Thời điểm câu này lọt vào tai, Tô Thanh có loại xúc động muốn phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn. Nhưng sự thực chứng minh Lô Tùng Tuyết xác thực không phải là người chỉ nói mà không làm. Vừa dứt lời, một cái lưới lớn trầm trầm chụp xuống, cứng rắn cuốn hai người lại vào bên trong.
Giống như cá sa lưới chật vật bổ nhào trên mặt đất, Lận Ảnh vốn muốn dùng kiếm cắt lưới, lại không biết dây thừng làm bằng chất liệu gì, chặt mấy kiếm cũng không có vết cắt nào. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lô Tùng Tuyết, một tay kéo Tô Thanh ra phía sau cẩn thận cảnh giác che chở. Tuy hắn không ưa nữ nhân này, nhưng Cố Uyên đã dặn dò, một khắc hắn cũng không dám quên.
Lô Tùng Tuyết nhìn hai người đã an tĩnh trở lại, nhìn Bộ Tiện Âm nói: "Bộ hiền chất, nếu thật sự muốn biết chuyện cũ, còn thỉnh người của ngươi cũng an phận một chút."
Vừa dứt lời, xung quanh đã có một hàng cung thủ, hơn mười mũi tên vững vàng vây khóa bọn họ.
Bộ Tiện Âm nhàn nhạt nhìn hắn, không nói gì.
Lô Tùng Tuyết cười nói: "Những chuyện trước kia, kì thật các ngươi hoàn toàn không nhớ rõ cũng không có gì kì quái, dù sao năm đó lúc Cố Uyên cứu các ngươi, các ngươi cũng đã hoàn toàn bị xóa đi kí ức, đương nhiên sẽ không biết được mình vốn dĩ cũng từ Liễu phủ đi ra."
Bộ Tiện Âm cau mày, thần sắc trong mắt hơi động.
Cho dù nhiều lần phỏng đoán thân thế của mình, thế nào cũng không nghĩ tới mình dĩ nhiên là từ Liễu phủ được mang ra ngoài. Nhớ lại những lời lúc trước Nhan Oanh Nhi đã nói, nghĩ tới cái sơn động lành lạnh cùng lồng sắt âm hàn, trong cơ thể có loại cảm giác khó chịu khác thường thoáng qua, tay cầm quạt nắm chặt vài phần.
Lô Tùng Tuyết giống như lơ đãng đến bên cạnh hắn, cúi người cười híp mắt nói vào tai hắn: "Chẳng lẽ, Bộ hiền chất không muốn biết rốt cuộc ở Liễu phủ đã xảy ra chuyện gì mà khiến tất cả các ngươi mất đi kí ức sao? Kì thật cho đến nay, ta đồng tình với các ngươi hơn, nói đúng ra thì Liễu gia là cừu gia của các ngươi mới đúng, cần gì phải nghe lời Cố Uyên đi chống đối ta? Chúng ta... nên đứng cùng trận tuyến mới phải."
Bộ Tiện Âm nhìn hắn rất lâu mới chậm rãi mở miệng: "Nhưng là Vương gia cứu chúng ta ra."
Lô Tùng Tuyết sững sờ, cau mày: "Vậy thì thế nào?"
Bộ Tiện Âm nói: "Trước kia đã xảy ra chuyện gì ta không biết, cũng không muốn biết, nhưng Vương gia đã cứu chúng ta ra, hiện tại chúng ta chỉ bán mạng cho hắn, những chuyện khác cũng không phải chuyện chúng ta cần suy tính."
Lô Tùng Tuyết nhìn hắn rất lâu, cười lạnh: "Tiếp tục bán mạng cho Cố Uyên? Đó bất quá là con đường chết. Ngươi lựa chọn như vậy, chẳng lẽ còn có thể thay những người khác làm chủ hay sao?"
Thanh âm Lận Ảnh trầm thấp không có chút phập phồng xa xa truyền đến, không nể mặt cắt đứt lời hắn: "Hắn đứng đầu Thập Tam đình, tất cả mọi chuyện hắn đương nhiên có thể làm chủ."
Lô Tùng Tuyết quét mắt nhìn hắn một cái, không có lửa giận như trong dự liệu, chỉ bình tĩnh nói: "Cố Uyên nuôi chó thật tốt, ngu trung như vậy thật không thú vị. Chỉ đáng tiếc, ngu trung như vậy chỉ có đường chết."
Tô Thanh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, biết hắn đã động sát ý, cuống quýt kéo Lận Ảnh ra, liều mạng nháy mắt với hắn, hướng Lô Tùng Tuyết cao giọng hô: "Ta nói Lô học sĩ, ngươi giương cung bạt kiếm như vậy có ý nghĩa gì. Giết hết những người này đối với ngươi cũng không có lợi ích gì. Nên biết oan gia nên giải không nên kết, ngươi hạ đao xuống, có lẽ chúng ta còn có thể khoái trá làm anh em kết nghĩa?"
Lô Tùng Tuyết cong khóe môi hứng thú nhìn nàng: "Thục cô nương thật là người khéo léo, khó trách nam nhân như Cố Uyên cũng có thể bị ngươi quyến rũ. Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, nhất định phải chết ở chỗ này, nếu có lời gì muốn trăn trối, ta cũng không ngại thay ngươi truyền đạt."
Tô Thanh cũng không giận, quăng cho hắn một ánh mắt quyến rũ, dịu dàng nói: "Lô học sĩ nói thế là không đúng, Vương gia khi đó là thấy ta đáng thương mới thu lưu ta, sao có thể nói là bị ta quyến rũ rồi? Ăn có thể ăn bậy lời cũng không thể nói bậy a, nếu không bị Tuân thiếu chủ nhà ta nghe được, ta trở về sẽ không dễ chịu a."
Lô Tùng Tuyết khẽ nhăn mày: "Tuân Nguyệt Lâu?"
Tô Thanh cười khẽ: "Không phải thế. Cái này ngươi không biết đâu, ta và Tuân thiếu chủ vốn là bạn cũ, thiếu chủ một lòng muốn cưới ta vào cửa. Ngươi cũng biết, ta thật vất vả mới gặp lại tình lang, đó là chuyện cầu còn không được. Nếu không phải nể mặt thiếu chủ Cô Xạ Thành, sao Vương gia có thể đưa ta hồi kinh lấy lại khế ước bán thân chứ?"
Lô Tùng Tuyết ung dung nói: "Nói như vậy, cô nương trở lại kinh thành là vì lấy lại khế ước bán thân để được tự do?"
Tô Thanh cười nói: "Sao có thể không phải được! Tuân thiếu chủ đối với ta thế nào, nếu Lô học sĩ không tin có thể hai vị kia một chút, họ đều tận mắt nhìn thấy. Nếu thiếu chủ phu nhân tương lai của Cô Xạ Thành ở đây xảy ra biến cố gì, chắc hẳn Lô học sĩ không đảm đương nổi đi?"
Lúc này Bộ Tiện Âm khẽ cười một tiếng, nói: "Xác thực ta có thể làm chứng."
Lô Tùng Tuyết nhìn thần sắc mấy người không giống giả bộ, bán tin bán nghi khẽ khoát tay, cung thủ xung quanh lập tức lắp tên lên dây, vững vàng nhắm vào mấy người.
Thần sắc hắn khó đoán, Tô Thanh nhất thời không nhìn ra tâm tư người này, thấy Lận Ảnh nhặt trường kiếm lên, không đợi hắn có động tác gì âm thầm ngăn cản bên cạnh hắn. Lận Ảnh không ngờ nàng sẽ có động tác này, đáy mắt mơ hồ nhoáng một cái, cũng không có động tác gì khác.
Tô Thanh không chớp mắt chăm chú nhìn Lô Tùng Tuyết, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng hít sâu một hơi, tận lực khiến ngữ điệu nghe thong thả một chút, hướng dẫn từng bước nói: "Lô học sĩ, không phải ngươi thật muốn đối địch với toàn bộ Cô Xạ Thành đi?"
Lô Tùng Tuyết lạnh nhạt nhìn nàng, khóe môi chậm rãi cong lên, cười nói: "Ta nghĩ Thục cô nương đã nhầm rồi. Mặc kệ ngươi có quan hệ thế nào với Cô Xạ Thành, hôm này gặp mai phục ở chỗ này đều là Bách Điểu Môn ra tay, cũng không nên ngậm máu phun người vào ta."
Giờ phút này Tô Thanh hoàn toàn lĩnh hội cái gì là gọi là vô liêm sỉ, cái gì gọi là mặt người dạ thú, nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Đến bây giờ mà người này còn thật sự không kiêu ngạo không nóng nảy vu oan hãm hại a!
Nhưng làm như vậy có gì không đúng? Nói cho cùng, nếu không tận mắt nhìn thấy, giống như bọn họ ban đầu cũng không có hoài nghi người trưởng bối xuất thủ tương trợ này lại bày mưu tính kế.
Nàng cố nén xúc động muốn bạo phát, tận lực khiến cho vẻ mặt mình nhìn ôn hòa một chút: "Ta nghĩ Lô học sĩ là người thông minh nhất định sẽ không vọng động. Ta đã vô duyên vô cớ mất tích lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng Cô Xạ Thành có thể án binh bất động sao?"
Vừa dứt lời, giống như để nghiệm chứng cho lời nàng nói, xa xa truyền đến một tiếng sáo như khóc lóc kể lọt vào tai, chim chóc trong rừng bay lên, đột nhiên xuất hiện một trận xao động khiến không khí căng thẳng xung quanh càng thêm quỷ dị.
Nghe được tiếng sáo quen thuộc này, Tô Thanh suýt nữa mừng đến phát khóc. Chưa từng cảm thấy Tuân Nguyệt Lâu xuất hiện khiến nàng cảm động như thế!
Sắc mặt Lô Tùng Tuyết cũng không thể đẹp được nữa rồi, hắn không ngờ viện binh đến nhanh như thế, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, trực tiếp hạ sát lệnh: "Giết cho ta!" Tình cảnh này hắn đã không có đường lui, nếu đã nhất định là địch, liền dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì giết trước rồi tính.
Mai phục xung quanh ào ào giương cung như lâm đại địch, thời điểm sắp bắn tên, tiếng gào thét phá gió liên tiếp, tình thế đột nhiên gấp gáp.
Tô Thanh thế nào cũng không nghĩ tới Lô Tùng Tuyết đưa ra lựa chọn cá chết lưới rách như thế, trong lòng cả kinh đã nghe tiếng xé gió bén nhọn lao đến. Còn chưa kịp phản ứng đã bị Lận Ảnh ôm lấy, hai người lập tức lăn lộn trên mặt đất vài vòng, một phen trời đất quay cuồng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ hai người đứng vừa nãy đã cắm một hàng tên dài, nếu không phải vừa rồi phản ứng mau chỉ sợ hai người đã bị trát thành con nhím.
Tay có cảm giác ươn ướt sền sệt, Tô Thanh vừa ngẩng đầu thấy bả vai Lận Ảnh đã rỉ ra một lớp máu, sắc mặt có chút khó coi. Hai người hầu như đã áp sát vào vị trí rìa lưới, vừa cùng nhau lăn lộn một phen, nghiễm nhiên không cách nào nhúc nhích được nữa. Nhưng cung thủ bên cạnh đã lắp tên mới vào, chỉ cần mưa tên lần này vừa bắn ra, không cần suy tính giãy giụa gì, hai người nhất định khắp người lỗ thủng chết thê thảm.
Tô Thanh nhìn Bộ Tiện Âm đứng một mình gần đó tự lo còn chưa xong, yên lặng buông tha cho ý niệm được cứu viện trong đầu, chỉ là trong lòng hơi có chút thống khổ, dù sao chết khó coi cũng không phải kết cục nàng muốn, sớm biết như thế thời điểm rơi vào tay Nhan Oanh Nhi trực tiếp uống thuốc độc tự sát cho dứt khoát, dù sao cũng không thiếu tay gãy chân, ít nhất có thể toàn thây...
Đang nghĩ ngợi, tiếng xé gió liên tiếp lần nữa vang lên, Tô Thanh nhận mệnh nhắm mắt lại.
Nhưng mà gió mát chậm chạp thổi qua, không có đau đớn như dự liệu, chậm rãi mở mắt ra, gần trong gang tấc là một thân quần áo trắng không tỳ vết, trong khoảnh khắc này, mọi âm thanh phảng phất như yên tĩnh trở lại.