Lúc Lục Chi Hằng quay về khách sạn, trên tay vẫn còn cầm hộp bánh kia.
Đặt nó ở trên bàn trà, anh đi tắm rửa, tắm xong chưa bao lâu, tóc còn chưa kịp lau thì chuông cửa đã vang lên.
Lục Chi Hằng đi ra mở cửa.
Cố Hoài đứng ở cửa, chắc là do uống nhiều rượu nên khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đang ửng hồng.
Vừa thấy anh, mắt Cố Hoài lóe lên, cực kì hào hứng hỏi, "Lục Chi Hằng, có chuyện gì với cậu vậy? Thật sự thích em gái nhỏ thuần khiết kia rồi hả?"
Lục Chi Hằng khép cửa lại, nhàn nhạt nói, "Cậu đoán mò cái gì đó."
"Cậu đừng nghĩ là lừa được tôi." Cố Hoài cười haha hai tiếng, "Nếu cậu không có ý thì làm sao có thể chủ động đưa người ta đi bệnh viện chứ?"
Lục Chi Hằng lau tóc mấy lần, vứt khăn mặt qua một bên, giọng nói vẫn không thay đỏi, "Chỉ là tiện tay làm việc tốt thôi."
Cố Hoài hô ngưng một tiếng, thuận thế ngồi lên sofa, bắt chéo hai cái chân trông giống như đại gia.
"Lôi Phong người ta làm việc tốt là giúp đỡ cụ già bảy, tám mươi tuổi đi qua đường còn cậu thì ngược lại, đêm hôm khuya khoắt chở một cô nương hai mươi tuổi, bề ngoài như hoa như ngọc đi bệnh viện. Cậu nói cậu làm việc tốt, thà tôi bị thiểu năng còn hơn."
Lục Chi Hằng cong cong khóe miệng, vỗ vai anh ta, "Ừ, ngoan."
Cố Hoài ngẩn người, sau khi phản ứng kịp thì bùng phát cơn giận nhìn anh, "Mẹ nó, Lục Chi Hằng cậu chiếm tiện nghi tôi!"
Ánh mắt anh ta nhìn vào hộp bánh trứng đặt trên bàn trà kia, ồ lên một tiếng như thấy của lạ, "Không phải cậu không thích ăn ngọt sao, sao lại mua bánh ngọt về?"
"Có điều tối nay tớ uống rượu thay cơm, bây giờ có hơi đói bụng, đúng lúc có cái này lấp bao tử."Anh ta nói xong, cầm lấy món điểm tâm, vừa muốn xé giấy gói bên ngoài thì Lục Chi Hằng đã vươn tay dài cầm lấy hộp bánh.
Lục Chi Hằng cầm bánh trứng trong tay, "Không cho ăn cái này, cậu muốn thì gọi phục vụ phòng đem đồ ăn lên đi."
Vừa bị gọi là đứa ngốc vừa bị từ chối một cách tàn nhẫn, phẫn nộ cùng ủy khuất dâng lên trong lòng, mẹ, cậu ta mà cũng như vậy sao?
Cái gì gọi là anh em không tiếc mạng sống chứ, dối trá! Đều là dối trá! Anh em vốn là chim cùng rừng, vậy mà tai vạ đến thì thân ai nấy lo...
Cố Hoài khiếp sợ, kinh ngạc nhìn anh, nổi giận lên án, "Chúng ta quen biết nhau cũng được hai mươi năm, bây giờ tới cái bánh bỏ đi này cũng không nỡ cho tớ ăn, Lục Chi Hằng, cậu cũng thật là hẹp con mẹ nó hòi mà?!"
Lục Chi Hằng liếc anh, môi mỏng khẽ mở, "Cái này là học trò đặc biệt mua cho tớ."
Cố Hoài bị anh nói cho một câu không hiểu mô-tê gì, "Cho nên?"
Học sinh mua thì sao, là vàng là bạc hả!
Lục Chi Hằng cầm cốc nước uống một ngụm, thản nhiên nói, "Cậu muốn ăn, thì bảo học sinh của cậu đi mà mua cho."
Cố Hoài:???
Anh ta không có bị động kinh, không có bị điên mà vứt bỏ gia sản, vứt bỏ quyền kế thừa chạy đi làm giáo sư dạy học ở đại học, lòi đâu ra học sinh của mình?
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Cố Hoài tức giận đứng dậy, tiêu sái phất tay áo bỏ đi trước, nghiêm túc nói, "Lục Chi Hằng, chúng ta chấm dứt tình bạn! Trong vòng một tháng, ông đây sẽ không nói chuyện với cậu!"
Cửa "ầm" một tiếng, phải gọi là khí thế oai hùng làm cho đất rung núi chuyển.
Nhưng chưa tới một phút, tiếng "cốc cốc" ở cửa lại vang lên.
Mở cửa ra, Cố Hoài đứng ở cửa, vẫn còn tức giận nhưng khí thế đã yếu đi rất nhiều.
Anh ta ho hai tiếng, trên mặt lộ ra ba phần bướng bỉnh, bảy phần mất tự nhiên: "Tớ để quên điện thoại di động trên ghế sofa của cậu."
Lục Chi Hằng:....
____________________
Thời Noãn quay trở về thành phố B vào thứ bảy, hai giờ lên máy bay, về tới nơi đã là bảy giờ tối.
Bởi vì chỉ mới quay một bộ phim mà còn chưa được quảng bá nên dù cho cô lượn quanh sân bay mười vòng cũng không ai nhận ra, cho nên người đại diện và trợ lý rất yên tâm để cô đi một mình.
Thời Noãn kéo hành lý ra khỏi sân bay, đột nhiên có người vỗ lưng, chưa quay đầu lại thì nghe giọng nói quen thuộc bên tai ---
"Chị gái, cho em xin chữ kí với được không?"
Thời Noãn nhanh chóng quay người lại, kích động ôm lấy đối phương, hỏi, "Huhuhuhuhu Vi Vi, sao đến mà không nói tiếng nào vậy?"
"Vì tớ muốn cho cậu một bất ngờ mà." Tống Vi Vi cười, nhìn cô một hồi, khen: "Noãn Noãn, không gặp hai tháng cậu xinh đẹp hơn nữa rồi, không hổ là tiểu tiên nữ mà!"
Thời Noãn nhìn cô, hết sức nghiêm túc nói: "Cậu cũng vậy, Vi Vi, không chỉ trắng hơn mà còn gầy nữa chứ, vừa nãy nhìn thấy mém chút là không nhận ra cậu!"
Hơn hai tháng không gặp, hai người theo lệ thường, nói ra những lời khen lẫn nhau rồi hai miệng một lời nói: "Đi, chúng ta đi ăn lẩu."
Đến quán cũ, quán lẩu Tiểu Long Khản.
Trên hai cây cột trước cửa tiệm có treo hai chiếc lồng đèn đỏ chót, cực kì huyên náo, khói nóng mịt mờ cùng hương tỏi tỏa ra khắp nơi.
Thời Noãn hít một hơi thật sâu, cảm thấy có hơi không chân thật.
Mặt cô tiu nghỉu, kéo tay Vi Vi kể khổ, "Vi Vi, cậu không biết là khoảng thời gian ở đoàn làm phim tớ khổ như thế nào đâu, chị Lisa để cho Thiến Thiến đôn đốc tớ giảm béo, mỗi ngày tớ đều muốn ăn thịt nhưng lúc đó chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt rồi bỏ lên lầu thôi. Nhưng mà không có thịt thì sao mà sống được!"
Thật ra bây giờ, dáng người Thời Noãn cũng khá đẹp, nhỉnh hơn ký một xíu, không mập chút nào nhưng có thể khi qua máy quay thì trông bị mập lên không ít.
Chị Lệ đã ra lệnh thì cô không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng liều mạng giảm cân.
"Đáng thương quá đi mất." Tống Vi Vi nhìn cô đồng cảm, nhéo nhéo mặt Thời Noãn, cực kì khí phách vung tay, "Noãn Noãn, tối nay cậu cứ ăn xả láng đi, tớ mời!"
Đang nói chuyện thì người phục vụ đem nước lẩu cùng đồ ăn lên, "Mời hai vị dùng."
Thịt dê, thịt bò tươi ngon được nhúng vào nước lẩu liền đổi màu, nhìn lâu một xíu là lại muốn ăn nhiều hơn.
Thời Noãn gắp thịt bò được nấu chín bỏ vào chén, nhúng qua nước chấm, chuẩn bị đưa vào miệng thì điện thoại trên bàn đột ngột reo.
Nhìn thấy trên màn hình loáng thoáng hiện lên ba chữ làm cho trong lòng cô trở nên căng thẳng, Thời Noãn vội vàng để đũa xuống, ấn nút nghe.
"Chị Lệ, có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.
"À, chị nghe người ta kể chuyện ở buổi tiệc rượu hôm đó, em với..."
Nói được nửa câu thì Ngô Lệ cảm thấy không đúng lắm, "Noãn Noãn, bây giờ em đang ở đâu?"
Thời Noãn sợ run lên, nhìn qua nồi lẩu đang sôi ùng ục, nuốt một ngụm nước bọt, mặt đỏ tim rung làm liều nói dối, "Em đang ở ngoài ạ."
Ngô Lệ nghe được tiếng ồn ào ở bên kia đầu dây, nhạy bén hỏi: "Đã giờ này rồi, em không có đi ăn lẩu đó chứ?"
Tống Vi Vi làm động trấn an, bảo cô đừng căng thẳng, Thời Noãn lập tức lắc đầu, lên tiếng phủ nhận, "Sao vậy được? Chị Lệ, em đã hứa với chị là sẽ giảm hai ký rưỡi rồi mà!"
Đúng lúc này phục vụ bưng đĩa đồ ăn lên cho bọn cô, lớn tiếng hỏi, "Hai người muốn bỏ chạo tôm vào nồi chưa?"
Thời Noãn:....
Sự thật chứng minh, vận may của cô cực kì kém, không thể nào nói dối được.
Năm nay đã bị hoảng hai lần rồi, một lần bị thầy Lục lật tẩy, giờ lại bị vạch trần ngay tại chỗ.
Phục vụ thấy các cô khôn nói chuyện, tốt bụng hỏi lại một lần, "Cô gái, các cô có muốn cho chạo tôm vào bây giờ chưa?"
Thời Noãn hoàn toàn tuyệt vọng, cắn răng nói với người phục vụ: "Cho vào bây giờ đi ạ, cảm ơn."
Cô xoay mặt qua chỗ khác xin lỗi Ngô Lệ, "Chị Lệ, em sai rồi, em thật sự sai rồi, chờ em ăn xong nồi lẩu này rồi thì sẽ đi nhảy dây năm trăm cái cộng thêm năm trăm cái gập bụng nữa, có được không chị?"
Ngô Lệ thở dài, bắt đầu tận tình răn dạy cô: "Noãn Noãn, em đã bước vào cái giới này rồi thì phải biết tự giác ngộ. Em không thể vừa mới quay phim xong đã đi ăn thả ga, em nhìn mấy nữ minh tinh đang hot xem, có ai dám đi ăn đêm nhiều như vậy không?"
"Với minh tinh mà nói, béo là nguồn gốc của tai họa, béo lên rồi thì chẳng khác nào tự hủy đi tiền đồ! Em có hi vọng là sau này tham gia hoạt động gì cũng bị lôi ảnh từ tám kiếp trước ra chế giễu không? Đến lúc đó fan hâm mộ muốn tẩy trắng cho em cũng không được!"
Cảm giác tội lỗi mãnh liệt sinh ra, dường như cái hôm nay cô ăn không phải là nồi lẩu mà là trái cấm, là quả táo đã khiến cho Adam và Eva bị trục xuất khỏi vườn địa đàng.
Thời Noãn gật đầu như gà con mổ thóc, "Em nhớ rõ rồi, chị Lệ, sau này em không dám chạy đi ăn lẩu lúc nửa đêm nữa!"
Thấy cô biết sai rồi nên Ngô Lệ không nói nữa, lái sang chuyện khác: "Tối hôm trước, sau khi Lục Chi Hằng đưa em đi bệnh viện thì sao nữa, hai người bọn em không có xảy ra chuyện gì nữa sao?"
Thời Noãn nghe thấy cái tên này, trong lòng liền hồi hộp, "Không, không có gì hết ạ."
Thì ra tên anh là Lục Chi Hằng, trước đây cô chỉ nghe người ta gọi là Lục thiếu.
"Chị biết rồi, tối về tập thể dục nhiều một chút, sau này mỗi tối nhớ chụp ảnh số ký của em rồi gửi cho chị."
Hiểu rõ mọi chuyện, Ngô Lệ liền cúp máy nhưng mà Thời Noãn đang sững sờ, tay vẫn còn cầm điện thoại không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tống Vi Vi lo lắng, vội vàng hỏi: "Noãn Noãn, đại diện của cậu không có mắng cậu vì chuyện này chứ?"
Thời Noãn lấy lại tinh thần, lắc đầu, hỏi cô ấy, "Vi Vi, cậu có biết tên của thầy Lục mới tới kia không?"
Tống Vi Vi dùng muôi múc tôm chín ra, cũng múc thay cho Thời Noãn một chén, "Biết chứ, Lục Chi Hằng, chỉ với một người thôi đã đánh bại tất cả thầy giáo của đại học chúng ta, xứng đáng là nam thần."
Sợ là trùng tên, Thời Noãn lại vội vàng hỏi tiếp: "Chi trong chữ nào, Hằng trong chữ nào?"
Tống Vi Vi khoa tay múa chân với cô, "Chữ Chi phẩy một cái, gạch ngang như vầy rồi lại cong lên một xíu (之), còn chữ Hằng là trong ý chí, nghị lực vững bền(恒)."
Cô ấy nghĩ là Thời Noãn chưa từng thấy qua Lục Chi Hằng, vội vàng lấy điện thoại ra, mở album ảnh, đưa bức ảnh chụp lén cho Thời Noãn xem, "Thế nào? Tớ không có phóng đại đúng không! Thầy giáo này có phải cực kì đẹp trai không, thật là muốn vượt qua khoảng cùng thầy ấy yêu đương mà hì hì!"
Vượt qua khoảng cách sao...
Nghe được từ này, Thời Noãn đỏ mặt, im lặng không nói gì, cầm đũa gắp tôm ăn.
Thịt tôm ngon ngọt, mùi hương thơm mát nhưng ăn vào trong miệng lại rất ấm, có thể nếm ra được một chút đắng chát, trong lòng cũng đang buồn buồn.
Cô không có đổi tên, dáng vẻ cũng không khác lúc nhỏ là bao nhiêu, sao Lục Chi Hằng lại không nhớ ra cô?