Từ ngày mà Quân Vô Nhai đưa Hoa Nhứ Nhi về nhà thì đã liên tiếp năm ngày hắn không có đến Ỷ Hương viện rồi. Việc này là chuyện trước nay chưa từng có, lúc này Thanh Hoan mới thật sự biết được cái người muội muội Hoa Nhứ Nhi này ở trong lòng Quân Vô Nhai quan trọng đến nhường nào. Hắn vì nàng ta cư nhiên có thể quên người nữ tử bồi bạn với hắn nhiều năm như vậy, huống chi nàng cùng hắn đã có phu thê chi thực, hắn lại đối với thân thể này vô cùng mê luyến.
Nhìn theo góc độ nào đó thì những lời nói của nữ hồn Thất Thất rằng:
"Công tử đối với vị tiểu tiểu thư kia yêu như điên"
Cũng không phải giả. Mặc dù sự xuất hiện của nàng đã khiến Quân Vô Nhai không thể yêu Hoa Nhứ Nhi nhưng địa vị của nàng ta trong lòng hắn vẫn trọng yếu phi thường.
Dưới tình huống như vậy, muốn Hoa Nhứ Nhi phải chịu báo ứng là không thể nào, càng đừng nói đến việc nàng ta có ba vị huynh trưởng chỉ cửa ải của Quân Vô Nhai thôi mà nàng đã qua không được rồi.
Thanh Hoan khe khẽ thở dài, không nghĩ tới vấn đề trước mặt mình lại khó giải quyết như vậy. Tú bà đối với nàng quản lý rất nghiêm, chắc là sợ một ngày nào đó nàng yêu Quân Vô Nhai dẫn tới linh hồn thương tổn cho nên phải làm như thế nào mới có thể hoàn thành tâm nguyện của nữ hồn Thất Thất đây?
Nếu không phải ký ức trên cầu Nại Hà quá rõ ràng thì như thế nào đi chăng nữa Thanh Hoan cũng không tin người từng ở thế giới này không phải là mình. Từ lâu rồi thanh âm của tiểu cô nương kia đã không còn vang lên trong đầu nàng. Thanh Hoan chậm rãi quay cái gương lại cắt tỉa lại suối tóc đen mượt mà sau lưng, trong đầu thì đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ vô pháp tự kìm chế. Nàng hiện tại ngoại trừ bản lãnh câu dẫn nam nhân ra thì không có bản lãnh gì khác, mặc dù cầm kỳ thư họa có tốt nhưng nếu không có sàn diễn thì cũng vô dụng.
Cái nàng cần nhất lúc này là khinh công nhưng đáng tiếc thân thể này mặc dù mê hồn đấy lại cố tình không thể bay lên nổi. Thanh Hoan cực kỳ bất đắc dĩ, chẳng lẽ nàng chỉ có thể ngồi chờ chết sao?
Lúc nàng đang suy nghĩ thì cửa phòng chợt mở ra, tú bà hấp tấp chạy vào. Nhìn thấy Thanh Hoan không có ở trên giường liền gấp gáp hô to:
"Thất Thất! Thất Thất! Con ở đâu rồi?"
Thanh Hoan từ sau tấm bình phong đi ra, hỏi:
"Ma ma! Có chuyện gì thế?"
"Nhanh lên đi! Có khách nhân chỉ tên con, nhanh đi trang điểm đi!"
Tú bà gấp đến độ nói năng không lưu loát:
"Ai Nha! Con cái nha đầu này, tại sao ngay cả son phấn cũng không tô! Nhanh lên, đem son phấn bột nước ra, ta tô cho con! Còn có tóc nữa cũng phải sơ lên, bộ y phục này quá đơn sơ rồi! Nhanh đi đổi một bộ rực rỡ một chút. Vị gia này là người khó hầu hạ, con phải cẩn thận một chút. Nếu con chọc giận vị gia này thì ngay cả ma ma cũng khó thoát được đó, nghe chưa?"
Thanh Hoan bị tú bà một phen nhả pháo liên châu cảm thấy đầu váng mắt hoa, lảo đảo đi đến bàn trang điểm. Vừa mới ngồi xuống liền nghe được một giọng nói tà nịnh vang lên:
"Không cần phiền toái, gia đã tới rồi."
Nghe vậy tú bà hít vào một hơi, vội vã ra ngoài tiếp đón, tươi cười nói:
"Chào tam gia, cái này! Hay là ngài chờ một chút? Cho nữ nhi của ta thời gian thay trang phục, trang điểm chỉnh chu một chút, như vậy mới có thể tiếp đãi tam gia ngài thật tốt được."
Vị gia kia, xoát một tiếng mở chiếc quạt ra, một bộ dáng phong lưu tiêu sái:
"Nếu muốn xem mỹ nhân, đương nhiên là xem diện mạo chân thật nhất của nàng. Nếu Thất Thất cùng những thứ dong chi tục phấn kia không có gì khác nhau, chỉ biết vẽ mi đánh má thì ta cần gì ta phải tốn ba nghìn lượng hoàng kim chỉ để gặp nàng một mặt chứ?"
Tú bà liên tục tươi cười làm lành:
"Dạ dạ! Tam gia nói rất đúng!"
Tam Gia nhìn tú bà một cái, ý tứ là: Còn không đi ra?
Tú bà lo âu liếc mắt nhìn Thanh Hoan vẫn không chút sứt mẻ ngồi ở trước gương đồng, cuối cùng cắn răng một cái vẫn phải lui ra ngoài. Trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Đợi sau khi tú bà đi, Thanh Hoan mới chậm rãi đứng lên, vòng vo đi ra ngoài. Đập vào mắt là một dung nhan anh tuấn khiến cho nàng có chút ngoài ý nuốn, vị tam gia này cũng không phải là một lão nhân ăn không ngồi rồi mà là một bạch y công tử rất có phong độ. Tay hắn cầm chiếc quạt, trên eo đeo ngọc bội, đôi mắt đào hoa chứa ý cười dịu dàng, thật sự là nói không ra lời tuấn mỹ. Chỉ là đôi mắt kia cho người ta cảm giác không tốt, ánh mắt mười phần tà khí. Rõ ràng bên trong túi da rất tốt này đang chứa một linh hồn ác quỷ.
Thanh Hoan hơi hơi cúi người:
"Thất Thất gặp qua tam gia."
Kết quả nàng còn chưa kịp cúi người liền bị người kéo ngồi xuống, cái quạt nâng lên chiếc cằm xinh xắn của nàng, đôi mắt của tam gia đại lượng ngắm nghía nàng, một lát sau liền cười híp mắt nói:
"Quả là một cái mỹ nhân bại hoại, thảo nào trên giang hồ đồn đãi nói khoái đao long nữ nổi tiếng với dung mạo xinh đẹp Hoa Nhứ Nhi của Hoa gia trang cũng không so sánh nổi với một phần tư sắc của hoa khôi Thất Thất ở Ỷ Hương viện. Hôm nay diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền, ba nghìn lượng hoàng kim này xem như đáng giá rồi."
Thanh Hoan chờ hắn nói xong liền mặt không đổi sắc lui về phía sau một bước, đem lễ tiết còn không hoàn thành lúc trước làm xong. Nàng cúi người thời gian hơi cúi đầu lộ ra một đoạn cổ trắng tươi, làn da kia non mịn đến nổi khiến lòng người rung động, không nhịn được ý nghĩ muốn cắn một cái.
Trong mắt tam gia hiện lên sự nguy hiểm, dục vọng chiếm hữu nổi lên, hắn cầm tay Thanh Hoan đỡ nàng đứng lên, nhân cơ hội này sờ soạng đôi tay mềm mại của nàng một chút.
Thật sự chưa từng thấy qua kỹ nữ nào khí chất so với những tiểu thư khuê các còn đoan trang như vậy. Trên người nàng tuy chỉ mặc một bộ y phục có nhan sắc mộc mạt nhưng lại càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn như dương liễu, liền vạt áo cũng chưa cột chắc nhưng chính là bộ dáng như thế lại nói không nên lời sự ưu nhã làm rung động lòng người của nàng. Bộ dáng hơi cúi đầu lại làm cho nàng thoạt nhìn phá lệ ôn hòa, dịu dàng, thực sự khiến người ta phải sợ hãi mà:
"Thất Thất cô nương không cần phải hành đại lễ như thế."
Trong khi đang nói chuyện tay hắn đã leo lên trên eo của Thanh Hoan.
Cả người Thanh Hoan chấn động, đôi tay của người đàn ông kia nhịn không được đang sờ soạng ở trên eo nàng. Cả người nàng nhịn không được mà run rẩy lên, cắn môi đẩy mạnh tam gia ra, cố gắng trấn định nói:
"Tam gia xin tự trọng, ta tuy là nữ tử thanh lâu nhưng cũng không có bán mình. Mong rằng tam gia thông cảm cho." Vừa nói xong thì cả người nàng đột ngột bị khiêng lên. Thanh hoan cực kỳ hoảng sợ, không tự chủ la lên một tiếng, cả người giãy giụa. Tên tam gia kia lại trực tiếp đem cả người nàng ôm vào lòng di chuyển ra sau tấm bình phong đi đến trước giường, lấy một tay ném nàng lên giường, cả người thì như ngọn núi lớn đè lên, cười tà tà nói:
"Đây quả thật là một chuyện cười lớn, chỉ là một cái kỹ nữ cũng dám ở trước mặt gia nói cái gì không bán thân? Ba nghìn lượng hoàng kim của gia ngươi cho rằng là cho không sao? Gia ra tiền, ngươi tự nhiên phải phụ trách phục vụ gia thoải mái, bằng không cũng không cho ngươi có trái cây ngon ăn đâu!"
Trong nháy mắt hắn tựa hồ từ một công tử ngọc thụ lâm phong biến thành một tên côn đồ hung tàn háo sắc. Thanh Hoan bị tốc độ biến sắc mặt như lật sách của hắn làm hoảng sợ, cả người di chuyển vào trong góc giường tránh đi. Tam gia thấy sắc mặt nàng tràn ngập hoảng sợ nhất thời cười to. Hắn dường như rất hưởng thụ sự sợ hãi của Thanh Hoan đối với mình, thân thể to lớn di chuyển lên trước, một cái đầu gối đặt ở trên áo ngủ bằng gấm, một bàn tay thì cầm lấy cái cằm của Thanh Hoan, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Vừa nhìn vừa tấm tắc một tiếng:
"Dù sao ngươi cũng không phải là lần đầu, đem gia hầu hạ sảng khoái thì sau này ngươi kiếm bạc không phải là ít."