Nỗi phiền muộn của Amy

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Tama07

____________________

Đoán được đại thể Hoàng Tử và tớ nói gì chưa?

Cậu đừng lo về tin đồn quá. Cũng sắp được một tháng rồi nên sẽ không có chuyện tớ phải khiêu vũ cùng Hoàng Tử Elze đâu. Với lại tớ cũng chẳng có tâm trí mà quan tâm tới chuyện đó, tin đồn có lan mãi thì tớ cũng chẳng thèm làm gì đâu.

Cuối cùng thì Olivia Rommel cũng bắt đầu kiếm chuyện với tớ rồi đấy. Hôm qua tớ đang tập kiếm ở sân đấu tập thì bà ta tới gặp tớ và hỏi tớ ở đây làm gì. Tới sân đấu tập để luyện kiếm chứ chả lẽ để khiêu vũ được sao. Tớ trả lời như thế thì bà ta hỏi sao tớ lại phải dùng tới kiếm.

Nói thế mà nghe được hả?

Chắc bà ta tưởng tớ không biết dùng kiếm. Nếu Boris đột nhiên thấy chướng mắt với mấy đứa em cùng cha khác mẹ và muốn xóa sổ chúng thì tớ biết phải làm sao? Chẳng thể làm gì khác ngoài ngẩn ra nhìn. Dẫu vậy nhưng tớ chẳng thể nói với Olivia Rommel là: “Dù chỉ có thể vùng vẫy đi nữa thì tôi vẫn sẽ nhào vào đánh khi cháu trai bà định giết em tôi”. Tớ cũng có đầu óc ở mức đấy chứ bộ.

Thật may là Cyril tới sân đấu tập vào lúc ấy. Sau khi cơ thể bình phục lại tàm tạm thì Cyril thường xuyên tới sân đấu tập. Một ngày không luyện kiếm thì ngứa ngáy trong người sao.

Gã đấy dùng cái kiếm gì hay lắm ý, lưỡi kiếm cong chứ không thẳng tắp đâu. Cách sử dụng cũng khác hoàn toàn với những gì tớ biết. Tớ muốn đấu với hắn một lần xem thử vào hôm nào đó, nhưng mà tớ vẫn chưa nói được vì lần nào cũng có Viola đi theo.

Thấy Cyril thì Olivia Rommel mới ngừng túm chặt lấy tớ. Chắc Olivia Rommel mới thấy Cyril lần đầu. Mà dù có từng thấy thì chắc bà ta cũng chỉ nghĩ hắn ta là một người hầu khá đặc biệt, rồi bỏ qua.

Nhưng vì Viola bám sát lấy Cyril nên bà ta bực tức lắm. Chắc bà ta nghĩ có gã ăn bám quái dị nào đấy dám đeo đuổi cháu gái yêu dấu của bà ta. Bà ta đanh mặt lại rồi bảo Viola giải thích có chuyện gì.

Trong lúc ấy thì tớ rón rén rời khỏi sân đấu tập. Đấu khẩu với Olivia Rommel thì chỉ có tớ phải mệt mỏi thôi. Bà ta là em gái của Công Tước còn tớ thì chỉ là đứa ở nhờ.

Olivia Rommel đã tới dinh thự Humphrey được một thời gian mà lại không biết chuyện của Cyril hả, ngạc nhiên thật đấy nhỉ? Chẳng rõ là Olivia Rommel chậm hiểu hay là khả năng bịt miệng của Công Tước quá giỏi nữa.

Dẫu sao thì dạo này khá là mệt. Dù tớ đã coi lời lẽ của Olivia Rommel là tiếng chó sủa mà bỏ ngoài tai nhưng tớ sắp phát nổ mất thôi. Rốt cuộc thì tại sao mà bà ta lại bỏ mặc chồng, con gái và con trai lại, để tới dinh thự Humphrey miết thế?

Tớ cầm giấy lên để kể chuyện thú vị cho cậu, thế mà nghĩ đến Olivia Rommel là tâm trạng tớ lại tồi tệ rồi. Tớ sẽ kể cho cậu nghe khi cậu tốt nghiệp và trở về. Trong trường hợp khi ấy tớ vẫn còn nhớ.

Giờ tớ đi cho nước tắm vào bồn để đi tắm đây. Ngủ ngon nha.

Chị gái siêu ngầu đang dần đi theo chủ nghĩa độc thân, Amy

***

Chị Amy thân mến

Cảm ơn vì nước tắm. Tớ thực sự tò mò mình sẽ bị đối xử thế nào khi bước ra khỏi phòng tắm với mùi hoa thơm ngát. Chuyện tớ sẽ trở nên dữ dằn hơn, chứ tâm hồn chẳng dễ chịu được chút nào là lầm tưởng của tớ sao? Hửm?

Đọc thư của cậu xong, tớ đã cười cả một buổi đấy. Tớ biết tỏng cậu với Hoàng Tử Elze nói gì rồi. Nhưng mà đó không phải vì Hoàng Tử có tò mò riêng tư nào về Công nương Viola và thiếu gia Boris như cậu tưởng đâu. Hình như Hoàng Tử định ngấm ngầm nhắc tới chuyện chính trị và giở trò gì, nhưng anh ta lại chọn nhầm đối tượng rồi. Chắc hiện giờ, Hoàng Tử Elze đang đau não vì lẫn lộn không rõ là cậu không giả vờ không hiểu hay thực sự không biết đấy.

Đọc đến đây thì chắc cậu sẽ thấy hí hửng chứ gì. Nhưng mà này, cậu chưa từng nghĩ rằng cái cảnh cậu gặp Hoàng Tử Elze và đối đáp xã giao sẽ khiến cho người ta tưởng rằng hai người là một cặp tình nhân sao? Chưa từng nghĩ đúng không? Đồ ngốc, lần tới nếu bắt gặp Hoàng Tử Elze thì cậu nên cụp mắt xuống giả bộ như nữ chính đang đau khổ vì tình rồi tránh mặt anh ta một cách lộ liễu.

Dù Olivia Rommel nói thế này thế nọ nhưng có vẻ cậu đang sống khá ổn đấy nhỉ.

Tớ thì không sống nổi. Chết tiệt.

Giáo sư hướng dẫn đã dập luân vặn của tớ. Nghĩa là ngày tốt nghiệp lại trở nên xa hơn. Ông ta chỉ trích nhưng mà tớ chẳng phản bác lại được vì ổng nói đúng hết. Tớ đã đặt tạ xuống và cầm bút lại rồi. Bao giờ mới xong được luận văn đây.

Thời tiết đẹp thật. Tớ muốn mặc kệ tất cả mà bỏ đi. Thật đấy.

Reslie đang đứng trước ngưỡng cửa thất bại

***

Reslie!

Dinh thự Humphrey bị tấn công rồi.

Tin được không? Nơi có hàng chục kỵ sĩ thường trú, dinh thự Humphrey nằm ngay giữa trung tâm thủ đô, tại con phố Eple gần với Hoàng Cung lại bị tấn công! Chưa kể Boris, quái vật đấu lại trăm người trong tin đồn lại sống ở đây. Có cả lũ đần đi tấn công nơi này cơ đấy. Còn vào giữa ban ngày ban mặt nữa chứ!

Nhưng đúng cái lúc cần thì Boris và Công Tước không có nhà. Khoảng 10 tên tấn công bất ngờ vào dinh thự, nhưng có tới vài tên có thể dùng ma thuật. Sở hữu năng lực như vậy mà sao lại đi làm trò lưu manh vậy trời? Nếu tới Ma Tháp thì dù không thể tự do ra ngoài nhưng sẽ được đảm bảo cuộc sống bình yên cơ mà.

Dẫu sao thì chắc cảnh vệ của dinh thự cũng chẳng lơ ngơ, họ lập tức phát hiện có dấu vết của lũ đột nhập. Nhưng vì chưa bắt được bọn chúng và cũng không rõ lý do tại sao chúng tại tấn công, nên chắc họ nghĩ cần tập trung những người cao quý có khả năng bị bắt làm con tin lại một chỗ.

Khi tớ theo Darren tới ‘Phòng của Công tước phu nhân’ – căn phòng có khả năng chống kẻ đột nhập tốt nhất thì tớ thấy mẹ tớ, Viola, cặp sinh đôi và Olivia Rommel đều đã tập hợp lại ở đấy. Tớ cũng được cho vào hạng mục ‘những người cao quý’ cơ đấy, ngạc nhiên không?

Thế nhưng chẳng rõ lũ kỵ sĩ xử lý chuyện thế nào mà lũ lạ mặt đã vào được ‘Phòng của Công Tước phu nhân’!

Thật may là tớ có đem theo kiếm khi rời phòng mình. Dù ai có nói gì đi nữa thì dùng kiếm rất được mà. Ít nhất thì tớ có thể bảo vệ bản thân.

Không biết Olek nghĩ gì khi thấy tớ cầm kiếm lên, thằng bé nhảy xổ ra bảo nó cũng sẽ chiến đấu. Olek bảo nó cũng có thể đẩy lùi lũ xấu. Tớ đã đá vào chân Olek một cái vì cái ý nghĩ viển vông ấy của nó. Rốt cuộc thì nhóc con mới 10 tuổi làm sao mà đối đầu được với lũ xấu đột nhập vào dinh thự? Nhóc con, chỉ được mỗi cái mẽ. Rốt cuộc thì Olek giống ai thế không biết?

Chắc Nina biết tớ đang bực nên nó xách tai và khéo Olek tới ngồi yên tại cái góc mà tớ chỉ định.

Cũng nhờ thế mà tớ không phải dùng sức vào việc không đâu. Bởi vì tớ cần phải dồn hết sức ra để đấu với lũ lạ mặt. Tớ tự tin là mình dùng kiếm giỏi, nhưng không biết lũ đấy ăn gì, được huấn luyện thế nào mà làm tớ muốn đứt hơi.

Cũng tại tớ mặc váy rờm rà, thắt chặt nịt eo quá vì đúng vào cái ngày hẹn xem mặt cái gã nào đấy. Nếu cởi nịt eo và mặt quần thì chắc đã đỡ hơn rồi. Chắc có lẽ thế. Tớ muốn tin là như thế. Có lẽ sức khỏe thần kinh của tớ quá tốt. Trời ơi là trời, nếu chuyện ở mức này mà tớ còn không xử lý được thì chắc chắn sẽ thua nếu đấu với Boris!

Giả sử Viola mà không ở đó thì chắc tớ khó mà trụ nổi. Cô ta gọi được Tinh Linh ra mà. Cũng hữu dụng lắm đấy.

Truyện Chữ Hay