Có thể nói vấn đề ma thú xuất hiện dưới tầng hầm cô nhi viện đã được con Chuột nhắt đã trở thành đệ của tôi giải quyết.
Cơ mà đây vốn dĩ không phải nhiệm vụ của tôi nên dù tôi không động đến cũng chẳng hề gì.
Nhân tiện ngoài con Chuột nhắt đó ra, tôi tìm tiếp thì phát hiện thêm vài con Chuột nhắt kích thước bình thường nữa.
Tuy nhiên mấy con này thì hết sức bình thường, tôi cho Alize đối phó thử, cô bé cũng dễ dàng đánh bại.
Tất nhiên là một con thôi chứ không phải thả cả bầy ra cho đánh, nhưng từ góc nhìn của một người có ước mơ trở thành mạo hiểm giả như Alize, việc lần đầu đánh bại ma thú khiến cô bé rất thích thú.
Tiện kiếm được mấy viên ma thạch nữa, bán đi lấy tí tiền tiêu vặt cũng không tệ.
Muốn bán cho hội mạo hiểm giả thì cần phải đăng ký, nhưng đâu cần thiết bởi vì bên thương hội người ta cũng thu mua nên không vấn đề gì cả.
Bên cạnh đó, Chuột nhắt đệ tôi cũng thể hiện được chút năng lực.
Tôi loanh quanh khắp tầng hầm tìm bắt mấy con Chuột nhắt khác khá là mệt, có lẽ nhận ra điều đó, Chuột nhắt đệ tôi đã lườm nguýt mấy con chuột chạy trốn khiến chúng đứng hình như bị rắn nhìn.
Khi tôi đến gần chạm vào thì chúng cũng không cử động. Giống y như cấp dưới vừa bị cấp trên mắng vậy. Có lẽ nào…
“... Mày ra, lệnh cho chúng được à?”
Tôi hỏi thử và có một dòng suy nghĩ khẳng định truyền đến.
Có vẻ như Chuột nhắt đệ tôi có khả năng sai khiến mấy con Chuột nhắt khác. Phải chăng nó có một kỹ năng hệ kiểm soát giống với quyến tộc hóa của Quỷ hút máu?
Ở các giống loài ma thú, ít nhiều gì cũng có hệ thống phân cấp bậc, cụ thể là cá thể bậc cao sai khiến cá thể bậc thấp. Tiêu biểu như cá thể bậc cao của Goblin, Tướng quân goblin hoặc Vua goblin thống trị cả bầy Goblin.
Trong trường hơp Quỷ hút máu, loài này có khả năng thu các chủng tộc khác về dưới trướng mình, tôi đoán nên đặt năng lực của chúng nằm cao hơn một bậc. Có cái khuyết điểm là phải truyền máu, nhưng Quỷ hút máu mạnh hơn hẳn so với Goblin, thế nên biết đâu loài đó đề cao chất lượng hơn là số lượng?
Chiếu theo nghĩa đó, tôi chưa thể xác định được con Chuột nhắt này sai khiến lũ chuột bằng cách nào hay giới hạn đến đâu.
Chúng vốn sống dưới tầng hầm nên cũng có thể con to này là thủ lĩnh sẵn, hoặc là nhờ tôi uống máu tôi nên nó mới có thể kiểm soát bầy cấp thấp hơn.
Về vấn đề này xem ra cần phải nghiên cứu thêm. Chắc chị chủ nhà sẽ mừng lắm đây.
Vì thế nên hôm nay tôi muốn mang con Chuột nhắt này về nhà, nhưng tôi định để nó bảo vệ tầng hầm thay Lillian rồi.
Song con Chuột nhắt này có thể sai khiến mấy con chuột khác… vậy để lũ đệ nhỏ bảo vệ, còn tôi sẽ xách con to về được không nhỉ?
Nghĩ đoạn, tôi hỏi:
“... Tao định để mày, bảo vệ tầng hầm này, nhưng mà mày sai bọn tay, chân làm được không?”
Con Chuột nhắt đệ tôi nhìn lên bằng đôi mắt đỏ tỏ ý khẳng định.
Dù không thể nói chuyện nhưng dường như nó hiểu lời tôi, là nhờ năng lực quyến tộc hóa chăng.
Bọn ma thú tiện thật đấy, nghĩ đoạn, tôi kể lại đoạn nói chuyện vừa rồi cho Alize.
“Riêng em thì không sao cả… nhưng để ma thú bảo vệ tầng hầm thế này, lỡ mấy đứa nhỏ khác đi xuống liệu có ổn không anh? Mấy đứa loi choi hay lẻn xuống đây lắm nên em hơi lo…”
Alize hỏi ngược lại tôi, tôi hỏi ngược thằng đệ về chuyện đó thì nó truyền cho tôi một cảm giác an tâm mãnh liệt.
Sau đó nó lườm sang năm con Chuột nhắt nhỏ đứng cạnh một cái làm cả bọn dựng thẳng lưng, “... Chít!” lên đáp lại không biết nghĩa là gì.
“... Nó bảo, không sao cả.”
“Em cũng nghĩ vậy…”
Thấy hành động của lũ Chuột nhắt, Alize tỏ vẻ ngạc nhiên nói thế, rồi gật đầu.
Cơ mà hình như lũ chuột vô cùng sợ con Chuột nhắt đệ tôi thì phải.
Quả nhiên hồi trước chúng nó có quan hệ chủ tớ…
Nhưng nói chung là chắc không xảy ra vấn đề gì đâu. Nghĩ đoạn, tôi quyết định rời khỏi cô nhi viện.
◇◆◇◆◇
“... Chào ô-, gì kia…!?”
Về nhà và mở cửa đi vào trong, đập vào mắt tôi là Lauren đang nằm trên sô pha đọc sách.
Nhận ra tôi đã về thông qua tiếng mở cửa, Lauren cũng từ từ đưa mắt về phía này, định chào nhưng chưa hết câu đã thốt lên như thể bắt gặp điều kỳ lạ.
Sau vài hơi hít thở thật sâu, cô hỏi:
“... Nói tôi nghe xem con chuột béo trên vai cậu là gì đi. Chắc không phải ảo giác đâu nhỉ?”
Xem ra ban nãy Lauren tưởng mình bị hoa mắt.
Thử ngửi xung quanh xem, tôi nhận ra có mùi thuốc không ổn lắm đang ngập tràn cả căn phòng.
Ít nhất cũng thông khí đi chứ! Nghĩ vậy, tôi im lặng đi mở cửa sổ rồi quay lại ngôi đối diện Lauren và nói:
“Tôi tìm, được nó ở dưới tầng, hầm cô nhi viện. Từ nay nó sẽ là đồng, đội của tôi…”
“... Nếu tôi bảo là ngắn gọn quá rồi đó, thì ông có chịu giải thích thêm không nhỉ? Ông nghĩ sao?”
“Hừm…”
Đúng thật tôi đã rút gọn quá.
Không còn cách nào khác, tôi đành giải thích tường tận mọi thứ xảy ra ở cô nhi viện.
Sau khi nghe xong, Lauren bảo:
“... Ừm, ông có khác, chịu nhận cả nhiệm vụ đó, nhưng phải đến Đầm lấy Tarasque… Đến tôi còn thấy chỗ đó khắc nghiệt à. Thiệt sự ổn không vậy?”
“Tôi tính hết rồi. Không sao cả.”
“Nếu ông nói vậy thì chắc là vậy rồi… nhưng tôi vẫn lo lắm. Cơ mà giờ nói thế cũng đã trễ. Hừm… còn vụ quyến tộc hóa, ông làm được cơ à? Chúng ta đã làm rất nhiều thử nghiệm, nhưng đúng thật chưa cho sinh vật khác uống máu của ông, nhỉ.”
Tôi hơi vướng mắt từ ‘chưa’ kia, những ngẫm lại thì dường như Lauren cũng có suy nghĩ riêng.
Theo thường thức mà nói, dù tôi hiện giờ là Thi quỷ, một giống loài bậc thấp của Quỷ hút máu, nhưng loài này không thể tạo quyến tộc. Đâu ai bình thường mà tự dưng muốn nghiên cứu có thể hay không.
Về cơ bản, trước giờ Lauren chỉ chú tâm vào những thí nghiệm kiểm tra tình trạng sức khỏe của tôi, hay đúng hơn là giúp tôi tìm ra các cơ chế duy trì sự “sống”. Còn các năng lực kèm theo khác, có lẽ cô ấy định tính sau.
“... Tôi nuôi, nó được chứ?”
“Thích làm gì thì làm. Với cả muốn từ chối cũng quá trễ rồi. Ngôi nhà này đang nuôi cả một Tử thi, giờ thêm vài ba con chuột thì đáng gì. Nhưng tôi sẽ thu tiền nhà đấy.”
“Tiền nhà?”
“Cho tôi vài vật mẫu như máu và lông con chuột ấy là được. Tôi muốn thử nghiệm vài thứ. Tất nhiên không cần nhiều đến mức ảnh hưởng sức khỏe nó đâu… Tôi vừa nghĩ tới thôi, nhưng ông định cho nó ăn gì vậy?”
Vừa nói, Lauren vừa vươn tay về phía con Chuột nhắt trên vai tôi.
Con Chuột nhắt ngửi đầu ngón tay Lauren một hồi rồi…
“Á đau.”
… cắn cho một cái.
Sau đó nó liếm liếm máu của Lauren.
“... Hiểu rồi, giống thằng bố nó à? Hầy ya…”
Lauren tỏ vẻ cạn lời.
“Thôi, dễ hiểu cũng tốt. Cơ mà máu tôi được yêu thích ghê…”
Tôi không biết cô ấy đang nói thật hay giỡn nữa.
Nhưng trông cô ấy có vẻ vui, chắc chẳng sao đâu.
Tôi đoán Lauren đang cao hứng vì nghĩ tới những thí nghiệm sẽ thực hiện trong thời gian tới, nhưng cũng không phải chuyện của tôi, bởi vì nhóc Chuột nhắt này mới là đứa hưởng cả…
Khi tôi nghĩ vậy, tín hiệu “Làm ơn, đừng…” truyền tới từ Chuột nhắt, nhưng quyền quyết định chuyện đó không nằm trong tay tôi.
Tôi đáp lại Chuột nhắt “Hồi trước tao cũng giống mày thôi, ráng chịu đi,” thì nó truyền đến tín hiệu thất vọng.