Sau khi trả phần tiền thiếu nợ của thanh kiếm và bồi thường thiệt hại do nghịch ngu cho Luka, vợ Clope kiêm nhân viên tiệm rèn, tôi cất bước rời khỏi cửa tiệm.
Khi ấy, ánh mắt của Luka như có ẩn ý gì đó nhưng tôi muốn hạn chế bắt chuyện trực tiếp.
Định mỉm cười đáp lại ánh mắt nồng hậu ấy, song tôi cúi đầu chào.
Định, là do phần cơ mặt tạo nụ cười của tôi không tồn tại nên không thể làm vẻ mặt tươi tắn được.
Với lại tôi đang đeo mặt nạ nữa.
Muốn cười cũng không cười được, làm sao truyền đạt đến đối phương đây… đang nghĩ như thế thì không hiểu sao, Luka trông vui vẻ lên hẳn và mỉm cười với tôi.
Chắc đã truyền đạt được gì đó chăng?
Cũng tốt thôi…
Tôi rời khỏi tiệm rèn và đi thẳng đến Hội Mạo hiểm giả.
Để nhận nhiệm vụ đầu tiên trên tư cách Rank Đồng.
Nhờ trang bị đã được đổi mới, chắc chắn từ giờ hiệu suất đi săn trong Mê cung sẽ tăng cao… mặc dù tôi muốn nói vậy nhưng Lauren và Sheila đã khuyên tôi không nên vào Mê cung trong khoảng thời gian này.
Thành thực mà nói tôi không lấy làm vui vẻ, nhưng tình hình đang rất là tình hình nên đành phải chấp nhận.
Dẫu cho dáng vẻ bề ngoài của tôi đã thành ra như thế này, nhưng tôi vẫn không thích bị hiểu nhầm thành bọn buôn người.
Nhưng, bao giờ mới được đi săn trong Mê cung lại đây…
Thật ra trong Mê cung, không hiếm bọn buôn người hay những Mạo hiểm giả bất lương tấn công Mạo hiểm giả khác.
Mạo hiểm giả có sức mạnh tương đối lớn, hơn phân nửa sở hữu Ma thuật hay những kĩ thuật đặc thù như Khí, thế nên nếu bán họ làm nô lệ thì sẽ kiếm được một khoản không nhỏ.
Quốc gia nông nghiệp - Vương quốc Yalran bao gồm Thành phố Malto, có lẽ vì niềm kiêu hãnh với lịch sử lâu dài nên tuyệt đối cự tuyệt chế độ nô lệ, nhưng ngược lại phần đông thế giới cho phép sử dụng nô lệ.
Có người bảo là do nhiều kẻ cảm thấy vui khi sở hữu người khác, nhưng lý do chính là nếu không có nô lệ, một phần xã hội sẽ bị trì trệ.
Ví dụ trong ngành có tính nguy hiểm cao như khai thác mỏ, ta phải dùng nô lệ mới có thể đảm bảo sản lượng ở mức độ nhất định, nếu không sẽ rất khó khăn và rồi nền kinh tế sẽ sớm đổ vỡ. Thế nhưng chủ nô không phải muốn làm gì thì làm, họ phải giữ được phẩm giá con người cho nô lệ. Phần lớn chủ nô sẽ vạch ra hạn mức tối thiểu, chỉ cướp đi tự do về nơi sinh sống và quyền lao động.
Tất nhiên vẫn có những thành phần nghĩ rằng nô lệ là của bố mày nên thích làm gì kệ bố, nhưng ít nhất luật pháp không cho phép đối xử quá tệ với nô lệ.
Nhưng khổ thì vẫn là khổ thôi.
Nghĩ theo chiều hướng đó, việc bắt bán Mạo hiểm giả thành nô lệ là lựa chọn có lời nhất.
Thể lực cao, sức bền cũng tốt nhờ Ma lực hay Khí.
Những nhân tài như thế không phải đi đâu cũng gặp được, nhưng chỉ cần lòng vòng trong Mê cung là thấy ngay một nùi.
Ừ thì phải xác định gặp Mạo hiểm giả lương thiện có tay nghề hay Hội Mạo hiểm là toang, nhưng vấn nạn đó hình như đã thành bệnh không thể chữa rồi.
Kẻ địch của Mạo hiểm giả, chắc chắn không chỉ có mỗi Ma thú. Đó là sự thật.
Chính vì thế nên các bài kiểm tra tăng hạng thường rất gắt.
Vì những kẻ như thế đầy rẫy ngoài kia.
Nhưng như tôi đã nói, Vương quốc Yalran này cấm buôn bán hay sở hữu nô lệ.
Bởi thế, nạn buôn người ở đất nước này rất ít.
Buồn thay không thể nói là hoàn toàn không có, đời mà, nên tóm lại cứ cho là ít.
Và rằng, dạo gần đây Mạo hiểm giả tân binh ở Malto đã và đang liên tục mất tích khiến cho Hội Mạo hiểm giả rơi vào tình trạng căng thẳng.
Nếu một kẻ nhìn đáng ngờ như tôi bị để ý đến thì kiểu gì cũng bị hoài nghi.
Rồi sau này bị vu khống cũng không có gì lạ.
Thế nên giờ tôi chỉ có thể nhận nhiệm vụ không liên quan đến Mê cung.
Ừ mà, tôi cực kỳ tự tin trong xử lý những việc tạp vụ, nhưng tôi không thể nào buông được mong muốn đi săn để Tiến hóa Thực thể.
Cứ thế này thì chắc chẳng bao giờ vô cửa tiệm bình thường để ăn uống được mất.
Đôi khi tôi có ghé qua bên Loris để ăn ké, nhưng một phần cũng là do không bị ai bàn tán.
Tất nhiên cũng vì tôi đến vào khung giờ không có khách, và cả vợ của Loris - Isabel nữa.
Ban đầu Loris còn nghi tôi đeo da giả, nhưng đến khi tôi cho chạm vào thử thì cực gì hoảng luôn.
Nhưng anh ta không nghĩ tôi là Ma vật, và tin rằng tôi đã bị nhiễm một lời nguyền không thể chữa trị.
Tại vì tôi giải thích thế mà.
Cho xem mặt là đủ chứng minh, còn phần lời nguyền, tôi đã bảo rằng đến Thánh nữ chắc cũng chỉ hên xui mới chữa trị được.
Trong khi nghĩ vu vơ chuyện đó, tôi thản nhiên bước đến bảng thông báo nhiệm vụ.
“...Tấm này…”
Có một nhiệm vụ nổi bật hơn hẳn những nhiệm vụ khác.
Đó là nhiệm vụ đặt mức tiền thưởng cực kỳ rẻ - một đồng, và không ai muốn đả động đến cũng là lẽ thường.
Đi săn một con Goblin cũng kiếm được nhiều hơn nên nói hiển nhiên cũng đúng…
Nhưng, là loại nhiệm vụ gì nhỉ?
Tôi có chút hứng thú nên xem thử, và xem ra nội dung khá là khó nhằn.
“... Anh Lento, anh muốn nhận nó sao? Thật lòng anh nhận giúp thì phía Hội rất biết ơn đấy…”
Có tiếng gọi tên tôi nên tôi quay lại xem thử, đứng đó là Sheila.
Hình như cô thấy tôi đứng chăm chú mãi ở Bảng thông báo nên tò mò rời khỏi quầy và đến đây.
Tôi luôn né khung giờ đông đúc nên hiện giờ khá vắng vẻ.
Do đó Sheila không cần đứng canh quầy tiếp tân nên có thể rời đi.
“Tờ nhiệm vụ này… không phải phần thưởng, mà rắc rối phần nội dung nhỉ?”
“Vâng, nhiệm vu một đồng cũng thường xuất hiện và đa phần mọi người đều thông cảm khi xem tên người đặt nhiệm vụ. Có thể nói đây là truyền thống của Hội, ha”
Truyền thống, là đang nói đến ý nghĩa của nhiệm vụ một đồng.
Khách hàng không thể nào đưa tiền, nhưng bằng mọi giá muốn mượn sức mạnh của Mạo hiểm giả. Một kiểu nhiệm vụ tựa tựa chiêu mộ từ thiện.
Những nhiệm vụ như vậy trước giờ đôi khi hay xuất hiện nên thông thường Mạo hiểm giả sẽ được nghe kể từ đàn anh đàn chị, dần thành truyền thống.
Ý của Sheila là vậy.
Cô tiếp tục nói.
“Vì thế nên trước sau gì cũng sẽ có người cân nhắc xử lý… nhưng quả nhiên phần nội dung có hơi…”
“Thu thập [Hoa Máu Rồng] à. Xung quanh đây thì… chỉ có chỗ đó, thôi đúng không. Khó rồi đấy.”
[Hoa Máu Rồng] là loài thực vật hiếm có hoa màu đỏ như máu, công dụng thường nói đến là để ngắm hoặc bào chế thuốc.
Ta có thể chiết xuất dung dịch mang tên Huyết Long Hoa có cùng màu từ loài hoa đó và được dùng trong ngành dược phẩm.
Ngoài ra có một truyền thuyết kể rằng, loài hoa này có nguồn gốc từ một con Rồng đem lòng yêu thương một phụ nữ loài người, tình yêu vượt qua cả chủng tộc nhưng vì hiểu nhầm nên đã bị Anh hùng giết hại, máu của con Rồng đó đã tràn xuống mặt đất và thành hoa. Thế nên cũng có người tìm hoa này để tặng người yêu.
Nghe đại khái thì chẳng biết đem tặng làm gì, nhưng cụ thể về câu chuyện đó, con Rồng đó có đủ sức để giết Anh hùng nhưng vì tình yêu với cô gái nên đã không làm thế và tự hại mình. Tại vì Anh hùng là anh trai của cô gái đó.
Thế nên, con trai tặng hoa để tỏ lòng nguyện làm mọi thứ vì tình yêu, và cũng không ít nữ giới thích điều đó.
Nhưng, vì hiếm nên không dễ dầu gì kiếm được, đôi khi có bán trong tiệm hoa nhưng giá không hề rẻ.
Và nhiệm vụ này bảo rằng hãy kiếm loài hoa đó mang về đây.
Không ai dám động vào cũng là lẽ thường tình.
Nhưng, dẫu vậy vẫn như Sheila nói, chắc chắn sẽ có người cân nhắc nhận nhiệm vụ này.
Tại vì tên người đặt nhiệm vụ được ghi rất rõ ràng.
[Người giao: Toàn bộ trẻ mồ côi tại Cô Nhi Viện Số 2 - Thành phố Malto]
Như vậy đấy.
Mặc dù không giống cố ý đánh động vào lòng tốt, nhưng đây hẳn là một lời thỉnh cầu nghiêm túc.
Phần thưởng thấp, và nhận hay không là tự do của Mạo hiểm giả.
“... Anh tính sao?”
Sheila mỉm cười như đã biết trước câu trả lời.
Tôi chỉ đáp lại đơn giản là:
“Nhận.”