Nhờ có năng lực Giải Phóng Liệt Hạch của Komari mà thời gian tại Đông Đô đã được tiếp diễn.
Đông Đô giờ đây nhìn đâu cũng thấy hoa cỏ, đã trở thành Kinh Đô Hoa Sắc đúng nghĩa đen.
Như một vị thi nhân tại Yêu Tiên Hương từng ngâm: “Quốc phá sơn hà tại”[note55764]. Đúng là cảnh sắc thiên nhiên ngập tràn thế này trông sao thật tiêu điều, vậy nhưng cuộc sống thời ngày của con người vẫn cứ tiếp diễn, chẳng một ai có vẻ gì là u uất cả.
Bởi kẻ khủng bố đã không còn ở đây nữa.
Bởi vị tân Đại Thần được bổ nhiệm đã đánh đuổi kẻ xấc xược ấy ra khỏi Thiên Chiếu Lạc Địa.
Chỉ cần Karla phát động Giải Phóng Liệt Hạch, có thể cảnh sắc Đông Đô sẽ trở về nguyên trạng không biết chừng. Dù vậy thì cô cũng không định sử dụng sức mạnh bất cẩn. Vẫn còn quá nhiều thứ chưa tường minh về năng lực【Ngọc Hưởng Nghịch Quyển】này. Khi còn chưa chắc rằng liệu có phải đánh đổi thứ gì đó hay không, cô cho rằng tốt nhất không nên sử dụng năng lực này trên phạm vi rộng.
Thế nhưng, đến lúc cần thiết thì vẫn phải dùng.
Ví dụ như để cứu người quan trọng với bản thân chẳng hạn. Khi ấy có phải đánh đổi thứ gì thì cô cũng không ngần ngại sử dụng.
“Obaa-sama, người đã tỉnh giấc rồi ạ?”
Nước mắt lưng tròng, Karla mỉm cười với tổ mẫu của mình.
Đôi mắt người tổ mẫu mở lớn vì bất ngờ. Người nhìn xuống cơ thể, dáo dác xung quanh, rồi cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Karla. Chừng như đã ngộ ra mọi chuyện, người khẽ buông một tiếng thở dài.
Tại căn phòng nơi người được điều trị tại bệnh viện Đông Đô.
Thấy tổ mẫu vẫn chưa tỉnh giấc, Karla liền phát động【Ngọc Hưởng Nghịch Quyển】lên người, quay ngược lại đến thời điểm ngay trước khi người bị tấn công, tức cái đêm cô ngắm pháo hoa cùng Komari. Càng quay ngược, tình trạng cơ thể người lại càng khá lên, để rồi giờ đây người đã có thể tỉnh giấc như bình thường.
“Cháu đã dùng Giải Phóng Liệt Hạch hả?”
“Vâng, tại obaa-sama mãi chẳng hồi phục gì, thành ra con đâm lo…”
“Cứ để đấy rồi sẽ hồi phục ngay thôi. Ta đây dù gì cũng từng được xưng tụng là Địa Ngục Phong Xa kia mà.”
“Người nói phải… nhưng con mừng lắm. Thấy obaa-sama bình an vô sự, con mừng lắm…”
Karla suýt chút nữa là bật khóc, à không, cô đã khóc rồi. Bởi bác sĩ bảo rằng cứ để yên như thế người sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa mà. Thật tốt quá.
Thở phào một hơi vì an tâm, Karla ngồi xuống trước mặt tổ mẫu.
Người liếc mắt khẽ lườm cô. Đôi mắt ấy vẫn sắc bén như dao cạo.
“Đại khái ta cũng đã nắm được tình hình rồi. Xem chừng cháu đã nhận thức được vai trò của bản thân.”
“Thưa không, gọi là nhân thức thì cũng không hẳn. Chỉ là con cho rằng mình phải nỗ lực hết sức thôi ạ. Thưa… quan trọng hơn là, obaa-sama có ổn thật không ạ? Người không đau ở đâu chứ?”
Karla vỗ vỗ vào người tổ mẫu để kiểm tra. Mặc cho cảm thấy cách cô hành xử vô cùng phiền phức, người vẫn để cô kiểm tra tùy thích––– cho tới khi không chịu nổi nữa, “Nhiễu sự quá đấy!”, người gầm lên rồi đẩy Karla ra. Nhất thời cô chưa thấu nổi chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy người hành động như vậy Karla mới vuốt ngực thở phào, cho rằng mình không phải lo lắng thêm nữa.
Tổ mẫu yêu cầu Karla thuật lại những chuyện đã xảy ra. Chiếu theo yêu cầu ấy, Karla cũng lập tức kể lại cho người nghe. Rằng Fuyao Meteorite bên phe Karin là thành viên của tổ chức Nghịch Nguyệt. Rằng cô đã hợp tác với Terakomari Gandesblood để đánh bại ả ta. Rằng cô đã phát động Giải Phóng Liệt Hạch và đánh bại kẻ khủng bố. Tổ mẫu yên lặng lắng nghe, thảng lúc lại hừm hừm cho thấy vẫn đang nghe chuyện.
Sau khi đã nghe thuật lại xong, người đột nhiên nắm chặt lấy tay Karla mà nói:
“… Cháu, có vẻ nở nang hơn chút rồi đấy nhỉ.”
“N-Nở nang ấy ạ?! Đấy có thật là lời khen hay…”
“Ái chà, tay chân cũng ‘nở nang’ ra trò rồi đấy nhỉ. Chắc lại hốc cho đẫy bánh kẹo đó phỏng?”
“Hyaaaa?! Thôi người đừng sờ soạng con nữa đi mà!”
Theo phản xạ, cô nhảy bật lên rồi giữ khoảng cách với tổ mẫu. Đối phương thì lại cười giả lả mà nói : “Ta đùa thôi.” Có nằm mơ cô cũng chẳng tài nào tưởng tượng nổi người này lại đi nói đùa. Do chấn thương tâm lý từ khi còn nhỏ mà Karla đã thực sự quan ngại rằng tay mình mém chút nữa đã bị xé ra thành từng mảnh.
“T-Thiệt tình à! Trông con thế này tôi chứ đã phải giữ mình lắm rồi đấy nhé!”
“Ta xin lỗi, được chưa. Nhưng đúng thực là cháu đã mạnh hơn rồi.”
Mắt tròn mắt dẹt, Karla trông lại tổ mẫu của mình. Trông người điềm đạm đến không ngờ.
“T-Thưa, cơ thể người có sao không ạ, đầu người vẫn hoạt động bình thường chứ ạ… Ấy không? Con không hỏi kháy hay gì đâu nhé, chỉ là con lo rằng quá trình quay ngược thời gian sẽ gây ảnh hưởng gì đó về tinh thần nên…”
“Khỏi rồi, khỏe như vâm là đằng khác. Quan trọng hơn, cháu sử dụng được Giải Phóng Liệt Hạch là điều khiến ta bất ngờ nhất. À không, có lẽ chẳng hề bất ngờ gì cho cam––– ngay từ đầu con bé Đại Thần đã khẳng định chuyện này sẽ xảy ra rồi mà.”
“Hờ… Người nói gì con không hiểu cho lắm…”
“Giải Phóng Liệt Hạch là sức mạnh đến từ con tim. Có thể sử dụng được một năng lực như vậy, cháu nên lấy làm tự hào đi. Bởi điều này chứng tỏ cháu đã quyết tâm đến một mức nhất định rồi đấy.”
Tổ mẫu rời mắt khỏi Karla mà nói.
Về phần Karla, cô siết chặt nắm đấm lại như muốn khơi lên chút dũng khí trong mình. Cô đã quyết tâm từ lâu. Được Komari hậu thuẫn, hai người đã cùng nhau tham dự Thiên Vũ Hội, và trong trận chiến chống lại khủng bố ấy, cô đã thấy rõ được điều mình nên làm.
Quan sát khuôn mặt trông nghiêng của tổ mẫu, Karla tuyên bố.
“Con sẽ––– trở thành thợ làm đồ ngọt.”
“Vậy à.”
“––––––Tuy nhiên,” – Cô đứng bật dậy, hướng ánh nhìn quyết tâm về phía tổ mẫu – “Con cũng sẽ đảm đương vai trò Đại Thần nữa. Karin-san đã phó thác cho con vai trò giải cứu đất nước khỏi bè lũ khủng bố. Có lẽ đối với một đứa như con thì đây sẽ là một trọng trách nặng nề. Có thể con sẽ bỏ cuộc giữa chừng. Dù có là như vậy thì con vẫn muốn thử nỗ lực một lần xem sao. Dù gì mọi người ai cũng kỳ vọng vào con cả mà.”
“Hà…” – Tổ mẫu khẽ buông một tiếng thở dài – “Nếu như cháu đã quyết tâm rồi thì ta nói nữa cũng bằng thừa. Cháu thích làm gì thì làm đi.”
“Nghe không giống obaa-sama cho lắm nhỉ. Con đã chắc mẩm người sẽ nạt con rằng ‘Bớt mơ mộng chuyện làm đồ ngọt rồi tập trung vào chuyện kia cho ta!’ cơ…”
“Ta chẳng còn muốn phải ép buộc cháu làm chuyện gì nữa. Ngay từ đầu ta đã định để yên cho cháu điều hành tiệm đồ ngọt rồi mà.”
“Hả?”
Hệt như sét đánh giữa trời xanh. Người vừa nói gì kia?
“Thế nhưng cháu lại không đủ quyết tâm. Luôn mồm nói rằng muốn làm đồ ngọt mà đầu lại bận tâm đến đất nước. Cứ giữ mãi cảm xúc đó trong lòng rồi về sau nhất định cháu sẽ phải hối hận. Ta liên tục dồn ép cháu trở thành Đại Thần, cốt là để sau này cháu sẽ không phải hối hận điều gì cả… chà, đối với cháu thì chuyện này nghe ra lại hơi bị cưỡng ép đó nhỉ.”
“Hơ? Nhưng mà, người bảo rằng nếu con không trở thành Đại Thần thì đất nước sẽ diệt vong…”
“Trong trường hợp cháu thực sự không muốn ngồi lên vị trí ấy thì ta cũng đã định sẽ làm gì đó rồi.”
Karla á khẩu, chẳng còn biết phải nói gì thêm.
Như vậy tức là, từ trước tới nay tổ mẫu chỉ thử thách cảm xúc trong Karla mà thôi. Ngay từ ban đầu người đã nói thẳng, rằng “Nếu như cháu chỉ có quyết tâm hời hợt như vậy thì thôi ngay đi.” Ngày hôm ấy, khi cô cùng Komari chiến đấu chống lại tổ mẫu, lý do người công nhận Karla chính bởi cô đã cho người thấy quyết tâm theo đuổi ước mơ bằng mọi giá.
Lòng vòng khó hiểu gì đâu. Người cứ như thế bảo sao toàn bị người ta hiểu lầm miết.
Dẫu vậy, Karla vẫn hiểu cho mối quan tâm của tổ mẫu. Người đã tôn trọng cảm xúc của Karla theo cách riêng.
“… Con cảm ơn người, obaa-sama.”
“Hừm, ráng mà nỗ lực hết sức đi đấy.”
“Vâng, con sẽ nỗ lực cả tại tiệm Fuuzen lẫn công việc Đại Thần. Mặc dù con không tự tin là mấy…”
“Vẫn còn rất nhiều kẻ khác đang nhăm nhe đất nước này đấy, không phải chỉ có mình con bé Fuyao Meteorite kia đâu. Cháu đã sẵn sàng chiến đấu chống lại những kẻ đó chưa?”
“Người nói mới thấy, con chưa sẵn sàng lắm…”
“Có là nói xạo thì cũng phải khẳng định đi chứ!!”
“Vâng con có! Con sẵn sàng rồi nên xin người đừng nổi nóng mà!”
Quả nhiên người đáng sợ kinh khủng khiếp. Karla lại một lần nữa nhớ ra tổ mẫu của mình đáng kinh hãi đến nhường nào.
“… Chà, đúng là cháu không đáng tin cậy là mấy, nhưng dù gì cháu cũng vô cùng nổi tiếng với dân chúng, chỉ vậy là cũng đủ rồi. Nhờ thế sẽ có rất nhiều người sẵn sàng hỗ trợ cháu, bao gồm cả hội Kidoushuu nữa.”
“Con nhờ cậy obaa-sama có được không ạ?”
“Chỉ khi nào cần kíp lắm thôi nghe chưa.”
“Con cảm ơn ạ.” – Đến đây Karla mới sực nhớ ra – “… Con cần hỏi Đại Thần-sama chút chuyện này nữa. Vẫn còn nhiều việc cần tới người ấy lắm, như công tác chuyển giao thế hệ này… Thưa, Đại Thần-sama giờ đang ở đâu rồi ạ? Hình như đã lâu rồi con chưa thấy người…”
Vừa nói đến đây, thần sắc của tổ mẫu đột ngột thay đổi.
Thế nhưng, có khả năng đó chỉ là do cô trông gà hóa cuốc. Bởi đời nào Địa Ngục Phong Xa nổi danh toàn thế giới với tư tưởng hào phóng khoáng đạt lại có thể bày ra vẻ mặt sầu thảm như vậy dù chỉ là trong một tích tắc kia chứ.
“… Con bé hoàn thành bổn phận rồi.”
“Dạ?”
“Ngày nào đó ta sẽ kể cho cháu. Mà, chắc cháu sẽ sớm gặp lại con bé thôi. Quan trọng hơn, trở thành Đại Thần cũng chính là trở thành người quản lý Ma Hạch. Cũng vừa hay, để ta giao lại cho cháu luôn.”
“Dạ??”
Chẳng hiểu gì sất.
Để mặc Karla vẫn nghệt mặt ra chưa hiểu mô tê chuyện gì, tổ mẫu từ tốn đứng dậy, lại gần chiếc tủ được lắp đặt bên tường phòng bệnh. Sau khi kéo ngăn tủ thứ ba từ dưới lên, người lấy ra một vật trông đến là quen mắt.
Đó là một chiếc chuông.
Cũng là món quà ngày xưa Karla từng nhận được từ người anh họ.
Có điều, món quà ấy hiện vẫn đang treo trên tay phải Karla. Chỉ là thứ kia có hình dáng trông giống y hệt món quà đó mà thôi.
“Hở? Cái đó là… hả? Con không hiểu chuyện này nghĩa là sao cả…”
“Đầu tiên để ta giải thích cái trên tay cháu đã.” – Tổ mẫu cất lời, tay chỉ vào chiếc chuông trên tay phải Karla – “Thực ra, ngay từ khi còn nhỏ cháu đã có một phần năng lực Giải Phóng Liệt Hạch trong mình, nhưng lại hoàn toàn không thể điều khiển được. Ắt hẳn là bởi khi ấy ý chí của cháu còn non nớt. Do không thể để cháu chứ hơi chút là lại quay ngược thời gian một lần được, nên chúng ta đã phong ấn sức mạnh đó lại.”
“Ơ… nhưng cái này là do onii-sama tặng con kia mà…”
“Thằng Kakumei vốn dĩ đã biết chuyện này từ lâu. Có điều, nghe chừng chức năng phong ấn Giải Phóng Liệt Hạch giờ đã bị hỏng nặng rồi nhỉ. Chắc là do tiếp tục với lượng ma lực quá dày đặc đây mà.”
Cô thử vẫy tay. Leng keng, tiếng chuông lảnh lót vang vọng khắp căn phòng.
Biết được chiếc chuông này ẩn chứa một bí mật như thế khiến Karla không khỏi bất ngờ. Trước giờ cô chỉ coi đây là một vật quý giá nhận được từ onii-sama mà thôi… Mà cô thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi biết bản thân đã sở hữu năng lực Giải Phóng Liệt Hạch từ rất lâu về trước mà chẳng hề nhận ra. Cô đúng thực là giống y chang nàng công chúa Ma Cà Rồng nọ từ trong ra ngoài mà.
Đương lúc cơn bối rối vẫn chưa tắt hẳn, tổ mẫu liền giơ ra chiếc chuông còn lại.
“Rồi đấy, còn đây là Ma Hạch.”
“Dạ?”
“Ma Hạch của Thiên Chiếu Lạc Địa, tên chính thức là《Thì Tập Linh》. Cái cháu đang đeo kia cũng tên là《Thì Tập Linh》. Thì, nói chung là… cái cháu đang đeo kia có thể coi là Ma Hạch hàng nhái, kiểu thế.”
“Ấy ấy không không không?!! Con hổng có hiểu gì hết trơn á! C-Cái này thực sự là Ma Hạch ạ?!!”
“Đúng đấy. Sinh mạng của Thiên Chiếu Lạc Địa hẳn hoi đấy nhé.”
“…………”
Obaa-sama không phải người hay đùa. À mà không, nãy người mới đùa đó còn gì. Nói sao đây, nghe người nói mới thấy, hình như có một thứ sức mạnh bí ẩn nào đó đang tỏa ra khỏi thứ này thật…
Trở thành Đại Thần cũng chính là trở thành người quản lý Ma Hạch.
Con làm sao nhận thứ này được!!––– Mặc dù muốn hét lên như vậy rồi từ chối nhận chiếc chuông lắm, nhưng e rằng hành động ấy sẽ tương đương với việc phản bội toàn nhân loại.
Nói cách khác, trách nhiệm của cô chính là bảo vệ thứ này.
Karla đeo Ma Hạch–––《Thì Tập Linh》lên tay trái.
Leng keng, một thanh âm trong trẻo vang vọng trong màng nhĩ cô.
Nhận cái thứ như này đúng thật là chẳng vui vẻ gì cho cam. Có điều, cô chẳng thể nào nói rằng “Con rất không vui khi nhận thứ này ạ” được nữa.
Làm Đại Thần có thể là một công việc nặng nhọc ngoài sức tưởng tượng, nhưng thôi, cứ quan niệm đây chỉ là nghề tay trái trong khi hành nghề làm đồ ngọt là được, cố gắng vừa sức thôi. Bản thân Karla nhận định rằng điểm mạnh của bản thân chính là có thể gạt phăng đi mọi áp lực nặng nề cho thông thoáng đầu óc.
“… Xem chừng cuối cùng cháu cũng có động lực rồi nhỉ. Thuyết phục cháu tốn thời gian ra trò đấy.”
“Obaa-sama nào có thuyết phục được con đâu, con tự mình lựa chọn con đường này mà. Thì, cũng có thể con sẽ bỏ dở giữa chừng không chừng.”
“Khi ấy ta sẽ lại thuyết phục cháu. Thuyết phục không được ta sẽ xử tại chỗ.”
“Bộ obaa-sama không thấy mình vừa nhảy cóc tận bốn bước[note55765] hay sao ạ?!”
Tổ mẫu lại cười nói “Ta đùa thôi.”
E rằng câu này thì không phải đùa rồi, Karla cười cay đắng, đoạn đánh mắt xuống chiếc chuông đeo trên tay trái.
Nói gì thì nói, Thiên Vũ Hội vậy là đã kết thúc. Tuy rằng mọi chuyện có hơi không giống kế hoạch, nhưng Karla đã hòa giải được với tổ mẫu, trở thành Đại Thần, rồi có được dũng khí để tiếp tục điều hành tiệm đồ ngọt.
Khỏi cần phải nói, người đã giúp cô đạt được cái kết viên mãn này chính là thiếu nữ công chúa Ma Cà Rồng mạnh nhất vũ trụ nọ.
–––Phải cảm ơn cậu ấy cho đàng hoàng mới được.
☆
“Komari-sama, chỉ lần này thôi cũng được, xin tiểu thư hãy thừa nhận đi ạ.”
“………”
“Lần này còn được lên báo luôn đấy ạ. Có bức ảnh Komari-sama hành động trên nền cánh anh đào tung rơi lả tả đây.”
“…………………”
“Mà lần này thì nhất định tiểu thư phải nhớ chứ? Ý em là chuyện xảy ra cho tới khi hút máu Amatsu-dono ấy. Tiện em xin nói, khoảnh khắc Komari-sama cắn vào cổ Amatsu-dono em đã bùng cháy vì giận dữ đến độ cảm giác như có thể chết thiêu được luôn nhưng thôi tạm gác chuyện đó qua một bên, quả tình là sau khi Komari-sama hút máu thì tình hình đã thay đổi rõ rệt. Mong sao ít nhất tiểu thư hãy thừa nhận điều này.”
“…………………………………”
Hiện tôi đang nằm yên vị trên giường bệnh, đồng thời bị nhỏ hầu gái này dồn ép chỉ bằng ngôn từ.
Hệt như mọi lần, tôi tỉnh giấc và nhận thấy mình đang ngước nhìn một trần nhà xa lạ. Ừ thì tôi cũng đoán trước được chuyện này từ đầu rồi, nhưng nghe chừng ngay lúc hút máu Karla tôi đã ngất xỉu tại chỗ, không khác mấy so với hồi hút máu Nelia tại Mộng Tưởng Lạc Viên.
Có điều, khác thì vẫn có khác.
Ấy thì, đương nhiên là lúc thấy Đông Đô bị biến thành một vùng thiên nhiên cỏ cây xanh mướt như thế tôi cũng chấn động lắm á, cơ mà “khác” ở đây ý là về bản thân tôi kia.
Có một khung cảnh thế này cứ mãi kẹt lại trong đầu tôi.
Cánh hoa anh đào tung bay phấp phới. Ma lực lục bảo cuộn xoáy thành dòng.
Từ sau khi hút máu Karla, tôi cứ mãi thấy đi thấy lại một giấc mơ như thế.
“… Thấy tiểu thư không thèm cố đấm ăn xôi lên tiếng phủ định như vậy, có vẻ như ngay đến tiểu thư cũng nhận ra điều gì đó rồi phải không ạ?”
“Biết gì đâu, nằm mơ có xíu à.”
“Có khi nào càng phát động Giải Phóng Liệt Hạch nhiều thì tâm trí tiểu thư sẽ lại càng minh mẫn? Hay là do bản chất của Giải Phóng Liệt Hạch đã thay đổi? Có khi nào là do đã trưởng thành? Trái tim Komari-sama lại mạnh mẽ thêm rồi sao?”
Vill lầm bầm gì đó rồi chìm sâu vào suy tư.
Động não một chút mà suy nghĩ thì làm gì có Ma Cà Rồng nào lệch chuẩn tới độ uống máu xong cái lăn quay ra xỉu. Đúng là tôi ghét máu cực kỳ, nhưng đến độ hút phát xỉu liền á? Dù có là tôi thì cũng làm sao gà đến thế được. Nhưng thôi tốt nhất cứ phải kiểm tra lại cho ăn chắc.
“Vill, cho ta hút máu ngươi coi.”
“Không được đâu ạ.”
“L-Làm sao?! Ngươi vẫn cho Sakuna uống đấy còn gì!”
“Không được đâu ạ. Việc em từ chối đến nước này chính là minh chứng rõ rệt nhất, bởi chỉ cần hấp thụ một chút máu thôi là Komari-sama sẽ trở thành cuồng chiến binh đấy ạ.”
“Để kiểm tra thôi mà! Tí ti thôi!”
“Em đã nói không được là không đượ––– Chờ, này! Xin tiểu thư hãy thôi đi ạ!”
Ngay lúc tôi định cắn phập vào tay Vill, nhỏ ngay lập tức đẩy tôi ra. Cũng vì thế mà tất cả những gì tôi làm được chỉ là liếm được tay nhỏ có tí. Còn xíu nữa thôi là được rồi mà…!
Cay cú là thế, nhưng khi đầu nguội đi tôi mới ngộ ra.
Mình vừa làm cái quái gì thế này? Chẳng lẽ mình vừa sa ngã thành phường biến thái rồi sao?
“Nước miếng của Komari dính lên em mất rồi. Em biết phải làm gì bây giờ?”
“T-Thì lau đi! Ê đừng có liếm tự nhiên như ruồi vậy coi! Nổi hết cả da gà!”
“Thật hết cách mà…”
Không thèm giấu đi vẻ miễn cưỡng, Vill lấy khăn lau đi số nước miếng trên tay. Trời, xấu hổ chết mất thôi. Đúng là tôi muốn kiểm tra xem mình sẽ trở thành thứ gì sau khi hút máu, có điều hiện tại vẫn còn nhiều việc khác tôi cần kiểm tra trước.
Kể từ ngày đó, tức cái ngày Fuyao xâm lược Thiên Chiếu Lạc Địa, tôi đã bị kẹt trong cái bệnh viện này, khỏi nói cũng biết là do cái “hiện tượng toàn bộ ma lực bị rút cạn khỏi cơ thể” (tôi bắt đầu liên tưởng chuyện này tới hành vi hút máu). Nói chung là tôi không thể bước chân ra ngoài được, đồng nghĩa với việc tôi không thể gặp Karla. Thư thăm bệnh có mỗi Prohellya với Leona gửi, ghi cái gì mà “Giải Phóng Liệt Hạch đẹp mắt lắm!” với “Trận chiến tới tui sẽ không thua đâu nhá!”
Không biết thiếu nữ bận hòa phục đó giờ ra sao rồi. Báo chí đưa tin rằng Karla đã chiến thắng Thiên Vũ Hội, tới đây sẽ nhậm chức Đại Thần, có điều… Thời báo Lục Quốc mà, câu được câu chăng, chẳng biết đâu mà lần.
“Vill này, không biết Karla có ổn không nhỉ?”
“Ngài ấy bảo rằng muốn đảm đương cả chức vụ Đại Thần lẫn tiệm Fuuzen. Thật chẳng biết cái nào mới là nghề tay trái nữa.”
“Nghe cũng tò mò thật. Vị trí chóp bu của đất nước mà là nghề tay trái thì nghe hề phải biết.”
“Tiểu thư nói phải. Vừa hay đương sự đã đến nơi, tiểu thư có thể hỏi trực tiếp ngài ấy luôn ạ.”
“Hả?”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.” – Vill tự tiện lên tiếng. Trước khi tôi kịp nạt nhỏ một trận, cánh cửa dẫn tới phòng bệnh bất ngờ mở ra, để rồi thiếu nữ bận hòa phục đã lâu tôi không thấy mặt lặng lẽ bước vào.
Chính là người duy nhất trên thế giới này thấu hiểu tôi, Amatsu Karla.
“Komari-san, ba ngày không gặp rồi nhỉ. Cậu thấy trong người thế nào rồi?”
“Karla! Cậu cũng ổn chứ hả?”
“Phải, mình vẫn khỏe.”
Cùng một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt, Karla lại gần chiếc giường tôi nằm.
“Đây là chút quà thăm bệnh.” – Nói đoạn, cậu ấy đưa tôi một túi đồ từ tiệm Fuuzen.
“… Ủa? Tiệm bị cháy mất rồi mà nhỉ?”
“Phải, nhưng miễn là còn nhà bếp thì những thứ đơn giản thế này mình vẫn làm tốt.”
Không hổ là dân chuyên nghiệp. Kiểm tra bên trong, tôi thấy bọc kuzu manjuu. Đúng rồi, chính là cái tôi tọng thẳng vào họng bà của Karla ấy. Thứ này ngọt ngọt, ăn đã miệng vô cùng.
“Tớ ăn được chứ?”
“Mời cậu.”
“Cảm ơn nha!”
Tôi xé bọc giấy ra rồi cắn một miếng manjuu. Quả nhiên là ngon kinh khủng luôn mà. Đồ ngọt của Karla xứng đáng đứng số một thế giới. Trong khi tôi còn đang lâng lâng cảm xúc như vậy, chừng như chợt nhớ ra gì đó, Vill khoanh tay lại mà nói.
“Amatsu-dono, cho hỏi obaa-sama có gặp vấn đề gì không? Đã dùng tới 【Ngọc Hưởng Nghịch Quyển】rồi thì có lẽ sẽ không sao đâu, nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại cho chắc.”
“Cô không cần phải lo lắng nữa đâu. Tôi đã dùng Giải Phóng Liệt Hạch để quay ngược tình trạng người trở lại lúc trước khi bị tấn công rồi, giờ người sung sức như chưa từng xảy ra chuyện gì luôn ấy chứ. Chỉ khổ tôi ngày nào cũng ăn mắng thôi.”
“Vậy hở?! Bà đã khỏe lại rồi sao… thật tốt quá…”
Tôi buông một tiếng cảm thán, miệng vẫn măm măm miếng manjuu.
Chừng như Karla sở hữu một năng lực cho phép quay ngược thời gian. Nhớ lại thì lúc bị Fuyao chém cậu ấy cũng dùng năng lực ấy để chữa cho tôi. Giờ đây cậu ấy đã khác hoàn toàn với thứ Ma Cà Rồng bất tài vô tướng tôi đây mất rồi.
“Lát tớ phải qua gặp bà chút mới được. Cũng phải chào hỏi đàng hoàng nữa chứ.”
“À, nhắc mới nhớ. Hình như Komari-san đã làm nứt bình của obaa-sama phải không nhỉ?”
Tôi cứng họng.
Có nên giả câm giả điếc không đây––– Tôi lưỡng lự, nhưng bản thân sự lưỡng lự này đã cho thấy tôi thiếu thành thực đến nhường nào rồi.
Thế là tôi liền cầm manjuu trên tay mà cúi đầu thật thấp.
“T-Tớ xin lỗi! Thật sự tớ không có ý xấu gì đâu! Nói đúng ra thì người làm vỡ phải là Vill mới đúng cơ mà lỗi lầm của cấp dưới là trách nhiệm của cấp trên nên là tớ thật sự xin lỗi! Tớ sẽ làm mọi chuyện, nên cậu có thể mắt nhắm mắt mở cho qua lần này không…?”
“K-Không, cậu đâu cần phải nặng nề như thế… Koharu.”
“Có.”
Thốt nhiên, một cô nhẫn giải khoác lên mình trang phục đen nhánh xuất hiện trong phòng bệnh.
Còn ai khác ngoài cấp dưới thân tín của Karla, Koharu. Trông cái cách cô nàng xuất hiện hại tim kinh khủng, nhưng cái thứ cô ấy đang cầm trong tay kia khiến tim tôi như muốn nhảy bổ ra ngoài lồng ngực luôn.
Không thể sai được, đó chính là chiếc bình khi trước tôi làm vỡ.
“Xin mời.” – Koharu nói, đoạn trao lại chiếc bình cho tôi.
Vết nứt đã hoàn toàn biến mất, trông chiếc bình mới tinh như vừa mua về.
“Thế này… chẳng lẽ là…”
“Khi mình sửa lại bản gia Amatsu thì nó cũng được sửa lại theo đấy. Obaa-sama bảo mình tặng lại cho cậu làm quà kỷ niệm. Nhận thứ này chắc cậu cũng chẳng vui vẻ gì… nhưng mong cậu hãy coi đây là minh chứng hòa giải mà nhận lấy.”
“B-BÌNH ƠIIIIIIIIIIIII……!!!”
Tôi cảm động vô cùng. Không, tôi chẳng cần cái bình làm gì đâu. Tôi mừng là bởi bà đã xá tội cho tôi á. Thế này thì không phải lo mất ăn mất ngủ vì mặc cảm tội lỗi nữa rồi. Mấy đêm vừa qua hôm nào tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng bị bóng ma chiếc bình rượt theo đè đầu cưỡi cổ. À thì, vốn dĩ tôi cũng định xin lỗi bà đàng hoàng rồi đó nha.
“Thật tốt quá. Ta mang cái bình về làm ghế ngồi nào tiểu thư ơi.”
“Điên! Ta sẽ đặt món này vào phòng để trang trí! Bình ơi là bình ơi~♪”
Cảm giác khoan khoái tràn trề, tôi vui vẻ vuốt ve chiếc bình. Cảm giác như tôi dần thức tỉnh niềm yêu thích với gốm sứ mất tiêu rồi. Quả không hổ là Hoshigakiemon. Đúng là bình mười tỷ yên nó phải khác bọt… hở? Từ từ. Mười tỷ yên? Mình vừa nhận một cái bình mười tỷ yên thật hả? Có ổn không đây––– Vừa lúc sống lưng tôi cảm thấy lạnh toát…
Bất giác, Karla cúi đầu thật thấp mà nói:
“Komari-san. Sự việc lần này, cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Hơ? Sao thế?”
“Nhờ có Komari-san mà ước mơ của mình mới trở thành hiện thực. À thì mình vốn không định làm Đại Thần hay gì, có điều… mình được giải phóng khỏi ràng buộc từ gia đình và được tiếp tục kinh doanh tại tiệm Fuuzen, tất cả đều là nhờ có Komari-san ủng hộ hết mình.”
“………”
Nói thật thì tôi chẳng nhớ mình có làm gì to tát đến thế. Mọi chuyện kể trên đều là do Karla tự mình đạt được cả. Cơ mà bảo thế thì cậu ấy cũng chẳng chịu đồng tình đâu.
Karla khiêm tốn lắm mà.
“Có thể mình sẽ khó mà hoàn thành tốt chức trách của một Đại Thần, dù gì cũng chỉ là nghề tay trái thôi mà. Mình không thể bỏ bê công việc chính là tiệm đồ ngọt được.”
“Vậy ra đó mới là việc chính hở. Karla đúng thứ dữ à nha.”
“Đúng là vậy đó, nên là… ừm, có thể mình sẽ thường xuyên gặp bế tắc. Có thể mình sẽ tiếp tục gây rắc rối cho mọi người. Khi ấy, có thể mình sẽ lại phải nhờ tới Komari-san không chừng. Mặc dù nhờ vả thế này thì chẳng còn mặt mũi đâu mà làm Đại Thần nữa, nhưng mà, ưm… mình có thể nhờ cậy Komari-san được chứ? Từ nay về sau bạn sẽ ở bên mình chứ?”
Karla hỏi mà trông bồn chồn ra mặt.
Có lẽ là cậu ấy không đủ tự tin. Dù gì ban đầu cậu ấy nào có định trở thành Đại Thần đâu mà.
Một người như tôi chắc hẳn sẽ chẳng làm được chuyện gì to tát, thế nhưng… nếu như cô gái này cần đến, thì tôi cũng chẳng ngại vươn tay ra giúp đỡ.
Bởi Karla là bạn tôi. Karla hiểu tôi, và tôi cũng hiểu Karla.
Chung tay với nhau, nhất định chúng tôi sẽ cùng đạt được hạnh phúc.
“Tất nhiên rồi.” – Nắm lấy tay cậu ấy, tôi nở nụ cười tươi tắn nhất có thể – “Tớ sẽ làm mọi điều có thể, vậy nên nếu có gặp chuyện gì thì cứ gọi tớ nhé. À mà không gặp chuyện gì cũng cứ gọi nhé. Cậu ới cái là tớ sang chơi liền.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm…!”
Karla mỉm cười, nước mắt lưng tròng. Chúng tôi nhìn nhau một hồi lâu, không ai nói lời nào, sau đó Karla đằng hắng một cái rồi chỉnh lại tư thế ngồi. Tôi vẫn không rời mắt khỏi cậu ấy, tự hỏi không biết có chuyện gì.
“Nhưng chỉ có mình đạt được ước mơ thì không công bằng cho lắm nhỉ.”
“Hả?”
“Mình đã chiến thắng Thiên Vũ Hội, tất cả là nhờ có Komari-san. Chính vì vậy, chiếu theo giao ước ban đầu, mình sẽ biến ước mơ của Komari-san thành hiện thực.”
“Hả??”
“Ta xuất bản tiểu thuyết của Komari-san thôi. Câu chuyện của cậu nhất định sẽ lay động trái tim vô số con người đó.”
Karla mỉm cười, một nụ cười còn tươi tắn hơn khi nãy.
Làn gió thu thoảng qua khung cửa sổ làm mái tóc cậu ấy khẽ lay động.
Leng keng, tiếng chuông lảnh lót vang lên.
Như vậy, chúng tôi đã hợp tác với nhau để biến điều ước của cả hai thành hiện thực. Nhất định khi chỉ có một mình thì tôi sẽ chẳng làm được gì cả. Đây chính là hiện thực kỳ tích chỉ có thể đạt được vì có cả tôi, cả Karla cùng vô số người bạn khác.
Tôi không rõ liệu Thiên Chiếu Lạc Địa từ rày về sau sẽ thế nào.
Nhưng tạm thời hãy cứ tận hưởng hạnh phúc ở hiện tại cái đã. Phải khắc ghi sự hưng phấn khi ước mơ thành hiện thực nào vào tận sâu trong xương tủy cái đã. Bởi tiểu thuyết của tôi sắp được đóng thành sách mà. Sắp được bày bán trong hiệu sách mà. Đầu tiên là phải biên tập văn phong cái đã. Nếu như muốn làm thành sách thì tốt nhiên phải xem lại cách dùng từ sao cho thật chuẩn––– Trong lòng rộn ràng phấn khích, tôi trông lại nụ cười của Karla.
“Komari-sama! Nhảy nhót trên giường như vậy là xấu lắm đấy ạ!”
“Thế này mà không nhảy thì còn làm gì được cho nổi!! HOAN HÔÔÔÔÔ!! Cuối cùng mình cũng trở thành tác giả rồi!!!”
“Như vậy cũng không có nghĩa là sẽ bán chạy đâu ạ.”
“Quan trọng gì ba cái doanh số!!”
Không thèm giấu đi vẻ sung sướng, tôi tiếp tục làm loạn phòng bệnh thêm một lúc nữa.
Mùa thu tại Lục Quốc cứ thế trôi đi. Chẳng mấy chốc, đông đã về.
(Hết)