"Mẫu phi! Mẫu phi"
Là tiếng gọi của một tiểu hài tử, khẽ mở mắt ta vẫn chưa hẳn là tỉnh táo nhưng khi thấy hai tiểu hài tử, một nam, một nữ, đang đứng trước mặt ta nhẻn miệng cười ngây ngô kia, tâm ta chợt rung động, cái cảm xúc này thật kỳ lạ, thân quen đến thật lạ thường.
"Mẫu phi! Dậy chơi cùng Lưu nhi, mẫu phi ơi!"
Bàn tay bé nhỏ ấy đã nhẹ nắm lấy tay ta mà kéo, đáng yêu đến không thể tưởng được, nghĩ lại cũng lạ, tại sao chúng lại gọi ta là mẫu phi? Ta vẫn chưa có hài tử kia mà?.
"Các...con đã lầm rồi chăng? Ta..."
"Mẫu...phi! Đã lâu rồi không chơi với Uyển nhi, Uyển nhi nhớ mẫu phi lắm!"
Đôi mắt đen lay lay, to tròn, lay động thật đáng yêu, cái mặt tròn tròn làm nũng ấy thật làm ta không thể từ chối được nhưng nhìn kỹ lại sao nữ hài tử này lại giống Thác Nghiêm đến thế? Có chút hoang mang lạ lẫm, ta thật không hiểu đây là chuyện gì thì ở đâu lại nghe một âm thanh làm ta phải cảnh giác mà đề phòng.
"Mẫu thân các con vẫn còn mệt, các con nên tìm chơi với tiểu Vệ ca ca đi"
"Phụ thân" Cả hai đã cùng lên tiếng.
Đúng là Sát Huyết Dạ hắn, trên tay còn đang bế một nam hài tử.
Hắn cúi người, một tay đã đưa đến nhẹ xoa lấy đầu, cả hai cũng đang biểu hiện đầy thích thú kia mà nhẹ giọng.
"Tiểu Vệ ca ca của các con còn đang đợi đấy!"
"Không...phụ thân! Uyển nhi muốn bên mẫu phi, con lâu rồi mới gặp mẫu phi mà"
Vừa chỉ chỉ hai ngón trỏ lại với nhau, nữ hài tử đã đưa ánh mắt đáng thương về phía ta, làm tâm ta như muốn nhũng ra vì cái biểu hiện đáng yêu này, mà Sát Huyết Dạ hắn vẫn muốn giữ lấy ý định của mình.
"Ngoan nào! Mẫu thân của con vẫn ở đây đấy thôi! Ngày mai mẫu thân sẽ dành cả ngày cho các con được chứ!"
Hắn hứa với chúng mà lại nhìn đến ta muốn ta gật đầu, khổ thay ta cũng không thể từ chối được hai cặp mắt long lanh đáng yêu kia nên cũng mỉm cười thuận theo.
"Ừ!"
"Hay quá!"
Chúng nhảy cẫng lên rồi quay đầu chạy làm tỳ nữ cũng phải hốt hoảng mà chạy theo.
Quay lại chuyện chính, chắc đây là nằm mộng rồi! Đúng vậy vì chuyện này quá phi lý, bọn chúng gọi ta là mẫu phi, gọi Sát Huyết Dạ là phụ thân, vậy không phải ta và Sát Huyết Dạ hắn là cái quan hệ kia kia sao? Rịn mồ hôi về suy nghĩ của bản thân, mắt khẽ đảo đã chạm trúng ánh mắt đang cười của hắn, bỗng hài tử đó đã chìa hai cánh tay bé nhỏ về phía ta.
"Mẫu...mẫu thân! Ôm...Ôm"
Một cảm giác ấm áp, nam hài ấy khoảng chừng hơn một tuổi, thật bụ bẫm đáng yêu vô cùng, nhìn một cái là chỉ muốn bắt về để yêu thương.
"Nương tử! Ôm Bạch nhi đi! Con muốn nàng ôm đấy!"
Hoảng loạn vì lời nói cùng nụ cười dịu dàng của hắn, ta đúng là đang nằm mộng rồi! Cái gì mà hài tử của ta và hắn kia chứ?.
"Sát...Sát Huyết Dạ! Ngươi đang giở trò gì?"
"Nương tử nàng sao vậy?"
Thấy hắn tiến đến, ta đã kịp lùi lại về sau thì lại cảm thấy cái gì đó không đúng, vì eo đã được một bàn tay giữ lấy.
"Ngươi xem tối qua ngươi đã làm chuyện hay gì mà Cách Nhi phản ứng thế này"
Là Tấn Triệu, ta vẫn chưa kịp mở lời hỏi chàng thì Sát Huyết Dạ đã nắm lấy bàn tay của ta còn thuận thế mà hôn xuống.
"Chuyện hay gì? Phu thê thì còn làm chuyện gì nữa!"
Ta muốn té ngửa, cái tên ma đầu không biết liên sĩ này đang nói cái gì vậy trời?.
Trái với lại với ta, Tấn Triệu vẫn thản nhiên như không, ta nhớ rõ chàng không phải rất ghét cái tên này sao? Còn muốn phanh thây xẻ thịt nữa kia mà!.
"Bạch nhi lại phụ vương bế nào!"
Nụ cười ấm áp, Tấn Triệu đã ôm lấy tiểu hài tử kia trong niềm vui thỏa mãn, còn ta chỉ có thể đưa ánh mắt ngốc nghếch nhìn cả hai.
"Cái...cái này là chuyện gì vậy?"
Cả hai lại không hẹn mà đưa cái nhìn khó hiểu với ta, như ta là một kẻ mất trí vậy.
"Sao vậy? Ngủ đến hồ đồ luôn rồi sao nương tử?"
Thấy mặt hắn đã tiến gần ta đã nhanh né tránh, tay đã nắm chặt, nếu hắn mà càng gở thì cũng chẳng tiếc gì mà thẳng tay.
"Nương tư?"
Hắn ngẩn ra, vì hành động đó của ta, cũng cùng lúc tiếng cười không chút nể mặt đã vang lên.
"Ha!ha! Sát Huyết Dạ ơi là Sát Huyết Dạ, ngươi cũng có ngày này sao?"
"Bọn ta đã đến muộn thì phải"
Là giọng Thẩm Sư! Không những thế mà Thác Nghiêm và cả Thúc Lang đã cùng bước vào.
"Là có kẻ không biết đã gây ra chuyện xấu gì mà đã bị nương tử ghét bỏ rồi ấy mà"
Đầy vẻ châm chọc, cái kẻ bị xem là ghét bỏ kia cũng đã nhận được sự ngạc nhiên lẫn khó hiểu của ba người kia, ta thấy mặt hắn đã đen lại, còn ta thì chỉ muốn mau mau tỉnh lại chứ giấc mộng kỳ quặc này làm ta sắp chết vì hoang mang rồi.
"Sao vậy nương tử? Hắn đã làm gì? Nói vi phu nghe nào?"
Thác Nghiêm nhẹ nắm lấy đôi bàn tay ta, đây là ngươi nam nhân đã dọa ta gần chết vì thương tích đầy mình do Sát Huyết Dạ kia gây ra, giờ chàng vẫn rất tốt khi đứng trước mặt ta, làm ta cũng an tâm hẳn.
"Thác Nghiêm! Chàng không sao là tốt rồi, làm ta cứ lo sợ..."
"Ta bị gì sao?"
Chàng hỏi ngược trong vẻ mặt khó hiểu và ta cũng chẳng khác gì.
"Chàng vì cứu ta đã dịch dung thành ta, còn bị Sát Huyết Dạ đánh trọng thương, khi ta bị hắn bắt đi, thì chàng chỉ còn nữa cái mạng, làm ta lo lắng vô cùng"
Giờ thì bầu không khí đã trở nên yên tĩnh đến lạ thường rồi! Các chàng cũng chỉ bài ra vẻ mặt hoang mang nhìn ta, giống như thể ta là đang bị hoang tưởng vậy.
"Nương tử! Nàng đang nói chuyện của năm năm trước sao?"
Hả? Chuyện năm năm trước, ta phát ngốc lên mất.
"Năm năm trước?" Ta lập lại.
Các chàng đều cùng gật đầu làm đầu ta cứ choáng váng mà cố tiếp nhận sự thật, cái này đúng là quá bất bình thường mà.