Trans: Tama07
______________________
Tớ đã câm nín nhưng mà cậu biết đấy, mẹ tớ mà khóc thì tớ mềm lòng như thế nào. Tớ thà trở thành đứa con gái không biết thân phận đem lòng yêu đơn phương Boris còn hơn.
Kết cục thì tớ đã nói ra hết tất cả. Chuyện tớ lẻn vào thư phòng của Boris để lấy trộm tranh chân dung của các tiểu thư ấy. Nhưng mà tớ không trả lời khi bị hỏi tại sao lại không nói gì trong suốt 3 tuần. Dù có là tớ đi chăng nữa thì cũng không thể nói thẳng vào mặt Boris là: “Con không muốn bị hiểu lầm là thích hắn. Cái gã khốn này thực sự không phải gu của con.”
Thật may là Công Tước không tra hỏi thêm nữa mà đã gọi Pháp sư từ Ma Tháp tới. Pháp sư đã chứng minh lời tớ nói là sự thật. Boris thở dài một cái rồi bảo tớ trả tranh chân dung đã lấy lại. Rõ ràng hắn chẳng hề biết tranh chân dung bị lấy mất. Tớ đã lục quanh phòng và lấy ra vài cái tranh cho Boris. Trong khi tớ giằng co với lũ thuộc hạ của Boris thì mấy bức tranh chân dung đã rơi rớt đâu mất còn lại có vài cái. Chuyện kết thúc ở đây.
Thật may là Pháp sư không giám định xem số lượng tranh mà tớ khai là thật hay giả. Nếu như thế thì thành ra tớ phải chịu khổ mà không gặt hái được gì rồi.
Này, tớ gửi nguyên nhân dẫn tới tất cả chuyện trên cho cậu đấy. Tất cả là nhờ túi trong có thể giảm nhỏ kích thước của đồ vật nên mới có thể giữ được đấy. Nếu không thể giữ được cả mấy cái này thì tớ sẽ bị trầm cảm và đá bùm bụp vào chăn suốt 3 ngày 3 đêm mất. Nói trước để cậu biết, cái túi này nó chỉ giảm kích thước thôi chứ không giảm trọng lượng đâu, nhìn nhỏ nhỏ vậy chứ nặng lắm.
Với cả bên trong cũng có tranh chân dung của tớ nữa. Ả mặc váy xanh, tóc vàng xoăn xoăn với cái mặt lầm lì là tớ đấy. Cũng tại lúc cái tranh ấy được vẽ thì tớ đang rất bực dọc vì mới cãi nhau một trận lớn với Boris. Năng lực của họa sĩ đúng là tốt thật nhỉ? Đây là đáp lễ cho bức tranh chân dung mà cậu gửi lần trước đấy, giữ gìn cẩn thận nghe.
Tái bút 1: Bản đồ để lần sau đi. Tớ vẫn chưa gặp được Cathie.
Tái bút 2: Không may là Viola chỉ điều khiển được Tinh Linh với một thuộc tính thôi. Nghe bảo là nước.
Ba tuần rồi mới được tự do, Amy Ellis
***
Amy lúc nào cũng làm hết mình
Tớ đã nhận được những bức chân dung chứa đựng mồ hôi nước mắt của cậu rồi đây. Tớ nhất định sẽ dùng chúng đúng lúc đúng chỗ. Cậu càng ngày càng đẹp trai rồi đấy. Trông giống chú Jack lắm.
Thôi dẹp cái bản đồ đi. Sau vụ tranh chân dung thì chắc cậu đang bị giám sát rồi, nếu lấy bản đồ nữa thì chắc bị treo cổ thật đấy.
Với lại học hành đi. Làm ơn đấy, cậu được người ta ghi nhận là có cái đầu ‘không phân biệt được đâu là tài liệu mật cơ đấy’, làm tớ bẽ mặt quá đi.
Reslie Fox đang liệt kê sách muốn giới thiệu
***
Mọt sách Reslie
Vậy ra cũng có thứ mà cậu không biết. Nói con gái đẹp trai y hệt đàn ông là lời lăng mạ đấy biết không. Nhưng mà tớ rất yêu quý cha tớ nên sẽ coi đó là lời khen vậy. Đừng có nói như thế với cô gái khác. Không là bị ăn tát đấy nhé.
Vì chuyện lần trước mà Boris tránh mặt tớ. Chắc hắn tin như đinh đóng cột là tớ thích hắn ấy nhỉ? Tớ thì thấy ổn thôi. Không biết Boris nói gì mà Viola cũng không xuất hiện trước mặt tớ. Chưa kể mẹ tớ đã tăng tiền tiêu vặt cho tớ rồi. Tiền tiết kiệm của tớ chắc sắp tăng thêm đấy.
Vậy ra chỉ cần chịu đựng cảm giác bị sỉ nhục một chút thì thế giới tươi đẹp như thế này sẽ mở ra. Tuyệt quá. Lần tới nếu gặp cậu thì tớ sẽ xoa đầu và cho cậu bánh táo.
Amy đang ở trên thiên đường
***
Amy dễ thương
Chắc không phải cậu quên mất tớ bị dị ứng táo đấy chứ?
Nếu đã vậy thì làm bánh mơ ấy.
Reslie Fox đã lao vào khu rừng của luận văn
***
Chàng trai trẻ ốm yếu, Reslie
Dĩ nhiên là tớ nhớ rồi. Thế nên tớ mới bảo làm bánh táo cho cậu đấy chứ. Nếu cậu không hài lòng thì bỏ táo ra rồi ăn mỗi vỏ bánh ấy.
Thi cử với bài tập thì tớ biết rồi nhưng mà luận văn lại là cái gì nữa thế? Không phải thứ ăn được thế thì nó lại là một kiểu khổ hành gây hao xương mòn thịt đấy hả?
Thôi nói chuyện khác.
Này nhé, Reslia! Viola không xuất hiện trước mặt tớ là có nguyên do cả.
Tò mò chứ? Tò mò phải không? Nói là tò mò đi. Tớ đang muốn kể ngay đây này. Dù đây là thư nên tớ chỉ có thể viết còn cậu thì đọc.
Viola quen đàn ông rồi đấy.
Tên hắn là Cyril. Không có họ cơ. Không phải người trong giới thượng lưu mà cũng không phải người dân của vương quốc này. Da đen ngăm cộng thêm đường nét khuôn mặt rõ nét nên chắc hắn là người từ bộ tộc ở sa mạc. Nhưng mà hắn nói tiếng nước mình giỏi lắm luôn. Hay hắn là con lai nhỉ?
Khi tớ đang bị nhốt trong phòng thì Viola đã tự ý vào trong nội thành để mua sách. Thế nhưng cô ta vướng phải chuyện gây tranh cãi với gã đàn ông sa mạc ấy. Tớ vẫn chưa tìm hiểu được bọn họ tranh cãi chuyện gì.
Buồn cười đúng không? Nếu muốn mua sách thì gọi chủ tiệm sách tới dinh thự là được mà. Dẫu sao thì Viola mua hầu hết các loại sách nên chắc chắc chủ tiệm sách sẽ vừa hoan hô vừa xách cả một bị sách tới. Tại sao mà cô ta cứ nhất nhất đem theo mỗi một hầu gái và gây ra rắc rối thế? Hơn nữa, cô ta lúc nào cũng bảo không khỏe và từ chối đề nghị đi mua sắm của mẹ tớ. Bộ đi mua sách thì đột nhiên khỏe lên được hả?
Dẫu sao thì có vẻ là đã có chuyện rất lớn xảy ra. Không biết dùng cách gì mà Viola và Cyril đã đột ngột rơi xuống từ không trung tại dinh thự. Ma thuật sao? Trông cái gã đó chẳng giống pháp sư gì cả.
Viola ngã dập mông thế thôi chứ lành lặn cả. Nhờ Viola xuất hiện trong bộ dạng đẫm máu cùng với gã đàn ông lạ nên dịnh thự loạn hết lên. Người hầu xanh mặt chạy loạn cả lên, kỵ sĩ thì gọi người và tăng cường phòng vệ quanh dinh thự. Chuyện xảy ra đúng ngay lúc Boris đang ở nhà, hắn ta cầm kiếm và chạy một mạch tới tìm Viola.