[note49239]Chà, nếu như tôi đã quyết định hoãn lại chuyện thôi học rồi, thì giờ tôi cần phải suy tính nghiêm túc cho tương lai một cái nha.
Chúng ta hãy cùng nhìn lại cuộc đời tuy dài mà ngắn ngủi của tôi nào.
Từ tiểu học đến cấp hai, một BSSR.
Cấp hai và cấp ba, mỗi cấp một NTR.
Cứ theo đà này, có khi trong lúc đại học tôi lại rút được một hai cái NTR nữa nha.
Lẽ nào trong gacha bạn gái của tôi lại không có cái YDR, TDR, DDR[note49240] gì gì à? Đúng là vẫn phải khiếu nại với Hiệp hội người tiêu dùng một phát.
Hy vọng khi cứ rút mãi rút mãi cái gacha bạn gái này, thì sẽ có một ngày tôi rút được tới thẻ định mệnh trong sân vườn.
Ừ, nếu xui rủi thì tôi còn chưa kịp rút tới thẻ đó thì nhà phát hành - cuộc đời của tôi - đã thông báo đóng cửa, dừng hoạt động.
Èo.
Thôi vậy đi, khi học đại học thì vừa né KKK[note49241], vừa nạp tiền để rút bạn gái mới nha. Không thể lại để NTR tập kích rồi.
Mà không hiểu tại sao, tôi lại cứ có cảm giác, dù tôi có cố tránh đi thì họ cũng sẽ cố bước đến gần tôi…
………………
Sáng hôm sau.
Việc đầu tiên là mà tôi cần làm là đến văn phòng trường để rút đơn xin thôi học về.
Nhưng tôi lại dính phải một cuộc chạm trán[note49242].
“Ồ, chào buổi sáng, Yuuta-kun! Nè nè, hôm qua trông cậu rất lạ, xảy ra gì à?”
“Chào buổi sáng, Kimura-san. Hôm nay ‘cắm rút’ ổn không?’
“...Ấy?”
“À à xin lỗi, giờ là buổi sáng mà. Chắc cô không có vừa rời giường đã ‘làm’ đâu nhỉ? Vậy nên ‘người trưởng thành time’ còn chưa có bắt đầu hé?”
“...?”
BSSR trông như chẳng hiểu tôi đang nói gì.
Thôi, tôi còn có chuyện cần làm thay vì ở đây phí thời gian ở nơi này.
“Vậy nhé, tạm biệt.”
“Này, Yuuta đang định đâu vậy? Lát nữa khoa sẽ có một cuộc họp giải thích về chương trình học…”
“Mặc kệ đó là chương trình học hay chương trình ‘nhọc’[note49243], tôi giờ có chuyện phải làm.”
Tôi quay lưng lại với Kimura-san, chuẩn bị rời khỏi đây.
“Á, vậy tớ đi với cậu nha. Dù sao còn dư thời gian mà, hiếm lắm mới trùng hợp gặp, mình cùng nhau đi nha.”
“...”
“Nha? Việc chúng ta gặp lại giống như kỳ tích vậy, thật nhớ đến thời tiểu học hồi tụi mình thân thiết ghê…”
Kỳ tích, nè.
Kimura thực sự trông rất dễ thương, cái này tôi công nhận. Hiện tại cô ta đã thay đổi kiểu tóc thành kiểu tóc ngắn che lỗ tai nhưng nét dễ thương vẫn như trước.
Tôi của hiện tại vẫn cho rằng Kimura quá là khờ dại và khêu gợi.
Có lẽ cũng vì vậy mà cô ta không chỉ ở mức đá lưỡi thôi, mà còn tiến hoá thành ‘thoa kem’ cho senpai côn đồ. Đến ‘tướng quân hung hăng’[note49244] còn chạm thì đầu lưỡi gì gì đó chỉ là chuyện bọ.
Nhưng thôi không sao, bởi vì giữa chúng ta còn chưa đến mức kia, tôi không thể bảo cô phản bội tôi được. Nhưng mà chuyện sau đó cô lầm đường lạc lối, rồi mấy cái tin đồn là cô trốn học, sống bạch bạch gì gì đó cứ truyền vào tai tôi, khiến tôi rất khó chịu nhá.
Không có lửa sao có khói, gặp bitch không đàng hoàng thì ‘chim cũng chẳng buồn ngẩng đầu’.
Mà, làm thế nào Kimura có thể thi được lên đại học trong khi có một đống tài liệu đen trong Chu→Boh Thời Đại[note49245] vậy? Tôi không rõ Kimura-san ở trường cấp ba học hành như thế nào, nhưng chắc cũng phải nghiêm túc lắm ha.
——Tôi suy nghĩ về vấn đề nhỏ này trong giây lát.
Nhưng thành thật mà nói, tôi không khoái cái từ ‘kỳ tích’ này.
Vì lý do gì thì tôi cũng không rõ lắm, chắc do trực giác nha.
Kimura-san cứ như không thấy được sự khó chịu nơi tôi, cô ta vui vẻ trực tiếp ôm lấy cánh tay phải của tôi.
Trông như là giữa bạn tốt lâu ngày không gặp vậy.
“Nè, nè! Cậu đang tính đi đâu vậy?”
“...Văn phòng trường.”
Vậy hảaa! Hiện còn dư thời gian nè, cho tớ đi cùng nha?’
“...Cánh tay.”
“...Hả? Ah!? Xin lỗi, tớ nhìn thấy Yuuta nên mừng quá, cứ thế mà nắm lấy rùi!’
“...”
“...Việc này khiến cậu cảm thấy phiền à?”
Có, tôi không muốn bị đối xử theo cái kiểu của hồi còn học tiểu học nha.
Tôi do dự một giây về việc có nên nói hay không.
“...Không sao.”
Tôi nuốt lại lời định nói.
Kệ đi, dù sao BSSR cũng tốt hơn NTR cả vạn lần.