"Tử Cách! Ta đặc biệt từ Đông Thành về đây thăm ngươi, mà vẻ mặt thất thần hiện tại của ngươi là sao vậy hả?"
Đúng vậy! vì chuyện xảy ra hôm qua đến giờ vẫn làm ta khó mà tin được, bản thân cứ nghĩ là đang nằm mộng vậy mà sao mãi vẫn không tỉnh dậy được, rõ bị tên Sát Huyết Dạ ấy khinh bạc, chưa đủ xuôi xẻo hay sao mà giờ còn khốn khổ hơn đã thành thê tử còn sinh cả con cho hắn luôn rồi, nổi uất nghẹn này Mạc Tử Cách ta thật không thể nào chấp nhận được mà! Còn người đối diện ta vẫn là Lưu Nương của năm năm trước, nhưng chỉ khác là giờ nàng ấy trong cao quý hơn và theo cách phục trang thì ta cũng đủ hiểu ra giờ nàng ấy đã có thân phận gì rồi, nhưng ta vẫn muốn hỏi.
"Lưu Nương ngươi đã thành thân rồi sao?"
Câu hỏi của ta làm nàng ta ngẩn ra, tay còn tiện đưa đến mà sờ lấy trán ta một cái.
"Không nóng? Ngươi đang đùa với ta sao Tử Cách?"
"Ngươi đã gả cho thái tử Đông Thành rồi phải không?"
Ta lập lại câu hỏi, lần này Lưu Nương lại bật cười khanh khách như đang nghe chuyện đùa.
"Ha!ha! Mới có một năm không gặp mà ngươi lại chọc ghẹo ta như thế này sao Tử Cách? Ta thậm chí còn mang hài tử trước ngươi nữa kia mà!"
Ta cũng không gì ngạc nhiên, nhưng ta cũng không thể để Lưu Nương xem chuyện này là một trò đùa, nên lại tiếp tục lập lại một lần nữa với vẻ mặt chẳng ý đùa cợt.
"Ta không đùa! Ta hỏi thật, ta thật đang rất hoang mang đây!"
Nụ cười đã tắt hẳn, đâm đâm nhìn lấy ta, Lưu Nương như đang tìm ý cười trên mặt, nhưng có lẽ đã làm nàng ta thất vọng rồi vì ta thật sự không biết được chuyện quỷ quái gì đang diễn ra.
"Tử Cách! Ngươi bị sao vậy?"
Câu đó ta cũng muốn tự hỏi bản thân đây.
"Ta ổn! Chỉ là có chút không hiểu thôi! Sao đùng một cái ta lại trở thành thê tử của Sát Huyết Dạ? Ta vốn rất ghét hắn ta còn gì, ta quả thật không hiểu?"
"Tử Cách! Ngươi phải xem đại phu mới được rồi!"
Nhanh hai bàn tay Lưu Nương đã áp chặt mặt ta, vẻ mặt của nàng ta cho ta biết, ta như là người từ cỏi trên rơi xuống, mắt còn trợn lớn, Lưu Nương làm ta cũng sợ theo biểu hiện của nàng ta.
"Ta...ta không sao mà!"
"Ngươi lại bị mất trí rồi phải không? Giống như chuyện lúc xưa ngươi mất tích"
Mất trí? Ta cứ nghĩ bản thân đang nằm mộng sẽ tỉnh lại sớm thôi vậy mà đã qua một đêm không chợp mắt, ta vẫn ở đây! Vẫn cái nơi được gọi là năm năm sau và hiện thực là ta đã làm mẫu thân không những là hài tử của các chàng mà còn là hài tử của tên Sát Huyết Dạ ấy.
"Ngươi nói với Vương thần y chưa? Để hắn xem cho ngươi?"
Lần này Lưu Nương đã lo lắng ra mặt, mà ta thật sự phải nói chuyện này với Thúc Lang rồi vì từ hôm qua sau khi gặp các chàng ấy được một lúc thì ta đã nhốt mình trong phòng để xem xét thực hư chuyện này là thế nào, nhưng có vẻ như Lưu Nương đã nói cũng nên, ta thật đang bị mất trí.
"Nếu là vậy, ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì giữa năm năm qua, ta muốn nghe"
Ngồi lại vị trí, Lưu Nương vẫn quan sát nhất cử nhất động của ta, có vẻ nàng ta thật sự tin lời ta nói, nên sau khi hít một hơi, Lưu Nương cũng vào câu hỏi của ta.
"Ngươi muốn ta kể vào lúc nào? Lúc ngươi bị Sát Huyết Dạ đưa đi chăng?"
"Ừ!"
Ta gật đầu, đang chú tâm để lắng nghe thì chợt một hài tử đã chạy đến mà lay lấy cổ tay y phục của Lưu Nương.
"Mẫu phi! Huyền nhi bị đau tay"
"Sao để mẫu phi xem nào?"
Nhanh cầm lấy cánh tay hài tử mà nhìn tới lui trong lo lắng, cuối cùng Lưu Nương cũng thấy được một vết trầy khá dài.
"Sao...sao lại bị thương thế này?"
"Mẫu...phi! Huyền nhi đau.."
Khi hài tử đã mếu máo đến đáng thương, như quên hết mọi thứ xung quanh, Lưu Nương đã bế lấy hài tử của mình mà nhìn ngay đến ta.
" Tử Cách! Vương thần y có trong phủ không?"
Ta bối rối vì thật không biết, hôm qua đã tránh mặt các chàng ấy rồi.
"Hả! Chắc...là có"
Trả lời đại, ta cũng nhanh hướng tỳ nữ đang đúng chờ lệnh mà gọi.
" Ngươi đi tìm Thúc Lang chàng đến đây đi!"
"Dạ vương phi"
Khi tỳ nữ hối hả chạy đi, ta và Lưu Nương cũng vội vào trong phòng dành cho khách đến nội phủ.
Một lúc sau thì Thúc Lang cũng đã hối hả đi đến, chàng nhìn đến Huyền nhi của Lưu Nương nhưng trái với sự nghiêm trọng hiện có, khi chàng cầm lấy tay nó rồi chỉ thở nhẹ ra.
" Chỉ là một vết trầy nhẹ, không sao cả đâu!"
Nhưng ai kia lại không tin mà làm quá lên.
"Nhưng Huyền nhi nhà ta trông rất đau đớn, không nhẹ được"
"Ta biết vương phi lo lắng nhưng tiểu thế tử không sao đâu, thoa thuốc vài ngày sẽ khỏi thôi!"
Mặc dù lo lắng nhưng Lưu Nương cũng biết chàng là thần y, chàng nói không sao thì sẽ không sao nên cũng không còn nghi ngờ gì nữa, ngay sau khi Thúc Lang đã đưa thuốc thì Lưu Nương cũng nhìn đến ta mà cáo từ trước.
"Tử Cách hẹn ngươi hôm khác vậy, ta phải đưa Huyền nhi về đây!"
Lưu Nương muốn quay về mà quên bén chuyện của ta luôn ta cũng không trách nếu thật sự đây là sự thật thì thời gian còn dài, ta cũng không gấp.
"Ừ! Ngươi đi đi"
Một lúc sau khi Lưu Nương cùng hài tử của mình đã rời đi, chỉ còn ta và Thúc Lang, hôm qua vì ngỡ ngàng chuyện của bản thân đã làm mẫu thân rồi chuyện Sát Huyết Dạ nữa, nên đã không quan tâm chàng ấy, rõ chỉ có bao lâu không gặp mà tâm cảm thấy như cả vạn năm cách biệt rồi vậy!.
"Nương tử! Để vi phu xem mạch tượng hôm nay của nàng thể nào"
Như lời nói ra, ngón tay của chàng cũng đặt nhẹ lên mạch cổ tay ta, thấy nét mặt của chàng cũng không có biểu hiện gì lạ, bằng chứng là nụ cười ôn nhu của chàng khi ngón tay đã rời đi.
"Vẫn tốt, hôm qua biểu hiện của nàng lạ quá, làm vi phu cũng thật lo lắng"
Thuận thế ta nhẹ tựa đầu mình vào vai chàng, bờ vai của chàng tuy không rắn chắc như những người khác nhưng nó làm cho ta cảm thấy rất an tâm, rất thoải mái.
"Thúc Lang! nhớ chàng lắm!"
"Sao vậy nương tử? Nàng vẫn ngày ngày thấy ta đấy thôi?"
Thật muốn bật cười vì cái mặt phát ngốc của chàng, có lẽ nếu Quân Nhuẫn, Tấn Triệu, Thác Nghiêm hay Thẩm Sư mà nghe ta nói vậy, các chàng cũng chỉ nghĩ là ta đang làm nũng chứ các chàng ấy đâu biết ta ngay bản thân đã xảy ra chuyện gì còn không biết được nữa.
"Thúc Lang! Chàng nói xem ta giống người có bệnh không?"
Ta hỏi thật như đùa, chàng lại khó hiểu mà nâng càm ta lên.
"Bệnh? Nương tử nàng vẫn khỏe mạnh mà!"
Đúng vậy bề ngoài thì rất tốt chứ nội tâm thì thật bất an.
"Thật ra...ta không nhớ gì cả, chuyện của năm năm qua"
"Sao?" Nàng không nhớ?"
"Ừm"
Ta nghĩ Thúc Lang sẽ tin ta, vì không phải lúc trước ta đã bị mất trí một lần rồi sao, có lẽ đúng như ta nghĩ vì vẻ mặt ngưng trọng hiện giờ, mà còn kèm theo sự bi thương kia là sao? Bộ nghiêm trọng đến thái quá vậy không?.
"Thúc Lang! ta nghĩ chắc không đến nổi quá nghiêm trọng phải không?"
"Nương tử! Có phải nàng vẫn còn quá thương tâm vì cái chết của Nhị vương Tây Cẩn Triệt hắn, nên cố ép bản thân ra nông nỗi này!"
Tai ta dường như có vấn đề rồi, ta đã nghe nhầm gì sao?.
"Chết sao? Chàng...đang nói gì? Ta....ta không hiểu?"
Câu trả lời đã được xác thực khi cả người ta đã được đôi bàn tay của chàng ôm lấy.
"Nương tử! Đừng thế, nàng còn có bọn ta, còn Lưu nhi, Uyển nhi và cả Bạch nhi mà!"
Trước mắt bỗng tối sầm, ta không nghe được lời nào của Thúc Lang nữa cả, cái gì mà Cẩn Triệt chết, chẳng phải chàng nói chỉ về Tây quốc một thời gian ngắn rồi sẽ quay về Ly quốc sống cùng ta hay sao?.
"Cách Nhi! Lại đây"
Cẩn Triệt đang đứng trước mắt ta, cả một thân hỉ phục đỏ rực, chàng đang mỉm cười mà giang tay như muốn bảo ta nhào vào vòng tay ấy, thế nhưng ta không cử động được, ta không thể bước đến bên chàng được vì phía sau ta vẫn còn những người quan trọng đang chờ ta, ta không thể bỏ mặc họ, cũng giống như Cẩn Triệt, họ là niềm hạnh phúc của đời ta là cả sinh mạng của Mạc Tử Cách, Cẩn Triệt! ta xin lỗi...chàng.