Yomi: Quên gần sạch nội dung rồi, có gì sai sót nhắc nhở mạnh hộ :))
----------------------------
Cô nhi viện số 2 Thành phố Malto.
Mặc dù Malto là thị xã gần biên giới, nơi đây vẫn có quy mô dân số tạm đủ để gọi là thành phố.
Do đó, các cơ sở hạ tầng chủ chốt được xây dựng tương xứng với số lượng người dân, trong số đó có Cô nhi viện.
Tùy theo quốc gia và vùng lãnh thổ, cơ quan điều hành Cô nhi viện rất đa dạng, còn riêng ở Malto này, Cô nhi viện được các Tu sĩ của Giáo đoàn mang tên Đông Thiên Giáo đứng đầu.
Người ta đồn rằng, hồi xưa có một Thiên sứ từ phương Đông giáng trần xuống Yalran và tạo ra rất nhiều kỳ tích. Đông Thiên Giáo là tôn giáo sùng bái và tin rằng Thiên sứ đó chính là hiện thân của Thần thánh.
Giáo đoàn này tương đối ôn hòa.
Chưa từng có tiền lệ truyền giáo cực đoan hay cưỡng ép cúng viếng.
Cũng chính vì thế nên chuyện tiền bạc khá khó khăn. Dẫu vậy, phần đông Tu sĩ Đông Thiên Giáo rất thanh liêm cao quý, họ rất được tôn trọng ở Yalran.
Nhưng chỉ ở Yalan thôi, mấy nước khác thì chịu.
Đông Thiên Giáo không tự mình mở rộng danh tiếng nên nhiều người còn chẳng biết đến tên.
Ừm, gọi là tôn giáo địa phương cũng được.
Và, Cô nhi viện số 2 Thành phố Malto này thuộc về nhà thờ của Đông Thiên Giáo ấy.
Phải nói là trông khá tồi tàn, dẫu khó nghe nhưng hiện thực là vậy, không còn từ nào khác để tả.
Sàn sỏi bong tróc, tường đá thủng lỗ sửa qua loa bằng cách lấy đá nhét vào,...
Thề, nhắc đến Đông Thiên Giáo là nghĩ ngay đến nghèo. Đồng cảm đến rơi nước mắt.
Theo sách vở và Lauren, ở mấy cường quốc phía Tây có cả đống Giáo đoàn khổng lồ sở hữu quyền lực và tài lực sánh ngang với đất nước, lắm Linh mục đeo trang sức đầy mình dễ làm người ta tưởng nhà mở tiệm kim hoàn. Nhưng ở Vương quốc Yalan này, ít ra không có ai như vậy.
Đừng nói đến trang sức, đến nồi đồng chưa chắc đủ tiền mua.
Mà, nồi đồng cũng rẻ éo đâu. Thôi bỏ qua chuyện đó.
Tôi hiện đang đứng ngay trước cửa của Cô nhi viện, vừa định đưa tay chạm vào tay nắm cửa.
Ngay lúc ấy, một tiếng cạch phát ra và tay nắm rớt khỏi cửa.
“…Thôi coi như chưa chạm vào.”
May thay, thanh kim loại phía sau nắm cửa vẫn ở trên đó.
Cánh cửa vẫn lành lặn.
Tôi lấy ra ống nghiệm chứa keo Slime từ túi phép treo ngang hông và bôi một ít lên mặt sau tay nắm rồi giữ nó trên cửa vài giây.
Sau đó từ từ buông tay ra...
-- Ngon, dính lại rồi
Vầy là ổn nhỉ? Xong, tôi gõ cửa.
Tất nhiên là nhẹ nhàng.
Cố gắng không để rung động lan đến cái tay nắm cửa, chỉ đủ để bên trong nghe thấy tiếng.
Chính tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại phí hơi vào cái trò cực nhọc này nữa, nhưng trước khi tôi bắt đầu tìm hiểu và suy ngẫm về ý nghĩa cuộc đời thì cánh cửa đã từ từ mở ra chặn dòng suy nghĩ.
Tiếng két thô bạo vang lên từ cánh cửa khiến tôi lo sợ tay nắm muốn tung tăng lần nữa, nhưng hình như người mở cửa không màn gì đến chuyện ấy, chỉ ngước lên nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đáng ngờ đứng trước cửa - là tôi - và cười.“A, anh là khách sao? Em xin lỗi, hôm nay dì Lillian vắng nhà…”
Đằng ấy là một cô bé tầm 12 tuổi.
Từ mái tóc ngắn gọn gàng của cô bé, tôi cảm nhận được cái đáng quý, dù nghèo nhưng vẫn không quên chau chuốt tác phong diện mạo.
Cái này gọi là nghèo tiền nhưng giàu nhân cách nhỉ?
Cơ mà tôi không biết Lilian là ai, nhưng đến tận đây rồi mà bị đuổi về thì mệt lắm.
“... Tôi là Mạo hiểm giả, đã nhận nhiệm vụ, từ Hội, vậy cũng không được chào đón à?”
Sau khi nghe tôi nói, cô bé bất ngờ.
“A! Thế thì ông anh phải bảo trước đi chứ… Em cứ tưởng mấy tên đòi nợ mò đến… Mời vào mời vào, nhà hơi chật chút.”
Và mở rộng cửa mời tôi vào.
◆◇◆◇◆
“... Có chuyện gì sao.”
Sau khi vào trong, tôi bị hơn mười đứa trẻ mồ côi nhìn bằng ánh mắt tò mò.
Tuổi tác rất chênh lệch.
Từ cô bé đang bế đứa nhỏ hơn, cho đến mấy nhóc chắc sắp đủ đuổi ra ngoài bươn trải.
Mà, làm gì có chuyện trẻ mồ côi năm nào cũng tăng đều đặn.
Những đứa trẻ ở đây được nhận nuôi do bố mẹ đã qua đời vì bị ma thú hay đạo tặc tấn công, hoặc những đứa trẻ bị đấng phụ huynh chỉ biết đẻ chứ không biết nuôi vứt bỏ trước cổng Cô nhi viện.
Vế sau không hay xảy ra ở Malto, nhưng vế đầu thì là chuyện cơm bữa ở thế giới này.
Hễ bước ra khỏi tường thành kiên cố bao quanh thành phố, ai cũng có nguy cơ bỏ mạng.
Một ngôi làng được lập trên vùng đất an toàn ít có ma thú lui tới, bỗng một ngày bị cả đàn ma thú càn qua quét sạch cũng chẳng phải hiếm hoi.
Thế gian khắc nghiệt, cay, nhưng có làm được gì đâu.
Mấy đứa trẻ mồ côi này, sống sót cũng là nhờ vào may mắn cả.
Những đứa trẻ này nhìn tôi bằng con mắt ấy là do tướng mạo của tôi.
Tôi đã được đưa đến phòng tiếp khách sau khi vào trong, cô bé dẫn đường bảo sẽ đi pha trà nên đã lủi đi đâu đó, và rồi từng đứa từng đứa trẻ rủ nhau kéo đến thành ra hơn chục đứa như hiện giờ.
Có lẽ người khoác áo choàng đeo mặt nạ khá hiếm đối với mấy đứa trẻ này nên mới đâm ra tò mò.
Mà, trong giới Mạo hiểm giả không hiếm mấy chứ những lĩnh vực khác phải nói là tìm hoài không thấy.
Trừ những người lấy chiến đấu làm kế sinh nhai, bình thường chẳng mấy ai làm gì đến độ bị phỏng mặt.
Với lại áo choàng đen thui kiểu này cũng hiếm nữa.
Một Mạo hiểm giả ăn mặc kiểu này để tránh bị ma thú phát hiện trong rừng hay mê cung là chuyện bình thường, nhưng khi đi bộ trong thị trấn thì gam màu nâu đen này thuộc dạng nổi bật bậc nhất dù không quá chói sáng.
Do đó… ừ thì thu hút chú ý của đám trẻ này cũng dễ hiểu.
Còn lý do khác nữa, tôi là Mạo hiểm giả đã từng đến Cô nhi viện.
Mạo hiểm giả không mấy khi ghé qua Cô nhi viện.
Là vì, Cô nhi viện không đủ kinh tế để trả tiền nhiệm vụ cho Mạo hiểm giả.
Tôi chắc chắn ở những đất nước khác cũng y chang.
Nói đi cũng nói lại, các Giáo đoàn đang điều hành Cô nhi viện như thế này đúng là đang làm từ thiện thật, nhưng không có nghĩa thừa tiền để đầu tư vào.
Đông Thiên Giáo ở Vương quốc Yalan đơn thuần do nghèo, nhưng các Cô nhi viện được điều hành bởi các Giáo đoàn khác là do thâm hụt ngân sách dẫn đến bần cùng.
Tóm lại thì, Mạo hiểm giả rất hiếm khi đến Cô nhi viện, bất kể nơi nào.
Thế nên, mấy đứa trẻ này mới mò đến xem.
Không phải điều đáng nói, nhưng tôi đây còn đỡ chứ Mạo hiểm giả căn bản là đám du đãng.
Không phải hạng người trẻ con nên đến gần.
Đấy là kiến thức thông thường, lẽ nào đám trẻ này không biết ư…
Khi tôi nghĩ vậy, tiếng cửa mở vang đến và cô bé đã dẫn tôi vào đây xuất hiện.
Trên khay có bộ tách mẻ, dễ dàng nhận ra là trà mà cô bé đã bảo sẽ đi pha mỡi nãy.
Cô bé định bưng đến chỗ tôi nhưng khi nhìn thấy đám trẻ đang chen chút trong phòng thì đã trợn tròn mắt.
“Mấy đứa này… ra đây làm gì!?”
Và hét lên.