Trans: Zard
Happy New Year 2024!
—-----------------
Khói đen tập trung lại và kết lại thành hình.
Không, giải thích hiện tượng này một cách đơn giản như thế là chưa đủ.
Khi hình dạng của nó dần hoàn thiện, thứ đầu tiên xuất hiện là rất nhiều phụ nữ.
Người duy nhất có thể biết được tên của chúng là Propheter; toàn bộ đều là hình dạng của các đời Phù Thủy (Thánh Nữ), tất cả chúng dính vào nhau tạo thành một thực thể khổng lồ.
Hiện thân ấy đã tạo thành một tên khổng lồ cao đến tận bầu trời.
Trên khắp cơ thể hắn — đầu, tay, ngực, chân — các Phù Thủy (Thánh Nữ) trong quá khứ đang mọc ra đủ khắp hình dạng méo mó, sự cân đối khi họ còn sống đều đã biến mất. Đó quả thật là một cảnh tượng kinh hãi.
Xúc tu mọc ra từ sau lưng nó, trên đầu của chúng xuất hiện những khuôn mặt phụ nữ như một con rokurokubi (Zard: Rokurokubi là loại yokai mang hình dạng phụ nữ nhưng có cổ rất dài).
Trong con ngươi của các Phù Thủy, lòng trắng và đen đã bị tráo ngược nhau; không một ngoại lệ, tất cả chúng đều ứa máu.
Trong số đó có cả khuôn mặt của Alexia, ả Phù Thủy đã bị đánh bại vài ngày trước.
“…Đã lâu không gặp, Okaa-sama.” Vừa đổ mồ hôi lạnh, Alfrea nói với khuôn mặt lớn nhất xuất hiện trên ngực tên khổng lồ.
Khuôn mặt của người phụ nữ xuất hiện trên ngực tên khổng lồ có kích thước ngang với một lâu đài.
Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp với cặp mắt sắc nhọn và biểu cảm lạnh lùng.
Việc khuôn mặt đó thuộc về Phù Thủy Sơ Khai Eve là điều mà chỉ con gái cô Alfrea và Propheter đã từng sống trong thời đại ấy biết.
“Đó không phải Eve. Nó là tàn dư của Eve.”
“Mi nói đúng…”
Đây là cuộc gặp gỡ lâu năm của hai mẹ con, nhưng linh hồn mẹ cô không còn ở đây.
Thứ trên đó chẳng có gì ngoài một khối dã tâm bị tích tụ qua bao đời Phù Thủy, tạo thành một thể thống nhất.
Ý thức của các Phù Thủy vốn đã bị phá hủy từ lâu; nó giờ chỉ hành động theo dã tâm của mình. Có thể nói chúng chính là hiện thân thật sự của các thế hệ Phù Thủy..
“Ta hận các ngươi.”
“Thật ghen tị.”
“Các ngươi có tội.”
“Thật không thể tha thứ.”
Những khuôn mặt Phù Thủy mọc ra trên khắp cơ thể tên khổng lồ bắt đầu nguyền rủa thế giới.
Những lời đó không phải là của Phù Thủy.
Chúng là một khối dã tâm đã được thành hình. Chúng mang trong mình những suy nghĩ ẩn sâu trong nơi tăm tối nhất của con người trước khi được thải ra môi trường bên ngoài.
Một trong số khuôn mặt Phù Thủy đã nói với giọng đàn ông. “Nếu không có thằng Hans thì ta đã được chọn làm chỉ huy tiếp theo rồi. Trời ạ… giá như tên đó không tồn tại… mình không quan tâm đó là tai nạn hay tự sát, ước gì hắn chết đi cho rồi.”
Hầu hết mọi người đều không hiểu, nhưng một trong số binh sĩ bỗng tái mặt.
“Đó, đó là… giọng của mình mà…?”
“…Barry, mày, thì ra mày nghĩ về tao như thế…”
“Không, không có! Chỉ là hiểu nhầm mà thôi!”
Đó là suy nghĩ của người lính tên Barry sao?
Người lính tên Hans bên cạnh anh không thể giấu được cơn sốc khi biết bạn của mình lại nghĩ về mình như vậy.
Rồi giọng của Hans lại phát ra từ những Phù Thủy..
“Thằng khốn Barry… bản thân nó đã chả có gì bằng mình rồi mà nó lại dám làm như bọn này ngang hàng với nhau. Nhìn cái tên đó cứ lẽo đẽo theo sau mà ngứa cả mắt.”
Barry khi nghe thấy thì lập tức nắm lấy cổ áo Hans, cả Hans cũng giận dữ gào lên.
“Thằng khốn!”
“Hả! Mày muốn đánh nhau à?!”
“Dừng lại, hai cậu đang làm gì vậy?! Giờ không phải lúc để xung đột nội bộ đâu.”
Kẻ địch đang ở ngay trước mặt nhưng hai người lính ấy đã bắt đầu đánh nhau.
Khi những người lính khác vội vàng đứng ra can ngăn, từ miệng Phù Thủy lại tiếp tục phát ra những giọng nguyền rủa.
“Lily trông ngon thật. Quá ngon so với tên Rick đó. Để cô ấy với thằng Rick đúng là phí phạm mà, nếu mình tìm được điểm yếu nào của cổ thì… chỉ cần quất một lần thôi thì cổ sẽ là của mình.”
“Giá như Leila-san không tồn tại… thì cha mình sẽ vẫn là Kỵ Sĩ Trưởng.”
“Tại Elrise-sama mà Vernell không bao giờ chịu nhìn nhận mình…”
“Nếu Vernell không tồn tại thì Elrise-sama đã không chết.”
“Tui là Thánh Nữ Sơ Khai nè, khen tui đi! Khen tui nữa đi!”
“Lần nào nhìn thấy Elrise-sama ngủ bên trong khối pha lê ấy…… fufu… nghe thì tệ nhưng… mình nứng quá.”
“Một thế giới không có Elrise-sama thì chẳng phải cứ để nó bị hủy diệt sẽ tốt hơn sao?”
Từ miệng Phù Thủy, suy nghĩ của mọi người đều được nói ra.
Các binh lính khi nghe được, người thì quay mặt đi, người thì bị kích động bịt tai lại.
Chúng đều là những bí mật dơ bẩn mà họ đã cố giấu suốt bao lâu này.
Họ cầu xin trời. Giá như họ bị mù. Giá như họ bị điếc.
Để những điều họ đã cố giấu bao lâu nay không còn được nghe từ chính miệng “Phù Thủy”.
“Alfrea!”
“Tui biết rồi! Thiệt tình… cái thứ này đúng là tệ hại mà!”
Cứ đà này thì sĩ khí của họ sẽ không còn.
Đoán được điều đó, Propheter liền gọi Alfrea, người đã bắn viên đạn ma lực mà cô đã tạo ra trước trong tay.
Nó là một viên đạn ma lực chứaa Đặc Tính Bóng Tối chỉ có ở Thánh Nữ và Phù Thủy; nó là một khối không gian mà ánh sáng cũng không thể đi qua.
Nó phát nổ ngay giữa người “Phù Thủy”, hút lấy cơ thể cùng không gian xung quanh.
Một không gian trống được tạo ra trên người “Phù Thủy”, nhưng nó mau chóng lại bị lấp đầy bởi bóng tối.
“Ugeh, không được rồi… cái đó là đòn toàn lực của tui luôn á.”
Alfrea kiệt sức lấy ra một bông hoa trắng, đó là bông Angelo từng được Elrise cài tóc và dùng nó để hồi phục ma lực.
Để đánh giá sức mạnh đối phương, cô đã dùng toàn lực ngay từ đầu nhưng lại chẳng hề có tác dụng.
Và nếu đòn toàn lực của Alfrea không có tác dụng… thì sẽ không ai có thể đả thương thứ đó cả.
“Tại sao chỉ mình ta là phải chịu đựng?”
“Tất cả các người cũng phải gánh chịu.”
“Không thể tha thứ, thế giới được an bình, chỉ riêng ta là phải chịu khổ.”
“Tất cả đều chết hết đi.”
Vừa nói ra sự căm hận của bản thân, “Phù Thủy” cũng bắt đầu tiến bước, hoàn toàn không để ý đến nhóm Alfrea.
Chỉ với vài bước, nó đã đánh bay hàng loạt binh lính, cả quân tiên phong dùng khiên cố làm chậm tốc độ của nó cũng bị thổi bay.
“Đừng để nó tiến vào thành phố! Tấn công, tấn công!”
Vua Aiz mau chóng ra lệnh, hàng loạt mũi tên và ma pháp được liên tục bắn vào tên khổng lồ.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Tất cả chúng đều đi xuyên qua người nó.
Vừa tiến vào thành phố, khuôn mặt Alexia xuất hiện từ phía sau tên khổng lồ và nhìn vào Aiz.
“Đồ phản bội. Ta đã cố gắng rất nhiều vậy mà ngươi lại chà đạp mọi công sức của ta. Thật không thể tha thứ, ngươi thật không thể tha thứ…”
“…A, Alexia.”
Từ rất lâu Aiz đã luôn phải gánh vác tội lỗi của mình.
Và giờ bị chính Alexia buộc tội đã khiến ông cảm thấy kinh hãi.
Trước mặt ông, tên khổng lồ tạo ra một ngọn lửa màu đen.
Nó bắn về phía Aiz và phát nổ ngay bên cạnh và đánh bay ông.
Ông đâm sầm vào bức tường gần đó rên rỉ đau đớn.
“Đứng lại! Ngươi đang đi đâu thế hả!?”
“…Tệ rồi.”
“Nhìn là biết mà! Cứ đà này thì cả thành phố sẽ bị hủy diệt mất!”
“Không phải. À không, cô nói cũng đúng nhưng… thứ đó đang hướng về phía nhà thờ. Cho dù nó trông không có trí tuệ nhưng nó biết… rằng ai là hiểm họa của mình.”
Propheter vừa chầm chậm bước đi vừa giải thích thứ mà Phù Thủy đang nhắm đến.
Cô cố đuổi theo tên khổng lồ, nhưng tiếc thay cô vẫn chỉ là một con rùa.
Có giống rùa có thể chạy nhanh hơn cả con người, nhưng không may thay Propheter lại là một con rùa chậm chạp.
“Nó là hiện thân của dã tâm. Vậy nên thứ nó căm ghét nhất chính là sự lương thiện… hay nói cách khác, là hi vọng. Tỏng thời đại này, chỉ có một người xứng danh với biểu tượng của hi vọng.”
“…Tui á?”
Alfrea ngây ngô tự chỉ vào mình.
Propheter lặng lẽ đá cô.
“Là Elrise. Kể cả sau khi chết, cô gái ấy vẫn tỏa sáng trong lòng của mọi người. Cả bây giờ mọi người cũng đều tập trung trong nhà thờ để đưa tang và cầu nguyện cho cô ấy. Nếu như nó phá hủy khối pha lê ngay trước mặt mọi người… tất cả đều sẽ tràn ngập tuyệt vọng, và sẽ khiến nó càng mạnh hơn nữa.”
Xét riêng về mặt sức mạnh, Elrise là tồn tại duy nhất có thể sánh ngang với “Phù Thủy”.
Nhưng hơn hết thảy, bản thân Elrise chính là biểu tượng của công lý, hy vọng và ánh sáng; kể cả sau khi chết, thân xác cô vẫn khiến cái ác phải dè chừng.
Bằng cách phá hủy biểu tượng ấy, nó sẽ tiêu diệt mối họa duy nhất của mình và có thể lan truyền sự tuyệt vọng, giúp nó càng mạnh hơn. Một hòn đá trúng cả đàn nhạn, thật khó để mà ngó lơ chuyện này.
“Alfrea-sama!”
“Eterna-chan! Đúng lúc lắm!”
Từ phía học viện, Eterna và Vernell cùng những người bạn của họ trong nhóm của John đang trên lưng ngựa chạy đến.
Thông thường sự xuất hiện của Thánh Nữ thật sự giữa trận chiến sẽ tăng mạnh sĩ khí của mọi người.
Cộng thêm Alfrea thì sẽ có đến tận hai Thánh Nữ… ngoài Elrise, cùng nhau, họ là chính là hiện thân sức mạnh của toàn nhân loại trong suốt lịch sử.
Nhưng thứ mà họ phải đối mặt cũng là hiện thân của 1000 năm thế hệ Phù Thủy.
Phải mất ít nhất 15 năm cho một Thánh Nữ đủ mạnh để đánh bại Phù Thủy. họ sẽ chịu đựng lời nguyền của Phù Thủy Sơ Khai lâu nhất là 5 năm trước khi gục ngã và trở thành Phù Thủy, vị chi hết sẽ vào khoảng 20 năm mỗi đời Phù Thủy.
Điều này có nghĩa “Phù Thủy” mà họ đang phải đối mặt có sức mạnh của khoảng 50 Phù Thủy..
Dĩ nhiên đây chỉ là ước chừng, nhưng dù vậy…
Hai Thánh Nữ đối đầu với năm mươi Phù Thủy… không ai trên thế giới có thể nhìn thấy cơ hội chiến thắng cho họ.
Có lẽ nếu có người đủ sức đánh với con quái vật ấy thì sẽ chỉ có mỗi Elrise, người được mệnh danh là mạnh hơn tất cả đời Thánh Nữ cộng lại.
“Thứ đó, nó đang tiến về phía nhà thờ! Nó muốn phá hủy xác của Elrise!”
“…!”
Nghe lời Alfrea, cơn giận của Vernell lập tức chạm đến đỉnh điểm.
Cậu nhảy khỏi ngựa, nắm chặt lấy thanh kiếm được Elrise ban cho rồi vung nó bằng hết sức lực.
Nhưng lưỡi kiếm chỉ chém xuyên qua người “Phù Thủy” trong khi nắm đấm của nó lại đánh bay Vernell..
Cơ thể được tôi luyện của Vernell bắn đi như một cây củi khô bị rìu chặt, bay qua mái nhà rồi biến mất.
“Cái, cái gì vậy! Ăn gian quá đó! Rồi rốt cục ngươi có thực thể hay không hả!? Sao đòn của bọn ta thì xuyên qua trong khi của ngươi thì trúng ngon ơ thế!”
“Bình tĩnh nào Alfrea! Nó hẳn đã vật chất hóa ngay khi tấn công!”
Vernell đã thua nhưng thất bại ấy vẫn cho họ một thông tin quý giá.
Nếu ta tấn công ngay khoảnh khắc tên khổng lồ tấn công thì sẽ có tác dụng. Với nhân loại, thông tin này thực sự rất đáng giá.
“Nhắm vào lúc nó tấn công!”
“Okay… vậy, tui sẽ dùng toàn bộ lượng ma lực vừa được phục hồi. Eterna-chan, chuẩn bị nào.”
“Vâng!”
Alfrea vận toàn bộ ma lực còn lại của mình và Eterna cũng tập trung hết ma lực mà cô có.
Cả Mary và Aina cũng dùng hết sức lực vào hai phép Băng và Hỏa, còn John và Crunchbite lao tới làm mồi nhử để dụ “Phù Thủy”.
Như thể bị khó chịu, tên khổng lồ vung cánh tay của hắn đến. Đó là cơ hội mà họ không thể bỏ lỡ.
“Ngay bây giờ, bắn!”
Theo hiệu lệnh của Propheter, Alfrea và Eterna cùng giải phóng hai ma pháp toàn lực của Thánh Nữ..
Theo sau đó là phép của Mary, Aina… đồng thời ma thuật của toàn bộ đội kỵ sĩ.
Lần này nó không đi xuyên qua người “Phù Thủy” mà phát nổ, tạo ra một vụ nổ khổng lồ.
Thấy nó đã bị trúng đòn, Alfrea vui mừng đấm tay lên trời.
“Ngon! Chúng ta xử được nó chưa?”
Loạt ma thuật mang tổng toàn bộ sức mạnh của hai Thánh Nữ cùng vô số loại ma thuật khác.
Nếu một Phù Thủy hứng phải đòn đó, ả hẳn sẽ bốc hơi ngay lập tức.
Nhưng đó chỉ đúng cho một Phù Thủy.
Tuyệt đối không bao giờ quên. Trước mặt họ chính là hiện thân đen tối nhất của lịch sử thế giới.
Khi khói tan đi, thứ còn lại… vẫn là “Phù Thủy”. Hai khuôn mặt đã biến mất, nhưng số còn lại vẫn tiếp tục tiến lên.
“…Đùa-“
Alfrea bất lực lầm bầm. Chuyện đã nguy cấp đến mức này thì cả cô cũng không còn thấy vui nữa.
Cho dù giọng của cô nghe nhẹ nhàng nhưng nó lại ảnh hưởng nặng nề đến mọi người xung quanh.
Họ chẳng thể làm được gì nữa.
Alfrea và Eterna, Thánh Nữ Sơ Khai và Thánh Nữ Hiện Tại… sức mạnh của hai Thánh Nữ lẽ ra phải đại diện cho sự vô song lại không hề có tác dụng.
Chẳng những thế, tên khổng lồ đã nhanh chóng hồi phục và tiếp tục tiến bước, không cho họ một chút hi vọng nào.
Chỉ một cú đấm, tên khổng lồ đã đánh bay nhóm Alfrea, vụt họ vào tòa nhà kế bên, khiến nó sụp đổ.
“Guh, Uh… đứng, đứng lại! Ta sẽ không để ngươi đến chỗ Elrise-sama…”
Vernell lảo đảo bước ra từ đống đổ nát rồi lao về phía
“Phù Thủy’. Thế nên nó chỉ ngó lơ cậu và tiếp tục đi.
Người duy nhất nó xem là hiểm họa chỉ có mỗi Elrise.
Mọi thứ khác với nó đều chỉ là cát bụi.
Quyết tâm của Alfrea và Propheter, sự phẫn nộ của Vernell, tinh thần của những người lính, tất cả đều chẳng đáng để vào mắt, “Phù Thủy” tiếp tục tiến về phía nhà thờ..
Nhưng đột nhiên, mặt đất phía trước nó bỗng trồi lên, tạo thành một ngọn núi hùng vĩ như tên khổng lồ.
Là Thổ Ma Pháp? Nhưng thế thì quá lớn.
Để tạo ra được một ma thuật tầm cỡ đó thì ta cần lượng ma lực ít nhất tương đương với Thánh Nữ.
Nhưng người xuất hiện không phải là Thánh Nữ. Anh chỉ là một kẻ bình thường với tình yêu điên cuồng dành cho vị Thánh Nữ giả mạo.
“Ngươi nghĩ mình đang đi đâu hả?”
Đứng trên đỉnh núi là Supple Ment, người đã tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm từ khi Elrise chết.
Cùng một nụ cười vặn vẹo đến điên loạn, anh giang rộng hai tay.
Ngọn núi liền sụp đổ, rồi từ bên trong bước ra một tên khổng lồ bằng đá… một Golem.
Con người này làm sao có được lượng ma lực lớn đến vậy?
Sức mạnh của anh bây giờ không thua kém gì hai Thánh Nữ như Eterna và Alfrea.
“…”
“Fufufu… ngươi đang thắc mắc làm sao đúng không? Làm sao sức mạnh của ta lại lớn đến như này? Đơn giản thôi. Ta chỉ bắt chước các ngươi: Tăng tốc độ tuần hoàn ma lực và hấp thụ chúng ồ ạt để gia tăng bể ma lực của mình.”
Supple bắt đầu khoe khoang thành tựu của mình trong khi “Phù Thủy” đứng chết lặng.
Anh chỉ tuần hoàn ma lực nhằm tăng bể ma lực… nói ra thì rất dễ, quả thật, về lí thuyết thì ai cũng có thể làm được để tăng lượng ma lực tối đa của mình.
Elrise, một cô gái không phải Thánh Nữ hay Phù Thủy, đã tạo ra được biết bao phép màu nhờ lượng ma lực khổng lồ của bản thân.
Dẫu vậy, dù cho có thể, nhưng ít ai dám.
Tốc độ tuần hoàn ma lực nhanh và cực đoan ấy đồng thời cũng sẽ khiến ta hấp thụ dã tâm, làm nhuộm đen trái tim của ta.
Đó là thứ mà ngay cả Phù Thủy Sơ Khai Eve và tất cả đời Phù Thủy sau đó đều không thể chịu được.
Suốt chiều dài lịch sử, một số người giống như Elrise và Eve đã thành công vượt qua giới hạn ma lực tự nhiên của mình… nhưng tất cả họ, không một ngoại lệ, đều trở thành ác nhân.
“Supple-Sensei… làm sao mà thầy…”
“Đơn giản thôi Eterna-kun à. Ngay sau khi Elrise-sama chết, thầy đã bắt đầu lên kế hoạch hồi sinh ngài ấy. Nhớ lại phép màu mà ngài ấy đã cứu lấy Vernell-kun hồi đó… nếu như thầy có thể tái hiện lại thì thầy sẽ có thể cứu được Elrise-sama. Thế thì câu trả lời chỉ có một… thầy chỉ cần tăng lượng ma lực của mình lên mà thôi.”
Khi chứng kiến cái chết của Elrise, thay vì tuyệt vọng, suy nghĩ duy nhất của anh chàng rất yêu nàng Thánh Nữ giả mạo là làm sao để cứu lấy cô.
Câu trả lời của anh là tái hiện lại phép màu hồi sinh Vernell mà Elrise đã từng thực hiện.
Cơ thể của Elrise đã lập tức bị phong ấn sau khi cô chết.
Để nếu như anh làm được điều đó… anh sẽ có thể mang cô trở về thế giới này, Supple nghĩ.
Phải, lí do mà anh nhờ Alfrea phong ấn xác của Elrise không phải là để bảo vệ cơ thể cô cho tương lai.
Anh cần thời gian để chuẩn bị hồi sinh cô, đồng thời cũng là để bảo vệ cô sau khi chết.
Nhưng để thay đổi sự sống và cái chết không phải là chuyện khả thi với một người chỉ có lượng ma lực ở mức bình thường.
Thế nên Supple đã truy cầu ma lực.
“Nh, nhưng… em tưởng đó không phải thứ mà con người có thể chịu được…”
“Chính xác. Ta có thể cảm nhận được dã tâm đang cuồn cuộn bên trong ta. Từng dòng từng dòng suy nghĩ không phải của ta đang muốn nghiền nát ta. Đó là lý do tại sao tuần hoàn ma lực quá nhanh rất nguy hiểm. Học viện cũng đã dạy điều đó… Vớ vẩn! Thế thì sao!? Cho dù bản thân ta có bị nhấn chìm bởi hàng chục hay hàng trăm ngàn ác ý, cho dù cả nhân loại có nguồn rủa ta, thì nó vẫn chỉ là hữu hạn. Chỉ có chừng đó… thì đừng hòng thay đổi tình yêu vô hạn của ta dành cho Elrise-sama!”
Trước câu hỏi của Propheter, Supple đã nói ra điều mà chỉ mình anh hiểu.
Về cơ bản, anh là một tên biến thái cực độ, đến mức mà bóng tối của con người cũng không thể làm lay chuyển tình yêu điên cuồng của anh với Elrise.
Thế nên anh không thể bị nhuộm đen. Bởi anh vốn đã đen ngay từ đầu.
“Phù Thủy” nổi giận và tấn công con Golem, nhưng con Golem cũng lập tức phản công.
Cánh tay của con Golem bị phá hủy, cả một cánh tay của “Phù Thủy” cũng biến mất.
Nhưng cánh tay của “Phù Thủy” mau chóng phục hồi, tên khổng lồ cũng hấp thụ đất và tái tạo lại cánh tay mình.
“Vô dụng thôi Phù Thủy! Giống như cách mà ngươi tự phục hồi, Golem của ta cũng có thể tự tái tạo! Nếu như ngươi là bất tử thì tạo tác của ta cũng là bất tử!”
Supple Ment mỉm cười trong khi con Golem và tên khổng lồ tiếp tục trận chiến.
“Phù Thủy” hồi phục, con Golem cũng tự tái tạo.
Nắm đấm khổng lồ của “Phù Thủy” đấm bể bụng của con Golem.
Cánh tay của con Golem đấm thủng ngực của “Phù Thủy”.
Phần biến mất của “Phù Thủy” trở thành sương mù và tự phục hồi, còn con Golem hút lấy đất để tạo lại những phần bị hư hại.
Trận chiến giữa hai tên khổng lồ nhìn qua thì có vẻ ngang tài ngang sức.
“Hãy cúi đầu trước sự quyền uy của Thánh Nữ đi thứ mạo danh đáng khinh bỉ kia. Phù Thủy các ngươi chẳng là gì ngoài một thứ thấp kém mà suốt 1000 năm chưa từng, và sẽ không bao giờ có thể chạm đến được gót chân của vị Thánh Nữ thật sự duy nhất ấy đâu!
Lời của anh nghe thật kì lạ.
Anh tuyên bố Elrise là Thánh Nữ thật còn những thế hệ Phù Thủy và Thánh Nữ trước là giả.
Anh đã nghe, thấy và biết sự thật.
Anh biết rằng Elrise là Thánh Nữ giả.
Thế nhưng niềm tin của anh với Elrise không hề bị lay chuyển. Ngược lại, chính nhờ biết được sự thật mà niềm tin của anh đã thực sự hóa thành tôn sùng.
Chỉ là một cô gái bình thường!
Chỉ là một cô gái bình thường bị nhầm là Thánh Nữ, thế mà cô lại đạt được biết bao thành tựu mà không một đời Thánh Nữ nào có thể làm được.
Khoảnh khắc nhận ra điều ấy, lòng tôn kính và tình yêu dành cho Elrise lại càng ngập tràn trái tim anh hơn nữa, sự sùng bái của anh đã chạm đến một cấp độ khác.
Tình yêu vốn đã xuyên thủng trần nhà giờ đây đã đâm xuyên qua nó, chọc thủng trời mây và đến tận cùng bên kia vũ trụ.
A, thật sự — ngài ấy, thật sự, vượt xa thứ lý tưởng thiển cận của mình!
Chính lúc đó mà Supple Ment đã hoàn toàn ý thức được giới hạn thực sự của con người. Anh đã được chứng kiến sự vĩ đại, sự thuần khiết và lòng nhân hậu tuyệt đối trong trái tim con người.
Không, trên bước đường của nhân loại, không cần sự có mặt của Ý Chỉ Thế Giới. Không cần những kẻ mạo danh mang tên Thánh Nữ mà thế giới đã ban cho.
Bằng chính sức mình, con người có thể đi cao và xa hơn bất cứ ai có thể hình dung. Chỉ cần họ giữ được lòng kiên định và một tâm hồn trong sạch, giới hạn của con người là vô tận!
Nhân loại đã phản bội Alexia? Thế thì sao?
Ngay cả Elrise cũng đã từng bị phản bội, nhưng cô chưa bao giờ tuyệt vọng và thậm chí còn cứu lấy cả những kẻ phản bội.
Trước sự trân quý ấy, lời ai oán của Phù Thủy là vô nghĩa.
Bị dã tâm dày vò bởi vì phải tuần hoàn ma lực? Thế thì sao?
Elrise đã chấp nhận và chịu đựng sự dày vò cùng ác ý của cả thế giới để có được sức mạnh như bây giờ.
Nếu như một cô gái bình thường như Elrise có thể, thì tại sao một Thánh Nữ thật lại không thể?
Và nếu như không thể… thì chúng vốn đã chẳng phải là Thánh Nữ thật. Đó là điều mà Supple đã tự tin tuyên bố với thế giới.
Supple đã biết được sự thật. Phép màu do Elrise tạo ra chẳng phải là phép màu; chúng là bằng chứng cho ý chí của con người.
Anh đã nhìn thấy sự vĩ đại của con người, cộng thêm tình yêu dành cho Elrise, anh đã vượt qua giới hạn của mình.
“Cuối cùng thì lũ các ngươi chả là cái gì. Chỉ là một lũ giả mạo không thể chịu được cái ác của thế giới. Các ngươi đừng hòng thắng được vị Thánh Nữ tối cao mà ta hằng yêu!”
Supple vừa vênh váo vừa từ từ cắm thêm một đống red flag, anh ra lệnh cho con Golem tiếp tục đánh với “Phù Thủy”.
Giá như có ai đó đứng ra bảo anh ngậm miệng lại, nhưng không may thay, người ở thế giới này vẫn chưa hiểu mức độ nghiêm trọng của red flag.
“Nhìn cho kỹ vào Phù Thủy! Đây là tình yêu mà ta dành cho vị Thánh Nữ tối cao! Trước tình yêu ấy, cái ác của ngươi là vô—”
Đang nói, Supple chợt im lặng.
Trước vẻ kiêu ngạo của anh là cảnh tượng kinh dị khi hàng chục cái mặt Phù Thủy đang mở miệng tập trung ma lực chuẩn bị tấn công.
Con Golem của anh quả thật rất mạnh. Nó cũng có thể tự tái tạo.
Nhưng nó rốt cục chỉ là một con golem. Nếu nó bị phá hủy trong một đòn thì nó cũng sẽ chẳng thể làm gì được.
“Kho, khoan…”
Một tia sáng khổng lồ làm chấn động cả không gian.
Phù Thủy bắn ra một tia hủy diệt nghiền nát con Golem. Cả Supple cũng bị đánh bay, anh quay vài vòng trên không rồi cắm đầu xuống đống gạch vụn.
Dù được mong chờ đôi chút, nhưng anh cuối cùng vẫn là Supple.
Rồi rốt cục anh tới đây làm gì?
A/N:
Supple-Sensei, anh từng là boss giữa game và giờ lại đi solo “Phù Thủy”…
Boss Giữa vs Boss Cuối Thật…
Đúng là vô dụng mà.