Nghe xong câu nói này của tam gia, Thanh Hoan lắc đầu liên tục, nói:
"... Tam gia cầu ngài tha cho ta. Trong Ỷ Hương viện này có rất nhiều tỷ muội có dung mạo xinh đẹp, ngài nếu muốn có người tiếp khách, tự nhiên có rất nhiều tỷ muội nguyện ý. Ta không có bán thân."
Lúc đang nói chuyện cả người nàng rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn cắn răng quật cường. Rõ ràng khớp hàm còn đang run nhưng vẫn cầm lấy vạt áo, tràn ngập bất khuất mà trợn mắt nhìn tam gia.
Tam gia kia bị bộ dáng này của nàng chọc cười nhưng lời nói ra lại càng ngoan độc càng không tốt:
"Ngược lại cũng rất mới mẻ. Gia hoành hành giang hồ nhiều năm lại lần đầu tiên thấy một hoa nương dường như là một cô nương đàng hoàng vậy. Gia hôm nay nhất định muốn ngươi phải hầu hạ!"
Hắn không phải là người hiền lành gì, không muốn cùng Thanh Hoan tiếp tục dài dòng. Chưởng phong đảo qua, y phục Thanh Hoan che đậy thân thể liền nát thành trăm ngàn mảnh. Nàng hét lên một tiếng đang định dùng áo ngủ bằng gấm che đậy thân thể thì tam gia đã trước nàng một bước, đem những thứ trên giường đều ném ra ngoài, kể cả cái gối đầu cũng không chừa lại.
Thanh Hoan tràn ngập sợ hãi theo dõi hắn không biết hắn muốn làm cái gì nhưng mà thật ra thì nàng đã sớm biết. Tam gia thân hình cao lớn, nhìn bề ngoài tuy rằng hơi văn nhược nhưng sau khi cởi sạch quần áo thì rắn chắc hữu lực bắp thịt đều hiện ra rất rõ ràng.
Hắn cũng không cùng Thanh Hoan nhiều lời vô ích, trực tiếp dùng dây lưng trói lại hai tay của Thanh Hoan, đem cả người nàng cột lên trên đầu giường, đưa tay gỡ ra búi tóc trên đầu nàng. Một mảnh tóc đen thùi liền bay xuống, trong nháy mắt ánh mắt của tam gia liền trở nên vô cùng thâm thúy.
Nếu đã dùng tiền mua được, hắn dĩ nhiên không có lòng thương tiếc, ra tay cũng không nhẹ. Phàm là địa phương hắn yêu thích đều là nặng nề mà bóp, hung hăng vỗ. Khi nghe thấy Thanh Hoan kêu đau hắn dường như thập phần vui vẻ. Khi hắn chạy vào trong thân thể nàng, còn cưỡi trên người nàng, ở trên cao thưởng thức vẻ mặt đau đớn lại tuyệt vọng của nàng. Nhưng mà rất nhanh loại tâm tình này liền không thấy, tam gia từng chơi đùa không thiếu hoa nương, hồng phấn tri kỷ càng trải rộng thiên hạ nhưng không ai có được thân thể giống Thanh Hoan.
Vốn dĩ chỉ là vì khiến Quân Vô Nhai ngột ngạt mà đến nhưng sau khi nếm qua tư vị của Thanh Hoan rồi. Tam gia nghĩ có lẽ muốn cùng Quân Vô Nhai tranh đoạt một chuyến.
Quân Vô Nhai ngoan ngoãn cưới muội muội của hắn, còn hắn thì nhận lấy cực phẩm vưu vật này. Thật là tốt nha!
Thanh Hoan nghiêng đầu, tùy ý tam gia ở trên người mình phập phồng. Nước mắt nàng lặng lẽ từ khóe mắt trợt xuống, trợt vào làng tóc đen. Hết lần này đến lần khác, bàn tay tam gia nắm chặt cằm nàng, ép buộc nàng mở miệng, cái lưỡi của hắn ngăn chặn miệng nàng. Hình như xem nàng là một món thức ăn cực kỳ mỹ vị, cho nên muốn nhai nuốt thực nhanh rất sợ người khác đến tranh phần.
"Khóc cái gì hả? Theo gia có cái gì không tốt? Nếu như có thể đem gia phục vụ cả người thoải mái, thu ngươi làm thị thiếp cũng là chuyện có thể suy nghĩ lại."
Tam gia cắn cổ Thanh Hoan:
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm trang chủ phu nhân của Lệ Kiếm sơn trang? Quân gia gia huấn có câu mỗi gã trang chủ đều chỉ có thể cưới một vị phu nhân, đồng thời gia thế phải thuần khiết, lưỡng tình tương duyệt mà ngươi thì cũng không đủ tư cách đó."
Thanh Hoan vô lực đưa tay đẩy hắn, tuy rằng đã bị hắn bốc lột hết khí lực lại không chịu nhìn hắn. Hình như xem hắn là một thứ gì đó đáng ghê tởm và bẩn thỉu vậy.
Tam gia bị loại ánh mắt này của nàng nhìn đến nổi giận, nói:
"Gia ngủ ngươi chính là coi trọng ngươi. Ngươi một cái có thân phận ti tiện ở trước mặt ta cũng bày đặt sĩ diện? Câu được Quân Vô Nhai sẽ dựng lên bàn thờ trinh tiết?"
Ngoài miêng thì nói thế luật động dưới thân càng mãnh liệt, máu Thanh Hoan trở thành vật bôi trơn tốt nhất.
Nổi đau này đối với Thanh Hoan không tính là cái gì. Nàng làm ra vẻ mặt đau khổ nhưng dưới đáy lòng thì thật cao hứng, cái này có thể nói là cùng đường bí lối thì tìm được đường ra. Đang lúc nàng không biết dùng cách gì để Lệ Kiếm sơn trang cùng Hoa gia quyết liệt thì Hoa tam gia này lại đưa lên cửa, cái này không phải là buồn ngủ thì có người đưa gối đầu sao!
Bằng không nàng chỉ là một cô gái yếu đuối lại không quyền không thế, ngay cả tự do liền không có lại muốn dùng sức một mình muốn hủy diệt giao tình của hai nhà Hoa Quân, chẳng phải là người si nói mộng sao? Ngoại trừ thân thể, nàng cái gì lợi thế cũng không có.
Tại sao lại hèn mọn và nhỏ yếu như vậy? Chính Thanh Hoan cũng không hiểu. Vì sao nàng đã qua cầu Nại Hà rồi, có nhiệm vụ phải vì quỷ hồn mới hoàn thành tâm nguyện... Việc này thì những người của thế giới này cũng không biết nhưng vì sao nàng biết nhiều như thế lại vẫn nhỏ bé như vậy, vẫn phải bị nam nhân đặt ở dưới thân đây? Thanh Hoan nghĩ hôm nay là Quân Vô Nhai Và Hoa tam gia, ngày mai liền sẽ tùy ý một cái a mèo a chó nào đây. Chẳng lẽ còn phải luân lạc tới hoàn cảnh bi kịch của chính nàng khi còn sống sao? Lẽ nào muốn hoàn thành tâm nguyện nàng chỉ có thể dùng phương thức này?
Nàng không cam lòng!
Dựa vào cái gì nàng lúc nào cũng bị người khi dễ? Dựa vào cái gì thì nam nhân như vậy mà nữ nhân cũng thế đều phải ở trên người nàng ham muốn cùng bóc lột? Dựa vào cái gì nàng phải sống dưới người khác? Nàng dựa vào cái gì nỗ lực vì một người đối với nàng không tốt?! Sống bị người khi dễ, sau khi chết cũng bị người khi dễ. Nàng vì sao lại đối với chính mình hỏng bét như vậy? Những người khi dễ nàng này lẽ nào trời sinh ra đã cao quý hơn nàng, ưu việt hơn nàng. Còn nàng sinh ra là nên bị bọn họ làm nhục, bạo hành?!
Nàng không cam lòng?
Bị trói lên đỉnh đầu hai tay lặng lẽ nắm thành nắm đấm. Thanh Hoan nhìn Hoa tam gia đang chìm đắm trong dục vọng trên người mình, trong lòng cũng không biết từ nơi nào dâng lên một luồng hào khí, trong nháy mắt liền ra một cái quyết định. Nàng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nhưng nàng lại không muốn cứ như vậy đi qua.
Cũng được, cứ như thế chậm rãi leo lên thì đã sao.
Nàng cũng không kém những người khác, tại sao vị trí người khác có thể chiếm mà nàng lại không ngồi được chứ?
Thân thể Thanh Hoan quá tiêu hồn, tam gia đem nàng lật qua lật lại vài cái canh giờ mới chịu dừng. Sau khi chấm dứt vẫn còn chưa thỏa mãn, xem nàng giống như một món đồ chơi thú vị, thưởng thức ở trên tay không chịu buông ra. Từ đầu tới cuối hắn cũng không chịu cởi xuống dây trói tay cho nàng, có lẽ căn bản thì hắn chưa từng để ý tới.
Thế giới này là một thế giới nam tôn nữ ti. Hơn nữa thân phận của Thanh Hoan còn là một cái đê tiện kỹ nữ, đối với đám nam nhân mà nói thì kỹ nữ còn có cái nhân quyền gì mà nói? Bọn họ ra tiền thì tự nhiên muốn dựa theo ý nghĩ của bọn họ mà chơi đùa rồi?
"Ngươi rất tốt, sau này liền đi theo gia cũng đỡ phải cho ngươi lại đi tiếp khách."
Đôi mắt tam gia nheo lại, dùng mặt cà cà lên bộ ngực đầy đặn của Thanh Hoan, vẻ mặt có chút say mê.
Thanh Hoan trầm mặc không nói, trong đôi mắt là nổi đau đớn vẫn tràn đầy như cũ. Tam gia nằm một lát liền đứng dậy mặc quần áo, vừa mặc quần áo vừa nói:
"Chẳng lẽ ngươi còn đang nằm mơ cho rằng mình có thể gả cho Quân Vô Nhai? Lúc ngươi đang ở nơi này tiếp khách thì Quân Vô Nhai đang cùng muội muội của ta du sơn ngoạn thủy vô cùng vui vẻ đấy."
Nghe vậy Thanh Hoan liền lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:
"Ngươi, ngươi là..."
"Không sai, là ta."
Tam gia tà ác cười:
"Ta họ Hoa, ở trong nhà đứng hàng thứ ba, như thế thì ngươi có thể đoán được ta là ai đi?"
Thanh Hoan cắn răng:
"Ngươi sao dám... Lẽ nào ngươi không sợ ta nói cho công tử biết hay sao?"
"Ta đã dám làm thì đương nhiên không sợ ngươi tố cáo rồi."
Hoa tam gia lộ ra nụ cười đắc ý:
"Ta cũng muốn biết rốt cuộc Quân Vô Nhai sẽ chọn ta, người từ nhỏ cùng hắn lớn lên tình như thủ túc hay là một người nữ tử ở cùng hắn mấy năm, dùng tiền là có thể mua được như ngươi? Thất Thất cô nương chỉ sợ ngươi có một việc vẫn còn chưa hiểu rõ."
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi của Thanh Hoan:
"Thân phận địa vị khác nhau một trời một vực. Trên đời này chuyện bay lên cành biến thành phượng hoàng vẫn chưa có xảy ra đâu."
Dứt lời hắn liền cắn Thanh Hoan một cái, xoay người tiêu sái rời đi.
Tam gia đi rồi, Thanh Hoan liền ôm lấy ngực dùng y phục che đậy thân thể ngồi dậy. Nếu là có người ở đây thì sẽ phát hiện trên mặt Thanh Hoan không có oán hận cùng tuyệt vọng sau khi bị làm nhục, trái lại lóng lánh một tầng tia sáng kỳ dị. Nhất là đôi mắt của nàng lại tràn đầy quyết tâm nóng lòng muốn thử.
Thanh Hoan cười.
Không qua bao lâu thì tú bà liền đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nàng quần áo bất chỉnh, tóc đen hỗn độn. Bộ dáng vừa bị yêu thương qua thì trong lòng cảm thấy không đành lòng lại là cảm khái, nói:
"Thất Thất nha... Đây là số mệnh, ngươi kháng cự không được cũng đừng có chui rúc vào sừng trâu đấy."
Nàng dĩ nhiên là biết chuyện liên quan giữa Quân Vô Nhai và Thanh Hoan. Nếu như là Quân Vô Nhai có thể đối đãi Thanh Hoan trước sau như một thì tất nhiên liền tốt rồi.
Nhưng tú bà nhìn ra được bọn họ căn bản không phù hợp, một người thân phận quá cao, một người thân phận quá thấp. Không thể nào bổ sung cho nhau chỉ có thể vì chênh lệch mà càng chạy càng xa thôi. Thanh hoan yêu cầu một người bảo vệ cùng không rời không bỏ mà Quân Vô Nhai... Tâm hắn bị quá nhiều thứ chiếm chỗ, thân nhân, bạn bè, huynh đệ, trách nhiệm... Hắn lại là một người mềm lòng, sự kiên trì của chính nghĩa và nguyên tắc. Thanh Hoan cùng với hắn ở bên nhau cả đời sẽ không hạnh phúc.
Tam gia dính lên thân Thanh Hoan, kỳ thật tú bà ngược lại cảm thấy vui mừng. Trước kia Ỷ Hương viện không phải không có cô nương từng thủ thân như ngọc, các nàng luôn luôn si tình chờ đợi nam nhân mà các nàng giao phó trở về. Nhưng những nam nhân đó trước nay đều không có trở về, thứ trở về trước nay đều là ngân phiếu cùng vài câu để hai người có thể tách ra vĩnh viễn mà thôi.
Bất cứ nam nhân nào làm việc thăng chức rất nhanh đều sẽ không nguyện ý cưới một cái thanh lâu nữ tử làm thê tử. Cho nên khi ngươi bước chân vào cánh cửa này thì đừng nghĩ đến việc đi ra nữa.
Ngươi ra không được, cho dù đi ra ngoài thì trong lòng mọi người ngươi vĩnh viễn là một cái kỹ nữ.
Một khi Thanh Hoan có người nam nhân thứ hai thì có lẽ nàng sẽ nhận rõ hiện thực.
Nghe xong lời nói của tú bà, ánh mắt Thanh Hoan trống rỗng nâng lên nhìn bà, một lát sau cầu khẩn nói:
"Ma ma! Người giúp ta một chuyện có được không? Ta muốn thấy công tử, ngài có thể giúp ta phái người đi tìm hắn không?"
Tú bà sửng sốt:
"Con... Nhất định phải thấy hắn sao?"
Nàng không có nói ra việc mấy ngày hôm nay, Quân Vô Nhai luôn bận bồi Hoa Nhứ Nhi cô nương chung quanh du ngoạn. Kỳ thật rất là rãnh rỗi, nếu là nói bận thì đại khái là bị cái cô nương xinh đẹp điêu ngoa kia quấn lấy thở không nổi đi. Làm tú bà nhiều năm, ánh mắt của nàng rất nhọn, tự nhiên biết tình cảm của cái tiểu cô nương kia đối với Quân Vô Nhai đã vượt qua tình huynh muội rồi. Vậy mà hết lần này đến lần khác Quân Vô Nhai lại không nhìn ra, còn tưởng rằng những việc đó là nằm trong tình huynh muội. Hắn cho rằng như vậy, thế nhưng cô nương nhà người ta lại không nghĩ như vậy nha.
Thanh Hoan gật đầu, tú bà thấy như vậy, nói:
"Cũng được, ta liền sai người đi mời, chỉ là... Con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó."
"Hắn sẽ đến, nhất định sẽ đến."
Câu nói này dường như đang nói cho tú bà nghe hay là cho chính nàng nghe. Thế nhưng trong giọng nói của nàng lại có sự lo âu và luống cuống, không thể xác định mà chính nàng cũng không nhận ra. Tú bà lại nghe được rõ ràng, thương tiếc liếc mắt nhìn Thanh Hoan, khẽ thở dài một cái xoay người đi ra ngoài nhưng cũng không quên sai người mang nước tắm sạch sẽ cho Thanh Hoan.
Trong cuộc sống này, chỉ có trẻ tuổi nữ tử mới có thể tin tưởng tình yêu thôi. Bằng tuổi của nàng thì đã già nua cho nên đem tình yêu loại vật này quên sạch sẽ rồi.
Khi còn trẻ có được khuôn mặt đẹp thì có đông đảo người ái mộ, cũng từng rối rắm có nên tiếp thu hay không nhưng đợi đến lúc hoa tàn ít bướm, nhan sắc phai tàn thì mới nhận ra, ân ái sẽ suy giảm. Chỉ có chính ngươi tốt mới có thể thật sự sống tốt. Còn nam nhân... Đó chỉ là một giấc mộng khi còn trẻ mà thôi.