Trans: Tama07
___________________________
Quý cô Amy
Dù lời động viên của cậu không có thành ý nhưng vẫn cảm ơn nhé. Tớ tưởng tượng cảnh cậu đánh giáo sư trong lúc sắp xếp lại tài liệu nên giờ thấy tâm trạng đã ổn hơn rồi.
Cậu mà đánh giáo sư xong thì sẽ chạy mất tiêu chứ gì. Kẻ chịu trách nhiệm dọn dẹp sẽ lại là tớ. Từ hồi xưa tới giờ đã luôn thế. Kẻ kéo áo tớ đi gây chuyện là cậu, còn người phải khổ sở xử lý chuyện sau đó là tớ. Tớ đã nhận ra thế giới này bất công kể từ hồi đó..... Nghĩ lại chuyện hồi xưa khiến tớ thấy thoải mái hơn thật. Cảm ơn cậu đã giúp tớ nhận ra chân lý của cuộc sống nhé.
Cậu bảo đường đi rất yên bình à, mừng thật đấy. Nhưng mà cậu lại để mở cửa sổ khi trời mưa hả, đúng là hành vi đáng bị ăn mắng. Mặt gỗ của sàn sẽ bị ẩm mốc, còn cậu thì sẽ bị cảm, chẳng có chuyện gì tốt cả. Tớ không có ý đứng về phía các hầu gái của dinh thự Humphrey, nhưng nếu là tớ thì cũng phải mắng cậu.
Nhưng mà Amy này? Nếu không phải nhà Công Tước Humphrey trở nên nghèo tới nỗi phải ăn thịt rắn thì tức là cậu lại giấu không kể chuyện gì đúng không?
Ông anh này vẫn còn sống trơ ra ở đây này, cái đồ nít ranh chuyên gây chuyện ạ.
Reslie đang sống mà không biết trời có màu xanh hay màu đen
***
Gửi cậu Fox có cái đầu thông minh hết cỡ
Không phải tớ định giấu cậu đâu. Chỉ là tớ thấy chuyện đó không quan trọng.
Đó là chuyện của mấy ngày trước. Có một kẻ điều khiển rắn như thể điều khiển tay chân xuất hiện. Có vẻ hắn biết Cyril, không biết trước đây có chuyện gì xảy ra mà hắn ta nghiến răng, nhào tới tấn công Cyril.
Tớ đã nói Cyril mạnh cỡ Boris rồi chưa nhỉ? Còn Boris thì mạnh ngang cỡ quái vật. Đương nhiên là cái gã rắn ấy bị Cyril hạ gục.
Ban đầu rắn xuất hiện không ngớt khiến Cyril cũng bị dồn vào thế khó nhưng ở đây còn có cả các kỵ sĩ của nhà Công Tước Humphrey cơ mà. Còn có cả Viola biết sử dụng Tinh Linh nữa chứ. Gã điều khiển rắn ấy có cố gắng như thế nào thì cũng không thể đấu lại nổi.
Khi chuyện kết thúc thì xác rắn vương vãi khắp nơi. Khi bàn xem nên xử lý thế nào với xác rắn thì Cyril đã đề xuất làm thịt ăn. Có vẻ là ở sa mạc người ta thường bắt rắn làm thịt. Ban đầu thì các kỵ sĩ tỏ ý không muốn nhưng khi Cyril bảo rằng thịt rắn tốt cho làm việc ban đêm thì họ vui vẻ lột da rắn và đem cho Cyril.
Tớ thấy có vẻ cậu sẽ gắt lên: “Bị tấn công á? Thế mà cậu không nói hả? Con đần này!” nên tớ nói trước cho cậu biết.
Tớ không hề đụng tới cái chuôi kiếm. Chỉ im lặng ngồi xem thôi.
Viola cũng vật vã vì gửi Tinh Linh tới yểm trợ cho các kỵ sĩ, còn bộ dạng ướt đẫm máu rắn của Cyril và các kỵ sĩ thì đúng là không tả nổi. Có vẻ mọi người thấy cái thứ chỉ ngồi xem như tớ trông khá là đáng ghét. Lũ kỵ sĩ còn lườm tớ một cách lộ liễu cơ.
Nghe buồn cười nhỉ? Có lý do gì để tớ phải giúp Cyril vậy? Tớ với hắn có quan hệ gì đâu chứ?
Tớ chỉ lo mỗi cái thân mình thôi mà cũng đủ đứt hơi rồi. Tớ cực kỳ ghét bị vướng vào chuyện thù oán của người khác. Thử nghĩ tới chuyện tớ xen vào trận đánh với lũ rắn xem. Nếu thế rồi để bị thương thì phải làm sao? Nếu cái lũ ấy vứt tớ lại bên đường mà đi thì chỉ có tớ là phải khốn đốn thôi.
Khi nghe tớ nói như thế thì chẳng ai nói được gì. Chắc không phải bọn họ định làm thế thật đâu nhỉ? Nếu cậu mà bảo tớ suy diễn thái quá thì tớ cũng chẳng phản bác được gì.
Đó là toàn bộ sự kiện rắn đấy. Dù đối với Cyril thì đó là tai ương, còn với Viola thì là sét đánh giữa ban ngày, nhưng chuyện đó chẳng liên can gì tới tớ nên tớ mới không viết vào trong thư.
Nhưng mà Reslie, hình như cậu đang rất mệt mỏi thì phải.
Cậu mà thấy không khỏe hay mệt mỏi thì sẽ sao đầu vào làm việc hùng hục đến tận lúc gặt hái được gì đấy tốt còn gì. Tớ thấy cậu nên tạm gác luận văn lại rồi nghỉ ngơi đi. Ký ức ngày xưa của cậu lại tầm bậy tầm bạ như thế thì có vẻ bệnh tình của cậu nặng lắm rồi đấy.
Cậu bảo tớ gây chuyện gì cơ chứ? Trong trí nhớ của tớ thì cậu cũng chẳng phải hạng vừa đâu nhá?
Quậy tung phòng nghiên cứu của ông ngoại tớ, leo lên lưng của ‘dì Lucci’, lạc vào cái động ở sau núi rồi nhổ hết thảo dược ông tớ trồng. Tất cả đều là do cậu làm đấy. Cậu còn bảo mình làm thế để thu thập nguyên liệu nghiên cứu cái gì đấy. Cậu chính là đứa đào cái lỗ sâu 1m trên mặt đất, cũng chính là đứa ngang bướng đòi lấy đá để lấp khe núi. Tớ đã ngăn cản cậu lại, chắc chắn luôn.
Nhắc mới nhớ. Phòng nghiên cứu của ông tớ sao rồi nhỉ?
Tớ không ngờ là ông ngoại lại để lại phòng nghiên cứu và tất cả những thứ bên trong cho tớ. Reslie, tớ đâu giống cậu, từ bé tới giờ tớ chẳng quan tâm một tẹo nào tới nghiên cứu hay học hành. Không biết ông ngoại cho tớ cái phòng nghiên cứu để tớ dùng vào việc gì nữa.
Reslie, không biết cậu có muốn nhận lại phòng nghiên cứu của ông ngoại tớ không? Chỗ đấy vô dụng với tớ nhưng cậu lại thích mấy thứ như thế mà.
Ông ngoại tớ đã qua đời từ 7 năm trước nên chắc chỗ đấy ngổn ngang đầy mạng nhện rồi, nhưng nếu dọn dẹp thì cũng dùng được đấy. Cũng không phải là chỗ xa lạ nên tớ sẽ lấy giá rẻ cho. Nếu không thì cậu quyết định một cái giá hợp lý cũng được. Tớ nghĩ cậu không tệ đến mức lừa lọc bạn lâu năm của mình đâu.
Nếu cậu muốn thì tớ có thể cho cậu cả sách, giấy tờ và dụng cụ ở bên trong phòng nghiên cứu. Nếu cậu không thích thì tớ sẽ dọn sạch chúng đi. Chỉ cần đem vài người được việc tới thì chuyện như thế cũng chẳng khó khăn gì đâu.
Nếu cậu thấy bàng hoàng vì tớ đột nhiên đề xuất thì tớ sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ. Không cần thiết phải đồng ý ngay bây giờ đâu. Dẫu sao thì vẫn còn nhiều thời gian mà. Cứ suy nghĩ từ từ đi nha.
Giờ tớ cũng sắp tới nơi rồi đấy. Nghe nói mai là sẽ tới được lãnh địa Dublin.
Tớ bị cảm nhẹ. Nước mũi cứ thập thò, còn nghe được tiếng thở khè khè từ trong cổ nữa. Nhưng sau khi uống trà được ủ từ loại cỏ có tác dụng trị nước mũi với đau cổ họng thì tớ đã đỡ hơn rồi. Cyril đã kiếm cái cỏ ấy về đấy. Có khi nào hắn ta vốn là thầy thuốc? Hắn bị Boris đề phòng, bị một gã điều khiển rắn truy đuổi, lại còn kiếm được thảo dược ở bất kỳ nơi đâu nữa chứ. Tớ thực sự thấy tò mò về thân phận của hắn đấy.
Dù sao thì tớ thấy biết ơn Cyril nên muốn cho hắn cái gì đấy nhưng chẳng biết phải cho cái gì. Tớ nghĩ nếu lần tới Cyril bị tấn công thì tớ sẽ giúp hắn một lần vậy, nhưng đâu thể chắc chắn được Cyril có bị tấn công thêm lần nữa hay không.
Nên đưa hắn tiền sao? Nếu đưa tiền thì phải đưa bao nhiêu nhỉ? Nếu đưa đúng theo giá của thảo dược thì thấy bạc bẽo quá, mà đưa hơn thì có vẻ giống như hối lộ, tớ chẳng biết phải làm sao nữa. Nếu cậu có sáng kiến gì hay thì cho tớ biết với nhé.
Cuối cùng tớ sẽ cho cậu biết một chuyện thú vị.
Giờ tớ đang viết thư trong lúc xe ngựa dừng lại một lát để ăn trưa. Những lúc thế này thì Viola sẽ nói chuyện tíu tít với Cyril trong lúc cùng đọc giấy tờ gì đấy, hoặc là nghe các kỵ sĩ kể chuyện anh hùng. Thế nhưng Viola lại đột nhiên tới cạnh tớ rồi ngó nghiêng cơ.
Thế nên tớ đã hỏi cô ta muốn nói gì với tớ. Thế là Viola hơi hoảng và ngập ngừng. Rồi cô ta hỏi tớ đã đỡ cảm chưa. Tớ trả lời đã khỏe sau khi uống thảo dược mà Cyril cho rồi, thế là cô ta nhìn tớ chằm chằm.
Trông cô ta có vẻ đố kỵ nên tớ đã thân thiện cho cô biết là nếu ngày mưa để cửa sổ mở mà ngủ thì sẽ bị cảm và được Cyril kiếm thảo dược cho đấy. Nhưng Viola lắc đầu và bảo rằng cô ta chỉ là lo cho tớ thôi.
Cô ta đúng là chẳng biết nói dối nhỉ? Tớ tò mò tại sao khi ở dịnh thự thì cô ta chẳng lo mà giờ đột nhiên lại thấy lo như thế?
Theo tớ thấy thì Viola đắm đuối Cyril mất rồi. Nhưng chẳng hiểu sao mà cô ta cứ giả bộ không phải thế. Không lẽ cô ta sợ ai đó mách lẻo với Boris hả?
À, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi. Giờ tớ phải đi đây.
Tớ khuyên cậu nên uống thuốc cảm sau khi đọc lá thư này. Tại vì tớ đã ho kha khá trong lúc viết thư. Nếu cậu bị cảm thì biết đâu sẽ bị cái luận văn mà cậu đang khổ sở chịu đựng đè chết mất đấy. Uống thuốc rồi ngủ thật sâu vào nhé.
Cơ thể là tài sản quý giá đấy. Nếu cậu mà ốm thì luận văn hay cái gì đấy đều vô dụng hết còn gì?
Amy đang ho lụ khụ
***
Gửi quý cô Ellis ốm yếu
Cuối cùng thì cái gì phải tới cũng tới rồi đây. Cậu bị cảm thật rồi đấy hả. Bị cảm trên đường đi tĩnh dưỡng, cậu đúng thật là một cô gái tài giỏi đấy. Không phải khen đâu nên đừng có tỏ vẻ ta đây. Tớ dùng phép châm biếm đấy.
May là tớ không bị cảm. Nhưng đã phải đối mặt với nguy hiểm còn nghiêm trọng hơn thế.
Cách đây không lâu tớ đã tới thư viện để tìm tài liệu tham khảo cực kỳ cần thiết cho luận văn. Thư viện của Viện Học Thuật giống như là mê cung, nhưng rất có giá trị để tìm kiếm. Bởi vì có rất nhiều sách quý ở khắp nơi trong thư viện. Bởi thế nên rất khó để quản lý được các tài liệu một cách kỹ càng, và cũng mất rất nhiều thời gian để tìm được ra thủ phạm khiến sách bị hỏng.
Có lẽ là do thế. Cái quyển sách mà tớ cần lại bị tên khốn nào đấy đổ mực lên. Chắc hắn làm thế vì nghĩ không bị tóm.
Dĩ nhiên là tớ có thể tóm được hắn.
Nhưng tớ bận tới nỗi không có thời gian để bắt hắn. Nếu không có quyển sách ấy thì giáo sư sẽ lại gạch bút đỏ lên luận văn của tớ. Mẹ kiếp. Việc quan trọng là kiếm được quyển sách chứ không phải bắt thủ phạm.
Khi tớ vắt óc nghĩ xem phải kiếm cái quyển sách ấy ở đâu thì mới nhớ tới chuyện cậu đã mua rất nhiều sách mà Công Chúa Catherine chọn cho. Thật may sách tớ cần là sách liên quan tớ miền Nam.
Cậu có quyển “Dấu tích miền Nam” của
Alebricht đấy không? Nếu có thì gửi nó tới Viện Học Thuật cho tớ nhé? Đó là quyển sách mà nhất định tớ phải có. Sau khi xong luận văn thì tớ sẽ bắt và siết cổ cái tên khốn dám đổ mực lên sách.
Chuyện đó là thế, nhưng tớ đã trầm trồ khi đọc chuyện cậu bảo đã ngồi xem lúc gã điều khiển rắn tấn công đấy. Vậy ra, dù là cậu đi nữa thì cũng có lúc hành xử đúng đắn. Sau này tớ sẽ xoa đầu cậu khi gặp lại. Giỏi lắm.
Nhưng mà này, đừng nghĩ tới chuyện cầm kiếm nhào vào đánh nhau chỉ vì Cyril đã kiếm thảo dược cho cậu. Vốn dĩ cậu đang đi tĩnh dưỡng đấy.
Quan trọng hơn, nếu cậu mà luẩn quẩn quanh Cyril thì Công nương Viola sẽ thấy khó chịu đấy. Không dính dáng nhiều tới Cyril chẳng phải tốt hơn sao? Dù có vẻ Công nương Viola sẽ không bắt nạt cậu chỉ vì đố kỵ (Mà dù Công nương Viola có bắt nạt cậu thì cậu cũng đâu phải kiểu người sẽ chịu trận), nhưng biết đâu thiếu gia Boris sẽ nảy sinh ý nghĩ gán ghép cậu với Cyril để bảo vệ đứa em gái cưng.
Đọc lá thư lần trước của cậu khiến tớ nhớ lại chuyện hồi xưa. Với lại Amy này, cậu biết sự cách biệt lớn giữa trí nhớ của cậu và trí nhớ của tớ rồi chứ.
Đột nhập vào phòng nghiên cứu của Nam Tước
Tier là do cậu rủ tớ chơi trò giả làm gián điệp, còn leo lên lưng của ‘dì Lucci’ là vì cậu đã nằng nằng nói phải tắm sửa cho ‘dì Lucci’, tới chỗ trồng thảo dược là bởi cậu bảo thấy lo vì mẹ tớ bị ốm, rồi xúi giục tớ nhân cơ hội này sáng chế ra loại thuốc mới đấy chứ?
Dù nghĩ thế nào thì tớ đúng là đứa ngốc, đi nghe lời cậu răm rắp cơ đấy. Nhưng tớ cũng không phải đứa con trai không có phép tắc, đối xử tàn nhẫn với đứa con gái 9 tuổi quay trở lại mà không có mẹ bên cạnh. Mặc dù hiện giờ thì tớ có thể vứt sạch cái thứ phép tắc không giúp ích được gì cho cuộc đời ấy.
Cậu bảo cho tớ toàn bộ phòng nghiên cứu của Nam Tước Tier ư, đúng là đề xuất hấp dẫn. Cậu còn bảo sẽ cho tớ toàn bộ những thứ bên trong nữa cơ á?
Cậu còn nhớ đó là những thứ ông ngoại cậu đổ cả cuộc đời vào để nghiên cứu không đấy? Cả chuyện nó là di sản duy nhất cậu được thừa hưởng nữa? Chưa kể tới chuyện những nghiên cứu của Nam Tước Tier có giúp ích được cho thế giới hay không, trước hết, chỉ tính tới công sức mà Nam Tước bỏ ra thôi cũng đã thấy phải chi một số tiền lớn ra rồi.
Thế mà cậu lại bảo tớ ra giá vừa phải sao, ở thế giới bên kia Nam Tước Tier sẽ khóc mất. Ít nhất cậu cũng phải tỏ ý là sẽ tự mình quyết định cái giá thấp nhất đi chứ. Tớ sợ sau này cháu gái tớ cũng đối xử với nghiên cứu của tớ một cách rẻ mạt như cậu.
Dẫu sao nếu có phòng nghiên cứu thì tớ lại chả thích quá. Mặc dù phòng nghiên cứu ấy có khuyết điểm là nằm ở vị trí khó giao lưu, trao đổi với những nơi khác nhưng chuyện đó thì chỉ cần tìm cách giải quyết là được thôi. Không có gì phải lo cả, Amy ạ.
Chắc khi cậu đọc được bức thư này thì đã tới thành Dublin rồi nhỉ. Cuối cùng thì cậu cũng chẳng rẽ sang nơi khác mà tới tận lãnh địa Dublin.
Giữ gìn cơ thể đi.
Đừng để bị thương, nếu cậu không muốn dì Valentina và cả chú Jack ở trên thiên đường phải khóc.
Reslie đang truy đuổi kẻ phá sách
***
Người truy đuổi, Reslie thân mến
Tớ đã tới lãnh địa Dublin rồi!
Nơi này thú vị lắm ý. Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ nóng. Tường thành thì rất cao, con người ở dây mặt đồ mỏng, bay phấp phới. Có quá nhiều những bộ váy hoàn toàn khác với kiểu cách ở thủ đô khiến tớ phải tròn mắt. Trái cây thì mềm đến độ đụng ngón tay vào thôi cũng bị lún, rất ngọt và có mùi hương đặc biệt nữa.
Tớ đã tới thành Dublin một cách suôn sẻ rồi. Viola nhận được sự tiếp đãi cực kỳ nồng nhiệt, tớ đi cùng Viola nên cũng được ăn ngon mặc đẹp theo.