Trans: Zard
-------------------
Thôi, cứ dây dưa mãi với cái thứ yếu nhớt này cũng không tốt nên hãy làm cho xong luôn nào.
À bạch tuộc nè, ngươi chỉ là màn dạo đầu trước khi vào trận với Alexia thôi.
Ta sẽ xé xác ngươi, tẩm ướp ngươi, nướng ngươi, biến ngươi thành Takoyaki rồi ăn ngươi!
Mà làm takoyaki ở thế giới này không hề dễ.
Ở trái đất ta có thể tới siêu thị để mua nguyên liệu làm takoyaki, nhưng ở thế giới này ta buộc phải tự tay làm bột mì… mà ngay từ đầu đụng tay vào được bột mì ở đây đã là rất khó rồi.
Thôi, để chuyện đó sang một bên. Ta sẽ cho ngươi thành xúc tu nướng!
“Tch!”
Như thể biết tôi định làm gì. Con bạch tuộc di chuyển ra sau Cô Nhân Vật Nền.
Chẳng những thế, nó còn dùng xúc tu để kéo Eterna và những người khác đặt trước mặt làm khiên chắn.
Ê nè, ăn gian quá đó.
Mà cũng không hẳn là trước mặt.
Con bạch tuộc dùng 6 trên 8 cái xúc tu của nó để bắt 6 học viên, để không 2 cái còn lại.
Rồi nó dùng 5 học viên và Cô Nhân Vật Nền để chắn cho nó khắp mọi hướng.
Sau đó nó còn đưa một học viên lên trên đầu để chặn những đòn từ trên cao.
Khiên thịt… phiền thật đấy.
Nhưng muda muda muda!
Tôi luôn có sẵn cách phòng chống mấy chuyện này.
“Đừng di chuyển Elrise… hoặc không ta sẽ không đảm bảo mạng sống của bọn chúng đâu. Giờ, đặt tay ra sau lưng mau.”
Trong khi con bạch tuộc đang dùng mấy kiểu đe dọa rập khuôn, tôi đi đến chỗ nó rồi vòng ra sau lưng.
Chuyện là thế này, tôi đã dùng phép phản chiếu ánh sáng để tạo ảo ảnh + phép ẩn thân khi trước tôi dùng để đánh lừa các kỵ sĩ.
Trước mặt nó hiện là hình ảnh của tôi không dám làm gì bởi con tin và ngoan ngoãn đặt tay ra sau lưng.
Không phải là không có khoảng trống giữa mấy khiên thịt này.
Tôi nhắm vào khoảng trống giữa các con tin rồi kích hoạt băng ma pháp.
Để con bạch tuộc này di chuyển được trên mặt đất, nó luôn phải dùng thủy ma pháp xung quanh mình và ở bên trong đó.
Chỉ cần đóng băng khối nước đó là coi như tôi thắng.
Con bạch tuộc bị đóng băng ngay tức khắc và tất cả con tin đều được giải thoát.
Rồi tôi hủy bỏ phép ảo ảnh và ẩn thân… hẳn tôi sẽ trông như vừa dịch chuyển tức thời trong mắt Leila.
“E, Elrise-sama… chuyện gì…”
“Những con tin này khiến ta hơi lo lắng nên ta chỉ ăn gian một xíu thôi.”
Tôi muốn hạn chế để lộ bài nên tôi không giải thích gì thêm cho Leila.
Kiểu như là giấu nghề đấy.
Nhưng cũng may là con bạch tuộc đã bất cẩn lộ diện.
Nhờ cái sai lầm thú vị này mà đã loại được một nhân tố bất ổn trong chiến dịch xâm nhập của nhóm Vernell.
Rồi còn, Cô Nhân Vật Nền bị điều khiển… err, Elizabeth à? Hình như không phải, Elizabet mới đúng
Thôi kệ đi, cái nào chả được.
Cổ cứng người ngã khụy xuống nên tôi đã đưa tay ra giúp đỡ.
“Thật là một trải nghiệm đáng sợ nhỉ… cô vẫn ổn chứ?”
Mặt cổ không phải gu tôi, nhưng tôi được bảo cổ thần tượng tôi đến mức bắt chước tôi nên quan tâm đến vị fan này cũng là lẽ thường.
Cô Nhân Vật Nền bỗng dùng hai tay nắm chặt lấy tay tôi, cổ vừa chăm chú nhìn vừa cẩn thận sờ mó.
Hm? Gì vậy? Tay mị có gì đâu?
“Hah… thật trắng, thật mềm, thật mảnh mai làm sao… một sắc đẹp tuyệt hảo đến từng ngón tay…”
Cổ vừa thở dốc vừa sờ mó tay tôi rồi từ từ ôm lấy tôi.
Rồi cổ bắt đầu tự tiền sờ tóc và eo tôi.
“Ah, cảm ơn, cảm ơn cô… ta đã luôn muốn được giúp. Nhưng giọng nói của ta lại chẳng thể thốt ra. Nhưng chẳng phải quá rõ ràng sao? Làm sao ta, một Thánh Nữ lại bị gán danh Phù Thủy chứ?”
…?
Cổ đang nói cái gì vậy?
Khoan, đây là điều mà Leila đã nói, cổ giả vờ làm Thánh Nữ..
Cổ mới vừa may mắn sống sót sau khi bị điều khiển xong vậy mà lại bắt đầu giả vờ làm Thánh Nữ tiếp à. Cái con người này cũng lì thật.
“Mái tóc thật suôn mượt… vòng eo thật thon gọn làm sao… ha… vậy ra đây là Thánh Nữ… a, tại sao… tại sao ta không phải là cô?... Khuôn mặt này, cơ thể này, lẽ ra phải là của ta, vậy tại sao cô…”
Uhm… có vấn đề rồi đây. Mị chưa gặp loại người này bao giờ.
Nói chung tôi đã biết được một thứ.
Cổ có vẻ là người nguy hiểm.
Có lẽ nếu không cứu cổ thì sẽ tốt hơn…
“Này, đưa cho ta… mái tóc, móng tay, cơ thể, khuôn mặt ấy, đưa cho ta… ta cũng muốn là Thánh Nữ. Chẳng phải ta cũng rất hợp sao? Thấy không? Có thấy không? Ngươi có thấy không? Được mà nhỉ? Dĩ nhiên rồi, vì ta là Thánh…”
“Đủ rồi đấy, thứ giòi bọ đáng khinh.”
Khi tôi còn đang bâng khuâng không biết làm sao với Cô Nhân Vật Nền nguy hiểm đang sờ mó khắp người tôi đây, Leila đã đến kế bên từ khi nào không hay, nắm lấy đầu Cô Nhân Vật Nền rồi kéo cổ ra khỏi tôi. Sau đó ném cổ đi như đang ném rác.
Ê nè Stocco, cô có hơi quá tay rồi không?
Cô ta có họ đó, có nghĩa cổ là quý tộc đó?
À khoan, nói mới nhớ, Stocco là con gái của một hầu tước. Cô ấy đã thắng về mặt địa vị nên chắc cổ có thể thoải mái xử lí cô ta nhỉ?
…Không không, vấn đề không phải chuyện đó.
“Những hành vi vô đạo đức và vô số lần bất kính với Elrise-sama của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa. Ta phán ngươi tội báng bổ và sẽ chém đứt cái đầu dơ bẩn đó của ngươi ngay tại đây.”
Cô Nhân Vật Nền đang ngồi trên mặt đất có vẻ vẫn chưa nắm được tình hình khi Leila bước đến và chĩa kiếm về phía cổ.
Rồi Cô Nhân Vật Nền bắt đầu vừa lùi vừa nói.
“Khoan, khoan đã… bình, bình tĩnh lại đi… làm ơn Leila. Phải, phải rồi, kỵ sĩ của ta! Cô là Kỵ Sĩ Hộ Vệ của ta kia mà! Thế nên cô không được phép làm thế! Hãy nhớ lại đi… ngày mà cô và ta cùng nhau băng qua chiến trường, ngày mà chúng ta đã cứu lấy vô số người vô tội…”
Giọng bình thường của cổ bỗng trở thành giọng lịch sự.
Có lẽ đây là cách bắt chước tôi của cổ.
Nhưng tôi ấy, không bao giờ, cũng chưa bao giờ, nói “không được phép” như một ojou-sama như thế đâu.
Ngay từ đầu lí do tôi dùng giọng lịch sự là vì nói chuyện kiểu con gái làm tôi thấy gớm quá, mà nói chuyện kiểu con trai thì lại không hợp. Thế nên tôi đành dùng kiểu nói lịch sự khi đi làm; nó chẳng qua là hết cách nói thôi.
“…Im mồm.”
“Hih!”
Uwah, vẻ mặt của Leila đã trở thành thứ mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Nó như kiểu cổ vừa gặp phải một đống phân trên đường đi. Nó khiến ta cảm thấy khó chịu. Rồi vượt quá mức giận dữ đến độ ánh mắt cổ thành lạnh như băng; một kiểu biểu cảm rất khó để diễn tả.
Nó kiểu ta chạm vào thứ gì đó lạnh tới nỗi khiến bản thân bị bỏng lạnh, đến mức cảm thấy không khác gì bị bỏng thường.
Tôi không biết con người cũng làm được vẻ mặt đó.
“Đủ rồi, chỉ nghe giọng của ngươi thôi đã làm ta ngứa gan. Ta sẽ xử tử ngươi ngay bây giờ.”
Ấy chà, không ổn rồi.
Leila thực sự nghiêm túc muốn chém cổ.
Nếu Leila cứ tiếp tục và giết Cô Nhân Vật Nền, cô ấy sẽ bị pháp luật trừng phạt vì giết một quý tộc. Dù là lí do gì thì nó vẫn là chuyện không thể bỏ qua.
Cho dù Leila có là quý tộc cũng không quan trọng.
Thế nên tôi nhẹ vỗ lưng Leila để làm dịu cô ấy.
Stocco, đứng yên.
Bình tĩnh nào, đúng rồi, đúng rồi.
“Leila, hãy bình tĩnh lại đi.”
“Xin đừng cản thần Elrise-sama. Cái thứ này cần phải bị tiêu hủy ngay lập tức.”
Giờ cô ấy coi cổ là “đồ vật” luôn kìa.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy Leila giận dữ thế này.
Trong game thì cổ cũng giận dữ như thế khi đối đầu với Pizzarise, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy biểu cảm ấy ở thế giới này.
Giờ mình phải làm sao để giúp cổ hạ hỏa đây nhờ…
Nói chung nếu Leila thực sự giết cổ ở đây, vị thế của cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nên tôi cần phải ngăn cổ lại, nhưng… chắc hồi vết thương khi cổ bị Leila ném đi thì sẽ tốt hơn.
Nhìn vậy chứ cô gái đó dù gì vẫn là con gái của tử tước.
Tôi bắt đầu dùng phép hồi phục, nhưng bỗng dưng chỗ của Eterna phát sáng.
Hở? Mị có dùng qua đó đâu?
Ngược lại nó còn nguy hiểm nữa. Ma lực đang tập trung một cách dày đặc xung quanh Eterna.
Cứ đà này thì mọi người trên sân thượng trừ tôi có khả năng dùng ma lực để phòng thủ sẽ bị thổi bay mất.
Nên tôi đã tạo ra một lớp màn chắn. Nó chặn lượng ma lực Eterna bắn ra và tôi cũng có thể quan sát mọi chuyện.
“…”
Eterna bên trong luồng sáng từ từ đứng dậy rồi nhìn về phía này.
Cả cơ thể cô ấy được trang hoàng bởi những hạt ma năng trắng tinh, mái tóc cổ phấp phới dù không có gió.
Sóng ma lực đánh trúng con bạch tuộc và xóa sổ nó không còn dấu vết.
Ấy… mị định lấy nó làm takoyaki mà.
Nhưng dù gì thì chắc chắn là nó rồi, không nghi ngờ gì nữa.
Nói thẳng ra thì không ai hiểu tại sao chuyện này lại đột ngột xảy ra, nhưng người bình thường không bao giờ có thể đạt được tới 1/600 tổng lượng ma lực của tôi.
Yup, là vậy đó, cổ đang thức tỉnh sức mạnh Thánh Nữ.
Mà sao cổ lại tự nhiên thức tỉnh nhỉ? Mị không hiểu…
…Nói chung tương lai mà tôi bị lộ là Thánh Nữ giả mạo không còn xa nữa, tôi nên bắt đầu nghĩ cớ để cho qua chuyện này thôi.
—-------------------
Với những người được giúp đỡ khi nhờ, không có gì chắc chắn rằng họ sẽ cảm thấy biết ơn sự giúp đỡ ấy.
Cho dù họ có van xin tuyệt vọng khi gặp nguy hiểm thế nào, họ cũng sẽ dễ dàng quên đi ân nghĩa sau khi được cứu… loại người ấy có tồn tại ở thế giới này.
Vừa nhìn xuống thứ dơ bẩn (Elizabet), Leila vừa thầm suy ngẫm.
Elrise đã bảo rằng cô nghe thấy giọng nói cầu cứu của Elizabet.
Vậy nó hẳn là sự thật.
Ngày trước khi vua Aiz xin được cứu giúp, cô ấy, cũng hành động ấy, như thể đó là điều rất đỗi bình thường.
Sức mạnh ấy có lẽ không tồn tại ở những thế hệ Thánh Nữ trước, nhưng cô là Thánh Nữ vĩ đại nhất mọi thời đại. Không có gì là lạ nếu như cô thực sự có thể làm chuyện đó.
Nhưng không phải ai cũng như vua Aiz, một người thực sự biết ơn và thay đổi bản thân.
Với một kẻ lương tâm đã thối nát đến tận gốc rễ, khái niệm biết ơn không hề tồn tại.
Nhưng dù vậy, Elrise sẽ không thay đổi và vẫn sẽ giang tay giúp đỡ chúng.
Cô không hề tính toán chi li, cô sẽ cứu bất cứ ai, cho dù sau đó họ có chà đạp, phản bội cô, cô vẫn sẽ mỉm cười giang tay giúp đỡ.
Họ sẽ không phản bội cô… cô hẳn không phải không có suy nghĩ ấy.
Nhưng cho dù bị phản bội, bị phỉ báng đi chăng nữa, cô cũng sẽ không từ bỏ… Elrise chắc chắn sẽ nghĩ như thế.
Một tấm lòng thật quý giá và trong trắng… thế nên Leila càng không thể tha cho thứ dơ bẩn này.
Với cái thứ cả gan phỉ báng Elrise này, đây là điều không thể tha thứ.
Cô nâng kiếm quyết tâm lần này sẽ xử tử ả ta, cho dù có phải làm trái lời Elrise.
Nhưng Elrise nhẹ vỗ lưng Leila và bảo cô.
“Leila, hãy bình tĩnh lại đi.”
“Xin đừng cản thần Elrise-sama. Cái thứ này cần phải bị tiêu hủy ngay lập tức.”
Elrise lặng lẽ lắc đầu trước cơn giận của Leila.
Trên khuôn mặt cô thậm chí còn không có lấy chút giận dữ vì bị phỉ báng.
Cô yêu quý bất kể loại người và sẽ bảo vệ họ.
Vậy nên lần này cũng thế, cô chuẩn bị dùng phép hồi phục lên Elizabet không chút do dự.
Ah… con người này thật sự…
Leila đã tạm kìm được cơn giận trong tim và tra kiếm lại.
Xét về mặt chiến đấu thì cô không cần phải bảo vệ Elrise.
Cô không chỉ tự lo cho mình mà còn có thể bảo vệ mọi thứ.
Nhưng cô lại chẳng hề quan tâm đến bản thân.
Thế nên Leila đã thề sẽ bảo vệ cô bất kể thế nào.
Với một người đã từng phản bội Elrise, cô ấy chẳng những tha thứ mà thậm chí còn ban vũ khí cho cô.
Để đáp lại ân huệ ấy, ít nhất cô cũng sẽ trở thành tấm khiên bảo vệ cô ấy khỏi những thứ bẩn thỉu như này.
Nhưng có vẻ như cô đã tra kiếm lại quá sớm.
Tên Thượng Cấp Ma Vật đã bị đóng băng, còn thứ ngu ngốc kia đã im lặng.
Giờ chỉ cần giải cứu những học viên bị bắt… hoặc cô đã nghĩ như vậy.
Nhưng từ một trong số các học viên bị bắt, xung quanh Eterna đột nhiên phát sáng và Elrise vội vàng tạo khiên để bảo vệ mọi người.
Ngoại trừ phần sân thượng được Elrise bảo vệ, tất cả đều bị ánh sáng bao phủ, ngay cả tên Thượng Cấp Ma Vật bị đóng băng cũng hoàn toàn bị nó tiêu diệt.
Nhìn cái hố trên sân thượng, Leila kinh người bởi sức mạnh của nó.
Chuyện này là không thể nào.
Không đời nào có chuyện một học viên bình thường lại bỗng dưng có thể dùng ma thuật mạnh đến mức tiêu diệt cả một Thượng Cấp Ma Vật chỉ trong một đòn.
Ngay cả Leila cũng không thể làm điều đó.
Để làm được điều vượt xa thường thức của con người như thế, chỉ có thể là Thánh Nữ.
Nhưng người đó lẽ ra là Elrise.
Elrise đã đạt được rất nhiều thành tựu vĩ đại mà chỉ Thánh Nữ mới có thể làm… không, ngay cả những điều mà các Thánh Nữ đời trước có cùng hợp sức cũng không thể.
Nhưng nhìn vào hình ảnh Eterna đang đứng lên trong luồng sáng thiêng liêng, ta chỉ có thể nghĩ đến Thánh Nữ.
Hai Thánh Nữ cùng xuất hiện trong một thời đại là điều chưa từng có trước đây.
Vậy mà cái ngoại lệ ấy lại đang diễn ra ngay trước mắt Leila.