Tiểu cô nương đôi mắt thủy nhuận tràn đầy đắc ý.
Hoắc Thu Đèn chỉ cảm thấy ngực có tảng đá đang đè nặng, nặng đến mức hắn ta cơ hồ thở không nổi.
Hắn ta khẽ cắn môi, tâm tình phức tạp nói không nên lời.
Kêu hắn ta đối với bạn gái cũ của mình kêu thím nhỏ, đây là ngàn lần kêu không ra.
Hắn ta rũ đầu, không nói một lời.
Yến Thanh Mộng đứng bên cạnh tức giận đến nước mắt ở hốc mắt lại đảo quanh.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hoắc Thu Đèn không có phản ứng gì, cô ta càng tức.
Vốn tưởng rằng sau khi cùng Hoắc Thu Đèn ở bên nhau liền có thể một bước lên mây, như diều gặp gió, nào nghĩ đến......Lần đầu tiên đến Hoắc gia, đã bị em gái mình ghét nhất chiếm thế thượng phong, còn bị nhục nhã?
Yến Thanh Mộng một bên lau nước mắt, một bên học Hoắc Thu Đèn trầm mặc không nói một lời.
Tính toán tới tình huống đánh chết cũng không mở miệng.
Trà Trà cũng không vội, ghé vào trong lòng ngực của Hoắc Kình, đắc ý nhìn Yến Thanh Mộng, thường thường nhìn về phía Yến Thanh Mộng cười một cái, đem Yến Thanh Mộng tức giận đến mức cả người phát run.
Hoắc Thu Đèn vội vàng đỡ Yến Thanh Mộng, vẻ mặt quan tâm.
"Thanh Mộng? Em không sao chứ?"
Yến Thanh Mộng run run rẩy rẩy mở miệng, gương mặt nhỏ khóc hoa lê đát vũ, "Em......"
Trà Trà đôi mắt híp lại, nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của cô ta, "Tôi cùng Hoắc Kình đều ngồi ở trên sô pha, cách cô một khoảng rất xa, cô đừng nói cô thân thể không thoải mái cùng chúng tôi có quan hệ a, từ chối ăn vạ!"
Yến Thanh Mộng, "......"
Cô ta càng tức, nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều.
Nghẹn ngào phát không ra tiếng.
Bộ dáng kia, ai nhìn thấy cũng đều nói một câu đáng thương.
Hoắc Thu Đèn một bụng lửa giận, lại ngại Hoắc Kình đang ở chỗ này, hắn ta không dám phát tiết.
Đành phải ôm Yến Thanh Mộng ngồi ở một chỗ khác trên sô pha, nhỏ giọng an ủi cô ta.
"Em thân thể còn chưa có tốt, nếu không, anh đưa em trở lại bệnh viện trước?"
Nghe vậy, Yến Thanh Mộng quật cường lắc đầu, "Anh đừng vì em, mà khiến nhị thiếu không thoải mái."
Cô ta cúi đầu trong nháy mắt đó, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Đùa cái gì vậy?
Cô còn chưa có gặp được gia gia của Hoắc Thu Đèn, người có thể làm chủ kia.
Hiện tại kêu cô rời đi?
Đó mới là thật sự trở thành trò cười.
Trong lúc hoảng hốt, nghe thấy một trận tiếng bước chân, Yến Thanh Mộng nước mắt lại lần nữa mãnh liệt, lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Khiến Hoắc Thu Đèn càng thêm đau lòng.
Lão gia tử khoan thai tới muộn, lạnh mặt liếc người trên sô pha một cái.
Khóc sướt mướt......Ồn ào muốn chết.
Ông không vui nhíu nhíu mày, nhưng khi ánh mắt dừng ở trên người Trà Trà, tức khắc sáng ngời.
Đứa con trai nhỏ này của ông cư nhiên biết đem người ôm vào trong lòng ngực!
Nhão nhão dính dính, aizzzz, ông có phải hay không lại có thể ôm cháu?
Lão gia tử cười cười phân phó quản gia, kêu phòng bếp làm nhiều thêm chút một ít đồ ăn đại bổ.
Nghe tiếng.
Hoắc Kình ngước mắt nhìn lão gia tử một cái.
Vẻ mặt như đang suy tư cái gì đó.
Có phải hay không là quá sốt ruột rồi?
Hắn rũ mắt lại nhìn nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực, yên lặng cảm thán, vẫn là có chút nhỏ.
Cô vẫn là một đứa bé, để cô sinh con dưỡng cái?
Không không không, vẫn là quên đi.
Nhiều thêm một người sẽ cùng hắn đoạt địa vị.
Bảo bối nhà hắn chỉ cần một mình hắn là đủ rồi!
Có lẽ là hắn nhìn tiểu cô nương ánh mắt quá mức thẳng thắn, tiểu cô nương trong lòng ngực vẻ mặt mờ mịt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt thủy nhuận dạo qua một vòng, phảng phất như đang hỏi hắn: Sao vẫn luôn nhìn em vậy?
Hoắc Kình khóe môi mang theo ý cười, gương mặt nhỏ của tiểu cô nương gần trong gang tấc, thoạt nhìn là thật sự đẹp.
Vừa mềm vừa đáng yêu lại vừa ngọt.
Hắn không nhịn xuống được, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo má của cô.
Trà Trà trừng lớn mắt nhìn hắn, "!!!" Tại sao lại véo ta!!!
Hoắc Kình, "......" Quả nhiên thực mềm.
Trà Trà bĩu môi.
Đưa ra một bàn tay, không cam lòng yếu thế cũng nhéo nhéo má của Hoắc Kình.
Sau đó thu hồi tay, đắc ý nhìn hắn.