"Này, ngươi không sao chứ?"
Đông Phương Minh Huệ bị ngạt nước, cả mặt đều là nước, cô chỉ vào nhân ảnh đã biến mất kia, yếu ớt nói, "Có nhìn thấy hình dáng của đối phương không?"
Vô Nha chạy đến bên chân cô cọ qua cọ lại, liếm ngón tay cô cắn lấy kéo ra.
Huyền Châu vừa nhìn thấy đối phương, lập tức kinh ngạc nói, "Vì sao lại là ngươi."
Đông Phương Minh Huệ cảm kích nhìn nàng, nhờ sự giúp đỡ của nàng mới có thể quay trở lại bờ.
Huyền Châu nhìn bộ dạng kinh hồn của cô, không nhịn được móc mỉa nói, "Ngươi vì sao lại vô dụng đến thế a, nếu như hôm nay không có ta, thì ngươi sẽ bị người dìm chết đấy."
Đông Phương Minh Huệ cười khổ, đúng là suýt chút nữa, nhưng đối phương cũng không chưa chắc vẫn còn vẹn toàn, những cây châm độc cô bắn ra vẫn ở trong người đối phương.
"Đa tạ."
Huyền Châu thấy cô tơi tả, "Bỏ đi, trông người đáng thương thế này, ta đích thân tiễn ngươi đi."
"Này, ta hỏi ngươi, người tặng ngươi cái ngọc đái này có quan hệ gì với ngươi?" Huyền Châu vừa đi vừa hóng hớt hỏi.
Tình Triền là một loại vũ khí do Trung Sơn tiên sinh làm ra, lý do gọi là Tình Triền, là bởi vì nó còn đi đôi với một vật khác, Trung Sơn tiên sinh nói đây là vũ khí đôi cho cặp tình lữ, hy vọng sẽ trở thành vật bên người của đôi tình nhân.
Nhưng mà chiếc còn lại cụ thể là cái gì, nàng vẫn chưa biết.
Bởi vì nàng là kẻ trộm, thêm nữa không thể sử dụng Ám hệ linh lực trên người, ngoại trừ cái mác là một công chúa tung hoành bá đạo trong cung, thì nàng chính là một phế nhân.
Vì thế nàng rất cần thứ gì đó để phòng thân.
Nào ngờ, trong đấu giá hội lại xuất hiện Trình Giảo Kim, lấy mất thứ mà nàng nhìn trúng.
Tệ hơn là, nàng còn bị người đó tóm được, phát hiện bí mật trên người.
Trình Giảo Kim: danh tướng nhà Đường thời khai quốc.
Trong đây được ví von là người may mắn.
Huyền Châu lén liếc Đông Phương Minh Huệ, nàng đột nhiên hiểu ra vì sao Thiên Uyển Ngọc lại tặng Tình Triền cho người trước mắt rồi.
Giống như nàng, đều là phế vật.
"Ngươi vì sao cứ cố chấp cái ngọc đái này?" Đông Phương Minh Huệ đi một đoạn, cảm thấy tinh thần hồi phục lại hơn nhiều rồi.
"Đã biết còn hỏi, cái này tuy nhìn giống một cái thắt lưng, nhưng thực ra là một loại vũ khí, ngươi xem ta là người không có linh lực, nên phải tìm thứ gì đó để bảo vệ mình.
Nếu như Tình Triền ở trong tay ta, ta nhất định sẽ biết dùng nó tốt hơn."
Nàng là kẻ trộm, thứ vũ khí này có thể giấu được ám khí, thêm đôi tay linh hoạt của nàng, Huyền Châu cực kỳ tự tin.
Đáng tiếc, đồ không phải của nàng.
"Ngươi——?"
Đông Phương Minh Huệ nhìn nàng, nở nụ cười.
"Này, ánh mắt của ngươi đây là sao?" Huyền Châu ghét nhất là bị xem nhẹ, "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Câu hỏi gì?"
"Thì người tặng ngươi Tình Triền có quan hệ gì với ngươi?"
Hai người trên đường tán ngẫu, cho đến khi đến tiểu viện Đông Phương Minh Huệ và Thiên Uyển Ngọc ở, Thiên Uyển Ngọc đã đứng ở trước cửa phòng nhìn các cô rồi.
"Là ngươi."
"Đúng, có phải nhìn thấy ta thì rất ngạc nhiên không." Huyền Châu quăng ánh mắt ngươi hiểu ta hiểu mọi người đều hiểu với Thiên Uyển Ngọc.
Thiên Uyển Ngọc không để ý nàng, đi ngang qua nàng về phía Đông Phương Minh Huệ, thấy bộ dạng chật vật của cô, "Cửu muội, mau trở về phòng tắm rửa, ta có chuyện cần nói với Huyền Châu cô nương."
Quả nhiên là có quen biết.
Đông Phương Minh Huệ đem những lời muốn nói vừa nãy nuốt vào trong bụng, gật nhẹ đầu, nhường không gian riêng tư cho các nàng.
Huyền Châu nhìn bộ dạng kia của Thiên Uyển Ngọc, sợ hãi lùi về sau, hô lớn với Đông Phương Minh Huệ đằng xa, "Này, ngươi không phải nói mời ta uống trà sao? Đừng đi a, này này, ta vừa nãy cứu ngươi một cái mạng đấy."
"Ngươi nói cái gì."
Thiên Uyển Ngọc u ám thấp giọng hỏi.
Huyền Châu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của nàng, dựng cổ lên, "Cái gì là cái gì?"
Thiên Uyển Ngọc ở đây gặp phải nàng là chuyện ngoài ý muốn, thêm thái độ thân quen của nàng ấy với Cửu muội, ngược lại khiến cho nàng tò mò.
"Đừng tưởng ngươi là công chúa thì có thể bỡn cợt với ta, ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi ngược lại đã nhanh hơn một bước tới tìm ta."
Huyền Châu lập tức lùi về sau, "Này, từng người các ngươi làm sao đều vong ơn bội nghĩa.
Ta vừa nãy cứu nàng ta một mạng, có lòng tốt đưa nàng về, chứ không phải đến tìm ngươi."
Nàng làm sao biết Đông Phương Minh Huệ và Thiên Uyển Ngọc sống chung với nhau, lại còn bị tóm.
Thiên Uyển Ngọc khoanh tay để trước ngực, lạnh lùng nhìn nàng, "Nói rõ, đem mọi chuyện kể rõ."
Huyền Châu hơi uỷ khuất trừng mắt với nàng, dưới uy nghiêm của Thiên Uyển Ngọc, vẫn là thành thật kể những chuyện bản thân vừa chứng kiến.
"Thực sự không nhìn thấy rõ mặt của đối phương?"
Huyền Châu gật gù, "Ta vừa hô lên, người đó đã bỏ chạy rồi, chỉ nhìn thấy bóng lưng, ta hứa với ngươi những gì ta thấy là thật, nếu không ngươi đi hỏi Thiên Minh Huệ xem."
"Đã biết, nếu như nói xong rồi.
Chúng ta tiếp tục tính chuyện trước đây." Thiên Uyển Ngọc ép người đến bên vách tường, vươn tay ra, "Đơn thuốc."
Huyền Châu trợn to mắt, tức đến mắt đều đỏ, "Ngươi vẫn còn mặt mũi để hỏi ta đơn thuốc, đan của ta đều cho ngươi rồi."
Viên duy nhất nàng có, vẫn còn chưa kịp đi lấy, đúng thật là mất cả binh lẫn phu nhân.
"Hơn nữa không phải chúng ta đã nói rồi, thời hạn nửa năm."
Thiên Uyển Ngọc cười, "Nửa năm là tự ngươi đặt, ta nói là ba tháng.
Nhưng mà trông ngươi hiện tại, ta đổi ý rồi."
Huyền Châu chưa từng thấy người nào vô lý thế này, so với nàng còn quá đáng hơn, sau đó nàng nghĩ đến thân phận của đối phương, lập tức thẳng lưng nói, "Ngươi muốn uy hiếp ta?"
"Không dám, ngươi đường đường là Huyền Châu công chúa, viên ngọc quý của hoàng thất Nguyệt Bạch Đế Quốc, ta chỉ là một thường dân, làm sao dám?" Thiên Uyển Ngọc híp mắt cười nói.
Nàng ở trong Vân đô thành nghe qua chuyện của Huyền Châu, là công chúa trong Nguyệt Bạch Đế Quốc được Huyền Triệt yêu thương nhất, đáng tiếc là vị công chúa này chưa thức tỉnh linh lực, đối với phương diện dược tề cũng không có thiên phú, chỉ có thể coi như người thường để bảo vệ.
Bên ngoài đồn đại vị công chúa này là quân cờ liên hôn, sẽ cùng với một trong hai Đế Quốc.
Thiên Uyển Ngọc không quan tâm Huyền Châu sẽ gả cho vị hoàng tử nào, nàng để tâm lời đồn tuy không quá đáng tin, có lúc lại có chứng cớ, nếu không phải nàng phát hiện ra thân phận ẩn giấu của đối phương, thực sự còn bị vị công chúa này qua mắt.
Huyền Châu thấy bộ dạng nhẹ nhàng của nàng ta, nhưng một chút cũng không tin lời của nàng ta, người này trước đây còn muốn đánh giết nàng.
"Coi như ngươi không dám.
Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi tiết lộ bí mật của ta, ta sẽ, he he, đừng cho rằng ta không biết rõ thân phận ngươi, tân sinh Học viện Hoàng gia, Thiên Uyển Ngọc, đúng không." Nàng trừng mắt với đối phương, "Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới đứt, bản công chúa mới không sợ ngươi."
Cá chết lưới đứt: hai bên đấu tranh đến tận cùng, ngươi chết ta sống.
Lời cuối cùng của nàng là để cổ vũ cho bản thân, thực ra nàng sợ đối phương sẽ dùng cách triệu hồn gì đó, đến lúc đó nàng chưa kịp cắt đứt lưới của Thiên Uyển Ngọc thì đã thành thịt trên thớt rồi.
Thiên Uyển Ngọc thấy nàng có chút buồn cười, "Được rồi, Huyền Châu, đơn thuốc đang ở trong tay ai?"
Huyền Châu lắc đầu, "Cái này không thể nói cho ngươi biết."
"Vậy ngươi có mấy phần chắc chắn sẽ lấy được đơn thuốc, đừng nói với ta, lúc ban đầu ngươi nói sẽ lấy được, chỉ là để kéo dài thời gian."
Thiên Uyển Ngọc cười lạnh nhìn nàng ấy, thể hiện rõ ý tứ nếu đối phương không nói rõ ràng thì nàng sẽ ra tay.
"Không phải, ta có thể lấy mạng mình ra làm chứng." Huyền Châu giơ tay nói, nàng nhìn đối phương, phát hiện đối phương không có ngăn nàng lại, cắn nhẹ môi.
"Không, ta muốn ngươi lấy mạng phụ hoàng ngươi ra thề." Thiên Uyển Ngọc căn bản không tin nàng, một tên trộm, làm sao có thể nói thật.
Nhưng mà nàng không ngờ đến, đối phương do dự một lúc, lập tức đáp ứng.
"Lời của nàng ta có thể tin." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nói với nàng.
"Ngươi nói cho ta, ngươi lúc nào thì sẽ đi lấy đơn thuốc, lấy thế nào, có chắc chắn không? Đan của ngươi có thể chịu đựng được nửa năm?" Thiên Uyển Ngọc nghĩ nếu đối phương đã nói thật, nhất định có bí mật gì đó không thể nói, nhưng nếu mục tiêu của hai người giống nhau, có thể cùng nhau hành động đi lấy đơn thuốc.
Huyền Châu có mấy phần cảm động, nàng còn nghĩ đối phương sẽ không quan tâm sống chết của nàng, thiếu đi hỗn thiên đan, nàng khả năng cao là sẽ bị phát hiện.
Dù sao trong hoàng thất, cao thủ nhiều như kiến.
Huyền Châu suy nghĩ một hồi, hiếm có cùng đối phương thương lượng hoà thuận, "Ta vẫn chưa có kế sách tốt nào, nếu như ta cần giúp đỡ sẽ đến nhờ ngươi.
Còn về viên đan kia của ngươi, ngươi không cần lo lắng, bọn hắn sẽ không trơ mắt nhìn ta cứ thế chết đi."
Câu cuối cùng giọng của nàng cực kỳ nhỏ, nhưng Thiên Uyển Ngọc vẫn nghe thấy.
Hai người bởi vì cùng một mục tiêu mà lần đầu tiên trò chuyện trong vui vẻ.
Huyền Châu phát hiện đối phương không phải lạnh lùng, vì thế gan cũng lớn lên, "Này, Thiên Minh Huệ, Thiên Uyển Ngọc, hai ngươi là tỷ muội ruột à?"
Thiên Uyển Ngọc lạnh lùng liếc nàng, xoay người trở về phòng.
"Này, Thiên Uyển Ngọc ta nói ngươi thật là—" Vì sao chẳng có chút nhân tình.
Huyền Châu dẫm chân, người này thật lãnh khốc vô tình, uổng công nàng vừa thấy đối phương là ngoài lạnh trong nóng, phì phì, nàng thu hồi lại những lời trước đây.
Đông Phương Minh Huệ chỉnh trang lại bản thân, cô ấn Vô Nha xuống giường, kiểm tra toàn thân một phen.
"Vô Nha, ngươi đúng là ngốc, ta gọi ngươi ra là để ngươi đi tìm người, không phải bảo ngươi đi cắn người."
May mà đối phương không xảy ra chuyện gì, cô ôm Vô Nha lên thơm, "Lần sau gọi ngươi, thì ngươi mau chạy đi."
Không biết lượng sức còn đi cắn người ta, hôm nay nếu như đụng phải tên lợi hại hơn, nhất định mạng cả hai sẽ chấm dứt ở đó.
Vô Nha há miệng, ngậm lấy đầu ngón tay của cô, cắn nhẹ.
"Nghe Huyền Châu nói hôm nay có người bám theo ngươi, muốn giết ngươi." Thiên Uyển Ngọc lạnh như băng nói.
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy cảm xúc của đối phương không đúng, gật đầu nói, "Hình như hôm nay ta nhìn thấy nàng ta, nhưng cũng không quá chắc chắn.
Nhưng ta đã cắm vào người nàng ta ba cây châm độc, Vô Nha cũng cắn nàng ta một cái.
Nếu như gặp lại, ta chắc chắn sẽ nhận ra."
"Là ai?"
Đông Phương Minh Huệ do dự, vẫn là đem suy đoán của mình nói ra, "Thất tỷ, ngươi còn nhớ có lần ngươi ra ngoài mua dược liệu, kết quả gặp phải một người giống ngươi sử dụng roi."
Thiên Uyển Ngọc đương nhiên là nhớ, lúc nàng khó khăn nhất, ai bắt nạt nàng, sỉ nhục nàng, nàng đều nhớ rất kỹ.
Nhất là, Lý Dự Nam nhất kiến chung tình với Cửu muội, hình như là bởi vì cảnh tượng cô cùng với cô nương kia tranh giành.
"Nàng ta——"
"Trước đây lúc ở học viện, chính là ngày đó ta đi xem khảo hạch của ngươi, không cẩn thận đụng phải nàng ta, hình như nàng ta nhận ra ta.
Lần này ta cũng thấy nàng ở trong đội ngũ tân sinh, nàng ta có động cơ gây án, cũng phù hợp với tân sinh mà Bạch Lộ nói.
Ta nghi ngờ nàng ta, nhưng phải thấy tận mắt mới chắc chắn được."
Đông Phương Minh Huệ thấy mình đắc tội chỉ có mấy người này, Tứ tỷ? Cô có chút nghi ngờ, nhưng kịch bản gốc cũng không nhắc đến người này nhiều...
Thiên Uyển Ngọc có mấy phần ấn tượng với Mục Dung Thanh Y, khoa trương bướng bỉnh, chẳng coi ai ra gì, thủ đoạn cũng cay độc, trước đây chỉ vì một nhánh dược liệu mà vung roi đánh người, người này hơn nửa là người tâm địa độc ác.
Thiên Uyển Ngọc trở về phòng đi lại, tân sinh còn có cuộc thi cuối cùng, tình hình trước mắt, nếu các nàng làm ầm chuyện này lên, lão sư phụ trách cũng sẽ chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Ngược lại quá có lợi cho người kia.
"Đợi trận đấu kết thúc, Thất tỷ sẽ giúp ngươi báo mối thù này." Thiên Uyển Ngọc hứa với cô.
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy kỳ diệu, "Thất tỷ, ngươi yên tâm thi đấu đi, đừng để chuyện của ta ảnh hưởng đến tâm trạng."
"Được."
Thiên Uyển Ngọc tĩnh toạ, nhưng lại không có cách nào tĩnh tâm, nàng cảm thấy bản thân quá yếu, luôn để Cửu muội rơi vào nguy hiểm.
Cho đến nửa canh giờ sau, nàng mới từ từ bước vào trong tu luyện.
Chuyện lần này gây ra đả kích rất lớn cho Đông Phương Minh Huệ, ở trong viện dược tề không can thiệp đến thế sự, đương nhiên là sẽ không chịu nổi, lần này vừa ra ngoài, sự yếu ớt của cô hiện ra rõ.
Hai ba lần bị người bên cạnh đào hố không nói, lại còn bị bắt cóc mưu sát.
Đối phương quả thật muốn mạng của mình.
Cô cảm nhận được ác ý nồng nặc của thế giới này.
Cô kẹp ba châm từ trong ngọc đái, phi về phía ghế đá, chỉ có một trong ba châm bạc cắm vào ghế.
Cô tính toán khoảng cách giữa cô và cái ghế, ít nhất khoảng hai mét.
Cô nhớ đến người trước đây ấn cô xuống nước, khoảng cách từ eo của cô đến đối phương khoảng chừng một cánh tay.
Đông Phương Minh Huệ lần nữa phi vào cái ghế, lúc cô dùng linh lực đem ba kim châm cắm vào, cả ba châm đều không cắm vào ghế, chỉ để lại một vệt mờ.
Thể hình của người so với ghế mềm gấp bội, nhất là lúc đối phương chưa kịp chuẩn bị, ba cây châm bạc của cô có lẽ đã cắm vào người đối phương.
Không phải phần bụng, mà là ngực.
Đông Phương Minh Huệ móc kim châm từ trong ngọc đái ra, để lên trên ghế, sau đó lấy bốn cây bắt đầu luyện tập.
Vừa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, Thiên Uyển Ngọc phát hiện chăn gối của đối phương vẫn ở nguyên vị trí cũ, đi ra ngoài mới phát hiện quanh người đối phương là mười cây châm bạc, châm nổi trên không trung, lấp lánh ánh bạc, sau đó từng cái lần lượt cắm vào ghế đá.
Mỗi lần cắm trúng, Đông Phương Minh Huệ đều quan sát kỹ khoảng cách với lần trước.
Vẫn có khác biệt, thì cô sẽ điều chỉnh lại khoảng cách, cả một buổi đêm, khả năng khống chế linh lực của cô hình như đã nâng lên.
Hơn nữa từ ba cây trong lòng bàn tay, nâng lên thành mười lăm mười sáu cây, số lượng càng nhiều, góc kim cũng có nhiều thay đổi.
"Bốp bốp bốp."
"Tu luyện cả buổi tối, có nên nghỉ ngơi một chút?"
Thiên Uyển Ngọc đột nhiên vỗ tay, nàng đứng tại chỗ cũng thấy mấy lỗ nhỏ trên ghế đá, đoán đối phương có lẽ là quyết tâm nỗ lực luyện tập.
Ngày hôm qua Thanh Mặc nói với nàng rất lâu, nàng tự xem lại mình, nhận ra bản thân quá nuông chiều Cửu muội.
Nàng cứ nghĩ rằng bản thân trở nên mạnh, thì có thể bảo vệ người bên cạnh mình, đáng tiếc, nàng không phải lúc nào cũng trói người ở bên.
Cũng chỉ một chốc không ở bên cạnh cô, đối phương lập tức xảy ra chuyện, nếu như còn tiếp tục chiều chuộng, Thiên Uyển Ngọc cảm thấy sẽ có ngày khiến bản thân hối hận.
"Thất tỷ."
Đông Phương Minh Huệ cuối cùng nhờ luyện tập kỹ năng mà tìm lại chút tự tin, cô luôn cảm thấy dược tề sư là nơi mình để về, mục tiêu của cô là từ dược tề sư sơ cấp trở thành dược tề sư đặc biệt khiến người kính nể, dựa vào thân phận của cô mà tung hoàng ngang dọc trong Thất Sắc đại lục, trọng thao cửu nghiệp, thật tốt.
Trọng thao cửu nghiệp: bắt đầu lại từ đầu những việc mình từng làm trước đây.
Nhưng mà hiện thực lại cho cô một cái bạt tai.
"Tu luyện không phải là một bước mà thành, mà là kiên trì dài lâu, thực ra tu luyện đến một trình độ, buổi tối ngươi không ngủ cũng sẽ cảm thấy phấn chấn.
Buổi sáng ngươi tiếp tục nghiên cứu dược tề, tối ngươi tu luyện, hai chuyện này không lẫn lộn với nhau." Thiên Uyển Ngọc kéo tay cô xoa một chút, tay rất lạnh, nàng đem hai tay của đối phương ấp vào trong tay mình.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô hiểu rồi.
Trước đây cô vì để bảo toàn mạng, tư tưởng vì thế phạm phải sai lầm.
Cô cứ cho rằng ôm chặt đùi nữ chủ đại nhân, là có thể xưng bá đi khắp Thất Sắc đại lục.
Đến hôm nay cô mới thật sự hiểu rõ, muốn bảo toàn cái mạng nhỏ này, cô phải trở nên mạnh mẽ, cùng với nữ chủ đại nhân trưởng thành.
"Đúng, Thất tỷ nói phải."
Đông Phương Minh Huệ nở nụ cười, cô thấy mình đã tỉnh ngộ rồi.
Sau khi trở về phòng, cô khoanh chân ngồi, bắt đầu nhập định.
"Nguy hiểm cùng với cơ ngộ tương lai đều đi cùng nhau, chúc mừng Cửu muội ngươi đã ngộ ra, nàng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi." Thanh Mặc thấy ngày sau Uyển Ngọc phải đích thân cảm tạ người muốn giết Đông Phương Minh Huệ, nếu không, vị Cửu muội này sẽ kéo chân Uyển Ngọc.
Nhưng mà quan trọng hơn là thái độ của Uyển Ngọc đối với chuyện này.
Trên đường Thiên Uyển Ngọc đi đến trận đấu, chú ý đến Mục Dung Thanh Y mà Cửu muội nói, nữ tử này một thân y phục đỏ lửa, bên eo cũng có dây roi.
Mặt của đối phương có chút trắng nhợt, Thiên Uyển Ngọc nghĩ liệu có phải liên quan đến ba cây châm mà Cửu muội cắm vào người cô ta.
"Đi thử xem."
"Uyển Ngọc tỷ, ngươi đi đâu thế?" Mộc Sinh thấy nàng lao về phía đám người, truy vấn.
Thiên Uyển Ngọc đi vừa nhanh vừa gấp, tìm thấy Mục Dung Thanh Y, va mạnh vào cô một cái, khuỷu tay huých vào phần bụng.
"A."
Mục Dung Thanh Y cau chặt mày, hét thảm một tiếng, cả người cô ngã soài dưới đất, xoa bụng, sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt u ám trợn Thiên Uyển Ngọc, "Ngươi không biết nhìn đường sao?"
Đòn lần này, Thiên Uyển Ngọc gần như có thể chắc chắn đối phương là người Cửu muội nói.
"Là ta quá gấp, xin lỗi, ngươi không sao chứ?" Thiên Uyển Ngọc rộng lượng vươn tay ra.
Người xung quanh nhìn thấy Thiên Uyển Ngọc, lập tức kích động.
"Này, va phải một tí, người ta đều xin lỗi rồi, ngươi mau đứng lên đi." Mọi người nhìn thấy Mục Dung Thanh Y ngồi dưới đất, biểu cảm còn dữ tợn, không nhịn được nhỏ tiếng nói.
Những người ở đó đều là Linh Sư, tai so với người thường thính hơn, đương nhiên cũng nghe thấy.
Mọi người thấy Mục Dung Thanh Y làm kiêu, thêm trước đây có nhiều người không ưa cô, vì thế bắt đầu xì xầm.
Bọn họ lần này thực sự oan cho Mục Dung Thanh Y, cái huých lần này của Thiên Uyển Ngọc, thực sự là quá đáng, thêm hôm qua cô ta bị Đông Phương Minh Huệ phản kích, lúc này ba châm bạc còn đang lẫn lộn trong dạ dày.
Mục Dung Thanh Y cảm thấy có chút uỷ khuất, nhưng Thiên Uyển Ngọc lại thể hiện cực kỳ rộng lượng, còn cười khom lưng xuống, kéo tay cô, nhẹ nhàng kéo cô lên, chưa hết, lại thêm lần nữa, cả hai lần đều va trúng một nơi.
"A ——"
Mục Dung Thanh Y thực sự đau đến toát mồ hôi, cô ngẩng đầu, trợn mắt với đối phương, kết quả phát hiện Thiên Uyển Ngọc lại hướng mình nở nụ cười xin lỗi.
"Xin lỗi, va trúng ngươi rồi, hay là để dược tề sư đến đây xem cho ngươi?"
Ánh mắt Thiên Uyển Ngọc hơi dịch xuống, phát hiện mu bàn tay trái của Mục Dung Thanh Y có vết răng nhỏ, nàng lập tức nhớ đến lời Cửu muội nói, Vô Nha lúc đó chạy ra cắn đối phương một cái, nhưng mà không rõ cắn ở chỗ nào.
Lần này nàng xác định đối phương chính là người hết lần này đến lần khác hãm hại Cửu muội.
Hai lần này, là hình phạt tạm thời với cô ta, đợi nàng thi đấu xong, lại đến dạy dỗ cô.
Nụ cười của Thiên Uyển Ngọc càng ngày càng chân thành, Mục Dung Thanh Y lại không nhận tình của nàng, "Đông Phương gia Thất tiểu thư, hừ, không cần ngươi ở đây diễn kịch."
Cái gì mà Thiên Uyển Ngọc, ngay cả tên cũng là giả.
Mục Dung Thanh Y thẳng tay đẩy Thiên Uyển Ngọc, Thiên Uyển Ngọc thuận theo lùi về sau một bước, xem ra là bị đối phương đẩy đến không thể không nhường.
"Uyển Ngọc tỷ, ngươi không sao chứ?"
Mộc Sinh thực ra đã chứng kiến toàn bộ quá trình, từ lúc đối phương cố ý va vào Mục Dung Thanh Y, thầm dùng khuỷu tay huých vào bụng đối phương, xin lỗi vân vân, cả vở kịch hắn đều nhìn thấy rõ, nhưng mà cho rằng Uyển Ngọc tỷ làm thế này là có mục đích, nên hắn giả vờ đòi công cho nàng.
"Mộc Sinh, chúng ta đi."
Mộc Sinh trừng mắt sau lưng đối phương, hai người đi đến nơi không người, hắn mới thấp giọng nói, "Uyển Ngọc tỷ, người vừa nãy có vấn đề gì sao?"
Thiên Uyển Ngọc tóm gọn, "Chuyện xảy ra gần đây với Minh Huệ có liên quan đến cô ta, hôm qua Minh Huệ thi đấu xong, suýt nữa thì bị cô ta dìm chết trong hồ."
Mộc Sinh mở to mắt, không dám tin tưởng quay đi tìm hình bóng của Mục Dung Thanh Y, sau đó tức giận nói, "Vậy vì sao chúng ta không bắt cô ta lại, cứ như thế thả đi?"
Nhất thời, hắn cảm thấy hai cái huých tay vừa nãy của Uyển Ngọc tỷ quá nhẹ rồi.
"Yên tâm, ta chỉ đang thăm dò cô ta, kịch hay còn ở đằng sau."
Nghe Thiên Uyển Ngọc nói thế, Mộc Sinh yên tâm hẳn, nhưng vẫn có mấy phần chưa thỏa mãn.
Hắn có chút hiểu về lời đồn đại của Mục Dung Thanh Y, hắn nhớ đến lần trước cùng tân sinh nói chuyện, vỗ mạnh vào đầu mình, "A, Uyển Ngọc tỷ, ta hình như biết vì sao cô ta lại ra tay với Minh Huệ rồi."
Thiên Uyển Ngọc vốn còn đang chuẩn bị cho cuộc thi, nghe Mộc Sinh hô lên, nghi hoặc nói, "Ngươi biết vì sao đối phương lại hại Minh Huệ?"
Vấn đề này đã phiền hà nàng bao lâu rồi, nàng nghĩ thế nào cũng không thể hiểu, dựa vào lời Cửu muội nói, thù hận của cô và đối phương là do nàng, ngoài ra hai người chỉ vô tình va vào nhau, cũng không đến mức hết lần này đến lần khác hạ thủ.
"Uyển Ngọc tỷ, ta nghe nhiều người nói Mục Dung Thanh Y a, chính là cô ta, ở trong học viện điên cuồng theo đuổi Lý sư huynh, hơn nửa tân sinh đều biết, có lẽ nào bởi vì biết Lý sư huynh tỏ tình với Minh Huệ, cô ta yêu quá hoá hận, nên mới —"
Thiên Uyển Ngọc không quan tâm những chuyện này, nên cũng không biết quan hệ giữa Mục Dung Thanh Y và Lý Dự Nam.
Nhưng mà lần đầu gặp, bọn họ không phải là đã đánh nhau sao?
"Cũng không phải không có khả năng." Thiên Uyển Ngọc coi như công nhận lời của Mộc Sinh, nhưng mà chuyện này nàng vẫn phải điều tra một phen.
"Nghĩ nhiều vô ích, đợi cuộc thi lần này kết thúc, ta lại đến dạy dỗ cô ta." Thiên Uyển Ngọc nói.
Trận đấu lần này bắt đầu, Đông Phương Minh Huệ an phận ở trong phòng làm thí nghiệm, lần trước cô lấy một ít bột từ hỗn thiên đan, tách ra được ba loại linh dược, đáng tiếc, lần này hỗn thiên đan, cô cảm thấy không ít dưới mười lăm loại linh dược.
"Cốc cốc."
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ cũng không nghĩ đi mở cửa, nhưng khi chạm đến chốt gỗ, Đông Phương Minh Huệ lại dừng lại.
"Ai đấy?"
Không trách cô đa nghi, chủ yếu là bởi vì gần đây bị người hại quá nhiều, tính cảnh giác cũng bất giác nâng lên không ít.
Bên ngoài bỗng im lặng, tim của Đông Phương Minh Huệ liền nhấc lên, cô nghĩ đối phương vẫn không can tâm, nhân lúc Thất tỷ không ở, chuẩn bị thêm lần nữa giết cô.
Cô có thể nhìn thấy bóng người từ lớp giấy, nhưng lại không có chút tiếng động, cô nuốt nước bọt, lùi về sau vài bước.
Ở trong phòng tìm kiếm một hồi, một cái binh khí cũng không có.
Nhưng không ngờ, cửa sổ đột nhiên mở ra, một người lăn từ ngoài vào.
"A ——"
Đông Phương Minh Huệ bị doạ đến mở chốt cửa chạy ra ngoài.
"Ai, ngươi hét cái gì, là ta." Huyền Châu suýt nữa bị bộ dạng kinh hãi của đối phương chọc cười.
Sau đó nghĩ đối phương trải qua một lần bắt cóc, một lần mưu hại, hơn nữa còn có chuyện mà nàng chưa biết, nên cũng đồng tình.
"Vì sao lại là ngươi, doạ chết ta rồi." Đông Phương Minh Huệ đều chạy hẳn ra ngoài rồi, mới nhìn thấy Huyền Châu ngồi trên cửa sổ, hai chân nhàn nhã đung đưa, cô vỗ vỗ lồng ngực mình.
"Hết cách, không phải ngươi không mở cửa sao? Ta chỉ có thể từ bên ngoài vào."
Huyền Châu giải thích, thực ra là do nàng quen bệnh cũ, ngứa tay, luôn muốn làm gì đó.
Nàng ở trong hoàng thất buồn chán, đúng lúc vừa quen hai bằng hữu mới, nên chạy đi tìm.
Đông Phương Minh Huệ thở dài, "Ta không phải đã hỏi ngươi là ai rồi sao, sao ngươi không trả lời?"
"Ai, dù sao cũng chỉ có mình ngươi, ta cũng chỉ có một mình, chúng ta cùng chơi đi." Huyền Châu ném một viên đá cho cô.
Đối phương nhẹ nhàng tránh né, lấy viên đá ném lại Huyền Châu.
"Ai dô, ngươi —"
Huyền Châu không chú ý, ai ngờ lại bị đối phương ném thẳng mặt, nàng nghi hoặc nhảy từ trên xuống, tìm viên đá rồi ném lại.
Đông Phương Minh Huệ né tránh, "Ngươi xong chưa, đều đã lớn chừng này rồi, vẫn còn chơi cái này."
Sau đó cô lại ném viên đá lại, lần này, hình như ném trúng đầu đối phương.
"Ai dô, ngươi đừng đi."
Huyền Châu phát hiện ra vấn đề, nàng vòng quanh người đối phương, cầm ngón tay đối phương lên xem, "Này, ngươi có phải lén lút học tuyệt chiêu gì đó phải không?"
Bị đối phương hỏi như thế, Đông Phương Minh Huệ lập tức lắc đầu, "Không, ngươi vì sao lại hỏi thế?"
Huyền Châu đỡ trán, chau mày nói, "Không đúng, là ngươi nhất định luyện qua, nếu không vì sao ném chuẩn như thế."
Nàng ra ăn trộm, ra tay quyết đoán, nếu không làm sao có thể trộm đồ người khác, nhưng nàng đột nhiên phát hiện thủ pháp của mình còn không chuẩn bằng đối phương.
Đông Phương Minh Huệ thấy nàng tự mình lẩm bẩm không biết là đang nói gì, lập tức rút tay từ tay đối phương ra, "Ngươi rốt cuộc đến đây là để làm gì? Nếu như không có chuyện gì ta trở về luyện dược tề đây."
"Này, đừng có như thế, tốt xấu ta cũng cứu ngươi một mạng, ngươi có thể nói chuyện cùng ta không?"
Huyền Châu cẩn thận từng tí lại gần nói.
Đông Phương Minh Huệ nghĩ cũng thấy đúng, hôm qua nếu như không có Huyền Châu ở, sợ là bản thân cũng sẽ chẳng dễ dàng chạy thoát, cho dù thoát cũng phải chịu khổ.
Nghĩ đến đoạn này, cô cũng cho đối phương mấy phần thể diện, "Được, ngươi muốn nói cái gì?"
Con ngươi Huyền Châu hơi chuyển, đến lại gần cô nhỏ giọng nói, "Ngươi cùng Thiên Uyển Ngọc là có quan hệ gì? Các ngươi một là Thiên Minh Huệ, một là Thiên Uyển Ngọc, là tỷ muội ruột?"
Đông Phương Minh Huệ nghi hoặc liếc nàng, "Ngươi và Thất tỷ không phải người quen sao? Vì sao quan hệ giữa chúng ta, Thất tỷ chưa nói cho ngươi biết?"
Người quen?
Tổng cộng mới gặp mặt được bao nhiêu lần, lần nào cũng là đối chọi lẫn nhau, chỉ kém chưa lấy mạng đối phương.
Các nàng coi như người quen?
"Khụ, chúng ta ở cùng nhau chỉ để nói chuyện quan trọng, ngươi cũng không phải không biết Thiên Uyển Ngọc là loại người gì, nàng sẽ nói cho ta mấy thứ này?" Huyền Châu ăn nói linh tinh, dù sao cũng rất tò mò quan hệ giữa hai người.
"Đúng, ta đều đã gọi là Thất tỷ rồi, ngươi vẫn còn hỏi câu này." Đông Phương Minh Huệ đoán nữ chủ đại nhân còn chưa làm rõ thân phận của mình, hơn nữa vẫn sẽ coi cô như tỷ muội.
Chỉ là không biết nàng biết rõ thân thế về sau, liệu có sẽ thay đổi.
"Nhưng ta thấy các ngươi không giống nhau lắm."
"Phí lời, ta lớn lên có chút giống nương thân ta, nàng lớn lên giống —" Đông Phương Minh Huệ suy nghĩ một lúc, phát hiện nàng không giống nương thân cũng không giống Đông Phương đa đa.
Phì, nữ chủ đại nhân đâu phải người của Đông Phương gia, làm sao sẽ giống được.
Đa đa: cha.
"Này, ta phát hiện ra ngươi thật sự kỳ lạ, ngươi nói huynh đệ tỷ muội chẳng lẽ cũng giống ngươi?"
Huyền Châu ngây người, sau đó buồn bã nói, "Ta không có huynh đệ tỷ muội."
"Ớ, xin lỗi, ta không biết." Đông Phương Minh Huệ phát hiện mình nói sai, dứt khoát không nói nữa.
Dù sao Huyền Châu thương tâm một lúc, lập tức nói, "Thất tỷ ngươi có bản lĩnh như thế, ngươi vì sao..."
Lời tiếp theo chính là sao ngươi gà thế.
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, nhưng nghĩ đến thân phận khác của bản thân, cây ngay không sợ chết đứng nói, "Ta là dược tề sư, lợi hại quá để làm gì?"
Huyền Châu tất nhiên biết dược tề sư là cái gì, trước đây phụ hoàng còn đưa nàng đi bái đại sư nào đó, kết quả nàng không thích dược tề sư, bởi vì thấy mấy loại hoa cỏ trông mang máng nhau, bọn nó nhận ra nàng, nàng lại không biết bọn nó.
Thực ra phương diện này không có thiên phú, kết quả tất nhiên cũng sẽ chẳng ra gì.
Sau này, nàng quen biết sư phụ hiện tại, mới học được bản sự của ăn trộm.
Nghĩ đến Đông Phương Minh Huệ tuỳ hứng ném hai viên đá, Huyền Châu vẫn còn muốn thăm dò.
"Chúng ta ném đá, xem ai ném xa hơn."
Đông Phương Minh Huệ ngây người, đây là trò chơi của trẻ ba tuổi sao? Có khác gì trò ném bao cát.
Trò ném bao cát: trò chơi dân gian của thế hệ TQ, tối thiếu phải có ba người tham gia.
Cách chơi: một nhóm đứng ở trong vòng tròn, và nhóm bên ngoài lấy bao cát ném vào người trong vòng tròn, nếu người ở bên trong bị ném trúng (không tính ném trúng chân) thì sẽ bị loại, khá giống với trò bóng né.
Cô thấy đối phương hào hứng kéo cô đi, đứng ở bên cạnh ghế đá, vẽ một đường thẳng cách đó hai mét.
Sau đó nhặt mấy viên đá, bỏ vào tay cô.
"Ngươi có phải là quá buồn chán rồi?"
"Đúng, ngươi vì sao biết ta rất chán?"
Đối phương trả lời như thế, Đông Phương Minh Huệ còn biết nói thế nào.
Cô tung viên đá, phát hiện nặng gấp mười lần phi diệp, cô ước chừng một phen, sau đó nhắm chuẩn vạch kẻ, "Có phải là ném trúng vạch không? Nhưng mà ngươi vì sao không vẽ hình tròn, ném vào trong còn vui hơn."
Trong đầu cô đều lấy hình cửu cung bát quái ra làm ví dụ rồi.
Huyền Châu thúc giục nói, "Ngươi mau lên, nếu như ném trung vạch, ta sẽ thưởng lớn cho ngươi."
Đông Phương Minh Huệ nghiêng đầu, hiếu kỳ nói, "Thưởng cái gì?"
Huyền Châu nhớ đến lần đầu tiên gặp đối phương, đối phương đi tìm vườn linh dược, thêm nữa còn là dược tề sư, "Ngươi có thể đến vườn linh dược nhà ta lấy một nhánh linh dược, thế nào?"
"Ta được chọn?"
Đông Phương Minh Huệ thấy nàng ăn mặc xa hoa cao quý, tự nhiên cũng sẽ không nghi ngờ đối phương sẽ nói suông, cô xoa tay nghĩ có nên lừa lấy thứ quý hiếm nhất của hoàng thất Nguyệt Bạch Đế Quốc về không?
"Đây là ngươi nói, đến lúc đó đừng hối hận."
Huyền Châu thầm nghĩ, ngươi không phải chỉ là một dược tề sư tân sinh sao? Cho ngươi chọn một nhánh linh dược, không phải bảo ngươi đem toàn bộ đi.
"Đương nhiên, bản công — bản tiểu thư nhất ngôn cửu đỉnh, mau, đừng lề mề nữa, ném đi."
Nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói có trọng lượng.
Có cá cược, tính chất của cuộc thi lập tức thay đổi, Đông Phương Minh Huệ vực dậy tinh thần, phóng tầm mắt xem khoảng cách giữa nàng và vạch kẻ, lại tung ba viên đá trên tay, ném giống như bình thường tung phi diệp, phi kim châm.
"Trúng rồi." Mắt Huyền Châu trợn to, lập tức hưng phấn nhảy cẫng lên.
"Này, ngươi sướng cái gì, đến lúc thua thì đừng khóc." Cô càng ngày càng thấy Huyền Châu kì cục.
Người không biết còn nghĩ Huyền Châu chiến thắng cuộc thi đấy.
"Ngươi yên tâm, ta nói được làm được, đã đồng ý với ngươi thì sẽ không hối hận, xem ngươi thắng rồi lại nói."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, dù sao thường ngày phi kim châm, phi diệp cũng chán rồi, hôm nay đổi sang chơi ném đá.
Cô mỗi lần cầm viên đá lên đều phải ước lượng, đến khi trong lòng có được con số, cô đến nay đã học được cách khống chế số lượng, lực cũng có mấy phần chuẩn xác.
"Trúng rồi."
"Lại trúng rồi."
Huyền Châu che mặt, đồng tử giãn to như cái chuông đồng, nàng không dám tin đối phương có thể dễ dàng ném trúng mục tiêu.
Trước đây nàng vì để luyện độ chính xác, bỏ ra không ít công sức, còn trải qua đủ loại gian nan.
"Được rồi, đến lượt ngươi."
Đông Phương Minh Huệ ném hết toàn bố số đá, mỗi viên đều rơi chính xác trên vạch kẻ, không hơn cũng không dưới, vừa vặn.
Huyền Châu nhìn đến có chút ngốc, linh lực đối phương yếu ớt, nàng có thể hơi cảm nhận được, nếu không nàng sẽ nghĩ đối phương gian lận.
Đánh chết nàng cũng không dám tin, đối phương không chỉ gian lận, hơn nữa thủ đoạn gian lận còn rất cao minh.
Đông Phương Minh Huệ luyện kỹ năng cũng không phải một hai ngày, tu luyện lặt vặt cũng được cả tháng rồi.
Ném đồ cũng tự nhiên chuẩn, nếu không thì đến lượt cô khóc rồi.
Huyền Châu cũng nhặt mấy viên đá, nhẹ nhõm ném lên vạch, nàng nhìn viên đá cuối cùng trong tay.
"Nếu như viên này ta ném trúng, lát nữa chúng ta chơi trận khác, ngươi ném tung những viên đá ta ném ra, ta lại tặng ngươi một đại lễ, thế nào?"
"Có thể."
Dù sao cô cũng không có việc gì, coi như là luyện tập kỹ năng.
"Cửu muội, các ngươi đang làm gì?"
Vừa nghe thấy giọng của Thiên Uyển Ngọc, Huyền Châu kích động ném viên đá trong tay đi, mất đi độ chính xác, cũng không biết ném đi đâu.
"Ớ."
Huyền Châu ngây ngốc, Đông Phương Minh Huệ cũng ngơ theo, sau đó cười ầm lên.
"Có chuyện gì buồn cười sao."
Thiên Uyển Ngọc rất lâu không thấy đối phương vui vẻ đến thế này rồi, nhất là gần đây xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Nàng đến lại gần, liếc nhìn hiện trường, ôn nhu xoa đầu đối phương, sau đó quay sang nhìn Huyền Châu, ý cười trên mắt biến mất, "Huyền Châu vì sao lại đến rồi?"
Huyền Châu bị nàng nhìn đến lông tơ dựng đứng, nàng vốn canh đúng giờ giấc, cuối cùng do mải chơi mà quên mất.
"Hì hì, thực ra ta đến tìm Minh Huệ chơi."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, vui vẻ cùng nữ chủ đại nhân chia sẻ tin tốt, "Thất tỷ, vừa nãy Huyền Châu nàng nói với ta, nếu như ta thắng nàng, thì nàng sẽ cho ta đi vườn linh dược của nàng tìm một nhánh linh dược."
Thiên Uyển Ngọc liếc nhạt đối phương, "Có phải không?"
Huyền Châu vội gật đầu, "Đúng, vả lại —— ta thua rồi."
Nàng dở khóc dở cười, nếu như không phải Thiên Uyển Ngọc đột nhiên xuất hiện, nói không chừng nàng còn có cơ hội xem độ chuẩn xác của Đông Phương Minh Huệ khi ném đá có cao hơn của nàng không.
Đáng tiếc, hại nàng thua trận đấu này.
Thiên Uyển Ngọc nghĩ đến đối phương có thể nói chuyện với thực vật, vì thế nở nụ cười, "Cửu muội thật lợi hại."
Đông Phương Minh Huệ vô tội chớp mắt, lại chớp mắt, cô cảm thấy trong không gian mình rất nhanh sẽ có thêm một nhánh linh dược, tuy tạm thời chưa biết là loại gì.
"Tình Hoa, ngươi sắp tìm được một tiểu gia hoả chơi với ngươi rồi."
Cô vui vẻ chia sẻ tin vui với Tình Hoa.
"Đến lúc đó để ta chọn." Tình Hoa đột nhiên nói.
Dạo gần đây cảm xúc của Tình Hoa không quá ổn định, Đông Phương Minh Huệ nghe thấy yêu cầu của nó, tự nhiên cũng đáp ứng.
"Đã đặt cược thua, lời hứa vừa nãy của ta có hiệu, Minh Huệ, ngươi lúc nào sẽ đến vườn linh dược của ta?" Huyền Châu căn bản không biết vì sao hai người lại cười vui vẻ đến thế, còn cho là bởi vì có thể lấy thêm một nhánh linh dược.
"Thất tỷ, ngươi bây giờ có thời gian không?"
Thiên Uyển Ngọc đoán ra ý đồ của đối phương, gật đầu, "Tất nhiên là có."
Đông Phương Minh Huệ híp mắt cười với Huyền Châu, "Chúng ta ngay bây giờ đi chọn linh dược, Huyền Châu.".