"Xin lỗi đã làm phiền, phải thêm hai người chúng tôi vào một nơi nhỏ như này."
"Ông có thể đừng vừa vào đã diss phòng trọ của người khác không?”
Tôi thực sự hối hận vì đã cho bọn họ vào phòng của mình, giờ này đáng lẽ tôi đã nằm ngủ rồi. Con trai của 'ông can' này chắc chắn tên là ‘một tám’[note48416].
“Giờ tôi cần làm gì thì ông mới tin tôi không có tiền án?”
“À à. Đầu tiên tôi muốn biết về mối quan hệ của cậu và Kurebayashi Mii.”
“Người dưng xa lạ.”
Một lần nữa tôi khẳng định một cách chắc chắn.
“Thật ư? Nào có người tự dưng lặp lại không ngừng tên của cậu như người bị rối loạn tâm thần, phải có nguyên nhân chứ. Chắc chắn là mắc bệnh rồi, tâm bệnh.
“...”
Được rồi, dù tôi không nói gì hết thì cảnh sát bọn họ chỉ cần điều tra kỹ càng một phát là biết thôi, tôi cũng không muốn tiếp tục bị nghi ngờ.
Không còn cách nào, đành thành thực vậy.
“...Cô ta là bạn gái đã từ chia tay năm năm trước.”
“Hả?”
“Chúng tôi đã chia tay cách đây năm năm, từ đó thì không liên hệ gì nhau. Mới đây chúng tôi tình cờ gặp lại trong trường đại học, cô ta muốn nói xin lỗi tôi vì chuyện trước kia.
“...Tại sao đã qua lâu thế mà bây giờ cô gái ấy lại xin lỗi? Không phải đã chia tay lẫn nhau à?”
“Không phải lẫn nhau. Mà là tôi bị ngoại tình.”
“...”
Ah ah ah, ài!
Vết thương quá khứ lại phục sinh rồi.
“...Thật sự xin lỗi.”
“Nói chuyện rồi kìa!!!?”
Một cảnh sát khác nãy giờ chưa nói câu nào bỗng mở miệng, tôi bị bất ngờ nên ngay lập tức đáp lại như thế.
“Í, xin lỗi, rõ ràng là đang quan tâm tôi.”
“...Không sao. Tôi hiểu mà. Bị ngoại tình, lòng giống như đã chết vậy…”
“Không, không lẽ… ngài cảnh sát đây cũng đã từng…”
“...Ừm”
Whạc!!
Cứ như thế tôi và vị cảnh sát ít nói chạm lấy tay nhau.
Đồng chí nha! Là đồng chí nha! Không lẽ vị cảnh sát này là vì dính người yêu NTR dẫn đến não bị chơi hỏng, cho nên mới biến thành lầm lì ít nói như hiện tại?
…………
……
“…Thật ư? Chắc ngài cảnh sát cũng đã rất đau khổ phải không?”
“Ừ… tôi không ngờ đến cô ta lại mang gian phu vào nhà rồi khiêu chiến bốn mươi tám thế[note48417]…”
“Vậy, sau đó ngài trừng phạt bọn họ như thế nào?”
“...Tôi phát hiện bọn họ vào lúc đang ‘làm’ thế bốn mươi bảy, nên đã ngăn cản bọn họ hoàn thành bốn mươi tám thế. Như thế cũng coi như là một cách trừng phạt nha?”
“Vớ vẩn! Như thế thì gọi là trừng phạt gì chứ! Muốn trừng phạt thì phải thô bạo hơn!!”
Không biết tại sao, cuộc nói chuyện giữa các đồng chí bị ngoại tình lại rất hăng say. Thật không thể tin được!
Mặt khác, cái tên 'ông can' kia.
“...Cười không nổi.”
Trông cực kỳ nhàm chán.
“Xin lỗi, đã lỡ lời!! Nhưng khi người con gái mình yêu ngoại tình, thì những câu chuyện cười trong não cũng bay biến đi mất. Cơ mà không chỉ ở cấp 2, đến cấp 3 thì tôi lại bị bạn gái ngoại tình rồi! Ý chí của tôi rất kiên cường há!!”
“Đây là chuyện gì đáng để khoe khoang à?”
“...Ờ, đó chẳng phải là rất thảm sao?"
Thôi, kệ tên ‘ông can’ kia đi.
“Ừ, thật ra người kia cũng học cùng trường đại học…”
Pính pong.
Tôi đang định khoe sự bất hạnh của mình với đồng chí, thì bị tiếng chuông cửa bị vang lên cắt ngang.
…Hả??
Khoan, lần này phải bình tĩnh một chút.
Những người biết tôi đang sống ở đây…
“Chào, ừm, xin lỗi vì đã muộn thế này… là tớ, Aki.”
Rõ ràng không có ai kêu cô qua đây nha, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, nữ ngoại tình ra sân rồi há!!
Nhưng mà vừa mới biết địa chỉ thì ngay lập tức không mời mà tới, cái này bình thường à!?
…………
Ah.
Đến đúng lúc lắm. Xét xử công khai nha.
“Hử? Bạn của cậu ghé qua à?”
“Không, hoàn toàn không phải. Đúng hơn, tôi đang muốn giới thiệu cô ta…”
Tôi nói như thế với hai người cảnh sát, sau đó đứng dậy bước về phía lối vào rồi mở ra cửa.
Gacha!
“À, xin lỗi vì đột nhiên làm phiền. Tớ có đôi lời muốn nói với Yuuta…”
Gacha khách thăm ban đêm vẫn là NTR!
Cái này là lý do vì sao tôi nhất định phải giới thiệu, đây là nghĩa vụ của người chơi nạp tiền nha!
“Để tôi giới thiệu cô với các vị cảnh sát một cái nha! Đây là cô ta, kẻ đã phản bội tôi hồi cấp 3, ả bạn gái cũ ngoại tình!!’
“...Ấy?”
“Tuy chúng tôi đã từng hẹn hò, nhưng khi so tôi với tên anh kế của cô ta, tôi cuối cùng là bị vứt bỏ rồi! Đó là điều tồi tệ nhất với tôi á!”
“Hả, hả, ấy… ấy ấy ấy!?”
Thùng thùng thùng! Đầu óc tôi như nghe thấy chiêng trống vang trời nổi lên, trong khi tôi giới thiệu tên tội nhân ngoại tình này.
Cả hai cảnh sát đều sững sờ.
Không biết vì sao, Kojima trong rất chật vật.
“Hả, hả, ấy ấy, chờ chút, tại sao trong phòng trọ của Yuuta có cảnh sát? Tại sao? Chẳng lẽ là đến bắt tớ à? Nhưng sao lại bắt tớ… ngoại tình ư? Là bởi vì ngoại tình à? Hay là do tớ với Ryuichi-nii không chỉ chơi Twister[note48418], mà còn chơi cả Twist And Shout[note48419]?”
Thẳng thắng rồi kìa. Nghĩa là cô vừa chơi trò Twister vừa la hét thở hổn hển à. Chơi đến ụa ụa[note48420] hé. Đúng không?
“...Thật, thật sự xin lỗiiiiiiiiiiiii!!’
Không biết Kojima nghĩ đến chuyện tồi tệ gì, cô ta nhanh như chớp mà chạy trốn rồi.
“...Chuyện gì vậy, vừa mới nãy.”
“Ai biết đâu? Chắc cô ta có làm gì đó sai trái nha. Lần sau hai người thấy cô ta có hành vi khả nghi, cứ việc thẩm vấn cô ấy là được.”
“...Giờ trở về được rồi nhỉ?”
“...Ừ, cũng ở lại quá lâu rồi. Hoàn toàn không có tiền án gì nha.”
Các cảnh sát dường như tỉnh ra rồi.
Chà, cũng không biết chuyện cô ta bạch bạch bạch với tên anh kế kia có xúc phạm điều lệ phạm tội nào hay không, nhưng mà khiến cô ta mỗi lần thấy cảnh sát thì sợ hãi là được rồi.
Nhận được lần dạy dỗ này, chắc cô ta sẽ không tự nhiên mà mò tới phòng trọ của tôi nữa nha.
Tuyệt vời. Vậy nên, mọi chuyện đã kết thúc…
…Nhưng sao giống như chưa giải quyết được gì hết cả nè… chắc là ảo giác của tôi thôi nha. Ừ.