*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Buổi tối anh ngủ cùng phòng với em à?” Lâm Hàng gắp miếng thịt bò bỏ vào bát.
Trần Trình đang uống súp, suýt thì sặc chết.
Sau khi ra khỏi công viên Cửu Long, thiếu gia dẫn cô đến quán lẩu Fresh finalists boiled (*), nồi súp vàng tươi trước mặt có đủ các loại nguyên liệu bên trong.
(*) Fresh finalists boiled là nhà hàng lẩu có cách trang trí vô cùng đặc biệt, tái hiện lại các gian hàng hải sản, thịt và rau ở chợ Hong Kong trong cửa hàng, khiến bạn như đang đi chợ vậy. Về nguyên liệu, đầu bếp đích thân đi chợ hàng ngày để mua hải sản tươi sống, thịt tươi và rau củ. 3 món đặc trưng là súp gà cá lăng, súp gà Qiankun thịt lợn hầm tiêu tươi, và súp nếp rồng hầm sâm và ngọc trúc.
“Đây là lời mời ư?” Trần Trình ho khan hai tiếng.
“Không hẳn.” Lâm Hàng đưa khăn giấy cho anh, “Bởi vì em đang trong kỳ sinh lý.”
Hàm ý là chỉ có thể ngủ chay.
“Nhận lời thì tôi được lợi gì?” Trần Trình lau miệng, muốn nghe xem cái đầu nhỏ của cô đang chứa nội dung kỳ quái gì.
“Được một cái gối ôm hình người 37 độ C.” Lâm Hàng nghiêng đầu suy nghĩ.
Thiếu gia phì cười gắp cho cô một con tôm: “Được, tôi nhận lời.”
Cuối cùng khi hai người lên giường, Trần Trình vươn tay ôm cô vào lòng: “Ngủ ngon.”
Lâm Hàng cảm giác được phía dưới có vật cứng nóng rực cộm người mình.
“Cứ thế ngủ à?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Trần Trình càng ôm cô chặt hơn, như thể cô thật sự là cái gối ôm: “Không thì sao? Máu đào rửa ngân thương?”
“Dùng tay được không?” Cô thì thào, bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp phả vào cổ Trần Trình khiến anh có chút lung lay.
Không chờ câu trả lời, Lâm Hàng đã thò tay vào.
Cô có thể cảm nhận được sức nóng của vật thể hình trụ trong tay mình, cũng như kết cấu của hoa văn trên đó.
Tay còn lại vuốt ve túi trứng bên dưới, khác với cán gậy rắn chắc, nơi này mềm mại và nhăn nhúm.
Lâm Hàng nhìn thấy yết hầu của Trần Trình di chuyển.
Cô đẩy nhanh tốc độ cọ xát, nhưng tay đã mỏi nhừ mà anh vẫn không có ý định xuất tinh.
Trần Trình khàn giọng: “Để tôi dạy em.”
Bàn tay to lớn của người đàn ông phủ lên, hướng dẫn cô cách lấy lòng chính mình.
Cuối cùng khi Trần Trình bắn ra, động tác giơ tay liếm sạch của Lâm Hàng, lại kích thích dây thần kinh của anh.
Anh lại cứng.
Thấy vậy, Lâm Hàng ngoan ngoãn đổi chỗ tiếp xúc thành khoang miệng của mình, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm láp liên tục, trông vừa thành kính vừa nghiêm túc.
Anh nhìn cô gái liên tục nuốt lấy dương v*t của mình, thỉnh thoảng hàm răng sẽ chà đến, mang đến cảm giác đau đớn không đáng kể.
Cuối cùng, khi anh sắp tinh quan thất thủ, lưỡi cô mút lấy mắt quy đầu, khiến anh lập tức ghì chặt tay cô, bắn dịch trắng đặc quánh đầy mặt cô.
Lâm Hàng liếm môi, nuốt hết những gì anh vừa bắn ra.
Anh sắp phát điên rồi.
Nhưng niệm tình ngày mai còn có phiên tòa, Trần Trình không nỡ hành hạ cô quá muộn, bèn quyết định đi tắm nước lạnh.
Lúc anh ra, Lâm Hàng đã ngủ rồi, dáng ngủ rất ngoan, hệt như con người cô vậy.
Trần Trình chui vào ổ chăn, ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Anh có thể nghe thấy tiếng tim cô đập.
Nó gõ từng nhịp từng nhịp vào thẳng tim anh.
Hôm sau khi họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, cả hai đã gặp Trần Gia Minh ở sảnh khách sạn.
Cô có thể nhận ra giáo sư của mình đang cố dìm vẻ ngạc nhiên trên mặt xuống.
Trần Gia Minh mở lời trước: “Hôm nay Trần tổng cũng ra tòa à?”
Trần Trình ăn mặc chỉnh tề, kính gọng vàng an tọa trên sống mũi, cầm hộ Lâm Hàng xấp tài liệu, trông còn giống người sắp ra tòa hơn cả Lâm Hàng.
“Cứ gọi Trần Trình là được.” Anh mỉm cười với Trần Gia Minh, “Tôi đi dự thính.”
Ba người đi ra ngoài, Lâm Hàng ghé sát tai Trần Trình: “Em vào 7-Eleven lát.”
Anh nhướng mày: “Sao thế?”
“Đau bụng, em đi mua thuốc uống.” Lâm Hàng đáp.
Trần Trình nhìn Lâm Hàng, có mấy lời đến miệng rồi nhưng vẫn không nói ra.
Cuối cùng, Lâm Hàng mua một hộp đau bụng kinh và một chai nước lọc. Vừa bước ra ngoài, cô lưu loát bóc thuốc, ném ụp vào miệng rồi uống liền mấy ngụm nước lớn.
Buổi sáng, Tiêm Sa Chủy vẫn chưa thức dậy sau một đêm say giấc, đây không phải là trung tâm đô thị, nên có rất ít người bận vest đi giày da đi làm. Tiệm thuốc vừa mới mở cửa, xung quanh cô là cảnh người tất bật, trong miệng không ngừng nói “Làm ơn, làm ơn.” (*)
(*) Làm ơn – 唔该 là một trong những từ lịch sự được sử dụng phổ biến nhất trong tiếng Quảng Đông. Từ “làm ơn” có nhiều nghĩa, bao gồm “cảm ơn”, “xin lỗi”,…
Đây quả là một thành phố khác hẳn với Bắc Kinh.
Trần Trình hút thuốc ở bên cạnh, vừa hít mây nhả khói vừa quan sát một loạt động tác uyển chuyển của Lâm Hàng.
Anh bước tới: “Bụng đói có thể uống thuốc không?”
“Bụng đói có thể ăn cơm không?” Lâm Hàng cảm giác nước lạnh trong thực quản còn chưa trôi xuống, “Không sao đâu, lát nữa là mở phiên tòa rồi.”
“Em không quen ăn sáng.”
Nhưng hôm đó cô vẫn tự làm bữa sáng cho anh.
Trong lòng Trần Trình chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Là xót xa chăng?
Nhưng Lâm Hàng đã giật lấy điếu thuốc hút dở của anh, rồi dập tắt: “Đi thôi.”
Tài xế chở họ đến Quảng trường Giao lưu, trên đường đi, Lâm Hàng và Trần Gia Minh trao đổi những vấn đề mắt xích. Trần Trình xuống xe rồi im lặng đi theo họ.
(*) Quảng trường Giao lưu (tiếng Anh: Exchange Square) là một nhóm cao ốc văn phòng tọa lạc tại số 8 Connaught Place, trung tâm Hồng Kông. Nó chứa sàn giao dịch của Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông. Ngoài ra còn có một số cây cầu đi bộ nối sang Trung tâm Tài chính Quốc tế, Tòa nhà Jardine và Tòa nhà Universal.
Anh cẩn thận đánh giá Lâm Hàng hôm nay, cô mặc vest phẳng phiu, đi giày cao gót 5 phân, buộc tóc đuôi ngựa cao, lúc trên xe cô dặm thêm son màu sẫm, trông rất độc đoán uy quyền.
Trông khắc hẳn với hình tượng thú bông ngoan ngoãn hàng ngày.
Hoặc có lẽ “ngoan ngoãn” là dáng vẻ mà cô chỉ thể hiện cho mình anh thấy. Trần Trình nhớ tới Trần Lộ Mạn kính sợ cô, Trần Gia Minh thưởng thức cô, thậm chí là Phó Hàm âm thầm cạnh tranh với cô trong văn phòng ngày hôm nọ.
Nó chẳng liên quan gì đến hai chữ “ngoan ngoãn” cả.
Anh chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, Lâm Hàng và Trần Gia Minh phát hiện anh không theo kịp nên dậm bước chân chờ anh tới.
Bỗng nhiên anh rất mong chờ phiên toà sắp tới.
*
Người tình cùng mơ – Mai Diễm Phương