_Phòng khách_
Lãnh gia gia ngồi đối diện nhau trên sofa.
Nhìn thần sắc Lãnh gia gia mệt mỏi mà cô nhịn không được mà đau lòng.
Tên kia là gia chủ của Lãnh gia còn là một ông trùm trong giới hắc đạo.Từ lúc hắn hôn mê đến giờ mọi thứ đều do Lãnh gia gia xử lý.
"Lãnh gia gia,người ốm hơn trước rồi." Mạc Hy vương tay rót cho ông một tách trà.
"H~Đừng để ý lão già này nữa.Chuyện của Tư Mặc chắc gia gia của con đã kể cho con nghe rồi?!! " Lãnh gia gia thở dài không che giấu được mệt mỏi nói.
Từ lúc cháu trai ông hôn mê người trong Lãnh gia bắt đầu rục rịch. Ông đã phải dùng hết sức của cái mạng già này mà đè áp.
Cũng may ông không phải là ngọn đèn cạn dầu nếu không Lãnh gia sớm đã rơi vào tay người khác.
"Dạ vâng "
"Vậy con nghĩ...có thể hay không chữa khỏi? "
"Chuyện này....... Lãnh gia gia."
"Con cứ nói ." Tô nha đầu chính là hy vọng duy nhất của cháu trai ông.
"Con đảm bảo sẽ cố gắng hết sức có thể. Nhưng con không chắc có thể chữa khỏi hay không.Lãnh gia gia chắc cũng hiểu... những bệnh về tâm lý cần nhất là ý chí của bệnh nhân. " Mạc Hy không nắm chắc nói.
Cô không muốn gieo cho người khác hy vọng xong lại dập tắt nó.
"Ta đương nhiên hiểu chuyện này. " Có sự đảm bảo rằng sẽ 'cố gắng hết sức' của Tô nha đầu ông cũng có phần nào yên lòng.
Lãnh gia thật sự cần gia chủ trở lại.Còn Lãnh thị cùng Hắc Long bang ,chúng cần ông chủ của mình.
Hai người nói với nhau một chút về bệnh tình hiện tại của Tư Mặc.
Sau đó Lãnh gia gia có việc phải đi trước. Trước khi đi còn cam đoan với cô sẽ tìm ra kẻ đứng sau việc mưu sát sớm nhất."Này " Mạc Hy nhìn ba bức tượng mặc vest đen nói.
"Vâng tiểu thư " Ba người lập tức tập trung cao độ nhìn về phía Mạc Hy.
"Mau dẫn tôi đi đến gặp tên kia." Mạc Hy có chút buồn cười nhìn vẻ nghiêm túc thái quá của ba người trước mắt.
Không hiểu sao mọi người lại sợ ba người này ??!Rõ ràng họ rất thú vị a~
Nghe xong câu nói của Mạc Hy, đại não của ba người nhanh chóng xoay một vòng.
Tên kia???
...
...
Chắc đây là danh xưng thân mật của Tô tiểu thư với ông chủ rồi.
Quả nhiên quan hệ của hai người chắc chắn rất thân mật.
Mà sao không thân mật được chứ?!!
Họ là thanh mai trúc mã a~
(-_-)
"Dạ vâng. Mời tiểu thư đi phía này. " Nam Tuấn là người biết ăn nói nhất liền đứng ra dẫn đường.
Mạc Hy đứng dậy đi theo hướng lên lầu.
Tiếng phát ra khi giày cao gót va chạm lên nền gá phỉ thúy của cầu thang thật thanh thúy.
Mạc Hy cảm giác lòng ngực của mình đột nhiên có chút khó thở.
Nôn nóng...cùng ...chút mong chờ .
Cô đang bị làm sao vậy?!!!
Trên lầu chỉ có duy nhất một căn phòng.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, xung quanh không có một tiếng động.Cô cảm giác như chướng khí đang vờn quanh vậy.
Trong lòng không nhịn được cảm thán ~
Quả nhiên là phong cách của tên kia.
Ngay cả lúc bệnh cũng không thay đổi, lúc nào cũng thích không khí cô quạnh như vậy.
"Tô tiểu thư...Đây là phòng ông chủ." Nam Tuấn lên tiếng.
"Ừa~Có cách nào để từ đây nhìn vào bên trong hay không??! " Cô phải xác định tình hình trước rồi mới có thể đi vào trong.
"Dạ có." Vĩnh Khiêm lên tiếng xong bước lên đứng trước cửa phòng.
Cửa phòng là một cánh cửa gỗ vững chắc. Vĩnh Khiêm lấy tay kéo nhẹ một cái móc có sẵn qua bên phải.
Trên cửa gỗ liền bị trống một khoảng hình chữ nhất hẹp nhỏ .Từ đó có nhìn vào bên trong.
"Đây là Lãnh gia đưa ông chủ đến đây đã đặc biệt cho người khoét trên cửa. Để dễ dàng quan sát cùng chăm sóc." Giọng trầm thấp của Nam Tuấn nói rõ mọi thứ cho Mạc Hy.
Mạc Hy cũng không để tâm nghe lắm. Cô biết chắc là sẽ có một chỗ để nhìn vào bên trong.
Chỉ có những người ngu ngốc mới để một bệnh nhân tâm thần ở một mình mà không chút trông coi.
Mạc Hy đưa mắt nhìn vào trong cánh cửa .
...
......
........
" Các người bị điên sao?!!!!Để súng trong phòng của một bệnh nhân tâm thần. " Cô vừa nhìn vào đập vào mắt chính là hai khẩu súng ngắn đang nằm trên bàn.
Còn có hai khẩu súng loại cổ điển được treo trên vách tường.
"A...Tiểu thư đừng lo lắng. Tuy ông chủ phát bệnh nhưng những kỹ năng về sử dụng súng vẫn vô cùng nhuần nhuyễn. Không bao giờ làm bị thương chính mình." Nam Tuấn cũng thật bất đắc dĩ.
Lãnh gia trước đây cũng không cho ông chủ tiếp xúc với súng ống đạn dược. Nói là rất nguy hiểm.
Nhưng không đáp ứng thì ông chủ sẽ tự làm bị thương chính mình. Có lần cắn lưỡi đến miệng đầy máu.........
Sau khi Nam Tuấn trả lời thì không khí trở nên im lặng lạ thường.
Mạc Hy đưa tay kẹp cổ hắn kéo xuống.Cười vô cùng tươi hỏi
"Những kỹ năng đều còn ??!!Sử dụng súng rất nhuần nhuyễn??!! "
"Vâng" Nam Tuấn không dám cục cựa rục rục cổ trả lời.
"Mọi kỹ năng dùng súng đều lợi hại như trước vậy ba người các cậu lấy cái gì để đảm bảo mạng sống cho tôi. Lỡ như tôi vừa bước vào thì một viên đạn xuyên thủng đầu thì phải làm sao??!" Tài bắn súng của tên kia cô đã xem rất nhiều lần.
Nếu ở cự ly gần như vậy....nếu tên kia nổ súng ngay cả chửi 'má nó' cô cũng chửi không kịp.
Bây giờ cô không biết tên kia có còn nhớ cô là ai hay không??! Nếu nhớ cũng chưa chắc hắn sẽ không động súng.
A!!!!Điên đầu quá đi mất.
Cứ như người bệnh bình thường không phải dễ dàng hơn nhiều sao??!
"Tiểu thư,người an tâm. Ông chủ sẽ không làm người bị thương đâu." Cả ba người vô cùng chắc chắn trả lời .
"Ba vị đây hình như rất chắc chắn nhỉ?" Nói thật dễ nghe.Bây giờ kêu ba người vào ba người có dám vào không?!!
"Tiểu thư, chính ông chủ là người mong chờ Tô tiểu thư đến nhất. Không lí nào lại làm tiểu thư bị thương được. "
Trong mấy cuốn tập tranh vẽ chơi đùa của ông chủ ,trên mỗi trang giấy gần như đều xuất hiện hai chữ "tiểu Hy" .
Không thì là "Mạc nhi" nếu không nữa chính là chữ "nhớ ".
Trước kia lúc ông chủ vẫn còn khỏe mạnh thì cách vài hôm lại lén lút đến nhìn Tô tiểu thư một chút.
Cho dù sau khi Lâm tiểu thư xuất hiện thì thói quen đó cũng không hề thay đổi.
Mạc Hy trầm ngâm không nói gì. Cũng không hỏi nhiều nữa vặn nắm cửa bước vào trong.
Đánh cược một lần vậy.....
___________________Hết_________________
P/s Cmt cho ta ý kiến với