải ý nói là trong lòng anh, cô khác với những học sinh nữ khác không!
Không uổng công cô dậy sớm trang điểm, hai người cách nhau gần như vậy nên nhất định anh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đầu óc Thời Noãn trì trệ rồi một lát sau mới kích động đứng lên, tay còn giơ cao, "Có!"
Cô hô rất to, làm cho bạn học nam kia định nằm xuống bàn một giấc sau khi bị kêu dậy điểm danh hoảng hồn.
Cậu ta hoảng sợ hỏi bạn cùng cùng bạn, "Chuyện gì vậy? Động đất sao?"
Một tràng cười phát ra, mọi người đều hướng ánh mắt về phía cô.
Oa, mất mặt quá đi...
Mặt Thời Noãn ửng hồng, lúng túng ngồi xuống, giọng khẽ nói thêm một câu, "Thầy Lục, em đi học rồi."
Lục Chi Hằng cong khóe môi, đánh dấu tích vào danh sách, giọng nói mang theo ý cười, "Ừ, tôi biết rồi."
Anh tiếp tục điểm danh, "Vương Tinh Huy?"
Thời Noãn thở dài, buồn bực nhíu mày, vừa rồi cô thật là nhục quá đi!
Sờ sờ mặt, y như rằng nóng như phát sốt.
Qua một phút sau, Lục Chi Hằng đã điểm danh xong, lật sách ra nói số trang, "Hôm nay chúng ta học bài mười, tác phẩm của Edward, The Sad Young Men."
Anh dùng giọng nói trầm thấp của mình phát âm cực chuẩn những từ tiếng Anh khiến cho mọi thứ dễ nghe hơn, nghe anh thì chỉ muốn đắm chìm trong giọng nói ấy.
Một tiết chín mươi phút trôi qua trong nháy mắt, Thời Noãn còn đang nghiêm túc nghe anh giảng về một hình ảnh ẩn dụ, chuông báo tan học đã vội vàng vang lên.
Lục Chi Hằng cũng không dạy lố giờ, lời ít ý nhiều nói, "Tan học."
Học sinh cười nói "Tạm biệt thầy Lục", mau chóng thu dọn đồ đạc ra về.
Tống Vi Vi nhịn cả một tiết, rốt cục cũng đến lúc, "Noãn Noãn, khai thật với tớ, có phải cậu thích Lục Chi Hằng hay không?"
Cô nàng đè giọng xuống thêm cả có người đang thu dọn đồ đạc nên các bạn học ở phía sau cũng không nghe được.
Nhưng Thời Noãn lại có tật giật mình, nghe thấy vậy đôi mắt hạnh mở to ra, giơ tay làm động tác im lặng, "Vi Vi, cậu nhỏ giọng một xíu, đừng để người khác nghe thấy chứ!"
Cô không nhịn được, lén giơ cái gương nhỏ lên nhìn Lục Chi Hằng vẫn đang cúi đầu.
Chắc là anh....không có nghe thấy đâu nhỉ?
Tống Vi Vi chú ý tới động tác nhỏ của cô, cười cười, thì thầm bên tai cô: "Noãn Noãn, cậu yên tâm đi, xa như vầy làm sao mà thầy Lục nghe thấy."
Nhưng cô ấy vừa nói lời cam đoan xong thì người đàn ông vẫn đứng ở bục giảng kia nhìn xuống phía các cô, giọng nói trong trẻo-----
"Thời Noãn, một lát nữa đến văn phòng gặp tôi."