Xe của Mạc Hy chạy khoảng một tiếng nữa là đến một căn biệt thự nhỏ.
Không quá rộng lớn nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác trang nhã, thoải mái.
Xung quanh gần như không có căn nhà nào khác.Không khí vô cùng yên tĩnh.
Thấy xe của Mạc Hy đến cánh cửa tự động được mở ra.
Trong xe Mạc Hy nhìn ra ngoài liền cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc.Hình như cô đã từng đến đây.
Mạc Hy vừa xuống xe thì lập tức có ba người từ bên trong tiến lên tiếp đón.
Ba người này nếu như Mạc Hy nhớ không lầm thì là trợ thủ đắc lực của tên kia.
Ba người đều mặc vest đen chỉnh tề khi thấy Mạc Hy thì trong mắt nổi lên chút kinh ngạc nhưng liền được áp chế.
Họ là người bên cạnh ông chủ đã rất lâu nên biết Tô tiểu thư cũng không có gì là lạ.
Sự tồn tại của Tô tiểu thư trong lòng ông chủ là một điều vô cùng đặc biệt khác hẳn với cô gái họ Lâm kia.
Bọn họ thật sự tôn trọng cùng kính sợ người con gái này. Vì đây là người đầu tiên có so sánh thủ đoạn cùng sự tàn nhẫn với ông chủ của họ.
Người con gái này....rất đáng sợ.
"Tôi Nam Tuấn, Vĩnh Khiêm, Trần Hùng ra mắt Tô tiểu thư. "
"Ừm~Đã lâu không gặp." Đúng là chủ nào tớ nấy. Bộ dạng nghiêm túc y như nhau.
Thật không thú vị.
" Dạ vâng " Nhìn xem Tô tiểu thư còn nhớ đến bọn họ này.
Có Tô tiểu thư ở đây chắc chắn bệnh tình của ông chủ sẽ khá hơn.
Sẽ trở lại ông trùm hắc đạo, oai phong như lúc ban đầu.
"Tới rồi sao Tô nha đầu ." Từ bên trong một lão bá bước ra.
Ông mặc một kiểu áo truyền thống của Trung Quốc màu nâu sẫm.
Tay phải cầm gậy nhưng thật ra ông không hề cần đến.
Nét mặt khi nhìn đến Mạc Hy thì thật là hiền lành.
Người này chính là Lãnh gia gia.
"Lãnh gia gia." Mạc Hy thân thiết hô một tiếng.
"Haha~ "Tiến lên thấy rõ bộ dạng Mạc Hy lúc này thì cau mày lại.
"Sở thích của con thật không thay đổi nhưng bộ dạng như vậy là sao đây??!"
Giày thì bị gãy mất một bên trên chân còn có vài vết trầy xước.Mấy vết thương ấy trên làn da trắng nõn của Mạc Hy lại càng thêm rõ ràng.
"Hưm~ Trên đường đến đây con bị người ta ám sát. Suýt chút đã không còn mạng nhỏ rồi. " Mạc Hy ủy khuất dẫu môi nói.
Đối với cô Lãnh gia gia cũng không khác gì gia gia ở nhà.
Khi nghe Mạc Hy nói thần sắc của Lãnh gia gia lập tức trở nên tối tâm.
Tay cầm gậy của ông siết chặt lại biểu hiện ông tức giận không nhẹ.
"Con vất vả rồi.Là do ta lo lắng không chu toàn. " Vỗ vỗ bàn tay Mạc Hy ông tự trách nói.
Dùng đầu gối nghĩ ông cũng biết là đám người không an phận trong Lãnh gia làm .
Ông vậy mà quá mất cảnh giác cứ tưởng bọn họ đã im ắng lại rồi.Từ bên ngoài lại có thêm một chiếc xe chạy vào.
Lý Nhan xuống xe ,lúc này đã thay đồ quần áo sạch sẽ chỉnh tề. Trên tay lúc này cầm theo một cái hộp.
Bước lên trước cúi đầu chào Lãnh gia gia sau đó cúi người giúp Mạc Hy thay giày.
Xong xuôi quay về đứng phía sau Mạc Hy vô cùng quy củ.
"Lãnh gia gia nhất định phải lấy lại công bằng cho con a~" Đưa chân ra chỉ chỉ chỗ mình bị thương.
"Đương nhiên rồi.Ta sẽ điều tra thật rõ sau đó giao kẻ đứng sau cho con tự giải quyết. " Trong mắt ông hiện lên đau lòng rõ ràng. Đứa bé này từ nhỏ đã quấn quýt lấy ông .
Ông xem nó không khác gì con cháu trong nhà. Nếu Tô nha đầu có thể trở thành cháu dâu của ông thì thật tốt.
Trong đầu ông có một tia sáng lóe qua.Đâu phải là không được cơ chứ??!
Trong lòng cháu trai của ông ...Tô nha đầu luôn khác biệt với những người khác.
"Đa tạ Lãnh gia gia." Liếc mắt nhìn qua một vệ sĩ hắn liền hiểu ý lôi tên sống dở chết dở trên xe xuống.
"Để thuận tiện cho Lãnh gia gia điều tra.Con có chừa lại một người này."Mạc Hy cười vô cùng vui vẻ.
Trong mắt Lãnh gia gia hiện lên sự hài lòng. Nha đầu này luôn chu toàn như vậy.
Ông ra hiệu cho người của mình lên tiếp đón lấy tên kia.
"Vào trong nhà thôi" Lãnh gia gia đưa lên khủy tay ý bảo Mạc Hy mau đỡ ông.
Mạc Hy đương nhiên vui vẻ tiến lên. Đã hai năm mấy không gặp Lãnh gia gia cô quả thật rất nhớ .
Càng đi vào trong khung cảnh càng ngày càng quen thuộc. Nhưng chung quy cô không nhớ rằng mình đã từng đến đây.
_______________Hết_________________