*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi cánh xẹt qua tầng mây, máy bay đã tiến vào chế độ ổn định, Lâm Hàng kéo rèm che xuống.
Trần Gia Minh có việc đột xuất, nên đổi vé máy bay, hẹn tối nay sẽ tụ hội.
Hôm nay chỉ có hai người họ đi Hồng Kông.
Cô quay đầu nhìn sang, thiếu gia bên cạnh đã ngủ rồi.
Không biết tối qua phải gấp rút xử lý dự án gì, mà hôm nay Trần Trình xuất hiện rất mệt mỏi, vừa lên máy bay liền ngủ thiếp đi.
Lâm Hàng vén chăn cho anh.
Tay còn chưa kịp rút đi đã bất ngờ bị anh nắm lấy.
Cô sợ đến giật cả mình.
Trần Trình đeo bịt mắt, Lâm Hàng không thể nhìn thấu ánh mắt của anh.
Nhưng khóe miệng anh lại nhếch lên.
Bàn tay của người đàn ông to lớn, có thể hoàn toàn bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đồng thời có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ anh.
Lâm Hàng tìm một chỗ thoải mái để Trần Trình nắm tay mình, rồi cũng thiếp đi.
Ở độ cao 3.000 mét, nhiệt độ ngoài cửa sổ là dưới 0, mà lòng bàn tay cô là thân nhiệt của người cô thương.
Khi xuống sân bay đã là buổi trưa, thành phố nhiệt đới này còn nóng hơn Lâm Hàng tưởng tượng, mỗi giây ở nơi không có điều hòa đều như lăng trì.
Thiếu gia dặn dò tài xế cất hành lý đi trước, cô bối rối nhìn anh.
“Mình đi đâu thế?” Cô hỏi.
“Đi làm khách du lịch.” Trần Trình vẫy một chiếc taxi màu đỏ.Cô hoang mang nói: “Nhưng mai mở phiên tòa rồi.”
“Vẫn dư nửa ngày.” Thiếu gia vẫn lịch sự mở cửa xe cho cô, “Tôi tin em.”
Lâm Hàng không nói nên lời, cúi người chui vào trong xế hộp màu đỏ.
Cuối cùng, xế hộp màu đỏ đã đưa cô và thiếu gia đến đầu phố Tiêm Sa Chủy. (*)
(*) Tiêm Sa Chủy nằm ở phần mũi của bán đảo Cửu Long nhìn ra cảng Victoria, đối diện với đảo Hồng Kông. Tiêm Sa Chủy là một trung tâm du lịch lớn của Hồng Kông, với rất nhiều cửa hiệu và nhà hàng phục vụ khách du lịch. Nhiều bảo tàng của Hồng Kông cũng nằm tại khu vực này.
Thiếu gia dẫn cô đi về phía trước, cô đảo mắt đánh giá thành phố khác hẳn Bắc Kinh này: những cô gái với nước da bánh mật, biển quảng cáo chữ phồn thể, đèn tín hiệu xanh đỏ khắp nơi, mọi người xung quanh giao tiếp bằng thứ giọng thần kỳ cô chỉ nghe qua bài hát.
Cuối cùng họ cũng đến Harbour City (*), cô nhìn thấy những tòa nhà sang trọng khổng lồ lấp lánh trong nắng.
(*) Harbour City là trung tâm mua sắm lớn nhất và đa dạng nhất Hồng Kông, có hơn 450 cửa hàng, 60 nhà hàng, hai rạp chiếu phim, ba khách sạn và một câu lạc bộ tư nhân sang trọng.
Trần Trình chú ý tới ánh mắt của cô: “Muốn đi mua sắm?”
Lâm Hàng lắc đầu.
“Trần Lộ Mạn có thể sống đời trong đó đấy.” Anh nói đùa về em gái mình.
Đó là bởi vì cô ấy là Trần Lộ Mạn, trong lòng cô thầm đáp.
Cả hai đi bộ qua Harbour City và đến một nơi giống như một trung tâm hoạt động, ở đây có rất nhiều dụng cụ tập thể dục.
Hôm nay là ngày làm việc, người ở đây thưa thớt, trường tiểu học bên cạnh đã vào lớp.
Cô và thiếu gia có vẻ hơi lạc điệu.
“Đây.” Thiếu gia chỉ tay, trước mặt có một cánh cửa.
“Đây là đâu?” Lâm Hàng hỏi.
“Công viên Cửu Long.” (*) Trần Trình nghiêng người mời quý cô lên trước.
(*) Công viên Cửu Long nằm ở Tiêm Sa Chủy, là một công viên quốc gia nổi tiếng của Hồng Kông. Bất chấp sự hối hả và nhộn nhịp, không gian xanh rộng lớn này mang đến một ốc đảo và nơi nghỉ ngơi không chỉ cho người dân địa phương mà còn cho khách du lịch. Tại công viên có rất nhiều phương tiện giải trí, bao gồm hồ chim, hoa viên theo chủ đề, sân chơi cho trẻ em, phòng tập thể dục và hồ bơi.
Con đường lát đá trước mặt cô không hề rộng rãi, thiếu gia lại quá cao lớn, cô đành từ bỏ cơ hội sánh bước cùng anh, lẳng lặng theo sau.
Trần Trình bước đi nghiêm túc, rất có tinh thần leo núi, nhưng đây thực ra chỉ là một ngọn đồi cao khoảng nửa người mà thôi.
Cuối cùng, cả hai cũng lên đến đỉnh đồi, ngồi xuống chiếc ghế ven đường.
Suốt đường đi anh không nói gì, hai người cứ lặng lẽ ngồi.
Kỳ thật, Lâm Hàng khó có thể tưởng tượng rằng một người như Trần Trình lại dành nhiều thời gian để đưa cô đến một công viên ở trung tâm thành phố.
Trong tưởng tượng của cô, anh nên bước vào bất kỳ trung tâm thương mại nào trước đó, không tiêu hết 20 vạn thì tuyệt đối không rời đi.
Gió mùa hè ấm áp khẽ thổi, xuyên qua mái tóc vành tai cô.
Lâm Hàng ngoan ngoãn ngồi xuống, cô không quan tâm tại sao thiếu gia lại đưa cô đến đây, cô chỉ muốn ở cùng anh, làm gì cũng được.
Miễn là cùng nhau.
“Không hỏi tôi lý do à?” Giọng thiếu gia vang lên bên tai.
“Nếu anh không muốn nói cho em biết lý do thì đã không hỏi câu này.” Lâm Hàng tủm tỉm.
Anh đưa tay búng vào trán Lâm Hàng: “Em thông minh lắm.”
“Tôi đến Hồng Kông thi IELTS vào năm lớp 12.” Trần Trình nhìn về phía xa. Những hàng cây xanh bao quanh bầu trời rộng lớn, những tòa nhà cao tầng sừng sững giữa biển trời xanh lam, “Vì ở đây yêu cầu khẩu ngữ cao hơn các chỗ khác.”
“Mai phải thi rồi nên tôi rất hồi hộp. Vì tôi cần lấy bằng ngay lập tức, nếu không sẽ làm chậm quá trình nộp hồ sơ vào trường.”
“Nhưng hôm đó tôi thực sự hơi khó ở, học mãi cũng không vào, bèn đi dạo khắp nơi và tình cờ tìm thấy nơi này.”
Lâm Hàng điều chỉnh tầm nhìn về cùng hướng với anh, chuyên tâm làm một người nghe.
“Nó nằm lặng lẽ giữa phố xá nhộn nhịp. Nói thật, sự yên tĩnh này đã tiếp thêm cho tôi rất nhiều sức mạnh.”
“Tựa như đang nói với tôi rằng, chỉ cần tôi bình tĩnh đối phó, bình tĩnh giải quyết mọi việc thì có thế dễ dàng đi đến đích cuối cùng.”
Cô thông minh như vậy, làm sao có thể không nghe ra hàm ý của Trần Trình.
“Em không lo lắng.” Cô cười khúc khích.
“Trần Trình.” Cô nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, “Em là thủ khoa đại học, là nghiên cứu sinh đạt GPA cao nhất trường, năm đầu đã có thể viết xong luận án mà người ta học ba năm mới làm được.”
Trần Trình cũng quay lại nhìn cô, trong mắt Lâm Hàng tràn đầy khát vọng cùng tham vọng.
Như thể sẽ không bao giờ thất vọng, không có xu nịnh, chỉ có nghị lực tiến về phía trước.
“Cám ơn anh đã tin tưởng em, em cũng tin tưởng chính mình, ngày mai em sẽ thắng cho anh xem.”
Lâm Hàng hạ giọng kiên định.
Trần Trình xoa đầu cô, sau đó thò sang đặt lên trán cô một nụ hôn: “Được.”
Mùa hè thật tốt, Hồng Kông thật tốt, công viên Cửu Long cũng thật tốt.
Nhưng Trần Trình vẫn là tốt nhất, Lâm Hàng nghĩ bụng.
*
Salon – Trần Dịch Tấn