Hoắc Kình sắc mặt vẫn trầm như cũ.
Hoắc Thu Đèn trầm mặc xoay người nhìn về phía Yến Thanh Mộng.
Ý tứ lại rõ ràng.
Yến Thanh Mộng hốc mắt nước mắt đảo quanh, "???"
Cô ta cũng phải đi theo xin lỗi?
Dựa vào cái gì a!
Hoắc Thu Đèn thở dài không thể nghe thấy, bàn nắm lấy tay cô ta, lắc nhẹ một cái.
"Thanh Mộng, xác thật là chúng ta nói chuyện quá đáng trước......"
Yến Thanh Mộng hốc mắt đầy nước mắt, lạch cạch một tiếng lại rơi xuống.
Nửa phút sau, cô ta quay đầu, thấp giọng nói, "Thực xin lỗi."
Bộ dáng ủy ủy khuất khuất kia của cô ta, đem một đóa tiểu bạch hoa tiềm chất phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Hoắc Kình hừ lạnh một tiếng, duỗi tay ôm tiểu cô nương ngồi xuống sô pha.
Không khí xung quanh áp lực đến cực điểm.
Sau một lúc lâu.
Hắn lạnh giọng nói, "Lời xin lỗi này, sao lại cảm thấy không tình nguyện vậy chứ?"
Yến Thanh Mộng không thể tin tưởng ngẩng đầu xem hắn.
Chẳng lẽ người này còn tính toán để mình tiếp tục xin lỗi sao?
Quả thực khinh người quá đáng!
Cô ta trước khi tiến ư Hoắc gia, luôn mãi nhắc nhở chính mình rằng, Hoắc gia là hào môn, tất nhiên so với người mà ngày thường gặp qua thì khó chơi hơn.
Cô ta cũng coi như là đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng hiện tại, ở trước mặt Yến Trà ngu ngốc này, liên tiếp mất mặt, quả thực so với muốn cô ta mệnh còn khó chịu hơn!
Hoắc Thu Đèn tính tình cũng đi theo đi lên.
Hắn ta thề son sắt là đem Yến Thanh Mộng tới đây, kết quả còn chưa có nhìn thấy gia gia, đã khiến cho người ta ủy khuất thành bộ dáng này?
Giờ phút này, hắn ta không chỉ có đau lòng, mặt mũi của hắn ta cũng bị vứt trên mặt đất hung hăng dẫm.
Hắn ta giãy giụa nói, "Chú nhỏ, người là chú nhỏ của cháu, cháu kính trọng chú, nhưng Thanh Mộng cũng là bạn gái của cháu a, chú......"
Nói đến chỗ này, Hoắc Thu Đèn vẻ mặt khó xử, không có tiếp tục nói tiếp.
Nửa câu nói kia, không cần nói cũng biết.
Tiểu cô nương trong lòng ngực của Hoắc Kình cong môi cười cười.
Cô vươn tay, sờ lên gương mặt của Hoắc Kình.
Vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn, "Aizzzz, Hoắc Kình! Anh a, chính là tính tình không tốt, thân là trưởng bối, như thế nào có thể làm tiểu bối liên tiếp nói xin lỗi chứ?"
Hoắc Kình kinh ngạc nhướng mày, "Hửm? Anh sai rồi?"
Trà Trà gật đầu, "Đúng vậy, anh sai rồi."
Hoắc Kình cười cười chờ đợi cô nói tiếp.
Nhưng thật ra Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng đứng bên cạnh sờ không được đầu óc của cô.
Không hiểu cô có ý tứ gì.
Trà Trà nghiêm túc đặc biệt nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoắc Kình, "Tuy rằng tiểu bối phạm sai lầm, nhưng là, anh là trưởng bối, anh nhất định phải đối với bọn họ phải có kiên nhẫn....."
Lời còn chưa dứt, cô quay đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng.
"Cháu trai, đừng ủy khuất, trước cùng bạn gái kêu một tiếng thính nhỏ, để ta nghe một chút, ta cùng chú nhỏ của cháu không giống nhau, con người của ta a, thực dễ nói chuyện nga."
Hoắc Thu Đèn sắc mặt thay đổi, vẻ mặt khó coi giống như nuốt ruồi.
Gương mặt kia, giống như là bị hung hăng đạp lên trên mặt đất cọ xát một lần rồi lại một lần.
Yến Thanh Mộng cũng là như thế, môi trắng bệch, phảng phất giây tiếp theo, liền ngất xỉu tại chỗ.
Cố tình, tiểu cô nương ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm bọn họ, hơn nữa không ngừng thúc giục bọn họ, "Mau kêu a! Bằng không đợi chút ta không cao hứng, các người kêu thím nhỏ, ta cũng sẽ không để ý các người!"
Hoắc Kình ôm cô, trong mắt toàn là ý cười.
Tiểu cô nương nhà hắn thật là cái đại bảo bối!
Sau một lúc lâu.
Yến Thanh Mộng nhìn về phía hai người trên sô pha, "Trà Trà, em có phải hay không giới thiệu một chút em cùng tiểu......Hoắc nhị thiếu có quan hệ gì trước?"
Hoắc Kình giành trước mở miệng, "Em ấy là vị hôn thê của tôi, kêu em ấy một tiếng thím nhỏ, là đều nên làm."
Trà Trà thuận thế nói tiếp, "Ai nha, cô sao lại thế này?
Vừa rồi không cho cô kêu chú nhỏ, cô lại kêu rất hăng say nha, hiện tại bảo cô kêu thím nhỏ, cô như thế nào không kêu?
Cô là đang khinh thường tôi sao? Hay là không muốn làm bạn gái của Hoắc Thu Đèn?"