Một thân quần áo trắng noãn như cũ phá lệ xuất trần thoát tục, đặt trong tình cảnh hỗn loạn như vậy cũng không hề quấy nhiễu đến khí chất trầm tĩnh đạm mạc của hắn. Mưa tên bị hắn đẩy ra bỗng nhiên ngưng lại, xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh không có chút động tĩnh nào tỏ ra vài phần quỷ dị.
Tuân Nguyệt Lâu rũ mắt nhìn bộ dáng hết sức chật vật của Tô Thanh, khẽ cau mày nói: "Đến muộn, xin lỗi."
Một lúc sau có người chạy đến luống cuống chân tay cứu hai người ra khỏi lưới đánh cá, quan sát kĩ càng Tô Thanh từ trên xuống dưới, mặt mũi tràn đầy ân cần.
"Ta không sao, A Mạc." Tô Thanh chú ý thấy Lận Ảnh cổ quái, vô thức kéo Tô Mạc hộ sau lưng.
"Hai cái... Bộ Tiện Âm?" Lận Ảnh không kịp tìm Lô Tùng Tuyết khởi binh vấn tội, đã bị hai khuôn mặt hoàn toàn tương tự nhau làm cho sững sờ ngay tại chỗ.
Tuân Nguyệt Lâu thấy người của Cô Xạ Thành tiến vào đã khống chế cục diện, hỏi: "A Thanh, hiện tại làm thế nào?"
Tô Thanh nhíu mày nhìn về phía Lô Tùng Tuyết, khẽ cao giọng nói: "Lô học sĩ, ngươi nói bây giờ nên làm gì a?"
Sắc mặt Lô Tùng Tuyết không tốt nhìn về phía Tuân Nguyệt Lâu, lạnh lùng nói: "Nếu Cô Xạ Thành đã chịu hạ thấp thân phận đến lội vũng nước đục này, trừ tự nhận xúi quẩy ra còn có thể thế nào? Buồn cười là các ngươi ở ngoài này dây dưa cùng ta nhiều thời gian như vậy, ngược lại thật sự không lo sống chết của Cố Uyên?"
Tim Tô Thanh đập mạnh, lập tức ngắt lời hắn: "Đừng tà thuyết mê hoặc người khác, lão gia mới sẽ không xảy ra chuyện gì!" Lời thì nói thế nhưng ánh mắt nàng lại không nhịn được lo lắng nhìn qua hướng cửa động thủy chung không có chút động tĩnh nào, hung hăng cắn răng nói với Lận Ảnh: "Nhanh đi tìm xem có đường ra nào khác không."
Lô Tùng Tuyết nhìn động hướng bọn họ lập tức cười lớn: "Các ngươi chết tâm đi, ta đã cố ý muốn vây khốn Cố Uyên trong động đương nhiên sẽ không thể nào để lại đường lui khác cho hắn."
Tuy cười nhưng nụ cười trên mặt hắn lại khiến người khác không nhìn ra nửa phần ấm áp, điên cuồng cười tựa như phát tiết hết tất cả nội tâm ra: "Thế nhân đều biết có một Liễu Thừa Ân nhưng có mấy người có thể nhận ra Lô Tùng Tuyết? Bất quá là một người nhập môn sớm hơn ta một tháng thôi, mà hắn lại làm đại sư huynh, còn ta vĩnh viễn chỉ có thể làm phụ tá đứng sau lưng hắn?"
"Ta đã sớm biết hắn ngầm nghiên cứu loại thuốc sư môn cấm đã lâu nhưng vẫn làm bộ như không biết, cho đến hôm đó ta thừa dịp hắn không ở đó đã đổi dược để hắn uống nhầm mà chết." Tựa như nhớ lại chuyện rất sung sướng, Lô Tùng Tuyết tươi cười đến cực kì hưng phấn: "Kì thật cũng chỉ có thể trách hắn tự làm tự chịu, từ trước đến giờ ta cũng không biết mục đích hắn nghiên cứu loại thuốc này là vì chính hắn. Hắc, họ Liễu, ngoài mặt khôn khéo, trong lòng lại có dã tâm này. Nhưng cũng nhờ dã tâm của hắn cuối cùng đường đường chính chính lấy mạng hắn..."
Tô Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn bộ dáng sắp phát điên của hắn, đôi mắt khẽ trầm xuống, đối với chân tướng ai cũng không ngờ tới như vậy, trong lòng nàng có một loại cảm giác khác thường. Sau đó, nàng thấy ánh mắt Lô Tùng Tuyết chậm rãi dời qua mình, như một cây đao lạnh thấu xương xẹt qua làm cho nàng vô thức lui về sau hai bước.
Lô Tùng Tuyết chú ý thấy cử động của nàng cảm thấy rất hài lòng, ánh mắt chậm rãi nhìn nàng từ đầu đến chân, hòa hoãn nói: "Kì thật, ý ta vốn là muốn phá hủy hết thảy của Liễu Thừa Ân, trong đó đương nhiên có cả Cố Uyên, nhưng làm sao cũng không tìm được mệnh môn (nhược điểm trí mạng) của hắn, cho đến khi ngươi xuất hiện."
Tô Thanh nghe vậy, tim suýt nữa nhảy ra ngoài, lại bị nàng cố gắng trấn định kiềm chế: "Ngươi, ngươi đang nói lung tung cái gì!"
Lô Tùng Tuyết nói: "Ngươi tiếp cận Cố Uyên là có mục đích đi? Hắn cũng đã sớm biết thân phận của ngươi nhưng vẫn mang theo ngươi bên mình, nguyên nhân này ngươi thật không biết hay giả vờ không hiểu?"
Tô Thanh bị hắn hỏi có chút hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy cánh tay chợt lạnh, ngẩng đầu thấy Tuân Nguyệt Lâu đang nắm tay nàng, lúc này mới hồi phục tinh thần nhưng sắc mặt vẫn hơi mất tự nhiên: "Ai... ai nói với ngươi ta tiếp cận lão gia là có mục đích? Ngươi cũng không nên suy đoán vô căn cứ!"
Lô Tùng Tuyết âm trầm quét mắt nhìn hắn một cái, cười như không cười nói: "Khúc mắc giữa các ngươi ta không có hứng thú, rốt cuộc hắn thích ngươi ở điểm nào, ngươi có tình với hắn hay không, đều không liên quan đến ta. Nhưng có một điểm ta rất rõ ràng, ít nhất hai người các ngươi chỉ sợ đời này kiếp này không được gặp mặt nhau nữa."
Tô Thanh vẫn luôn nín thở làm cho mình không bị dao động vì lời nói của Lô Tùng Tuyết nhưng khi mấy chữ cuối cùng lọt vào tai, vẫn cảm thấy toàn thân trống rỗng, trong đầu toát ra một ý niệm đáng sợ. Lúc trước trải qua rất nhiều thời khắc sinh tử nàng cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ lại có chút không muốn nghĩ tiếp nữa.
Đầu óc nàng trống rỗng trong chớp mắt, sau đó chuẩn bị lao về phía cửa động, lại bị Tuân Nguyệt Lâu hung hăng kéo lấy: "A Thanh..."
"Buông tay!" Trong lòng Tô Thanh lúc này chỉ muốn biết tình huống bên trong thạch động, toàn thân cảm giác nôn nóng làm cho nàng không cách nào nhịn được nữa.
Tuân Nguyệt Lâu không buông tay, ngước mắt nhìn Lô Tùng Tuyết tâm tình sung sướng khi thực hiện được kế khích tướng, cau chặt mày.
Đột nhiên, một tiếng rít phá không vang lên trực tiếp bức người của Lô phủ lùi lại mấy bước, theo sau đó là một cuốn hồng lăng lao về hướng Lô Tùng Tuyết, hắn cả kinh né sang bên cạnh, chỉ để lại một vết sâu kinh người trên mặt đất.
Theo phương hướng nhìn lại, một bóng dáng quen thuộc rơi vào mắt, Tô Thanh cảm thấy hai chân mềm nhũn, nếu không phải Tuân Nguyệt Lâu vững vàng đỡ nàng cả người đã ngã ngồi trên mặt đất.
Lô Tùng Tuyết thấy rõ người đến, sắc mặt cực kì khó coi: "Không thể nào, các ngươi không thể nào trở ra!"
Nhan Oanh Nhi cười lạnh nhìn hắn: "Ngươi là người thế nào ta không rõ ràng lắm, chỉ là ta đã phụ trách quản lý Bách Điểu Môn nhiều năm như vậy, cho dù là sư phụ ta cũng cố ý lưu lại một đường lui, huống chi là ngươi! Mật đạo bên hông khắp thiên hạ chỉ sợ có mình ta biết rõ, không ngờ hôm nay thật sự đề phòng được tiểu nhân ngươi!"
Tô Thanh không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau cái gì mà không hề chớp mắt nhìn Cố Uyên, một chút cũng không hề dời mắt. Tựa như cảm nhận được ánh mắt chăm chú, nam tử thủy chung đứng đó không nói một lời cuối cùng cũng hòa hoãn chậm rãi quay đầu lại, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau trong đáy mắt có ánh sáng chợt lóe qua, khóe môi lạnh lùng cong lên, nhấc chân chậm rãi đi về hướng này.
Tô Thanh không ngờ hắn lại có bộ dáng không coi ai ra gì như vậy, cho đến khi đối phương đã đến bên cạnh mình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cánh tay Tuân Nguyệt Lâu ngăn ở giữa bị Cố Uyên đẩy ra, hắn rũ mắt thâm trầm nhìn Tô Thanh, khóe môi cong lên, nói: "Có nhớ ta không?"
Trong nháy mắt đầu óc Tô Thanh trống rỗng: "Ách?"
Lời còn chưa dứt, cằm đã bị nâng lên, môi răng gắn bó, là một nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt tràn trề cướp đoạt.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, lời nói Nhan Oanh Nhi đang chuẩn bị khởi binh vấn tội lập tức bị nghẹn trong ngực làm nàng nhịn không được ho khan một trận.
Tô Mạc duy trì một phần lý trí cuối cùng ôm chặt cánh tay Tuân Nguyệt Lâu, lại phát hiện người kia căn bản không có chút động tĩnh, đôi mắt linh hoạt kì ảo trợn to thẳng tắp nhìn hai người.
Hơi thở sát qua da thịt lẫn nhau, thiên địa trong chớp mắt này tựa như chỉ còn lại hơi thở của hai người dây dưa lưu luyến cùng nhau.
Hắn vững vàng khóa sống lưng nàng, bỗng nhiên dùng sức đem thân thể hai người áp lại cùng một chỗ.
Da thịt cọ xát, Tô Thanh cảm thấy nụ hôn của hắn từ môi chậm rãi dời xuống, dọc theo đường cong cái gáy nàng, từng chút từng chút nhẹ mút, cuối cùng dừng lại ở đầu vai nhẹ nhàng linh hoạt cắn một ngụm.
Nghe hơi thở trầm trọng của nàng, hắn mới thoáng hài lòng buông lỏng ra một chút, rũ mắt lãnh ngạo nhìn nàng, khóe miệng treo một nụ cười không có chút độ ấm: "Mặc dù không tệ, nhưng ta vốn cho rằng nữ nhân hắn vừa ý phải khá hơn một chút mới đúng..."
Tựa như bình luận sau khi nếm thử, đơn giản mà bình thản, thậm chí có chút khách quan đến mức vô tình.
Tô Thanh vẫn bị hắn dùng tư thế ái muội này ôm trong ngực, đây cũng không phải lần đầu tiên, rõ ràng là cùng một người, nhưng cử chỉ này, ngữ điệu này, vẻ mặt này có một loại cảm giác hài hòa không nói nên lời.
Lý trí nháy mắt khôi phục, cảm giác nụ hôn đã sớm biến mất không còn tung tích, thấy lực tay của hắn buông lỏng ra, nàng ngược lại cả người triệt để treo trên người Cố Uyên.
Sau khi đổi tư thế, mặc dù vẫn ái muội như cũ nhưng không khí lại càng cổ quái.
Tô Thanh phảng phất như không hề phát giác, khóe môi khẽ động: "Ngươi..." Bởi vì chỉ đơn giản là một loại cảm giác, nhất thời có chút khó hỏi ra miệng nhưng tư vị mơ hồ khó nhịn, khiến nàng không thể không hỏi một cách thận trọng: "Ngươi... là ai?"
Nàng cơ hồ kề tai hắn hỏi ra câu này, nhẹ đến mức chỉ một mình hắn nghe được.
Dứt lời, không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Dưới ánh nhìn không hề chớp mắt của nàng, hắn chậm rãi rũ mắt, vẫn như cũ là dạng ánh mắt này lại có chút trong trẻo lạnh lùng khó nói nên lời, môi hé mở, ngữ điệu thầm lặng: "Đương nhiên là, Cố Uyên."
Hắn nói mây trôi nước chảy, nhưng trong nháy mắt kia, tâm Tô Thanh không hiểu sao lại chìm xuống đáy cốc.