Nise Seijo Kuso of The Year

chương 79: mây đen

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

Happy New Year 2024!

—-----------------

Mưa.

Mây mù che kín cả bầu trời, giam lại những tia nắng. Trên trời tối đen như thể đêm đã xuống mặc dù vẫn đang là ban ngày.

Cứ như thế giới đang khóc thương cùng với nhân loại. Những giọt mưa ướt đẫm cơ thể, ai nấy cũng đều khóc khiến nước mắt hòa cùng nước mưa rơi xuống mặt đất.

Tất cả đều nghiêm chỉnh trong làn mưa.

Mọi người đều cúi đầu; một số thậm chí còn quỳ xuống khóc.

— Cái chết của Thánh Nữ Elrise.

Tin sốc ấy đã lan ra trong nháy mắt, có lẽ thậm chí còn nhanh hơn chớp.

Việc Elrise không phải là Thánh Nữ thật đã được tiết lộ. Thế nhưng với tất cả những thành tựu của cô, không đời nào cô lại có thể bị bảo là giả… thế nên nhà thờ đã tạo ra một danh hiệu trên cả Thánh Nữ, “Đại Thánh Nữ” và ban nó cho Elrise.

Tang lễ của cô được tổ chức dưới sự giám sát của vua Aiz và trở thành quốc tang. Mọi người trên thế giới đều đến tham dự.

Phong tục đưa tang ở thế giới này là chôn cất người chết, nhưng không một ai dám chôn Elrise dưới đất. Và thế là dưới sự chỉ dẫn của Supple, cơ thể cô sẽ được phong ấn, Alfrea sẽ đảm nhiệm việc bảo quản cơ thể cô để nó luôn giữ được vẻ đẹp của mình.

Elrise nằm bên trong khối pha lê trong hệt như khi cô vẫn còn sống, thậm chí ta có thể nhầm rằng cô chỉ đang ngủ.

Sau lễ tang, việc xây dựng lăng mộ cho Elrise đã mau chóng được thông qua, cơ thể cô trong khi ấy sẽ được bảo vệ chặt chẽ bên trong nhà thờ.

Mọi người đến nhà thờ và cầu nguyện với Elrise mỗi ngày để nói lời từ biệt rồi ra về trong nước mắt.

Kỵ Sĩ Hộ Vệ của Elrise, Leila hàng ngày đều đến bên cơ thể cô và cầu nguyện đến khi mặt trời lặn.

Vài ngày đầu, cô đã liên tục khóc và cầu nguyện đến khi ngất đi. Còn bây giờ trên khuôn mặt cô chỉ mang vẻ đờ đẫn như thể nước mắt đã cạn khô.

Ngay cả những kỵ sĩ đồng nghiệp của cô cũng cảm thấy lo lắng, Leila mỗi lúc càng thêm gầy guộc như thể đang chờ đến ngày được đến bên Elrise.

Chuyện đó không thể tránh khỏi.

Không chỉ có Leila tuyệt vọng bởi cái chết của Elrise. Tất cả những Kỵ Sĩ đã phục vụ Elrise đều cảm thấy hổ thẹn. Họ căm hận bản thân vì sự bất tài của mình.

Sau khi Elrise mất… di chúc của cô được tìm thấy trên bàn trong phòng cô.

Cô đã viết ra sự thật về danh tính của mình. Và trong tấm di chúc ấy, không hề có một chút trách móc với những kỵ sĩ đã phục vụ cô.

“Khoảnh khắc tấm di chúc này được tìm thấy, ta hoặc là đã chết sau khi đánh bại Phù Thủy, hoặc việc mạo danh Thánh Nữ đã bị lộ và bị xử tử.”

Tấm di chúc bắt đầu bằng những câu từ đau lòng mà chẳng hề mang chút oán hận với thế giới hay bất cứ ai.

Cho dù cô có nổi giận đi chăng nữa thì cũng chẳng sao. Bởi khi rơi vào tình cảnh như thế, việc căm hận là lẽ bình thường.

Không phải lỗi của Elrise khi cô bị nhầm là Thánh Nữ. Người có lỗi là người đã đưa nhầm cô đi; cô chỉ là một nạn nhân trong chuyện này.

Vậy mà tấm di thư lại chẳng hề có một chút oán trách nào.

Điều duy nhất xuất hiện trong bức di thư là sự lo lắng cho những người khác… ngay cả cuối bức thư cô còn biện hộ thay cho những kỵ sĩ.

Đọc xong, những kỵ sĩ đều khóc.

Họ gào khóc bởi sự vô dụng của mình.

…Không một ai để ý đến nỗi khổ của cô. Họ thậm chí không hề nghĩ đến chuyện đó.

Một trọng trách nặng nề đã đặt lên đôi vai của cô gái bình thường còn chẳng phải là Thánh Nữ ấy. Thế nhưng cô vẫn mỉm cười mà không hề oán trách và đã tạo nên biết bao thành tựu mà chưa một ai làm được.

Đấy không phải là điều đơn giản. Đó tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Vậy mà họ lại dám bảo chúng là “phép màu” và thảm hại chấp nhận.

— Thậm chí không hề nghĩ rằng cô đã phải đổ bao nhiêu máu và nước mắt để làm nên những việc ấy!

Cô hẳn đã rất bất an. Hẳn đã rất khó khăn cho cô.

Một cô gái bình thường đã bị cưỡng ép rời xa cha mẹ và bắt phải đóng vai Thánh Nữ, chuyện đã phải khó khăn đến nhường nào.

Chẳng những thế, cô thậm chí chuẩn bị tinh thần để bị xử tử khi sự thật được tiết lộ… vậy mà cô lại chẳng hề oán hận ai, ngược lại còn quan tâm đến những kỵ sĩ và con người đã đẩy cô vào địa ngục ấy.

Các Kỵ Sĩ thật sự cảm thấy nhục nhã. Họ đều hổ thẹn bởi chính mình.

Đã có ai ra tay giúp đỡ cô chưa?

Đã có ai cố tìm ra thân phận thật của cô và giúp cô đỡ lấy gánh nặng ấy chưa?

…Không hề, chẳng một ai cả.

Tất cả kỵ sĩ của cô chỉ là một đám bất tài suốt ngày chỉ biết gọi những cố gắng ấy là “phép màu” và chấp nhận nó, càng gia tăng thêm gánh nặng cho cô.

Từ tận đáy lòng, họ đều cảm thấy… hổ thẹn.

Leila cũng như vậy.

Không, với một Kỵ Sĩ Trưởng đã luôn ở bên cô như Leila, cô lại càng tự trách mình hơn.

Trước linh cữu của Elrise, những người quen biết cô như Fiora và John đều hằng ngày đến bên cô và cầu nguyện.

Dù là hoàng gia, quý tộc hay dân thường; mọi người đều đến cầu nguyện để nói lời tạm biệt.

…Thế nhưng, chỉ có Supple và Vernell là không có mặt.

”Nè Ver… cậu hãy ăn một chút đi.”

“Tớ không đói.”

Trong phòng ký túc xá của Vernell, Eterna lo lắng đặt khay thức ăn bên cạnh Vernell khi thấy cậu vô cảm trả lời trước lời cầu xin của cô.

Vô hồn, đó là từ duy nhất có thể diễn tả cậu lúc này.

Tông giọng của cậu không hề có chút cảm xúc.

Cậu chẳng hề nổi giận khi bị làm phiền hay tỏ vẻ buồn bã.

Đôi mắt cậu không hề có chút ánh sáng, cậu chỉ lờ mờ nhận ra Eterna đang ở bên cạnh.

Vernell tuyệt vọng hơn bất cứ ai.

Bởi Elrise đã chết thay cho cậu.

Vernell không hề có lỗi. Chuyện xảy ra là một tai nạn không ai muốn; sức mạnh bên trong cậu chỉ hành động theo mệnh lệnh của Phù Thủy.

Thế nhưng, nếu chuyện đó không xảy ra thì Elrise đã có thể sống lâu hơn một chút.

Tuổi thọ của cô vốn đã bị rút ngắn bởi vì cậu và rồi bây giờ, cô lại còn hi sinh bản thân thay cho cậu.

Không chỉ không thể báo đáp ơn nghĩa của người đã cứu mình, cậu lại còn là người đã đẩy nhanh cái chết của cô.

Cậu cảm thấy tự trách và tội lỗi hơn ai hết.

Cách mà mọi người quan tâm lo lắng cho cậu lại càng khiến cậu thêm dày vò.

Tôi thật sự không đáng sống, làm ơn ai đó đó giết tôi đi.

Bị sỉ vả, bị lăng mạ thậm chí còn khiến Vernell bây giờ cảm thấy thoải mái hơn.

Cậu thà để Leila điên lên đấm cậu khi Elrise chết hơn là để Eterna lo lắng cho mình.

Leila lúc ấy đã bị mọi người ngăn lại, nhưng Vernell có thể thấy sự phẫn nộ của cô vẫn chưa nguôi.

Mình nên bị chém chết cho rồi… cậu tuyệt vọng nghĩ.

Vậy mà mình vẫn đang sống đầy kinh tởm thế này… tại sao chứ?

Mình liệu có còn vương vấn gì ở thế giới này không?

Bộ mình đang chờ Elrise hồi sinh sao?

“Nè Vernell. Tớ biết cậu đang rất khó khăn, nhưng ít ra hãy nghĩ cho cổ chút đi.”

Bạn cùng phòng với Vernell, Sylvester LordKnight, người có khuôn mặt đẹp trai đến vô ích thường khiến các cô gái bi hớp hồn, cũng lo lắng cho Vernell.

Vernell ngơ đi nhân vật phụ nhưng trông giống nhân vật chính ấy và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù rằng thế giới bây giờ lẽ ra phải hòa bình, mưa vẫn chẳng bao giờ ngớt.

Cho dù yên bình thế nào, ánh sáng đã chẳng còn chiếu rọi thế giới đã mất đi mặt trời.

“Nếu cậu cứ không ăn thì sẽ không chịu được đâu. Cả Supple-Sensei cũng trở nên kì lạ và tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm… tớ — không muốn thấy chuyện này tiếp tục nữa.”

Có không chịu được cũng chẳng sao.

Cái sức mạnh này dù gì cũng chẳng để mình chết.

Giá như mình có thể chết… cậu đã tự sát vài lần nhưng đều thất bại.

Ngay cả bây giờ, thứ sức mạnh nguyền rủa ấy vẫn giữ Vernell sống. Nó không để cậu tự sát.

Tội lỗi của cậu không nhẹ đến mức có thể ăn năn bằng cách tự sát, thế giới cứ như đang muốn nói vậy.

Với Vernell bây giờ, việc sống còn đau đớn hơn bất cứ điều gì.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía bầu trời đen và tự hỏi liệu Elrise có đang ở đâu đó bên kia.

Nhưng đó chắc chắn không phải nơi mà mình có thể đến Vernell nghĩ.

Với một kẻ đã đẩy cô vào chỗ chết như cậu, không đời nào họ lại có thể ở cùng một nơi.

…Dù vậy, bầu trời vẫn thật xám xịt. Nó tối tăm một cách bất thường với những vòng xoáy cuồn cuộn.

Lẽ nào đây là khi thế giới đã mất đi ánh sáng sao?

Những đám mây trên bầu trời mang cảm giác bất an. Chúng tập trung lại như có suy nghĩ riêng của mình.

Và chẳng hiểu sao, nó cảm giác giống như thứ sức mạnh hắc ám bên trong cậu…

“…!”

Vernell giật mình đứng dậy khi nhận ra điều ấy.

Đó không đơn giản chỉ là giống sức mạnh hắc ám của bản thân.

Thứ mà cậu nhìn thấy bên trong đám mây ấy chính là sức mạnh hắc ám.

Suốt vài ngày qua, đám mây cứ tập trung lại… có lẽ từ cái ngày mà Elrise chết, chúng cứ dần dần tụ tập, cố để thành hình.

Tại sao đến giờ cậu mới nhận ra? Cho dù người khác không thể thì Vernell lẽ ra phải có thể để ý ngay.

…Dĩ nhiên rồi. Bởi vì cậu đã không hề quan tâm đến nó.

Cậu đã ngừng suy nghĩ từ khi Elrise chết và dành cả ngày ngó lơ đi những gì mình thấy và nghe. Thế nên cậu đã bỏ qua một thứ có thể dễ dàng phát hiện ấy.

Cậu căm ghét con người ngu ngốc của mình bây giờ.

Như thể có người đang đứng ngay trước mặt cậu cầm rìu chuẩn bị đi tàn sát và cậu chỉ đứng đó nhìn.

“Có chuyện gì vậy, Ver?”

Eterna hoang mang không hiểu gì.

Có vẻ bởi chỉ vừa thức tỉnh được sức mạnh Thánh Nữ nên Eterna vẫn chưa cảm nhận được nó.

“Eterna, trả vũ khí cho tớ!”

“Eh? Không! Trả cậu rồi cậu sẽ lại chỉ…”

“Không phải! Chúng ta sắp phải đánh nhau rồi!”

Eterna đã giấu vũ khí của Vernell đi bởi cậu đã cố dùng nó để tự tử.

Nhưng cậu cần vũ khí cho trận chiến sắp đến.

Năng lượng tập trung bên trên bầu trời đã gần đạt đến giới hạn và nó có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Khi chuyện ấy xảy ra, thế giới một lần nữa sẽ rơi vào hỗn loạn.

Thế giới mà Elrise đã cố gắng bảo vệ bằng cả tính mạng… mặc cho bản thân cũng đang chìm trong tuyệt vọng nhưng Vernell vẫn không thể chấp nhận việc đó.

Cậu lẽ ra phải để ý sớm hơn. Vernell đủ sức làm vậy.

Đây là hậu quả do cậu đã cứ ngó lơ mọi thứ.

Những chuyện tồi tệ cứ liên tục ập đến, tới mức cậu muốn tự giết mình.

“Mau lên! Sắp bắt đầu rồi! Không còn thời gian đâu!”

—----------------

Toàn bộ binh lính và kỵ sĩ của vương quốc Billberry ngoại trừ Leila đều đang tập trung trước thủ đô.

Chỉ huy bọn họ trên tiền tuyến là vua Aiz và Thánh Nữ Sơ Khai Alfrea.

Propheter đứng bên cạnh Alfrea và ngước nhìn lên bầu trời.

“Alfrea-sama, chúng thần đã tập trung tất cả những binh lính có thể xuất chiến.”

“Hmm, cảm ơn ông.”

Nghe báo cáo của vua Aiz, Alfrea đáp với giọng căng thẳng bất thường.

Kể từ ngày Elrise chết, Propheter đã cảm nhận được một luồng sức mạnh tà ác đang tề tựu lại.

Và cô cũng dự đoán rằng nó sẽ sớm thành hình.

Thế nên sau khi Elrise chết, cô đã nói cho Alfrea, người đã lấy lại danh hiệu Thánh Nữ của mình. Qua lời cảnh báo của Alfrea, Aiz đã biết được thông tin và lập tức ra sức huy động nhiều binh lính nhất có thể.

“Này Propheter, nó là gì vậy?”

“Là tàn dư của Eve … tôi nghĩ vậy”

Alfrea tập trung ma lực vào hai tay và hỏi về danh tính của thứ đang thành hình trên bầu trời.

Lí do mà cô vận ma lực sớm như vậy là để có thể dốc toàn lực tấn công ngay khi bắt đầu.

Cô không định nương tay.

Trước thứ đang sắp sửa thành hình trên bầu trời, không có gì chắc chắn rằng đòn toàn lực của Alfrea sẽ có thể ảnh hưởng đến nó.

Nương tay là một điều rất ngu ngốc.

Thật lòng mà nói, ngay cả cô cũng không chắc liệu đòn toàn lực ấy của mình có hiệu quả…

“Eve… Phù Thủy mà trước đó là Đại Diện của Thế Giới. Cô đã bao giờ thắc mắc tại sao cô ta lại bắt đầu đi tàn sát nhân loại chưa?”

“Sao tui biết được. Okaa-sama vốn đã là tội phạm trên toàn thế giới từ khi tui được sinh ra rồi mà.”

Phù Thủy Sơ Khai Eve là mẹ của Alfrea.

Cô chỉ đối xử ân cần với Alfrea. Nhưng dù vậy, khi Alfrea bắt đầu có nhận thức, mẹ của cô đã là một tên tội phạm khét tiếng trên khắp thế giới.

Mẹ cô đã phát điên từ trước cả khi Alfrea chào đời.

Thế nên cô hoàn toàn không biết lí do của Eve.

“Cô thử động não một chút đi, cô biết về tuần hoàn ma lực mà đúng không? Nhờ nó mà ma lực tự động được hồi phục và ta có thể dùng được ma thuật. Mọi người ở đây đều thực hiện nó trong vô thức. Qua việc tăng tốc độ tuần hoàn ma lực, lượng ma lực trong người cũng sẽ được tăng mạnh. Nhưng nó cũng có tác hại. Khi ta thải ma lực ra bên ngoài, những cảm xúc thừa thãi… hầu hết là cảm xúc tiêu cực được thải ra theo dòng ma lực. Thế giới tạo ra hệ thống tuần hoàn ấy để tránh nó bị tích tụ và khiến con người trở nên xấu xa. Nhưng nếu ta cố tình làm tăng tốc quá trình ấy để tăng lượng ma lực của mình, tốc độ hấp thụ dã tâm cũng sẽ tăng lên, đến mức vượt xa khả năng thải ra của mình.”

“Tui biết từ lâu rồi. Thế thì sao? Bộ bây giờ chúng ta đang ôn lại kiến thức cơ bản à?”

Tuần hoàn ma lực giúp ta phục hồi ma lực, nhưng nếu làm dụng nó sẽ khiến ta phát điên.

Đó là điều mà ai cũng biết.

Việc Propheter giải thích những kiến thức căn bản ấy cho Alfrea khiến cô cảm thấy như mình đang bị xem là kẻ ngốc nên cô đã phồng má giận dỗi.

“Giờ tôi mới nói đến chuyện chính này. Tôi nghĩ hệ thống tuần hoàn ma lực của Eve đã mất cân bằng. Cô ta được thế giới chọn làm Đại Diện, nhờ vậy mà cơ thể cô ta cũng phải mạnh hơn. Điều này khiến tốc độ luân chuyển ma lực của cổ nhanh hơn người bình thường. Chính vì điều đó mà dã tâm xung quanh cũng bị cổ hấp thụ… và cổ đã phát điên. Sau khi Eve chết, linh hồn cổ đã được luân hồi, nhưng lượng dã tâm bị tích tụ vẫn còn ở thế giới này. Nói ngắn gọn thì nó là dã tâm, một khối ma lực có nhận thức… đó là tàn dư của Eve. Lí do Thánh Nữ trở thành Phù Thủy sau khi họ chiến thắng là bởi thứ tàn dư này đã bị đẩy sang người của Thánh Nữ và tha hóa họ bởi lượng dã tâm cực đại ấy. Tâm trí của Thánh Nữ bị sa ngã sẽ trở nên giống như Eve, chỉ còn lại sự tiêu cực mà thành một khối ma lực biết đi trước khi lại chuyển sang Thánh Nữ khác… Suốt hơn 1000 năm, toàn bộ dã tâm đã được tích tụ lại để trở thành thứ đó.”

“…Okaa-sama. Mẹ đúng là phiền phức luôn á…”

“Đó là điều cô nên nói sau khi vừa biết được nguyên nhân sao? Có lẽ lí do mà Eve phong ấn cô là bởi cổ biết chuyện sẽ thành ra như thế này. Thế nên cổ đã đưa cô vào trạng thái chết giả rồi đợi cho Thánh Nữ tiếp theo được sinh ra. Chút tình mẫu tử cuối cùng đã thôi thúc cổ làm thế.”

Sau khi nghe giả thuyết của Propheter, Alfrea nhắm mắt hồi tưởng.

Cô không thể tha thứ cho việc mình bị phong ấn và đến giờ cô vẫn cảm thấy bực vì chuyện đó.

Nhưng nếu không vì vậy thì cô giờ đã không ở đây.

Lại ngước lên nhìn bầu trời, mây đã bắt đầu mang hình dạng con người. Khuôn mặt của các đời Phù Thủy bị đẩy ra bên rìa đám mây, phẫn uất rên rĩ.

Một cảnh tượng khủng khiếp khiến các binh sĩ đều rùng mình.

“Hệ thống tuần hoàn ma lực của mẹ bị quá tải và mẹ đã phát điên bởi dã tâm. Vòng lặp bắt đầu từ Okaa-sama đã khiến những thế hệ Thánh Nữ sau đó cũng phát điên… vậy suy cho cùng 1000 năm mà nhân loại đã phải chịu đựng đều là do họ mà ra. Cảm giác này thật sự khó chịu mà.”

“Ngoại lệ duy nhất là Elrise.”

Propheter nhắc đến tên của cô gái đã rời khỏi thế giới này vài ngày trước.

Nhớ về cô ấy, Alfrea chỉ biết mím chặt môi.

“Elrise gần như mang khuyết điểm giống như Eve. Hệ thống tuần hoàn ma lực của cô ấy đã bị hỏng từ khi sinh ra. Cùng với lượng ma lực lớn hơn người khác, trái tim cô ấy cũng sẽ bị nhuộm đen… suốt chiều dài lịch sử cũng có một số kẻ mang triệu chứng ấy. Tất cả họ đều là thiên tài sánh ngang với Thánh Nữ. Họ đều mang tài năng khổng lồ… và cũng chưa từng có ngoại lệ, đều là những tên tội phạm khét tiếng. Những kẻ dù không phải Phù Thủy nhưng đã khắc sâu tên mình vào lịch sử đều có triệu chứng này. Lượng ma lực của Elrise lớn đến mức cô ấy đã bị nhầm thành Thánh Nữ. Hay nói cách khác, đó không phải tài năng. Nó là một căn bệnh khiến ta không thể ổn định lượng ma lực tuần hoàn trong người.”

“Nhưng, cô gái đó… chưa một lần nào để lộ mặt xấu cả. Đến nỗi tui còn ngạc nhiên rằng liệu con người có thể tốt như vậy không đấy.”

“Thế nên tôi mới bảo cô ấy là ngoại lệ.”

Làm sao Elrise vẫn giữ được tâm trí sau chừng ấy lần tuần hoàn ma lực là điều mà Propheter không thể hiểu.

Cô đã tạo ra một ma thuật cho phép mình tăng tốc độ tuần hoàn ma lực liên tục suốt 24 giờ. Lượng ma lực của cô cứ ngày càng tăng. Vậy mà chẳng hiểu sao cô lại không hề có dấu hiệu phát điên giống như Eve.

Có một số khả năng cho chuyện này.

Nếu cô vốn đã xấu xa sẵn thì cô sẽ không bị tha hóa, thế nên dã tâm sẽ không có tác dụng với cô.

Có lẽ cô đã điên ngay từ đầu.

Nhưng thật khó để nghĩ Elrise như vậy.

Hoặc cô có một tinh thần đặc biệt giúp mình luôn bình tĩnh đánh giá tình hình như đó là chuyện của người khác, cho dù bản thân có bị tha hóa.

Nhưng cô gái ấy đã hiến dâng cả mạng sống vì hòa bình, thật khó để cho rằng cô là người sẽ coi mọi thứ như chuyện của người khác.

Hoặc có lẽ cô chỉ là nhân hậu đến mức sẵn lòng chấp nhận mọi thứ, bất kể thứ dã tâm ấy có tối tăm thế nào…

Không, thế thì quá vô lí. Nếu thực sự có người như vậy thì họ không phải con người mà là nữ thần.

Lí do vẫn là một bí ẩn… nhưng dù thế nào, Elrise đã thành công tái thiết lại thế giới này và thậm chí hi sinh bảo vệ nó.

Vậy, chỉ có một điều họ phải làm.

“Tui đã tự hỏi sao bản thân lại phải dành suốt 1000 năm trong cái phong ấn ấy… tôi đã luôn suy nghĩ về nó, nhưng giờ tôi đã biết lí do rồi.”

“Heh, trùng hợp thật. Tôi cũng thắc mắc sao mình lại phải sống suốt hơn 1000 năm qua một cách vô ích, và giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu.”

Alfrea tập trung ma lực còn Propheter giẫm mạnh chân xuống đất.

Cảnh tượng một thứ đã tồn tại suốt hơn 1000 năm giờ lại muốn phá hoại thế giới hiện tại, sự ngoan cố của nó quả là khó coi.

Nếu đã vậy, thì đến lúc để họ, những ngươi cũng đã sống hơn 1000 năm trên thế giới này đặt dấu chấm hết cho nó.

Với sự quyết tâm ấy, cả Thánh Nữ Sơ Khai và Nhà Tiên Tri đều kích động.

“Nếu là vì thời đại này… nếu là để bảo vệ thế giới mà cổ đã phải hi sinh mạng sống, thì đợi 1000 năm cũng đáng đấy! Cùng lên nào! Hãy đặt cả trái tim và linh hồn vào trận chiến này!”

“Dù cô là một đứa Thánh Nữ không ra gì nhưng tôi công nhận lần này cô nói rất hay! Phải, đúng rồi! 1000 năm dài đằng đằng sống vô ích, giờ đã đến lúc sử dụng nó rồi!”

Họ đều hùng hổ để động viên bản thân.

Và cuối cùng, nỗi hận thù bị tích tụ qua bao đời Phù Thủy trong suốt lịch sử của thế giới đã thành hình.

“Gyahahahahaha! AHAHHAHAHAHAHAHA—!”

— Tiếng cười điên loạn vang vọng khắp bầu trời.

Truyện Chữ Hay