Cảm giác sức mạnh của ma vật tràn vào cơ thể như mọi khi.
Cường độ mạnh hơn hẳn những lần khác, chứng tỏ đối thủ lần này rất mạnh.
Mặc dù nói vậy nhưng tầm Rank bạc là dư sức đánh bại.
Ừ thì,
-- May mà xoay sở được.
Tôi nhìn đống tàn dư không còn nhúc nhích của Skeleton Cự nhân và thở phào.
Tất nhiên chỉ là diễn tả, chứ phổi tôi đã hoàn toàn ngừng hoạt động.
Cảm xúc thế thôi.
Nhưng khác với lúc còn là Skeleton, phổi hẳn đang trong lồng ngực nhưng cách thức hoạt động chắc chắn không giống như người sống.
Dù muốn hít thở nhưng rõ ràng không hề cảm thấy không khí tràn vào.
Ừ thì, tôi vẫn nhận thức việc hô hấp trong khi điều khiển cơ thể.
Thành thói quen rồi nên chịu thôi.
Chỉ là, đôi khi có những người trình cao đọc được chuyển động của đối thủ qua cách thở, còn tôi muốn lên Thánh bạc nên không thể né tránh những đối thủ như thế.
Nghĩ mới thấy, chắc tôi nên sửa lại thói quen đó nhỉ…
Mà, giờ thì sao cũng được.
Quan trọng hơn là tình hình của người đàn ông.
Có vẻ ông đã tình cờ gặp Skeleton Cự nhân và bị thương.
Chắc hẳn sẽ chết nếu không được nhanh chóng sơ cứu.
Hồi nãy tôi thấy vẫn còn thở nhưng giờ thì chịu à…
Trong khi nghĩ ngợi, tôi đến xem thử tình hình của ông. Vết thương nông hơn tôi dự doán.
Thế nhưng dựa theo cảm giác khi sờ nắn thử, xương sườn e là đã gãy và một bên xương chân cũng trong tình trạng tương tự.
Vết thương này sẽ giết chết ông ta nếu bị bỏ mặc.
Nhưng tôi đang ở đây.
Mặc dù không thể dùng Ma thuật Trị liệu nhưng tôi có Thánh khí.
Nếu không học hành kỹ càng và hiểu rõ ngọn ngành lý thuyết thì sẽ không thể sử dụng được Ma thuật, nhưng Thánh khí chỉ cần phóng bừa ra là gây được vài hiệu quả.
Thế nên dù không phải Tu sĩ nhưng tôi vẫn thanh tẩy được nước.
Và giờ tôi có thể làm những điều vi diệu hơn.
Mới nãy, ngay sau khi đánh bại Skeleton Cự nhân, tôi đã cảm nhận được dòng sức mạnh.
Thứ đó chắc chắn đã cường hóa cơ thể tôi.
Ma lực, Khí, Thánh khí đang cuộn trào trong tôi mạnh mẽ hơn so với lúc trước khi chiến đấu với Skeleton Cự nhân nên tôi nghĩ mình có thể…
Tóm lại, xem ra tôi có thể chữa trị vết thương.
Thuật Trị liệu bằng Thánh khí là lĩnh vực của Tu sĩ, được xem như kỳ tích của Thần linh và chỉ số ít trong số Tu sĩ mang Thánh khí có thể sử dụng được.
Chất và Lượng Thánh khí được cho là dựa trên mức độ tín ngưỡng và nếu không đủ thì không thể sử dụng Trị liệu.
Chính vì vậy, Tu sĩ sử dụng được Thuật Trị liệu rất được tôn trọng, và nếu mang sức mạnh trên một mức độ nhất định sẽ được tôn sùng như Thánh Nhân hay Thánh Nữ.
Nếu xét theo quan điểm đó, việc tôi hình như có thể sử dụng xem ra hơi lạ.
Tại vì tôi không nghĩ mình sùng đạo đến mức đó.
Vốn dĩ nguyên nhân tôi nhận được Thánh khí chỉ là điều ngẫu nhiên mang tính thất thường, đến giờ tôi vẫn thấy biết ơn nhưng không đến mức tôn thờ.
Thế mà giờ Thánh khí của tôi đã tăng lên rõ rệt so với trước.
Không biết chuyện này là sao… nhưng, đâu phải là điều xấu.
Nếu sức mạnh này sẽ tiêu trừ tôi vì cơ thể Undead này thì là chuyện khác nhưng tôi không cảm thấy gò bó gì.
Mạo hiểm giả phải nhìn nhận vấn đề theo tính hợp lý và hiện thực, còn không có vấn đề gì thì mặc kệ nó đi.
Được rồi, nên bắt đầu Trị liệu thôi.
Số lần đã dùng, không.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên nên tôi không rõ có thành công hay không.
Chỉ với cảm giác rằng mình làm được.
Có lẽ chỉ dựa vào cảm giác là không tốt nhưng, chắc giống như lúc thanh tẩy nước thôi chứ gì đâu mà.
Giống nhau đúng không ta.
Tôi đặt tay lên phần xương gãy trên cơ thể của người đàn ông đang bất tỉnh, rồi phóng Thánh khí ra từ lòng bàn tay như lúc nạp vào kiếm.
Ánh sáng xanh nhợt nhạt bao phủ lấy tay tôi.
Tôi vẫn đeo găng tay do có khả năng ông ta bất thình lình tỉnh dậy và trông thấy nên trước hết cứ để nguyên như vậy.
Không được thì cởi ra cũng chưa muộn.
May thay, dù găng tay dày cộm nhưng Thánh khí vẫn hoạt động chính xác.
Vết tím bầm do gãy xương dần mờ đi và phần xương bị lệch cũng dần dần trở về vị trí chính xác.
Thành thực, tôi không biết bao giờ mới chữa trị hoàn tất nên dừng lại lúc nghĩ đã ổn và chuyển đến những chỗ bị thương khác.
Sau đó phát động Thánh khí giống như lần đầu và quả nhiên vết bầm tím cũng biến mất, trả lại nước da như ban đầu, đến mức nhìn lướt qua là không thể nào phát hiện ra xương đã bị gãy.
… Chữa được rồi sao?
Tự mình làm nhưng tôi cũng chẳng biết.
Nhưng vẻ ngoài trông ổn rồi.
Mà dù chưa chữa trị hoàn toàn cũng không vấn đề gì hết.
Mới nãy tình trạng tệ hết sức nhưng giờ dù bỏ mặc thì ông ta cũng tự lết về nhà được thôi.
Mặc dù nói vậy nhưng đột nhiên cử động mạnh thì thể nào xương cũng gãy nữa cho xem.
Trước hết hãy đợi ông ta tỉnh dậy, xác nhận xem còn đau hay không rồi hẵng quay về.
◇◆◇◆◇
"... Ugrr… Đây là… đâu? "
Dù lắc nhẹ ông ta cũng không tỉnh, chắc sẽ tốn kha khá thời gian chờ đợi nên nhân lúc đó, tôi tìm kiếm xung quanh xem có gì không và mới nãy đã nghe thấy giọng nói.
Có vẻ ông ta đã tỉnh.
Nhận ra điều đó, tôi quay lại chỗ người đàn ông.
"... Tỉnh, rồi, sao… ? "
Khi được tôi bắt chuyện, ông gật đầu.
"Ừ… Rốt cuộc, đây là đâu… đúng rồi, con Skeleton bự khiếp đó… ặc! Ôi thốn thốn thốn… "
Khi đã tỉnh hẳn, người đàn ông trợn mắt hét lên để rồi cơn đau xông đến.
Xem ra Trị liệu của tôi không được hoàn hảo.
Ừ thì, hàng dỏm mà.
Làm gì có hiệu quả cao được.
Về sau nên đến bệnh viện.
Trong khi nghĩ điều đó, tôi nói:
"... Tôi, đã, đánh, bại, nó, rồi… Đây, này. "
Rồi đưa ra một viên Ma thạch to khoảng lòng bàn tay.
Sau khi đánh bại Skeleton Cự nhân, tôi đã lục đống xương vỡ để tìm kiếm.
Phần đầu đã bị đập vỡ văng tứ tung nên tìm kiếm tốn chút thời gian.
Nhưng cuối cùng đã tìm được.
May mắn là nó khá to.
Khi trông thấy, người đàn ông ngạc nhiên.
"... Phải là cấp Vàng đấy… Chưa giám định thì không biết rõ được nhưng… chắc chắn con ma vật đó mạnh lắm… "
Xét từ Ma thạch thì có lẽ vậy nhưng, tôi nghi sức mạnh thật sự không đến mức đó đâu.
Lỡ đúng thế thì e rằng tôi không thể thắng được.
Đây có thể do may mắn nên rơi đồ hiếm.
Đôi khi thôi.
Ma thú sống lâu sẽ có Ma thạch chất lượng tốt hơn thông thường.
Con Skeleton Cự nhân lần này có lẽ đã bị bỏ mặc quá lâu nên tôi mới vớ được viên Ma thạch này.
Tóm lại viên Ma thạch này là hàng tốt, chắc chắn sẽ bán được giá cao là điều không bàn cãi.
"... Có viên đó thì… Không. "
Người đàn ông lầm bầm điều gì đó.
Tôi hiểu điều ông ta muốn nói.
Thứ này có thể bán với giá trên 15 đồng vàng.
Có nghĩa là dư sức thanh toán khoản nợ cho ông.
Nhưng ông ta không thể xin xỏ được.
Là vậy đấy.
Nhưng tôi nói.
"... Thích, thì, cho, đấy. "
Tất nhiên, không chỉ có vậy.