Trans: Tama07
__________________________
Truyện chỉ được đăng tải và cập nhật duy nhất tại hako.re (docln.net)
__________________________
Danh phận đúng là số dách đấy, Reslie ạ. Viola dù chẳng có tước hiệu gì, chỉ là con gái của Công Tước thôi nhưng lại được Tử tước Dublin trực tiếp ra ngoài thành đón đấy. Không biết có phải do thế mà Tử tước phu nhân (ý tớ là Shiril Kissia ấy. Cô ta lấy chồng rồi nên phải gọi cho đàng hoàng chứ) tỏ vẻ mặc không vui chút nào.
Kể cũng đúng thôi, suy cho cùng thì việc Shiril kết hôn với Tử tước Dublin như bị hối, một phần là do Viola. Shiril mà mừng rỡ đón Viola thì mới là chuyện lạ. Với lại, đó còn chẳng phải chuyện thời xa lắc xa lơ để Shiril quên được hết thù oán.
Nhưng mà không như tớ nghĩ, Shiril đang sống rất tốt ở thành Dublin. Cô ta cũng rất hòa thuận với Tử tước Dublin nữa. Tử Tước dù không bảnh bao nhưng được cái cao ráo, tính cách hồ hởi. Lại còn lúc nào cũng lo cho Shiril nữa chứ. Úi giời, tớ thấy phát khổ vì gai mắt luôn ấy.
Trong thành Dublin còn có khách khác nữa. Tớ cứ nghĩ là Tử tước Dublin có sở thích mời khách đến chơi, nhưng theo nghe Shiril kể thì có vẻ không phải thế. Tử tước đang có vẻ đang định bắt tay thực hiện dự án gì gì đấy. Thế nên mới phải gặp gỡ người này người nọ.
Trong số những người đang ở trong lâu đài, có cả con gái của Hầu tước Wolf nữa cơ. Vốn dĩ cô ta định ở biệt thự trong lãnh địa Dublin nhưng mà biệt thự vẫn chưa được trang bị chỉn chu, nên mới tạm ở lại đây mấy ngày. Tiểu thư nhà đấy nhìn trông đáng yêu lắm, còn rất hợp rơ với Viola, hai người bọn họ nói chuyện với nhau suốt buổi tối.
Đặc biệt là còn có cả mạo hiểm giả xuất thân từ sa mạc nữa. Không biết là do xuất thân từ sa mạc hay là do cùng tầm tuổi mà trông anh ta giống với Cyril lắm ý. Tớ bảo với mạo hiểm giả là anh ta trông giống Cyril, thì anh ta cười rồi trả lời trong mắt anh ta tớ và Viola cũng trông giống nhau.
Tớ tóc vàng còn Viola tóc đen, tớ cao còn Viola thì thấp bé, tớ ngực lép còn Viola ngực bự. Chẳng có lấy một điểm nào giống nhau mà gã mạo hiểm gia ấy bảo giống cho được, gã đấy còn trẻ mà đã hồ đồ rồi.
Bữa tối không tệ chút nào. Những món ăn lần đầu tớ được thấy đều rất lạ kỳ, tớ còn được nghe nhiều chuyện hay nữa.
Viola bảo là thấy không khỏe rồi lên phòng ngay khi ăn xong. Có lẽ là vì không khí miền Nam hanh khô nên mới thế. Tinh linh cũng bị ảnh hưởng bởi mấy thứ như thế sao?
Shiril cũng có vẻ muốn đứng dậy sớm, nhưng tớ đã giữ cô ta lại vì có thứ muốn tặng.
Cậu cũng biết tớ và cô ta cứ gặp mặt nhau là lại gây sự rồi đấy. Nhưng dù sao thì tớ cũng ở lại đây một thời gian, cô ta lại mới cưới cách đây không lâu, nên tớ nghĩ mình phải tặng quà cưới dù có hơi muộn.
Tớ đã chuẩn bị một vài món đồ trang sức đang thịnh hành ở thủ đô, nhưng Shiril không mấy vui khi nhìn thấy chúng.
Tớ cũng hiểu chứ. Váy của miền Nam khác hẳn so với thủ đô thế mà lại đi kết hợp với trang sức thịnh hành của thủ đô thì khác gì thành trò cười cho thiên hạ. Shiril đã nhận khi tớ bảo là lúc nào cần dụ dỗ mấy tiểu thư miền Nam về phe mình thì dùng chúng cũng được đấy. Cô ta còn hỏi sao tớ biết cô ta bị xa lánh trong giới thượng lưu ở đây cơ. Hưm, phản ứng của người bản địa với người xứ khác mới tới ở đâu chả giống nhau.
Shiril bảo sẽ đặt may váy cho tớ để đáp lễ, còn bảo mặc váy như ở thủ đô ở chốn này chỉ có nước chết nóng thôi. Cơ mà tớ hơi do dự vì tớ mà mặc váy của miền Nam thì trông tàn tạ lắm. Nhưng Shiril đã mách cho tớ biết là cần nhét thêm bông ở phần ngực là sẽ ổn ngay.
Đổi lấy váy bằng vài món trang sức đúng là giao dịch ổn phết ấy nhỉ. Tớ cực kỳ thỏa mãn. Chắc hôm nay tớ sẽ mơ đẹp đây.
Amy, người yêu hòa bình.
***
Reslie, xin lỗi nhé!
Hôm nay tớ ngủ dậy muộn, lúc đang ăn hoa quả và sữa thì đem thư của cậu ra đọc lại. Tại tớ chán quá í. Chắc hẳn là cậu được nữ thần may mắn sát cánh bên cạnh đấy. Nếu không đọc lại thư thì tớ đã hoàn toàn quên mất vụ cậu cần tìm sách rồi đấy.
Đúng là tớ đã mua một đống sách mà Cathie giới thiệu cho. Cơ mà chúng không phải sách tớ chọn, càng không phải sách tớ đã đọc hết. Tớ mà nhớ được tên sách thì chẳng phải là chuyện lạ đời hay sao?
Giả như .....tớ có giữ quyển "Dấu tích miền Nam" thật đi nữa thì nó cũng đang nằm yên ở dinh thự nhà Humphrey. Đến khi tớ quay lại đó tìm sách gửi cho cậu thì có lẽ cậu đã viết xong luận văn rồi cũng nên. Bi quan một chút thì có lẽ khi ấy đã cậu đã héo hon tàn tạ dưới sự hành hạ của giáo sư rồi.
Tớ đã lật đật ăn qua loa phần thức ăn còn lại rồi vội vàng mặc váy vào đi gặp Shiril để hỏi xem có thể tìm được "Dấu tích miền Nam" ở đâu. Shiril cho gọi quản gia tới, sau đó quản gia lịch sự dẫn tớ tới phòng đọc sách. Người quản lý phòng sách niềm nở đưa cuốn "Dấu tích miền Nam" ra cho tớ. Tớ hỏi giá sách bao nhiêu thì Shiril gọi một cái xe ngựa cho tớ, rồi bảo muốn mua sách thì ra hiệu sách mà mua. Cô ta nghĩ tớ không biết nên mới hỏi hả? Phòng đọc sách của nhà cô ta lắm sách như thế, bán đi một cuốn thì có làm sao đâu nào?
May đúng lúc Seyfried cũng có việc cần tới hiệu sách nên tớ đã đi cùng anh ta. Seyfried là mạo hiểm giả đến từ sa mạc đã xàm ngôn rằng tớ trông giống Viola đấy. Ngồi đối diện với anh ta thì tớ lại thấy giống y Cyril nên đã lại hỏi anh ta là họ có phải anh em ruột không. Thế mà anh ta chỉ cười chứ không nói gì. Hứ.
Suýt nữa tớ đã phải ngồi trong không khí ngượng nghịu suốt dọc đường, cũng may là Seyfried đã gợi chuyện khác. Anh ta hỏi tớ mới sáng sớm đã đi tới tìm hiệu sách là vì muốn tìm sách gì à. Tớ bảo là "Dấu tích miền Nam" thì anh ta bảo đó không phải loại sách mà mọi người thường tìm đọc, rồi còn hỏi tớ đang nghiên cứu về quái vật hay gì. Sau khi tớ bảo bạn tớ cần nó cho việc học thì anh ta đã giới thiệu đủ các loại sách này nọ luôn í.
Tiệm sách đầu tiên tớ ghé vào không có cuốn "Dấu tích miền Nam" nhưng may thay là tiệm thứ hai có bán. Sách gì đâu, bốc mùi nấm mốc như thế mà giá chát thật sự. Tớ mua nó thay quà quà sinh nhật cậu đấy nhé.
Seyfried vẫn nhiệt tình giới thiệu sách cho tớ kể cả khi đã đến tiệm sách. Bảo cái gì mà tựa sách này nghe quái dị như thần chú của pháp sư. Tớ chỉ muốn kí đầu cho Seyfried một cái để cho anh ta im lặng đi (đây là biện pháp tớ dùng mỗi khi Olek cứ choang choảng làm tớ điên đầu đấy, hiệu quả lắm). Seyfried tinh ý lắm í. Anh ta im ngay và biến đi tìm sách mình cần mua.
Tớ không thể một mình bỏ về trước được, nên đã đi lục lọi đống sách tấp ở trong góc. Và đã phát hiện ra một cuốn hơi bị thú vị trong đống đấy. Tên là "Nhật ký du ngoạn lục địa", bên trong viết về truyền thuyết, dị năng các thứ, nhưng mà đột nhiên lại có Viện Học Thuật xuất hiện trong ấy cơ. Sách ấy cũ lắm rồi, nó bảo Viện Học Thuật là sọt rác của lục địa cơ đấy. Tớ nghĩ cậu sẽ thích quyển sách này vì cậu thích chà đạp Viện Học Thuật nên đã mua nó rồi. Nếu cậu không thích thì tớ cũng đành chịu.
Ôm hai cuộn giấy và một cuốn sách trên tay, Seyfried nhìn quyển sách tớ chọn và khuyên tớ nên mua thêm "Truyện dân gian lưu truyền từ khu vực miền Nam Vương Quốc" và "Lịch sử sa mạc 1". Tớ không biết chúng là sách gì những mà anh ta đã bảo có ích nên tớ cũng mua luôn rồi. Tớ đúng là người bạn tốt mà lại. Tớ sẽ gửi cả chúng đi nữa nhé.
Khi quay về lâu đài Dublin thì tớ được biết Viola đang ru rú trong phòng đọc sách. Shiril đã nói cho tớ biết. Cô ta còn ngầm dò hỏi xem có phải Viola đã có người thương hay không cơ. Chắc là cô ta đã thấy Cyril rồi. Tớ thì chỉ nhún vai. Chỉ thế thôi cũng đủ thay cho câu trả lời rồi. Shiril đi mất sau khi cười roi rói bảo là sắp tới muốn xem vẻ mặt của Boris như thế nào.
Á, ở đây mà tớ cũng nghe thấy được tiếng mắng mỏ của cậu đấy.
Đừng lo. Tớ không hề bén mảng đến gần Viola và Cyril. Cũng không hề có ý định ấy. Thật đấy.
Mm, nói thật thì trước khi tới lãnh địa Dublin, tớ đã từng bảo Cyril đấu tập với mình một lần vì muốn thử đánh một trận với hắn.
Nhưng mà Cyril đã từ chối thẳng thừ rằng hắn không đánh nhau với phái nữ. Khi tớ hỏi việc tớ là con gái làm hắn nghĩ tớ yếu đuối nên mới như vậy hay sao, thì Cyril bảo ở sa mạc rất quý trọng phụ nữ. Vì thế nên đàn ông sa mạc không gấy hấn với phụ nữ, dù cho phụ nữ có mạnh, có yếu, có gây sự với họ đi chăng nữa.
Thế mà Cyril với Viola lúc nào cũng tranh cãi với nhau. Mồn thì bảo không gây hấn với phái nữ, cơ mà cãi nhau với Viola thì giỏi lắm. Thế nên tớ đã hỏi trong mắt Cyril, Viola không phải phụ nữ à.
Cyril trả lời đó chỉ là bất đồng quan điểm mà thôi. Bất đồng quan điểm gì chứ? Thế mới thấy Cyril cũng để tâm đến Viola đấy.
Kể cũng đúng thôi, Viola xinh đẹp thế mà. Da trắng, tóc đen, thân hình nhỏ bé, ngực bự, cộng với cái đầu thông minh, biết điều khiển Tinh Linh, chưa kể còn là con gái rượu của gia tộc Công Tước. Dù Cyril là người sa mạc nhưng cách nhìn con gái thì ở đâu cũng thế thôi.
Thái độ của Cyril như thế thì hắn sẽ không đồng ý đấu với tớ, dù tớ có nài nỉ thế nào đi nữa. Vậy nên tớ đang chờ cơ hội khác. Nếu cầm kiếm lao vào từ sau lưng thì Cyril sẽ chỉ đỡ mà không đánh trả được chắc? Xét theo thực lực của Cyril thì nếu sơ suất tớ sẽ mất đầu như chơi. Tớ nghĩ để vết thương lành hẳn rồi mới phục kích hắn thì sẽ an toàn hơn, nên đã quyết định sẽ nhẫn nhịn trong thời gian tới.
Tớ chỉ định viết ngắn gọn thôi mà lại lỡ dài dòng rồi. Tớ gửi cả sách cùng với thư nhé. Mong là cậu thích chúng. Không thích thì cho làm mồi lửa cũng được.
Tớ mới về nên mệt lắm. Phải đi tắm đây, dù tớ không ưng sữa tắm ở đây lắm vì mùi chẳng thơm gì.
Amy Ellis
***
Amy yêu dấu.
Tớ biết cậu có trực giác tốt, nhưng đến mức này phải nói là cực kỳ ghê gớm đấy. Cậu bảo đây là quà sinh nhật hả?
"Nhật ký du ngoạn lục địa" đúng là đỉnh của đỉnh đấy! Chắc chắn nó sẽ giúp ích được cho luận văn của tớ.
Giờ tớ đang bận rộn vói việc đọc sách.
Lần tới tớ sẽ viết rõ hơn nhé.
Với lại sinh nhật tớ qua được một tháng rồi.
Reslie gửi cùng nụ hôn cảm ơn.
***
Reslie
Gửi trả nụ hôn của cậu này.
Cậu dám tùy tiện gửi nụ hôn cho gái lạ hả?
Tớ không phải kiểu người dễ dãi đâu nhá. May là cậu thích đống sách ấy, còn hôn hiếc gì đấy thì sau này gửi cho ngươi yêu của cậu ấy. Đừng không công đi quấy rối tớ làm chi.
Sinh nhật cậu qua được một tháng rồi hả, giờ tớ mới biết đấy. Sao cậu không viết thư báo tớ thế. Kể ra nếu như thế thì tớ đã không mua sách gửi cho cậu, có khi như bây giờ lại tốt hơn đấy. Tớ rất vui vì số sách tớ gửi không trở thành mồi lửa mà được dùng với mục đích khác.
Á, bánh mì rơi mất rồi. Tớ nhặt lên tức khắc rồi vẫn có vết dầu mỡ trên thư. Cũng không đến mức không đọc được chữ, nên không sao đâu nhỉ?
Tớ đang vừa viết thư vừa ăn tối muộn. Tớ vừa đi dã ngoại về, đầu tớ điên hết cả lên ấy chứ đừng nhắc đến chuyện được miếng nào bỏ bụng không. Đói muốn chết luôn í.
Buổi dã ngoại tổ chức ở trong vườn của biệt thư nhà Hầu Tước Wolf. Nói là vườn vậy thôi, chứ thực ra nó giống với một khu săn bắn lớn. Không biết ăn chất dinh dưỡng gì mà cây nào ở miền nam cũng to đồ sộ. Nó lớn đến mức có thể té ngửa ra sau khi đi thụt lùi để nhìn được ngọn cây.
Chuyện Shiril bảo cô ta bị hắt hủi ở giới thượng lưu miền Nam là thật đấy. Thực ra tớ có nửa không tin. Tớ cứ nghĩ với bản tính của Shiril thì sẽ nhanh chóng chiễm lính giới thượng lưu miền Nam rồi cơ. Nhìn mấy người miền Nam gây chuyện với Shiril ở buổi dã ngoại thật sự thú vị lắm. Nếu Shiril mà thật sự ra tay thì bọn họ sẽ chẳng khác gì ruồi nhặng, nhưng mà không giống như bản tính của mình, Shiril lại chịu đựng. Thế càng thú vị hơn.
Nhưng hứng thú không kéo dài được lâu. Lũ người miền Nam bắt đầu xúm vào xâu xé tớ.
Không phải kiểu chỉ trỏ thẳng mặt đâu. Họ cứ liếc mắt nhìn tớ rồi rỉ tai nhau với âm lượng mà người xung quanh đều nghe thấy được ấy.
"Nghe đâu có hai vị khách mới tới lâu đài Dublin đấy."
"Một người là con gái của Công tước Humphrey nhỉ? Thế người còn lại là ai vậy nhỉ?"
"Chắc là người đứng cạnh phu nhân Dublin nhỉ? Vị khách mới ấy?"
"Ôi chà, không biết có quan hệ gì mà Công tước Humphrey lại gửi cô ta tới thành Dublin vậy?"
Đại loại là mấy câu kiểu thế. Cả cách xỏ xiên cũng không đổi mới gì hết trơn. Thực ra thì ý bọn họ muốn nói là như này này.
'Chẳng có gì mà ngây ngô làm bộ như là người nhà Humphrey, xuất hiện trong giới thượng lưu, đúng là thứ khó ưu'
Lâu rồi mới nghe lại khiến tớ cũng hơi bối rối đấy. Đó là chuyện hơi bị nổi tiếng ở thủ đô nên không cần giải thích thêm. Chuyện mẹ tớ tái hôn với Công tước Humphrey, còn tớ thì đang ở nhờ tại nhà Humphrey ấy.
Trong số đấy có một bà cô trông như cáo già cứ liên tục khiêu khích tớ cơ. Shiril mách cho tớ biết hồi còn trẻ bà ta từng là quý cô có tiếng trong giới thượng lưu ở thủ đô. Có vẻ hồi đấy bà ta rất thân với mẹ của Viola.
Nhờ ơn bà cô cáo gà liên tục khua mồm múa mép mà tớ đã nhanh chóng trở thành một đứa con gái tội nghiệp, thấp thỏm muốn quay về dinh thự Humphrey.
Để đáp lễ, tớ đã biến bà ta thành một mụ già phàm tục cứ tưởng chỉ cần chìa tiền bạc và quyền lực ra là người ta sẽ phát rồ. Tên tớ là Amy Ellis, cha tớ là Jack Ellis, một kỵ sĩ hạng thường. Từ bé tới giờ tớ chưa từng giới thiệu mình là người nhà Humphrey.