Cô bấm ngón tay, tính toán ngày tháng cẩn thận, phát hiện còn phải ở Vân đô thành trên hai mươi ngày mới có thể trở về Học viện Hoàng gia.
Nữ chủ đại nhân đã tham gia cuộc thi, bọn họ tham gia cuộc thi đầu tiên mới đến cuộc thi tiếp theo, sau đó mới có thể tranh đoạt vị trí thứ ba trở lên.
Còn viện dược tề về viện luyện đan sẽ kết thúc trước, dù sao cũng chỉ là hơn một ngày.
"Tình Hoa, trước đây giám khảo dược tề nói đội ngũ chiến thắng lần này sẽ nhận được món quà mà không ai ngờ đến phải không? Nếu không đến lúc đó ta nhường lễ vật cho ngươi."
Đông Phương Minh Huệ cùng Tình Hoa nói chuyện, gần đây Tình Hoa trầm tính vô cùng, một chút cũng không năng nổ.
Ngược lại Vô Nha ở trong không gian, nhân lúc cô bận rộn mà lén lút chui sang không gian khác, chạy đi thách chiến Tình Hoa.
Một hoa một thú, cả ngày đánh nhau đến mặt mày bẩn thỉu, đương nhiên, mặt bẩn luôn là Vô Nha.
Đông Phương Minh Huệ cũng tò mò, vì sao năng lực chiến đấu của Vô Nha giống cô kém như thế, một con thú nhỏ đánh không lại một bông hoa.
"Không cần, ngươi nhớ đáp ứng chuyện của ta là được rồi."
Vừa nhắc đến đây, cô đã muốn khóc, Huyết Sát Minh không phải là nơi dễ dàng xông vào như thế, hơn nữa nhánh Tình Hoa bị đem bán đi kia nhất định là sẽ bị đem dùng, nói không chừng lúc cô vất vả đi vào trong, nhánh Tình Hoa kia đã không còn rồi cũng nên.
Nhưng mà nói cho Tình Hoa nghe, nó vẫn cứ ương bướng không chịu.
Chậc chậc, cô cảm thấy chấp niệm của Tình Hoa quả thật quá đáng sợ.
Đông Phương Minh Huệ bắt Vô Nha từ trong không gian ra ngoài, lấy một cái chậu tắm rửa cho nó.
Vô Nha vừa ra ngoài đã lấy móng vuốt cào lên cánh tay cô, còn há miệng cắn ngón tay cô, vừa liếm vừa cắn.
"Vô Nha đừng nghịch."
Đông Phương Minh Huệ bị nó quẫy đạp đến cả người ướt, tắm xong lại đặt nó lên đùi để kiểm tra vết thương của nó.
Từ khi cô mất tích, Vô Nha ở bên ngoài một mình lăn lộn, không nói chuyện đem bản thân trở nên bẩn thỉu, trên người còn có rất nhiều vết xước, khiến cô đau lòng muốn khóc.
Cô tách miệng nó ra, phát hiện bên trong miệng Vô Nha mọc ra vài cái răng, "Vô Nha gần đây ngươi lớn lên rồi?"
Vô Nha liếm móng vuốt của mình, cắn cắn, "Nương thân nương thân."
Đông Phương Minh Huệ thấy nó luôn muốn cắn thứ gì đó, lại không tìm thấy thứ để cắn, vì thế gặm móng vuốt của mình, trong lòng quyết định làm cho nó mấy cái gậy mài răng, để lúc nó cắn đồ thì dùng cây gậy đó.
"Cửu muội."
Thiên Uyển Ngọc vừa trở về, thì thấy cô đang ngơ ngẩn ngồi ôm Vô Nha, Vô Nha ở trong lòng cô lăn lộn, một khắc cũng không yên.
Ánh mắt của cô lại trống rỗng, cũng không biết là hồn đang bay đi đâu.
Nàng đoán đối phương bị chuyện trước đây doạ sợ.
Đông Phương Minh Huệ xảy ra chuyện, Thiên Uyển Ngọc thay cô đi nói rõ chuyện còn chưa rõ với lão sư phụ trách.
Còn về Bạch Lộ, bị lão sư dứt khoát đưa về Học viện Hoàng gia, hơn nữa còn báo tin cho học viện, nhất định sẽ bị nghiêm phạt.
Lưu Kỳ đối với chuyện này vốn cũng phải chịu phạt, Thiên Uyển Ngọc nghĩ đến các cô còn có cuộc thi trước mắt, bởi vì đại cục mà thay cô nói với lão sư.
"Cửu muội đang nghĩ gì?"
"Thất tỷ, ngươi trở về rồi, lão sư phụ trách có nói gì không?" Cô đặt Vô Nha lên giường, tự tay rót nước cho nàng, truyền đến tay nàng, "Thất tỷ, uống nước."
Thiên Uyển Ngọc cười nhạt nhìn chén trà trong tay, "Không nói gì, chỉ bảo ngươi nghỉ ngơi, hắn sẽ tận lực giúp ngươi hoãn thời gian cuộc thi lại.
Nhưng mà bên trên vẫn chưa trả lời."
"Trên người ta cũng không bị thương, trận đấu ta thấy cứ như bình thường tổ chức, ngược lại Thất tỷ, ngày mai phải dự thi rồi, thật sự sẽ không ảnh hưởng sao?"
Bổ nguyên đan dù gì cũng là một viên đan dược, có lợi hại hơn nữa cũng không thể khiến nữ chủ đại nhân hồi phục về lúc đỉnh cao nhất.
Cô thực ra rất lo lắng, nhưng lại không tiện hỏi.
Thiên Uyển Ngọc thấy cô tràn đầy ưu phiền, nàng chỉ vào vết thương của mình, "Đã khỏi rồi."
Vừa nghĩ đến Mộc Dương tên sát thủ lấy kiếm đâm xuyên người nữ chủ đại nhân, cô lại nghĩ đến cảnh nữ chủ đại nhân phun máu vào mặt cô.
Thiên Uyển Ngọc thấy cô lại thất thần, một ngụm uống hết nước, nhéo mặt cô, quả nhiên, chuyện lần này đã gây ra ám ảnh với đối phương, nàng không kìm được nói, "Hai ngày này ngươi đừng đi xem ta thi đấu, ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt."
Lời tuy nói như thế, cách ngày Thiên Uyển Ngọc vừa đi, Đông Phương Minh Huệ lặng lẽ ôm theo Vô Nha đi xem trận đấu.
Phóng tầm mắt đi xa tìm kiếm, nhưng lại là một nơi khá bằng phẳng, cô vừa ngồi xuống, đã cảm thấy có cặp mắt dính lên người mình.
Đông Phương Minh Huệ nhìn trái nhìn phải, kì quái, không nhìn thấy người quen.
Nhưng lúc cô vừa ngồi xuống, ánh mắt đó lại nhìn về đây.
"Còn chưa xong sao."
"Tiểu sư muội, trên người không thấy có chuyện gì chứ?" Lý Dự Nam vui vẻ xuất hiện trước mặt cô.
Từ khi Đông Phương Minh Huệ xảy ra chuyện, hắn vô cùng lo lắng, sau đó muốn đến thăm, nhưng lại bị Thiên Uyển Ngọc cản lại.
Lý do khiến đối phương kinh ngạc, đang trong thời gian thi đấu, phải tĩnh dưỡng, tạm thời không tiếp khách.
Kết quả, người vốn nên tu dưỡng lại ở trên khán đài, hắn làm sao sẽ không vui.
Đông Phương Minh Huệ ngượng nghịu nở nụ cười, sau đó cảm giác sau lưng có một đám người đang nhìn bọn họ.
Cô lập tức vẫy tay, "Lý sư huynh vì sao không ngồi xuống, trận đấu sắp bắt đầu rồi."
Cô lẽ ra tìm được một nơi hẻo lánh, kết quả ngồi cạnh Lý Dự Nam, ngược lại thành vị trí đẹp nhất.
Không mất bao lâu, đã có một đám người vây quanh Đông Phương Minh Huệ, ánh mắt mọi người đều dính lên hai người, cô cảm thấy thấp thỏm bất an, làm sao cũng không thoải mái.
"Lý sư huynh, ta cảm thấy không thoải mái, ta đi trước, ngươi giúp ta xem Thất tỷ thi đấu."
Nói xong, Đông Phương Minh Huệ giống như một con thỏ bị doạ sợ, lập tức chạy trốn.
"Ai dô, không có mắt nhìn sao."
Đông Phương Minh Huệ cảm giác bị người va phải đến có chút choáng, quan trọng là Vô Nha giấu ở trong y phục cô, có lẽ là bị đụng đến mơ hồ, lăn từ y phục ra ngoài.
"Nương thân nương thân."
Vô Nha lộn một vòng ở dưới đất, rất nhanh đã chạy về phía Đông Phương Minh Huệ, hai cái móng túm chặt y phục đối phương.
"Ô, thật tình cờ nha."
Huyền Châu bị người va phải đến có chút khó chịu, nhưng nhìn thấy mặt của Đông Phương Minh Huệ, nàng lập tức cười rộ lên.
Cái gì gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử, chính là đây.
"Đạp phá thiết hài vô mịch xử: lúc cần tìm thứ gì đó thì tìm mãi không thấy, lúc thì lại vô tình tìm ra.
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy toi đời, người ở trước mắt vì sao có chút quen a.
Huyền Châu lúc này đang phẫn nam trang, hơn nữa còn mặc y phục của tân sinh, Đông Phương Minh Huệ đã từng gặp qua Huyền Châu, lúc đó đối phương ăn mặc xa hoa diễm lệ, lại là một cô nương, hoàn toàn không giống người trước mắt.
Đông Phương Minh Huệ suy nghĩ hồi lâu, đều không nhớ ra bản thân đã từng gặp người này chưa.
"Này, ngươi có phải là kẻ náo loạn cả Vân đô thành đó không?" Huyền Châu khoa trương đánh giá cô một phen, bĩu môi, nàng không ngờ lại bị người như thế này lừa gạt.
Nàng vốn không chú ý đến cô, trách là trách lão sư phụ trách luống cuống, chạy đi khắp hoàng thất cầu cứu, còn vẽ chân dung của cô ra, đây, nàng vừa nhìn qua, hờ hờ, ra là người quen.
Đông Phương Minh Huệ dứt khoát không quan tâm đến nàng, gần đây cô cứ phải gặp chuyện bị trào phúng chế giễu.
"Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi vì sao lại không trả lời?"
"Ta không quen ngươi, nói chuyện cái gì, ta rất bận."
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy có chút phiền, bởi vì bị hãm hại một lần, cô lập tức nổi danh ở Vân đô thành, đi đến đâu đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, người biết còn đồng cảm với cô, người không biết cỏn tưởng cô làm chuyện gì xấu.
Huyền Châu bị lời của cô làm cho ngây người, sau đó nhớ ra thân phận của mình, chỉ vào ngọc đái của cô, "Ta thích cái này, ngươi đưa nó cho ta đi, thì ta không làm phiền ngươi nữa."
Đông Phương Minh Huệ thuận theo tầm mắt của nàng, lại là muốn ngọc đái, hừ, cô nhớ ra rồi, chính là mấy ngày trước có một cô nương bị điên cũng nói muốn mua ngọc đái của cô.
Cô nhìn kĩ gương mặt đối phương, "Ngươi—"
Cô nhìn ngang dọc đánh giá, đối phương không chỉ thay sang nam trang, còn sửa lại mặt một chút, chẳng trách vì sao vừa nãy cô không nhận ra.
"Thì ra là ngươi."
Huyền Châu cười hề hề, sắc mặt lập tức đổi, uy hiếp nói, "Lần trước ngươi trêu đùa ta một phen, ta ghi nhớ rồi.
Báo giá đi, cái này đưa cho ta, thì ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.
Thấy thế nào?"
Đông Phương Minh Huệ liếc nàng, sau đó ôm Vô Nha rời đi.
Huyền Châu tất nhiên cũng nhìn thấy Vô Nha, nhưng nàng chỉ coi như một con cún nuôi, không nghĩ đến đối phương mai phục trên vai Đông Phương Minh Huệ, nhe răng nhe lợi ra với nàng, còn lộ ra hàm răng nhỏ.
Xem ra rất biết bảo vệ chủ.
"Oa ——"
Trên khán đài phát ra tiếng kinh hô, Huyền Châu lập tức bị thu hút sự chú ý, nàng lựa chọn một vị trí để ngồi xuống.
Lúc nàng nhìn rõ người ở dưới, con ngươi mở to hết sức, suýt nữa thì bị doạ bay hồn.
Sau đó nàng nghĩ, thực ra gặp ở đây cũng là bình thường, chủ nhân của chiếc ngọc đái này đã ở đây, người kia nhất định cũng sẽ không cách cô quá xa, nhưng mà nàng không ngờ đến, đối phương lại là một tân sinh.
"Này, ngươi có biết nữ tử dẫn đầu gọi là gì không?"
Huyền Châu trấn an mình lại, sau đó vỗ vào vai người đang xem trận đấu.
"Tiểu sư đệ, ngươi không biết sao, Thiên Uyển Ngọc ngươi đều không biết, khảo hạch trước đây ngươi không xem sao? Dẫn chúng ta giành được vị trí thứ nhất đấy."
Người kia mặt đầy sùng bái kể lể chiến tích của Thiên Uyển Ngọc với Huyền Châu.
Nói đến cuối cùng, đúng lúc là lúc cao trào nhất của trận đấu, người kia hét lớn một tiếng, "Oa, không hổ là người ta ngưỡng mộ."
Huyền Châu trông bộ dạng hưng phấn của hắn, nghe xong những chuyện của Thiên Uyển Ngọc lại có mấy phần ngưỡng mộ, từ khi nàng thức tỉnh Ám hệ linh lực, chỉ có thể cố gắng sống sót trong hoàng thất, từ đó phải bỏ ra cái giá rất nhiều.
Không được tu luyện, không được để lộ, sống vô cùng sợ hãi, thú vui duy nhất là đóng giả trộm để đi ăn cướp.
Nhưng với người ở trong trận đấu kia, chính là hai chân trời khác nhau.
Nhìn thấy bộ dạng phóng khoáng tiêu sái của đối phương, Huyền Châu cũng mất đi hứng thú để xem tiếp trận đấu.
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy bản thân ra ngoài đều gặp chuyện xấu, lẽ ra nên nghe lời nữ chủ đại nhân, ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi.
Lần này ra ngoài, toàn gặp người đâu đâu.
Cô ôm Vô Nha lên giường, cầm tứ chi của nó lên xem, "Không có bị thương chứ?"
Vô Nha gặm một móng vuốt của mình, liếm liếm.
"Làm cho ngươi một cây gậy mài răng, ngươi cứ chơi đi."
Cô lục tìm linh dược ở trong không gian, tìm được mấy loại, phân biệt chúng ra riêng, để ở trước mũi Vô Nha trêu đùa.
Vô Nha chạy đuổi theo, cô lấy từng nhánh linh dược ra đưa cho nó chơi, mấy nhánh ban đầu nó không có chút hứng thú, cho đến khi cô lấy ra một nhánh hoa nhài, nó lập tức lao đến.
"Ồ, thì ra ngươi thích cái này."
Sau đó cô vùi đầu vào làm gậy mài răng cho Vô Nha, lần này làm, đến mức Thiên Uyển Ngọc trở về cô vẫn chưa làm xong.
Nguyên liệu để làm gậy mài răng cho Vô Nha rất đầy đủ, có thể để cho Vô Nha cắn gặm, còn cân nhắc đến dinh dưỡng cho nó, linh dược, một vài đồ ăn vặt sẽ không cần nữa.
Thiên Uyển Ngọc đứng nhìn cô bận rộn đến không ngóc được đầu dậy, Vô Nha đại khái là đã ngửi thấy cái gì đó, không ngừng lượn vòng quanh cổ chân cô, có lúc còn túm quần của cô để trèo lên.
Thiên Uyển Ngọc lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấm áp này, có chút ngượng mộ địa vị của Vô Nha trong lòng Cửu muội.
"Ngươi cũng có thể hỏi Cửu muội ngươi thành phần của hỗn thiên đan rồi, nàng còn có thời gian làm mấy chuyện vặt vãnh này, vì sao lại không có thời gian giúp ngươi luyện chế mấy viên đan?"
Thanh Mặc đối với cô vẫn có định kiến, nhất là trải qua chuyện lần trước Thiên Uyển Ngọc như con thiêu thân giúp Đông Phương Minh Huệ đỡ một đao, hắn cuối cùng cũng hiểu ra.
Hành động thường ngày trông có vẻ kỳ lạ của đối phương, thỉnh thoảng còn dựng màn chắn chặn hắn lại trong Hồn Hải...!tất cả hành động này liên kết lại cũng đưa ra một cách giải thích hợp lý.
Nếu như hắn chưa chết, sợ là sẽ không thể hiểu được loại tình cảm này, hơn nữa còn không thể chấp nhận.
Nhưng mà hồn phách lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm, nhìn thấy thế sự ấm lạnh, hại cha giết huynh, sát ca tranh tẩu, những hành vi vô đạo đức hắn đã nhìn quá nhàm rồi.
"Ài." Thanh Mặc thở dài, hắn cảm thấy bản thân ngoại trừ thở dài thì chẳng thể làm được gì.
"Cho nàng một chút thời gian." Thiên Uyển Ngọc không muốn gây áp lực cho đối phương, gần đây nàng thấy đối phương ngủ không yên giấc, vì thế càng không muốn nhắc đến chuyện này.
"Chủ yếu là ngươi không còn thời gian." Thanh Mặc gấp đến không xong.
Đông Phương Minh Huệ dùng cách luyện chế thuốc để làm ra cây gậy mài răng to chừng ngón tay.
"Ài, thất bại rồi."
Một cây gậy mài răng to bằng ngón trỏ, còn toả ra mùi của hoa nhài.
"Vô Nha, trông ngươi có vẻ sốt ruột."
Cô ngồi xổm, cầm cây gậy mài răng đung đưa trước mặt Vô Nha, Vô Nha gấp đến nhảy cả lên.
"Ngươi ăn trước xem, nếu ăn ngon thì làm cho ngươi thêm một cây dài hơn chút."
Vô Nha há miệng gặm đem đi, một mình nhảy lên giường lặng lẽ mài.
Xem ra cô vẫn cần phải khống chế linh lực cho tốt, mấy ngày nay rảnh rỗi thì đi luyện kĩ năng.
Cô thầm đưa ra quyết tâm, nhất định phải luyện xong kĩ năng Thiên Nữ Tán Hoa.
Sau này gặp lại Mộc Dương, liền lấy kim độc đâm chết hắn.
"Á, Thất tỷ ngươi doạ chết ta rồi."
Đông Phương Minh Huệ đang mủ mưu làm thế nào để băm Mộc Dương thành trăm mảnh, còn đang tưởng tượng sung sướng, vừa quay lại thấy nữ chủ đại nhân đang ôn nhu nhìn mình.
Ánh mắt đó, là ánh mắt dịu dàng nhất mà cô từng thấy, trái tim không kìm được mà đập thình thịch.
Đông Phương Minh Huệ bị doạ đến giật thót mình, cô vỗ vỗ ngực, quên mất lúc này đã nghĩ đến đâu.
"Lúc ta trở về thấy ngươi đang bận, Cửu muội ngươi đang làm gì thế?"
"À ờ, đúng rồi, gần đây Vô Nha mọc răng, ta thấy nó hay đi cắn phá khắp nơi, vì thế làm gậy mài răng cho nó, để nó mài răng.
Thất tỷ trận đấu của ngươi kết thúc rồi sao?"
Thiên Uyển Ngọc gật đầu, "Đúng, ngày mai có thể nghỉ ngơi, ngày kia và ngày kia nữa mới tiếp tục."
Đông Phương Minh Huệ cũng không tính hỏi kĩ.
Dù sao Thiên Uyển Ngọc vô tình nhắc, "Hôm nay ta thấy một người cực kỳ giống ngươi xuất hiện trên khán đài, ta nghĩ là ta hoa mắt, nhìn nhầm."
Nữ chủ đại nhân nói hoa mắt nhìn nhầm...
Đông Phương Minh Huệ lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, "Thất tỷ, ta muốn đi xem ngươi thi đấu, nhưng mà —"
Thiên Uyển Ngọc xua tay, thực ra hôm nay nàng không nhìn thấy gì cả, nhưng nàng nghe thấy có rất nhiều người bàn tán chuyện của Cửu muội và Lý Dự Nam, tò mò đi nghe được hai câu, cũng là nghe được những chuyện này.
Còn về việc Đông Phương Minh Huệ không ở trong phòng nghỉ ngơi, ngược lại chạy đi cùng Lý Dự Nam làm gì đó, thực ra nàng vô cùng để ý.
Nhưng mà một câu nhẹ như lông hồng của đối phương, lại khiến cho bình dấm trong lòng Thiên Uyển Ngọc lập tức biến mất.
"Xem ta thi đấu?" Khoé miệng Thiên Uyển Ngọc mang theo nụ cười hài lòng.
Bị nữ chủ đại nhân quan tâm để ý thế này, trái tim Đông Phương Minh Huệ lộp độp, cô hết cách, gật nhẹ đầu, "Ta muốn lén lút đi xem ngươi, không ngờ lại gặp phải Lý sư huynh, ta, không thích hắn ngồi cạnh ta, sau đó ta đi trước."
"Được, ta tin ngươi, trận đấu ngày kia và ngày kia nữa đều có, ngươi muốn xem thì cứ đi."
Đông Phương Minh Huệ nhẩm thời gian, hình như trận đấu của cô đã bị trì hoãn đến sau ngày kia?
"Ngày kia ta có thể đi xem."
Tâm trạng của Thiên Uyển Ngọc rất tốt, liền tĩnh tâm tu luyện.
Sáng sớm Đông Phương Minh Huệ tỉnh dậy thấy Vô Nha cắn xé chăn, cô kiểm tra gậy mài răng ngắn ngủi kia, ngoại trừ còn một ít mảnh vụn thì đều bị Vô Nha mài hết rồi.
"Vô Nha, cái này không ăn được, bỏ ra."
Vô Nha lại cho rằng cô đang chơi với nó, một kéo một giành, chăn đệm bị Vô Nha đục một lỗ đã bị kéo rách cả ra.
"Vô Nha sức của ngươi từ khi nào đã lớn thế này."
Đông Phương Minh Huệ dở khóc dở cười nhìn nửa cái chăn bị xé rách, Vô Nha lập tức nhận ra mình làm sai, uỷ khuất vùi mặt ở chi trước mình, chớp chớp mắt nhìn cô.
"Đi, hôm nay chúng ta được nghỉ ngơi, đưa ngươi đi tìm ít nguyên liệu, sau đó làm gậy mài răng lớn hơn cho ngươi."
Cô đưa hai ngón tay vào trong miệng Vô Nha, chạm phải hàm răng mới mọc của nó, hình như lớn hơn ngày hôm qua.
"Vô Nha, xem ra gần đây ngươi lớn lên rồi."
Lúc Vô Nha còn đang ở trong quả trứng, Đông Phương Minh Huệ đã cung cấp đủ dinh dưỡng cho nó, ngươi đã từng nhìn thấy cho trứng ngâm trong linh dược bao giờ chưa?
Sau này mỗi ngày bón cũng là linh dịch, thì không thấy nó lớn lên, bây giờ lại trỗi dậy, Đông Phương Minh Huệ cũng hài lòng vô cùng.
Cô vừa đi ra khỏi phòng, nhìn thấy nữ chủ đại nhân vẫn đang tu luyện, do dự một lúc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Minh Huệ, ngươi muốn đi đâu?"
Đông Phương Minh Huệ vừa ra đến tiểu viện thì gặp Lưu Kỳ, từ khi cô bị người hãm hại, các cô cũng không nói chuyện như trước nữa.
"Lưu Kỳ, có việc gì sao?"
Lưu Kỳ có chút xấu hổ, cô lấy thứ trong tay đưa cho đối phương, "Đây là một ít dược tề ta luyện chế, tặng cho ngươi."
Đông Phương Minh Huệ đại khái biết vì sao đối phương lại làm như thế này, dứt khoát thu nhận nó, bỏ vào trong không gian.
Lưu Kỳ nhìn cô, lúng túng không biết nói gì, sau đó cô nhìn thấy Vô Nha trong lòng Đông Phương Minh Huệ, dường như tìm thấy chủ đề, "Ngươi đưa linh sủng đi chơi sao?"
"Đúng, ta đi tìm cho nó một ít đồ ăn."
"Ta có thể đi cùng ngươi không?" Lưu Kỳ thấp giọng hỏi, cô biết bản thân đã sai, nhưng không biết nên nói xin lỗi như thế nào.
"Đi thôi."
Lưu Kỳ người này không xấu, Đông Phương Minh Huệ có thể đoán ra cô muốn làm gì, hai người ngày mai còn có trận đấu, nếu không không khí ngượng nghịu, ngược lại sẽ trở thành trò cười.
Hai người đi đến nơi bán điểm tâm xem, Đông Phương Minh Huệ tuỳ tiện mua một món điểm tâm về, tự mình nếm thử, nếu ngon thì mua thêm.
Sau đó lại chạy đến chỗ ăn vặt để tìm nguyên liệu, lấy thêm một ít rau củ, mua những thứ vụn vặt.
Lưu Kỳ cầm bát mỳ bên cạnh lên, nghi hoặc nói, "Minh Huệ ngươi mua những thứ này làm gì?"
"Cho Vô Nha ăn."
Một cây gậy mài răng cũng đủ để ăn, cô có thể lấy rau thịt làm ra đủ kiểu dạng, để Vô Nha mau chóng mọc răng.
Lưu Kỳ nhún vai, cô không biết thì ra Đông Phương Minh Huệ có nhiều đồ như thế.
Cô trước nay chỉ quan tâm phối chế dược cần bao nhiêu linh dược.
Lúc hai người đi ra ngoài, suýt nữa thì mua toàn bộ những thứ muốn mua đem về.
Trên đường đi, hai người không nhắc đến chuyện trước đây, bầu không khí ngượng nghịu vô cùng.
Lưu Kỳ hít sâu vài lần, mới mở miệng nói, "Minh Huệ, ta muốn nói với ngươi, thật xin lỗi chuyện lần trước, ta không biết —"
"Minh Huệ."
Lưu Kỳ hét lên, cô vừa ngoái đầu lại thì thấy một con bò sát điên cuồng lao đến đây.
Sống lưng của Đông Phương Minh Huệ ớn lạnh, cô theo bản năng ngoảnh lại nhìn, một con bò sát một sừng dứt khoát đâm chỗ này chỗ kia, đằng sau còn có một đám người đang đuổi theo.
"Mau tránh, mau tránh ra."
Bởi vì bò sát một sừng vốn là thú cưỡi đi lại, thể hình của nó lớn, có thể chở được nhiều người.
Rất hiếm người để nó ở trên phố, bởi vì phố chật hẹp có hạn, nó lại cứ ngang nhiên lao ngang lao dọc, chính là đang muốn mạng của mọi người.
Không biết là đã xảy ra nguyên nhân gì, lúc con bò sát một sừng chỉ cách các cô nửa mét, Lưu Kỳ kéo tay cô ra phía sau mình, sợ đến nhắm chặt mắt lại, chỉ có tác dụng không phải nhìn thấy mình bị con ma thú to lớn dẫm chết.
Đông Phương Minh Huệ cũng ngây ra, trơ mắt nhìn hai vai của cô nương trước mặt run rẩy.
"Lưu Kỳ."
Cho dù là lễ vật xin lỗi cũng không cần phải đền mạng.
Đột nhiên có hai nhân ảnh từ trên trời nhảy xuống, một người xách cô và Lưu Kỳ vào trong trà quán đối diện, một người thẳng chân đạp mạnh vào đầu con bò sát một sừng, làm nó cắm mặt xuống đất.
Mặt đất nứt toát, người đi đường vội lùi lại.
Đông Phương Minh Huệ bị doạ đến hồn chưa trở về, cô vỗ vai Lưu Kỳ, nhỏ giọng nói, "Lưu Kỳ, không sao rồi."
Lưu Kỳ sợ hãi đến vành mắt đỏ bừng, cô chưa từng trải qua cảnh tượng nào đáng sợ đến thế.
Một nam tử cao lớn đứng bên cạnh các cô, Đông Phương Minh Huệ ngẩng đầu lên mới thấy cằm của đối phương.
Người kia có bộ râu quai nón, trên người có mùi tanh của cừu, trên cổ không biết là dùng răng con gì để xâu chuỗi thành vòng cổ, chất liệu y phục trên người là da thú, cơ ngực cực kỳ lớn.
Cô lùi về sau hai bước, mới nhìn rõ mặt mũi đối phương, lông mày của hắn cực kỳ rậm, cặp lông mày hơi chau lại đã khiến người khác có cảm giác không giận mà uy.
Cô đại khái biết người cứu các cô là ai rồi.
Người ở dưới kia có cây bội kiếm rất lớn, hắn chỉ dùng chân đá đã khiến con bò sát một sừng kia cúi đầu xưng thần, giằng co một lúc, thì không động đậy nữa.
Thần trong quan thần, hạ thần á, không phải thần thánh đâu nha.
"Ầy da, lũ man rợn các ngươi, làm sao lại đánh chết con thú một sừng của nhà chúng ta rồi."
Người ở dưới vừa từ trên thân con bò sát nhảy xuống, đã bị gia bộc trông chừng bò sát một sừng nhắm đến.
Đối phương chất vấn cũng không sai, Đông Phương Minh Huệ kéo người cao lớn bên cạnh, "Ngươi đưa chúng ta xuống đi."
"Các ngươi có biết chúng ta là nhà của ai không? Mau bồi thường tổn thất, nếu không ngươi đừng hòng đi."
Cũng tội cho hai tên gia bộc mồm miệng bá đạo tung hoàng này, người ta chỉ cần vung một nắm đấm cũng có thể tiễn bọn hắn ra khỏi Vân đô thành.
"Này, hai ngươi đủ rồi, có biết ta là ai không?" Đông Phương Minh Huệ vốn còn muốn kéo người đánh chết con thú một sừng ra đằng sau mình, nhưng cô kéo thử vài lần, đối phương cũng không nhúc nhích.
Cô đành nhảy đến trước mặt người ta, chỉ vào mặt của hai tên gia nô, "Có biết bản cô nương là ai không? Vừa nãy con bò sát một sừng nhà ngươi suýt nữa đụng chết ta, các ngươi có biết đâm ta chết rồi sẽ có hậu quả gì không?"
Đông Phương Minh Huệ hung ác trợn mắt với bọn hắn, đừng nói, khuôn mặt cô thực sự hữu dụng.
Trước đây ở Vân đô thành có dấy lên một trận hỗn loạn tìm người, bọn hắn từng nhìn qua một bức chân dung.
Vị cô nương trên bức chân dung đó có chút giống người trước mặt.
Hai tên gia nô nhìn thấy cô, lập tức ghé tai nhau thì thầm, vừa thì thầm vừa đánh giá cô.
"Nhưng mà, cô nương, con bò sát một sừng là vật thiếu gia nhà ta thường dùng, nhưng, bị các ngươi đánh chết rồi chúng ta trở về ăn nói thế nào."
Quả là ác giả ác báo.
Cô thấy thái độ đối phương dịu lại, cũng không làm khó bọn hắn nữa, "Các ngươi thả thứ này ra, có biết sẽ gây ra hậu quả gì không? Bò sát một sừng không chết, thì sẽ nhiều người khác chết, nhỡ như trong đó là những người mà thiếu gia nhà các ngươi đền không nổi thì sao?"
Hai tên gia nô nghe thế liền toát mồ hôi lạnh, trong đó có một người gian nan nói, "Cô nương, không phải là chúng ta để xổng nó, nó vốn là ở trong lồng bị đưa ra, nhưng trên nửa đường lại bị tên nào đó mở lồng cho nó, nó cứ thế mà lao ra ngoài."
"Là có người cố ý thả nó ra, để nó giết ngươi."
Đông Phương Minh Huệ ngẩng đầu, thấy cặp mắt màu xanh dương của đối phương mang theo ý cười nhìn mình.
"Ngươi vì sao biết?"
Theo tiềm thức của cô lập tức hỏi.
Đối phương chỉ vào mắt mình, "Ta và A Mục tận mắt nhìn thấy, là một cô nương."
Lưu Kỳ nghe thế kéo tay Đông Phương Minh Huệ, "Minh Huệ, chúng ta mau trở về thôi."
Hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, thì không phải tình cờ nữa, hơn nữa người làm còn có người chứng kiến.
Đông Phương Minh Huệ liếc hai tên gia bộc, "Ngươi cũng nghe thấy rồi, là có người muốn mượn tay các ngươi giết ta.
Ta không tính sổ với các ngươi đã là may, bây giờ tâm trạng của ta không tệ, các ngươi mau xéo đi."
"Đúng rồi, mang theo cái này đi."
Đông Phương Minh Huệ chỉ vào xác con bò sát một sừng, cô thấy cánh tay cẳng chân của hai tên gia bộc này gầy gò, e là sẽ không thể lôi kéo nổi.
Hai tên kia nghe thấy, sợ đến không dám nói gì, lập tức kéo xác con bò sát một sừng kia, nhưng kéo nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Bọn hắn dứt khoát vứt cái xác lại rồi bỏ chạy.
Đông Phương Minh Huệ híp mắt cười nhìn bọn hắn hoảng loạn bỏ chạy, sau đó kéo khoảng cách với hai người to lớn kia, ngẩng đầu, mới có thể nói chuyện bình thường với bọn hắn.
"Hôm nay, cảm tạ ơn cứu mạng của các ngươi." Đông Phương Minh Huệ cảm ơn, suy nghĩ một lúc liền lấy ra vài bình đan dược và thuốc, "Đây là tạ lễ của ta, mong sẽ được thu nhận."
Đan dược là trước đây ở Tử Vong Cốc lấy ra, phẩm chất cực kỳ tốt.
Thuốc viên là do cô tự làm, tự nhiên cũng sẽ không kém.
Nhưng mà, hai người kia xua tay, người đánh chết bò sát một sừng cười nói, "Cử thủ chi lao, vô nhu quải—"
"Là vô tư quải chỉ."
Câu chính xác là cử thu chi lao, bất túc quải chỉ, có nghĩa là việc tiện tay làm, không tốn công sức, vì thế không đáng để kể lể, nhắc đến.
Ở đây hai nhân vật đang nói nhầm.
Đông Phương Minh Huệ trông bộ dạng thật thà của bọn hắn, nghi ngờ đối phương làm sao sinh tồn ở chốn này.
Nghĩ một lúc, lại đem mấy thứ đồ vật bỏ vào trong không gian, lấy ra một bình sứ.
Còn chưa kịp nói, đã lại bị từ chối.
Đông Phương Minh Huệ kiên quyết nói, "Đây là dịch dung đan, ta tin các ngươi sẽ dùng đến."
"Dịch dung đan?" Người kia lặp lại.
Đông Phương Minh Huệ chỉ vào mặt, "Đúng, các ngươi sẽ dùng đến nó."
Người kia vươn tay ra nhận bình sứ, "Đa tạ, cáo từ."
Đông Phương Minh Huệ lại kéo góc áo của người đó, chỉ vào y vật đối phương, "Các ngươi quá lạc loài rồi, tốt hơn là sửa lại một chút, đừng để người khác nhận ra."
Đông Phương Minh Huệ nói xong, lập tức kéo Lưu Kỳ đi.
"Minh Huệ, những lời trước đây ngươi nói với bọn hắn là có ý gì?" Lưu Kỳ mờ mịt.
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, không giải thích thêm một câu, "Mau trở về thôi, bên ngoài quá nguy hiểm rồi."
Cô vắt kiệt não, đều nghĩ không ra rốt cuộc là cô đã đắc tội với ai, "Thất tỷ, ngươi nói xem là ai hại ta?"
Thiên Uyển Ngọc nghe nói hai người ra ngoài gặp chuyện nguy hiểm, lập tức trầm xuống, "Sau này ra ngoài phải nói với ta một tiếng."
Địch trốn ở góc tối, thật là phòng cũng không được.
Nhưng nàng liếc Lưu Kỳ, "Lưu Kỳ, hôm nay đa tạ ngươi đã đi cùng."
Mặc dù đối phương chưa nhắc đến chuyện gì, nhưng mà, nàng vẫn nhắc nhở một câu, nếu không đợi Cửu muội ngốc phản ứng lại, thật sẽ...
Nàng không dám nghĩ tiếp.
Đông Phương Minh Huệ gõ trán, cô quay sang nhìn Lưu Kỳ, "Lưu Kỳ, ngày mai chúng ta còn phải tham dự khảo hạch, ngươi hôm nay bị chịu kinh động, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Lưu Kỳ gật đầu, "Minh Huệ ngươi cũng nghỉ ngơi sớm, ngày mai gặp."
"Thất tỷ, hôm nay lúc Lưu Kỳ cô ấy nhìn thấy bò sát một sừng, lập tức che chắn cho ta."
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy mạng mình thật lớn, nếu như đại gia hoả kia nghiền nát đến đây, cô hơn nữa sẽ trở thành bánh thịt.
"Thật sao?" Thiên Uyển Ngọc buồn rầu nói, "Nếu như Thất tỷ ở đó, Thất tỷ cũng sẽ bảo vệ ngươi."
Mặt Đông Phương Minh Huệ hơi hồng lên, vốn còn có không khí hoà thuận đã bị một câu này phá vỡ toàn bộ.
"Đúng rồi, ngươi nói có hai người cứu các ngươi? Là ai thế?" Thiên Uyển Ngọc hỏi.
Là thú tộc nhân.
Đông Phương Minh Huệ không hiểu, thú tộc nhân không nên xuất hiện lúc này, trừ khi kịch bản đã thay đổi gì đó.
"Ta cũng không rõ, nhưng nếu như sau này gặp lại, nhất định phải cảm tạ tử tế một phen."
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy hai người đó, Đông Phương Minh Huệ cũng sẽ không lo lắng như thế, cô cảm giác bản thân đã bỏ lỡ gì đó.
"Phải."
"Ngày mai ngươi còn có cuộc thi, người ở đằng sau sẽ không dám lớn mật làm càn, ngươi hôm nay nghỉ ngơi sớm, dưỡng sức cho tốt." Thiên Uyển Ngọc cũng có mấy phần đau đầu, nàng với Đông Phương Minh Huệ như bóng với hình, cũng chưa từng thấy cô đắc tội gì.
Nếu như nói đắc tội với ai, ngược lại có vài người, Từ Liên và Từ Tiến đều ở Học viện Hoàng gia, không thể chạy đến nơi xa như thế nào giở trò.
Ngoại trừ hai người này, hình như cũng không có ai khác nữa.
Nàng lắc đầu, nghĩ không ra thì không bằng ngồi xuống tịnh tâm.
Ngày hôm sau, Đông Phương Minh Huệ và Lưu Kỳ đã hẹn trước giờ, đi thẳng đến địa điểm khảo hạch.
Khảo hạch hôm nay không khác với lần trước, giống nhiều khác ít, có thì là độ khó tăng thêm.
Bởi vì chuyện liên tiếp xảy ra, Đông Phương Minh Huệ có chút thất thần, ngày hôm qua cô lật tìm một phen, liệt kê những người cô từng đắc tội ra một phen thì phát hiện bản thân bỏ qua một người.
KHÔ.