Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Đèo
"Dương Trần! Dương Trần đâu? "
Cửa sắt bị đập ra một tiếng nổ lớn, Đường An ngồi trên sô pha sợ tới mức thiếu chút nữa ngã máy chơi game trong tay ra ngoài, cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn cửa, Hứa Âm Âm mặc áo da màu đen bó sát, khoác tóc, một tay đặt trên cửa, ánh mắt sáng ngời nhìn trong phòng.
Đường An khó chịu vứt bỏ mái tóc ngắn vàng rực rỡ của mình, móc lỗ tai, "Hứa Âm Âm tiểu thư, cô sắp đập vỡ tám cánh cửa rồi đó. "
" Dương Trần đâu?" Hứa Âm Âm nhìn chằm chằm thanh niên lười biếng ngồi trên sô pha, cô nàng đè giọng hỏi: "Còn mấy người khác thì sao? Bí đao nói với tôi rằng ông đã đến. "
Đường An nhìn thoáng qua bí đao mập mạp ngồi xổm ở góc, bí đao đem thân thể béo phì của mình rụt lại phía sau tường, bộ dáng "Cái gì cũng không liên quan đến ta, ta tàn hình rồi."
"Vừa mới đi rồi, bộ cô không chạm mặt họ hả?" Đường An tiện tay ôm gối, "Nói xong với lão đại liền rời đi, khoảng hai phút trước."
Hứa Âm Âm lập tức xoay người định chạy ra ngoài đuổi theo, liền nghe thấy trong lối đi truyền ra thanh âm --
"Ở chỗ này chờ."
Ánh mắt mọi người đều trôi qua, Đường An thậm chí còn "xoát" một cái đứng lên.
Trường Hi đẩy xe lăn, ở góc lối đi nửa khuôn mặt ẩn nấp trong bóng tối, lời nói của hắn bởi vì không có tình cảm nên cực kỳ lạnh lẽo, giọng nói thấu xương lại kỳ dị làm cho người ta nghe có cảm giác phát âm câm.
Cả người hắn mặt tái nhợt đến bệnh yếu, nhưng tất cả mọi người ở đây đều bởi vì một câu nói của hắn mà yên tịnh, ngay cả Hứa Âm Âm tính tình mạnh bạo cũng ngoan ngoãn thu hồi bước chân.
Đường An và Đông Qua xào gà nhiệt liệt nhìn lão đại nhà mình.
Đường An: "Có việc phải không?! "
Bí đao: "Ủa không phải đang theo dõi trận đánh ghen tút ét đây, hả? "
Đường An rất khinh bỉ tiếp lời: "Chỉ có Âm Âm mới dám chốt đơn này. "
Hứa Âm Âm cười lạnh, "Ấy chà! Nhiệm vụ làm gián đoạn chân thứ ba của cặn bã không phải là tuyệt vời như nhau sao? Đường An à, tôi đặc biệt muốn nhận được công việc dọn dẹp của anh!"
Đường An phản bác, "Tôi chưa bao giờ ngoại tình, tôi thích tụ tập à. "
"Sáng mai," Trường Hi lông mày cũng không nhúc nhích một phần, "Rời thành. "
Giọng nói đối đầu của Hứa Âm Âm và Đường An trong nháy mắt dừng lại, ngay sau đó Đường An cao hứng kính một quân lễ côn đồ cho Trường Hi, trong thanh âm quả thực tràn đầy nguyên khí, "Mẹ kiếp, lão đại em yêu ngài nhất! Có điều...! Ra khỏi thị trấn hay chỉ đơn giản làm chuyện gì đó thì cũng có hơi nguy hiểm! "
"Ở lại chỗ này giống như ngồi tù," Đông Dư hừ phụ họa, "Giết tang thi mới là ý nghĩa sinh tồn của chúng ta a! "
Năm mạt thế bộc phát bọn họ đều mới xx tuổi, thế hệ kia đã lớn lên trong vụ thảm sát Thi Sơn Thi Hải, trước khi thành Noah còn chưa hoàn thành, bọn họ cùng tang thi chém giết suốt mười lăm năm, đây đã trở thành ký ức thân thể không thể xóa nhòa của bọn họ.
Tang thi tổng cộng có năm cấp, chúng bắt đầu từ hành thi tẩu nhục, sau đó từng bước chậm rãi tiến hóa ra hệ thống sinh mạng mới, mà đáng sợ nhất chính là tang thi cấp cao nhất có thể sinh sôi nảy nở và sinh sản, thậm chí, tốc độ sinh sản của chúng còn nhanh hơn nhân loại.
Hành thi tẩu nhục - cái xác không hồn; giá áo túi cơm; hành thi tẩu nhục; thịt chạy thây đi; cái xác biết đi; Walking Dead; xác chết di động.
Cho nên mạt thế năm hai mươi mốt, thứ này giết đến không có kết thúc, cho dù viện khoa học nghiên cứu Hàn Lâm cho ra thuốc kim số XII có thể thay đổi gen tang thi cùng kim tiêm số thay đổi gen của người bình thường đều vô ích, số lượng tang thi vẫn lớn hơn nhiều so với số lượng nhân loại.
Đường An sờ sờ súng bên hông mình, vẻ mặt chờ mong, "Lần này chúng ta nhận công việc gì vậy? Dương đại ca tìm lão đại, nhiệm vụ có vẻ rất kích thích! Thôi nào, đi thôi! Come on!!!"
Trường Hi từ trong lối đi đi ra, toàn bộ gương mặt hắn dưới ánh đèn sợi đốt càng lúc càng tái nhợt, môi cũng cực kỳ nhạt nhẽo, đồng tử đen nhánh sâu thẳm mà lại yên tĩnh, Hứa Âm Âm cũng có một thời gian chưa từng gặp qua hắn, giờ phút này nhìn bộ dáng bệnh yếu hơn trước kia, trong lòng nàng có chút lo lắng.
Sau đó, một chồng các tài liệu đã được ném trên máy tính để bàn.
"Bốn người đàn ông," Giọng nói hắn mờ nhạt nói, " Đi kiểm tra. "
Đường An dẫn đầu cầm lấy xem, lẩm bẩm, "Cái chết này có chút thảm a, Kim Linh, Nữ, hai mươi ba tuổi, độ tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ, cuộc sống tốt đẹp chỉ mới bắt đầu. "
"Tôi còn có cái này nè," Bí đao lấy một bức ảnh, "Cô bé này, thậm chí còn tồi tệ hơn." "
"Còn đây là nam, ba mươi hai tuổi, còn có một tấm nữ, mười tám."
Loại máy ảnh này đã sớm không còn sản xuất, trật tự thế giới mới đang được xây dựng lại, nhưng còn gặp nhiều khó khăn, rất nhiều thứ vẫn chưa sản xuất kịp thời so với nhu cầu của mọi người, người bình thường không thể chụp ảnh, tất cả các bức ảnh trong tay của họ đều là hiện trường tử vong.
Nhưng mà hiện trường này đẫm máu đến cực điểm, thi thể bị phá hủy nghiêm trọng, bọn họ không có biện pháp phân biệt diện mạo của người chết, Hứa Âm Âm lật thật lâu, phát hiện tư liệu cũng rất ít, "Đều là mô tả có liên quan tại hiện trường vụ án, thân phận nạn nhân cũng không thể khẳng định chính xác, chỉ biết một cái chuông vàng... Nó không còn tốt nữa. "
"Họ đánh giá từ các trận đấu đều liên quan đến người mất tích, ba người còn lại về cơ bản có thể chắc chắn, nhưng, thoạt nhìn chúng chả liên quan gì đến nhau," Đường An hỏi, "Xác định là một trường hợp thôi à?" "
Bí đao tiếp lời, "Từ địa điểm gây án, đến thủ pháp, rồi thân phận nạn nhân, quả thật không có liên quan gì đến nhau, nếu như nói trước đây đều bị ngược đãi, nhưng từ báo cáo mà xem, thời gian và thủ pháp ngược đãi cũng hoàn toàn khác nhau, cơ bản có thể kết luận không phải là cùng một người làm..."
"Phát hiện đều là hiện trường tử vong đầu tiên."
Giọng nói của Trường Hi hoàn toàn không tức giận, tay hắn khép lại trong chăn, dựa vào sống lưng ghế rất thẳng, thần thái lại có một cỗ tản mạn lạnh lẽo.
Hắn cúi mắt xuống, lại nói thêm một câu, "Đây là hiện trường tử vong đầu tiên bị cùng một người ngụy trang. "
Hứa Âm Âm có chút hồ đồ: "Ý anh là sao? "
"Lão đại người nói..." Đường An cúi đầu nhìn hình ảnh hiện trường trên bức ảnh hoàn toàn không có sơ hở, nuốt nước miếng, cậu ta rốt cục ý thức được một nơi nào đó phi thường bất đồng, "Người bình thường bị ngược đãi đến chết là hiện trường tử vong đầu tiên, bình thường không nên ở những góc phố này. "
Hứa Âm Âm cũng phản ứng lại, "Bởi vì chả ai đến một nơi không an toàn để bạo hành người khác cả, những nơi này dưới tình huống bình thường, thích hợp trở thành hiện trường ném xác hơn. "
"Nhưng có người kéo bọn họ (đã chết) đến những nơi này, giả mạo thành hiện trường tử vong đầu tiên... Tại sao? "
Bí đao nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong tay mình, bé gái kia chết vô cùng thảm hại, hạ thể của nàng bị bạo ngược xâm phạm qua, cả người trần trụi nằm trên mặt đất, tay chân bị cắt xén đặt gọn gàng tại chỗ, máu tươi bởi vậy mà văng khắp nơi, chỉ có đầu là được treo trên một bên thiết côn, vết cắt đầy máu lấp lánh khắp mặt đất.
Hiện trường hoàn hảo, máu bắn tung tóe tứ phương hướng, làm cho người ta hoàn toàn không tìm ra sơ hở.
Trong lòng Đông Qua có chút run rẩy, gã lại nhìn mấy tấm khác, nam nhân ba mươi hai tuổi ngược lại nằm trên mặt đất, nhưng cả khuôn mặt lại giống như bị trút giận hoàn toàn cắt hoa, máu thịt quay cuồng.
"Cho nên hung thủ là cùng một người?" Đông Qua nhịn không được ôm gối trên sô pha lại, "Đối phương giả mạo hiện trường, là vì che giấu chứng cứ sao? "
Trường Hi hơi ngước mắt lên, đồng tử của hắn tối đen, phảng phất là vực sâu có thể hấp thu tất cả ánh sáng, khóe miệng hắn thoáng nghiêng lên một vòng cung nhỏ, giọng nói trơn trượt đến thấm người.
"Đương nhiên không phải," Trường Hi có mùi cười nhạo như cười phi tiếu, "Hắn đang khiêu khích. "
Mí mắt Đường An bởi vì câu nói này sợ tới mức không tự giác nhảy dựng lên, gương mặt lão đại nhà mình mang theo tính chất lừa gạt, nhân vật vô hại ôn văn nho nhã, tinh xảo, xinh đẹp, đường nét thâm thúy, lâu dài không thấy mặt trời làm cho làn da hắn dị thường tái nhợt, ánh đèn sợi đốt chiếu theo ngọc nhân dường như yếu ớt của hắn.
...... Nhưng mẹ nó, rõ ràng là một đại sát khí cấp bậc bom hạt nhân a, muội muội ngươi!
Đường An đem suy nghĩ thu hồi từ khuôn mặt xinh đẹp của lão đại nhà mình, ho thấp vài tiếng, một quyển đứng yên hỏi, "Cho nên lão đại, khi nào chúng ta giao kết quả cho anh? "
"Ngày mai."
Đông Qua kinh hãi, gã bô bô nói, "Nhưng lão đại, ngày mai chúng ta không phải ra khỏi thành sao? "
Trường Hi khẽ liếc mắt nhìn mập mạp, giọng điệu quả đạm, "Tôi ra khỏi thành. "
Đường An, Đông Qua, Hứa Âm Âm: ...
"...... Boss ơi, không được đâu! "Đường An khổ tâm, "Bên ngoài rất nguy hiểm. "
Đông Qua xoa xoa phần ngực gần vị trí tim, lo lắng bảo, "Đúng vậy, rất nguy hiểm. "
Trường Hi ngước mắt lên, "Lo quản bản thân các cậu trước đi. "
Bọn Đường An thu âm, không dám nói chuyện nữa, trong lòng lại tính toán sáng mai nằm giả chết để lôi kéo tính người của lão đại.
...... Nhưng mà ngày mai bọn họ sáng sớm thức dậy, Trường Hi cũng đã không còn ở đây.
--------
Tần Trà rất ghét bỏ quần áo trên người tang thi khác.
Cô yên lặng di chuyển về phía thành thị bỏ hoang xa xa, mới di chuyển vài bước, ruột trong bụng rơi ra, cô cẩn thận nhặt ruột của mình lên rồi đặt lại vào bụng, đột nhiên có chút bi thương từ trong đó -- ngụy trang thành cmn nhân loại thật khó quá đi! ( Đèo: Chả hiểu sao đọc khúc này mắc cừi vl :)) e xinloi chị )
Hơn nữa tốc độ di chuyển của tang thi thật sự xào gà chậm, phản ứng cũng phi thường chậm chạp, trọng điểm là, ruột cô cứ rơi ra mãi, cô bỗng có cảm giác đói lạ thường!
Đói quá! Đói quá! Gà xào đói!
Cô di chuyển chậm chạp dọc theo các tỉnh bị bỏ hoang và cảm thấy như bản thân đang bị tra tấn bởi cơn đói.
Cho đến khi một nhóm người đàn ông đâm vào một ngôi làng nhỏ.
Tần Trà cảm thấy cảm giác đói khát trong nháy mắt thôn tính tất cả lý trí của cô, phản ứng đầu tiên của cô không phải là "đám đàn ông này đối với cô ấy bây giờ rất nguy hiểm", mà là "A a thức ăn có thức ăn rồi".
Sau khi phản ứng lại Tân Trà có hơi lực bất đồng tâm mà lùi lại. Chạy đi, nhưng cảm giác đói khát giống như bản năng khống chế thân thể cô không ngừng di chuyển về phía trước, chung quanh chỉ có mấy con tang thi lẻ tẻ, cô cùng tang thi khác hầu như không có gì khác biệt, đồng dạng lôi kéo tốc độ muốn chết mà cất bước, hướng đám nam nhân kia di chuyển tới.
"Ah," Một người đàn ông nói, "Ditme! Không muốn lãng phí đạn chút nào, có ai đem dao không?" "
Tần Trà: ... Xin vui lòng nhìn vào đôi mắt chân thành của tôi, mẹ của tôi không muốn ăn bạn đâu! Tôi là một người tốt, thực sự và đã có sự chứng giám! Chỉ là con tym này không chống nổi cái bụng đói! A Di Đà Phật!
Nhưng mà vị mang đao kia vẫn như cũ giống như cắt rau chẻ củi, đem tang thi chung quanh cô toàn bộ đút khúc như thịt bò thái sợi, đến lượt cô.
Tần Trà mở răng, tuyệt vọng vung một bộ móng vuốt ra ngăn cản một đao mãnh liệt của đối phương.
Trên dưới toàn thân cô thứ cứng rắn nhất đại khái chính là móng tay kỳ quái bén nhọn này, tốc độ của cô quá chậm, nhưng móng tay lại rất dài, từ phía trước vẫn trượt lên trên, gần đến khoảng cách cắt đứt ngón tay cô, Tần Trà rốt cục đem người tránh sang phải, nhưng đời đâu như trên phim ảnh cô lại nhào xuống đất mẹ.
...... Cuộc sống này hài vãi.
Đối phương tựa hồ bởi vì Tần Trà né tránh hơi kinh ngạc trừng to hai mắt, đao thứ hai không chút lưu tình liền theo sát.
Tần Trà cảm thấy trước khi chết phải chết cho thể diện một chút, vì thế muốn duỗi móng vuốt đi vớt vát bộ ruột rớt ra, nhưng cô phát giác bản thân càng muốn ăn người, vì thế cô quỷ dị một tay vớt ruột, một tay dùng móng vuốt câu về phía đối phương.
Nhưng một đao đột nhiên bị tiểu đao nghiêng ra cắt đứt.
Con dao nhỏ nhanh chóng mà lưu loát, góc độ lại vô cùng điêu luyện, người mang đại đao chỉ có thể nghiêng người tránh đi, một bên mắng nhiếc: "Ddujmas!" Đứa nào ném dao ra hả?! "
"Tôi."
Trường Hi đẩy xe lăn đi ra, ánh mắt hắn lạnh lẽo, quầy hàng nặng nề đắp lên đầu gối hắn, rõ ràng thoạt nhìn bộ dáng bệnh yếu vô cùng, khiêng đao lại lập tức im lặng, xuất hiện một loại biểu tình có chút khổ ha ha.
"Lão đại..."
Trong nháy mắt.
Chờ Tần Trà tự mình phản ứng lại, cô đã vén cả người Trường Hi từ trên xe lăn xuống, móng vuốt dài trực tiếp xuyên thấu bả vai hắn, đem hắn đóng đinh trên mặt đất, cô đè hắn, móng vuốt đẫm máu dán vào cổ hắn.
- Định Lăng!
- Việt tiên sinh!
Tiếng kêu ồn ào cùng các loại tiếng súng/vũ khí đều không che được bên tai Trường Hi lạnh lùng quát lớn: "Ai cũng không được động đậy! "
Trường Hi híp mắt, môi mỏng mím chặt, Tần Trà thở hổn hển, cô dường như dùng hết khí lực cùng lý trí đi đè nén mình không cắn xuống, cô cứng đờ thân thể hồi lâu không nhúc nhích, sợ mình động đậy, động tác đầu tiên chính là ăn hắn.
Cô rống khẽ, cổ họng ồn ào và mơ hồ.
Thẳng đến khi Trường Hi thấp giọng cười.
Tất cả mọi người bởi vì tiếng cười của Trường Hi ngây dại.
Tần Trà nghiêng mặt, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh khủng dữ tợn trong đồng tử đen nhánh của anh, bên ngoài hốc mắt nhô ra, tròng mắt muốn rơi không rơi, hàm răng bén nhọn còn treo máu thịt, tên kia thế nhưng còn có nhàn nhã dật dật vỗ vỗ hai má cô, cười nói:
"Ngoan, đứng dậy trước, nhặt ruột của em lên."
Những người khác: ... Mẹ kiếp, lão đại sao anh có thể.