Nỗi phiền muộn của Amy

chương 04

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Tama07

_____________________

Tiểu thư Ellis hòa nhã thân mến

Tớ gặp nạn trên núi bài tập nhưng đã cố sống sót được rồi. Bánh mì và nước mà tớ đã chuẩn bị sẵn nhờ bài học từ lần trước đã cứu sống tớ đấy. Nhưng mà bài thi lần này đã gần ngay trước mắt rồi. Giữa núi non trùng điệp tiệm nhập gia cảnh (Nếu không biết từ này thì tra từ điển đi)[note22231]. Ah, tớ thực sự phải mau mau tốt nghiệp thôi. Nếu không thì tớ không thể sống hết tuổi trời cho được mất.

Chắc có lẽ kiếp trước Công nương Viola đã cứu nước đấy. Tớ cũng nghe nói là Công nương Viola điều khiển được Tinh Linh rồi, thế nhưng cô ta giỏi tới mức không cần theo học ai hay học ở Viện Học Thuật mà vẫn lập được khế ước với Tinh Linh cấp cao hả? Cậu biết cô ta điều khiển được mấy loại thuộc tính không? Nếu mà hai cái trở lên thì tốt thật. Ở đây có tới tận 3 đứa điên sẽ nhào vào giải phẫu Công nương Viola ngay tắp lự đấy.

Shiril Kissia là cô gái mà cậu từng bảo muốn giới thiệu cho tớ đúng không?

Trước khi tớ ra khỏi Viện Học Thuật mà cô ta đã kết hôn rồi sao, tiếc thật đấy. Tranh chân dung mà cậu gửi giúp được cho tớ nhiều lắm. Có một loạt đứa xếp hàng bảo sẽ cầu hôn cô ta ngay khi ra khỏi Viện Học Thuật đấy. Nhờ thế mà tớ đã được giúp đỡ miễn phí rất nhiều chuyện.

Chợt nhớ ra nên tớ gửi kèm tranh chân dung của mình được vẽ vào đợt này luôn một thể. Cậu chỉ cần đáp lễ bằng tranh chân dung của người đẹp trong giới thượng lưu hoặc tập ảnh mĩ nhân giới làng chơi cũng được.

Cơ mà tớ thấy khá hứng thú với cái bản đồ Công Chúa Catherine cho cậu xem đấy, nếu được thì gửi cho tớ nhé? Nếu làm gì sơ sẩy thì tớ và cậu sẽ nhận án tử hình nhưng ít nhất sẽ không thấy cô đơn vì bị treo cổ một mình đâu.

Mong cậu bớt bớt mua sắm lại,

Reslie Fox

***

Amy Ellis

Không lẽ cậu chết rồi hả?

Reslie Fox

***

Reslie thân mến

Thật may là tớ vẫn còn sống. Thời gian qua tớ không viết thư được là vì có chuyện rất buồn và dài.....nếu mở đầu như thế thì cậu sẽ nổi cáu chứ gì. Cái đồ Đại ma vương cáu bẳn này. Sao cậu lại gửi thư cho mẹ tớ thế hả? Đồ đần! Tò mò lý do tớ không gửi thư cho cậu chứ gì?

Tại cậu cả đấy.

Thật đấy. Tại cậu đấy.

Tớ có thể kiếm cho cậu tập ảnh của mĩ nhân làng chơi bao nhiêu cũng được. Mấy thứ như vậy thì chỉ cần nói khéo với cửa hàng quần áo mà tớ hay tới là kiếm được cả đống rồi.

Vấn đề là tranh chân dung của người đẹp giới thượng lưu ấy. Tớ không phải một đứa con trai giỏi giang thì làm sao mà kiếm ra thứ đó một cách hợp pháp được chứ?

May thay là tớ có biết một gã đàn ông có nhiều người hâm mộ tới mức năm nào cũng phải xây thêm một cái kho để chứa tranh chân dung. Tên hắn là Boris Humphrey. Phải, là Boris ấy đấy. Boris, anh trai của Viola.

Con trai cả của Công Tước Humphrey, mĩ nam lạnh lùng, mắt tím tóc đen, 23 tuổi, thông minh, tài giỏi. Chú rể thượng hạng được giới thượng lưu đánh giá là sẽ rất ân cần với cô gái của mình vì hắn luôn ấm áp với em gái dù tính cách rất lạnh lùng.

Đúng thế đấy, tớ đã đột nhập vào thư phòng của hắn.

Boris là tên cuồng em gái nên hắn không có ý định kết hôn cho tới khi Viola lấy chồng và rời khỏi nhà. Bởi vì khi mà Boris kết hôn thì cuộc chiến giành quyền quán xuyến việc nhà giữa ba phe phái sẽ nổ ra. Viola sẽ tiếp tục làm hay là vợ của Boris sẽ làm, hay là mẹ tớ sẽ làm. Chắc là Boris sẽ không để cái chuyện lộn xộn ấy xảy ra đâu.

Nhưng mà Viola vẫn chưa có ý định kết hôn. Thế nên định mệnh của đống tranh chân dung mà Boris nhận được để xem mặt là bị đóng bụi rồi bị vứt đi vào một ngày nào đó. Tớ lén lấy chúng rồi gửi cho cậu thì có gì xấu đâu chứ?

Vấn đề là tớ bị bắt ngay tại trận. Không hiểu Boris kiếm đâu ra lũ thuộc hạ có trực giác tốt vào chuyện không đâu như thế nữa. Nhưng mà tớ cũng đâu phải chỉ ăn chơi suốt ngày. Tớ đã học kiếm thuật để dùng vào những dịp như này mà. Tớ đã đánh lũ thuộc hạ của Boris và chuồn ngay. Tới đây thôi thì vẫn còn ổn.

Vậy nhưng trùm cuối Boris lại xuất hiện.

Tớ thì không thể thắng được Boris. Chỉ thể cầm cự được khoảng 10 chiêu thôi. Nhờ thế mà tớ đã trở thành kẻ tội đồ đột nhập vào thư phòng của Boris để chôm chỉa tài liệu mật của gia tộc Humphrey.

Tớ đã rất hiên ngang. Thứ tớ lấy chỉ là những bức tranh chân dung của các tiểu thư đã bị Boris tấp xó. Khi tớ nói: “Nếu anh nghĩ tôi thông minh tới độ phân biệt được đâu là tài liệu mật thì tôi sẽ gọi anh là thằng ngu đấy, Boris”, thế là tất cả đều không nói được gì.

Boris không nhân nhượng mà vặn hỏi thế thì tại sao tớ lại đột nhập vào thư phòng của hắn. Tớ đã viện cớ: “Lâu lắm rồi nên tôi chỉ muốn tới xem Tilbing thôi mà.”

Cậu biết Tilbing chứ? Nó là tên của thanh kiếm ma thuật truyền từ đời này qua đời khác trong gia tộc Humphrey. Nếu nó gặp được chủ nhân mà mình ưng ý thì sẽ thay đổi hình dạng và có thể phóng ma thuật hay chém Tinh Linh luôn đấy. Tớ nghĩ Boris sẽ tin cái cớ ấy vì tất cả mọi người đều biết tớ thích vật phẩm ma thuật như là đá quý có nhốt Tinh Linh ở trong hay là đồ trang sức ma thuật.

Thế nhưng Boris hắn thông minh lắm. Hắn nhớ là tớ từng bình phẩm Tilbing như thế này: “Thứ kia chẳng đẹp gì. Chẳng có giá trị để ngắm.”

Kết cục thì lớn chuyện. Boris đã nói với Công Tước Humphrey, thế rồi Công Tước đã gặng hỏi tớ một cách rất nghiêm nghị.

Chuyện tớ thân với Cathie trong suốt thời gian qua đã trở thành vấn đề. Tất cả đều bắt đầu nghi ngờ là Hoàng Tử Elze đã sai khiến tớ thông qua Cathie.

Nhưng để bảo vệ danh dự của cậu thì tớ không thể mở miệng nói ra được. Nếu chuyện tớ lén lấy trộm một lượng lớn tranh chân dung xem mặt của Boris mà vỡ lở thì cậu biết là người ta sẽ hiểu lầm thế nào rồi đấy.

‘Cái thứ ở nhờ đê tiện dám ái mộ Công Tước tương lai cơ đấy’

Tớ không hé răng câu nào, thế là Công Tước đã phạt tớ không được ra khỏi phòng cho tới khi nói thành thật. Còn cấm không cho tiếp xúc với bên ngoài. Đương nhiên là tớ không thể viết thư cho cậu rồi.

Giờ thì cậu đã hiểu chưa? Rằng cậu đã yêu cầu thứ kinh khủng như thế nào. Và nỗ lực quyết liệt trong 3 tuần của tớ đã tan tành mây khói nhờ bức thư gửi hỏi thăm sinh tử mà cậu gửi mẹ tớ đấy.......!

Trước khi thư của cậu tới thì tâm trạng của mẹ tớ không tốt vì tranh cãi với Viola nên bà ấy định ở mãi trong phòng tớ luôn. Công Tước chỉ ngăn cấm tớ ra ngoài thôi chứ không cản người khác vào phòng tớ. Dù ngoài mẹ tớ ra thì chẳng còn ai tới cả.

Mẹ tớ bảo bà ấy quá bận vì phải đi tham dự tiệc trà và vũ hội thay cho Viola nên đã không tìm hiểu được có chuyện gì. Mẹ tớ ôm ghì lấy tớ rồi vừa khóc vừa xin lỗi tớ, nhưng nếu có chuyện mà Công tước và Boris muốn giấu trong cái nhà này thì mẹ tớ làm sao tìm hiểu ra được chứ?

Truyện Chữ Hay