Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLT / Beta: Đèo
Tần Trà bỗng dưng hồi thần.
Cô gian nan di chuyển thân thể của mình, ngoan ngoãn xoay người, xụi lơ ngồi bên cạnh Trường Hi, tiếp đó dùng móng tay dài từng chút từng chút chọc vào phần ruột, cơ quan màu xám đen kịt không có máu, chất dịch nhầy nhụa vẫn ướt đẫm đem quần áo trên người Trường Hi lộn xộn một bãi.
Động tác của Tần Trà vô cùng vụng về, lúc chọt ruột mình, mấy lần móng tay dài bén nhọn kinh hiểm vạn phần lướt qua quần áo nam nhân, thậm chí còn xối nát lớp áo ngoài cùng của hắn.
Đại hán lúc trước khiêng đao nhìn thấy quả thực kinh hãi, gã bước nhanh từ bên kia đi tới bên cạnh Trường Hi, khó khăn nói, "Lão đại, chúng ta nên đứng dậy trước nhỉ? "
Trường Hi bình tĩnh nằm trên mặt đất, hơi nhếch khóe miệng, biểu tình của hắn an tĩnh đến kỳ lạ, nam nhân luôn treo mặt lạnh thoạt nhìn có chút vui sướng ngoài ý muốn.
Ánh mắt đại hán khiêng đao nhìn vị boss nhà mình một cách không thể tin được.
Đừng nói là, lão đại của tui đang hưng phấn vì bị một con tang thi cấp một đè nha nha nha? Tam quan where! Thẩm mỹ where! Con tang thi kia nó xấu xí đến mức không dám nhìn, mà boss còn...?!
Gã thuận mắt nhìn thoáng qua con tang thi có hành vi cử chỉ quái dị kia, phát hiện ánh mắt đối phương vô cùng chăm chú, như sắp lòi tới nơi -- tựa như muốn ăn sống lão đại.
Gã không thể không nâng con dao lên một lần nữa, ý chí nỗ lực rất lớn để cứu vớt khuôn mặt đẹp trai của ông chủ nhà mình: "Đậu phộng, để tặc gia tôi làm thịt nó! Tôi sẽ cứu anh! Chiến nó anh ơi lên! "
Trường Hi nằm sải lai trên đất, ném một con dao nhỏ khác từ giữa hai chân, đập vào lưỡi đao của đối phương, tranh cãi một tiếng, giọng nói của hắn lãnh đạm: "Câm miệng lại. "
Đây đã là cảnh cáo, hán tử khiêng đao ủy khuất "Hức" một tiếng.
Sau đó Trường Hi yên lặng nhìn giữa không trung, lại nói, "Đỡ ta dậy. "
Người đàn ông mang dao ngay lập tức đi về phía trước một bước: "Vâng! "
"Không phải ngươi," Hắn hơi nghiêng mặt, tay tái nhợt chỉ về phía tang thi với vẻ mặt ngu xuẩn bên cạnh, "Đỡ ta đứng dậy. "
Hán tử:...... :)))???
Gã dùng ánh mắt khó tin nhìn tang thi ngồi ngơ ngác kia thật sự chậm rãi đứng dậy, nó nghe lời tiến tới trước mặt Trường Hi, sau đó hai móng vuốt dài rối ren đan vào nhau, cúi đầu, lại nhịn không được ngửi bên cổ hắn, trong cổ họng đều là tiếng ngáy ngáy gầm nhẹ.
Trường Hi vươn tay ôm cổ Tần Trà, cô cũng rất phối hợp dùng móng vuốt cẩn thận ôm lấy, sau đó đem hắn đặt ở một bên xe lăn, xác nhận hắn ngồi xong, tang thi kia lại có chút không khống chế được mà nhe răng nanh cọ xung quanh, Trường Hi ôn nhu vỗ đầu cô, đầy vẻ dung túng.
"Ta tiêm thuốc cho em, người thì có thể cắn sau."
Tần Trà động tác dừng một chút, đem cái đầu đang vùi vào lòng hắn tách ra, cổ họng không ngừng gầm nhẹ.
"Anh là ai! Trường Hi anh rốt cuộc là ai!"
Cô mặc kệ tất cả, kéo đồng nghiệp sắp vào khoang trị liệu rồi tự mình thay thế, chỉ vì muốn hỏi tên khốn này, rốt cuộc anh là ai!
Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú thế nhưng còn có thể khẽ hôn mái tóc lộn xộn, đầy mùi hôi thối của cô, vô cùng kiên nhẫn thì thầm: "Tôi là Trường Hi. "
Tất cả mọi người: ... wtf?
Có người nói với người đàn ông mang dao: "Sếp nhà bạn ... Thật đáng nể, thực sự! "
Người đàn ông mang đao giật giật khóe miệng: "Ừ... Tôi cũng ngưỡng mộ điều đó. "
Mẹ nó nói còn "hơi" ngượng miệng, chứ đừng nói là chứng mắt thấy.
Dương Trần rốt cục nhìn không nổi nữa, anh ta cầm súng trực tiếp chống lên gáy Tần Trà, ánh mắt thập phần kiên nghị nghênh đón vẻ mặt lạnh lẽo trong nháy mắt của Trường Hi, "Định Lăng, không cần hồ nháo, cậu đang làm gì vậy? "
Tần Trà không nhúc nhích, cô không dám động, khí tức sinh người càng thêm nồng đậm, trên thân thể mỗi một tấc địa phương đều kêu gào ăn thịt người, cô đã không còn tinh lực dư thừa để chú ý bên cạnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trường Hi rất kiên nhẫn một tay theo lưng cô vuốt ve trấn an, tay kia gõ nanh súng của Dương Trần, hắn nhíu mày, có chút thần sắc lười biếng như cười không cười.
"Anh đang làm gì vậy?" Trường Hi lười biếng hỏi lại anh ta, "Anh dám cầm súng chĩa vào vợ tôi à. "
Nhất thời mọi người ở đây đồng loạt nghe thấy tiếng gì đó vụn vỡ trong không khí.
Dương Trần bởi vì câu nói mà thiếu chút nữa ngã súng, anh ta không thể tin được "Hả" một tiếng, "Vợ? Anh đùa tôi đấy à? Một con tang thi? Này, anh bạn! "
"Đem súng dời đi, " Trường Hi cong mắt, bộ dáng mỉm cười tiêu chuẩn, nhưng chỉ khiến người khác cảm thấy cực kỳ lãnh đạm, "Lần cuối cùng, dời súng ngay. "
Dương Trần còn muốn nói gì nữa, hán tử khiêng đao đã nhanh chóng ôm tay anh dời súng ra, Dương Trần liền không đồng ý nói với hán tử, "Gạo, đây la cách cậu bảo vệ chủ mình sao? "
Gạo bỏ qua Dương Trần, rất là nịnh nọt bát quái hỏi mình lão đại, "Boss à, đây là chị dâu chúng ta a? "
Tâm tình Trường Hi hơi tốt hơn một chút, khẽ ngước mắt lên, "Ừ. "
"Wow rất..." Gạo cân nhắc một chút, lựa chọn dùng từ, "Rất đặc biệt. "
Tần Trà cảm thấy mình sắp đè nén không được mà muốn ăn thịt người, liền nghe thấy giọng nói rất ôn nhu của Trường Hi, "Ừ, cô ấy xinh đẹp nhất. "
Cô lập tức mở miệng nhẹ nhàng cắn cổ Trường Hi một chút, động tác này cô đều cảm thấy có chút khó hiểu.
"Nhìn em trông rất vui." Trường Hi nói, "Thật đáng yêu làm sao. "
Gạo: ... A a a a a a a a đây tuyệt đối là ảo giác a a a a a a lão đại của mình sao có thể ôn nhu như vậy!
Sau đó, tên đại hán hỏi với sự mong đợi: "Lão đại, em có đẹp không?" "
Trường Hi: "Ý cậu là khuôn mặt gồ ghề của bản đồ? "
Gạo: ...
Trường Hi - (Đảo mắt như không có chuyện gì.)
Gạo: ... Thẩm mỹ của lão đại có vấn đề, đây là bệnh, phải trị.
Mọi người bị làm mới tam quan đồng thời nhìn về phía thám tử đang chạy thục mạng về.
Tốc độ thăm dò trước nay đều nhanh đến kinh người, trong chớp mắt cậu ta từ cửa thôn đến trước mặt bọn họ, đội trưởng đội lục soát hỏi cậu ta, "Tình huống phía trước thế nào? Máy móc vẫn còn đó chứ? Thiệt hại bao nhiêu? "
Lần này nhiệm vụ của điều tra đội là thu thập vật tư, Dương Trần cũng có liên quan nên cùng ra khỏi thành.
Năm thứ hai mươi mốt của mạt thế, vật tư còn sót lại trong thời bình vốn không còn nhiều, trật tự mới đang được thiết lập, mục đích chính của bọn họ bây giờ là dần dần khôi phục lại mặt sản xuất.
Nhiệm vụ là đem máy dệt lụa cùng một số máy móc còn sài được về.
Thám tử thở hổn hển nói: "Phía trước, người chết ở phía trước rất nhiều! ! "
Thuyền trưởng thốt lên: "Hỏi máy móc đáp cái gì mà người chết! Người chết có gì đáng ngạc nhiên chứ!"
"Chuyên gia Ngô, Ngô! Người chết là chuyên gia Ngô! "Thám tử thở ra một hơi thật dài, chỉ vào hướng bên ngoài thôn, hơi thở hổn hển nói, "Chết cực kỳ thảm! "
Đội trưởng lần này sửng sốt, "Chuyên gia Ngô nào? "
"Chính là, cái người tham gia nghiên cứu và phát triển kim tiêm số , chuyên gia Ngô Tinh Ngô ấy!
Ngô Tinh, với tư cách là một nhà nghiên cứu trung tâm thành phố Noah, cái chết của ông ta là đủ để làm rung chuyển một tầng cao.
Sắc mặt Dương Trần biến đổi, hoắc quay đầu lại nhìn Trường Hi: "Định Lăng..."
Người đàn ông ngồi trên xe lăn mặt mày không nhúc nhích một phần, hắn chuyên chú đưa tay trấn an Tần Trà đang nằm sấp trên người mình, nghe thấy Dương Trần gọi hắn, hắn cũng chỉ hơi ngước mắt lên.
Một tiếng này của Dương Trần dường như đem sự chú ý của mọi người chuyển đến nơi này của Trường Hi.
"Này, này! Anh đang làm gì vậy?" Gạo bất mãn đứng chắn trước mặt Trường Hi ngăn trở tầm mắt của người khác, dáng người gã vô cùng khí phách, "Hôm nay chúng tôi đi theo chỉ vì đón chị dâu, không liên quan gì đến cái chết của Ngô Tinh gì đó! "
Biểu tình của đội trưởng có chút không tin tưởng, quá khứ của vị Việt tiên sinh này quá mức kinh người, nhãn hiệu "tội phạm có IQ cao" chói lọi oai hùng.
Mười năm trước, thành Noah chỉ là một hình thức duy nhất, lúc ấy căn cứ lớn nhất là Vấn Bắc, vị này không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, lợi hại đến mức khiến người ta chỉ trích, số lượng tang thi mà hắn chém giết cộng với thủ đoạn đáng sợ khi có người tới cướp tài nguyên của hắn... thật tinh tế làm người khác khuất phục.
Khi đó, vị này chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cũng đã là đối tượng mà tất cả mọi người ở căn cứ Văn Bắc sùng bái, thậm chí còn có người nghiên cứu nghệ thuật và kỹ thuật giết người của hắn -- giống như điên rồi.
Thẳng đến khi phía sau căn cứ Trưởng Vấn Bắc đột nhiên xảy ra biến động, các toà nhà cao tầng giải tán, vị kỳ nhân kia không hiểu sao bị phế hai chân, cũng không còn ai biết được tin tức của hắn, lúc trước nhìn thấy Dương đốc cảnh dẫn hắn tới, đội trưởng còn hoảng sợ.
Danh tiếng của Việt Định Lăng quá lớn, mọi người ít nhiều đều có nghe thấy, đối với ấn tượng của hắn phần lớn đều là -- tuy rằng phế hai chân nhưng tuyệt đối không thể trêu vào.
"Gạo, anh hiểu lầm rồi." Đội trưởng thu thập biểu tình của mình một chút, "Ách, hai người trước đó nhận được tin tức gì không? Ra ngoài điều tra vụ án? Trách không được Dương đốc cảnh sát sẽ mang theo Việt tiên sinh. "
Dương Trần trầm mặc trong chốc lát, trả lời sai rồi, "... Đúng vậy, cho nên..."
"Tôi sẽ giữ bí mật cho người của mình," Đội trưởng nói, "Đây là một vụ án lớn, chăng? Việc giết hại chuyên gia Ngô thật sự là quá đáng, bây giờ việc tiếp theo chỉ có thể trông chờ vào chúng ta. "
Biểu tình của Dương Trần vô cùng nặng nề, anh ta đáp và câu có lệ, sau đó quay đầu lại nhìn Trường Hi một cái.
Thần sắc của hắn vẫn như cũ không nhúc nhích một phần, thậm chí sự chú ý của hắn toàn tâm đặt trên người tang thi kia.
Cuối cùng Dương Trần quyết định mọi người cùng nhau đến hiện trường.
Trước khi đi, vẻ mặt đau đớn của Gạo đưa cho Trường Hi một ống chất lỏng, đầy lưu luyến nói, "Đây là kim tiêm số , lão đại à, anh dùng trước đi, nhớ rõ sau này phải trả lại cho em một bé " chi anh anh anh" nha. "
Trong truyện này tang thi khi được tiêm vào một loại chất sẽ được trả về dáng vẻ ban đầu nhưng không có ý thức giống y như búp bê hơi.
Trường Hi rũ mắt nhìn ống kim màu nâu sẫm trên đầu gối, rút nắp kim tiêm là có thể trực tiếp đẩy dịch thể số vào, sau đó hắn giơ tay lên không chút thay đổi ném nó ra ngoài.
Gạo nóng nảy bắt lấy thiếu chút nữa mắng mẹ, "Lão đại! Em đem tương lai của mình giao hết cho anh, sao anh nỡ ném như vậy chứ! ! Em đã làm việc chăm chỉ nửa đời để có được số dễ dàng lắm sao?! "
Những người khác hiểu được sự tức giận của Gạo, kim tiêm số có thể cải tạo thân thể tang thi, áp chế ăn thịt người của nó, làm cho bề ngoài của nó thoạt nhìn không khác gì nhân loại, nhưng chúng không có suy nghĩ gì, diện mạo cũng rất đẹp, trọng điểm là vô cùng... giỏi chịu đựng.
Bây giờ mong muốn của nhiều người trong số họ là để có được kim số , có một người cải cách của riêng mình, tương đương với việc có một con búp bê bơm hơi rất cảm giác.
Nhưng điều này rất không dễ dàng, trước tiên không nói kim tiêm số vốn đã thưa thớt, quan trọng hơn là bọn họ phải bắt sống một tang thi cấp bốn, như vậy tỷ lệ thành công cải tạo mới lớn hơn một chút.
Gạo đem kim châm vất vả kiếm được của mình dâng lên cho một tang thi mới level một, tỷ lệ thất bại cải tạo %, đối với lão đại nhà mình tuyệt đối là tình yêu đích thực.
Trường Hi ôm Tần Trà an tĩnh vẻ mặt lãnh đạm: "Không cần. "
Gạo cay đắng: "Nói không chừng chị dâu sẽ đẹp hơn một chút!" "
Trường Hi: "Bây giờ cô ấy rất tốt. "
Gạo nhìn vẻ mặt lão đại nhà mình rất khủng bố, phát hiện lão đại chết tiệt nghiêm túc! Lão đại thật sự cảm thấy đối phương xinh đẹp!!!
Trách không được lão đại không thích mỹ nhân A Cát , bởi vì không hợp gu người! Thật khủng khiếp, quá khủng khiếp!
Sau đó Gạo vẫn đắm chìm trong tẩy não "Lão đại ta thẩm mỹ không bình thường", "Lão đại ta không bình thường", "Lão đại ta hình như thật sự có bệnh", những câu đó không cách nào tự giải thích được, thẳng đến khi nhìn thấy hiện trường tử vong của Ngô Tinh, gã mới có thể phục hồi tinh thần, vẻ mặt không thể tin được.
Hình dung "Chết rất thảm" này thật sự không sai vào đâu được, nhưng nếu chỉ là cảnh tượng máu tanh đơn thuần, bọn họ đã sớm quen thuộc, chết rách bụng cũng không có gì lạ, nhưng nếu tất cả các cơ quan và ruột của người nạn nhân đều dùng để bày chữ trên mặt đất, điều này rất đáng sợ.
"Xung quanh rải chất lỏng cách ly."
Dương Trần nhanh chóng xem xét một vòng, loại chất lỏng cách ly lần này có thể ngăn cản mùi hương, tránh được tang thi công kích, nhưng thứ này sản lượng nhỏ đến kinh người, gần như chỉ cần sản xuất lượng nhỏ, toàn bộ sẽ được rải lên tường thành phòng thủ của thành Noah. Dùng ở chỗ này để bảo vệ thi thể của một người chết, xa xỉ như thế nào.
"Thời gian tử vong tầm tám giờ tối hôm qua, bảy giờ cửa thành đóng. Giờ tôi trở về điều tra danh sách ngày hôm qua xem ai ra khỏi thành chưa về."
Dương Trần ngẩng đầu nhìn Trường Hi, "Định Lăng, cậu có ý tưởng gì không? "
Người của đội tìm kiếm đã tiến vào, một nhóm chia nhau tìm kiếm máy móc, sau lưng Trường Hi là Tần Trà đang đứng, mặt hắn không chút thay đổi nhìn phông chữ tinh mỹ bày ra trên mặt đất, hồi lâu, hắn cười lạnh một tiếng.
Hắn rất ít khi có biểu tình như vậy, Dương Trần đều có chút cân nhắc không thấu phản ứng của đối phương.
"i wait you."
Trường Hi thấp giọng niệm chữ trên mặt đất một lần, giọng nói có chút ảm đạm trơn trượt thấp lạnh.
"Hắn nói chờ ta, " Trường Hi nhìn Dương Trần, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, cùng mùi máu tanh trong gió tàn nhẫn ý tứ, "Vậy để cho hắn chờ, anh cảm thấy sao, Dương Trần? "
- Lão đại, lão đại ơi không hay rồi!
Gạo thế nào hô to hô to, "Búp bê hơi của tôi bị cướp rồi! Lão đại đại , anh phải làm chủ cho tôi, vì lợi ích của tôi để có được một cái mới ah! "
Trường Hi chợt quay đầu lại, liền thấy Tần Trà vốn đứng ở phía sau xe lăn của hắn không biết khi nào ngã xuống đất, không ngừng co giật.
Gạo vốn còn đau lòng số của mình bị người ta cướp, sau đó ngẩng đầu lên vẻ mặt lão đại nhà mình, gã trong nháy mắt liền ngây dại.
Lão đại vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ, lão đại vẫn luôn bình thản tự nhiên, vẻ mặt hiện tại của hắn là... Hoảng loạn?
Đó là hoảng loạn, phải không?
"Tần Trà," Trường Hi từ trên xe lăn ngã xuống, hắn ôm chặt tang thi co giật không ngừng, khàn giọng thấp giọng, "Trà, ngoan, Trà, em ôm ta đi. "
Trong miệng kêu tẩu tử trên thực tế chỉ là con tang thi cấp