Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trữ vị để trống nhiều năm, hiện giờ rốt cục đã định ra là Nhị Hoàng tử Chử Di Thành. Nhị Hoàng tử Cảnh Vương lĩnh chỉ tiến cung tạ ơn, ngày hôm sau liền dọn vào Đông Cung từ đó đại sự đã định.
Khâm thiên giám chọn ngày lành, đó là ngày tháng , Hoàng đế chính thức ban chỉ: tự Khai Nguyên thanh bình, Chử thị thuận lòng thiên mệnh, nay vì nền tảng lập quốc hưng thịnh, quyết định lập nguyên trữ. Con trai trưởng Di Thành, tài trí hơn người, nhật biểu anh kỳ, tái kê điển lễ, nhận lấy thánh chỉ, lập thành Hoàng Thái tử, vị Đông Cung.
Cảnh Vương Phi Vi thị, lễ nghi thanh thuần, tâm tư nghiêm cẩn, nhu mì, khéo léo, nay sắc phong làm Thái tử phi…
Từ đó, cuộc chiến tranh giành trữ vị suốt mười mấy năm rốt cục đình chỉ. Trận chiến tranh này của Chử Vương triều làm mất đi Hoàng trưởng tử cùng ba vị Hoàng tử, nhưng đúng là đã tuyển chọn ra người thích hợp nhất làm Thái tử.
Trước một ngày lập trữ lão Hoàng Đế gặp Lăng Xuân Thu thở dài:” Lão huynh đệ, ta biết ngươi trách ta… Ngươi trước kia là lão sư của lão Tứ, ngươi là trách ta đem hắn giết.”
Lăng Xuân Thu vuốt cằm cung kính nói: “Tứ Hoàng tử mưu đồ soán vị, tội ác tày trời, thần không dám ôm tâm oán giận.”
Lão Hoàng Đế một bên lau nước mắt: “Ta còn có thể làm thế nào đây? Thật sự đem thiên hạ này cắt thành từng khối từng khối chia cho bọn hắn? Ta năm đó khởi sự chẳng phải vì vậy sao… Đều là con ta, ta cũng không đành lòng, như vậy thì có thể làm được gì? Lão Nhị mới có thể làm được đi. Đối địch đủ ngoan đối dân đủ nhân, lão huynh đệ… Ngươi nói ta còn chọn cái gì? Vậy thì để hắn làm đi, nếu không định ra đến lão Ngũ ta cũng không giữ được”
Lăng Xuân Thu nhìn các Hoàng tử từng bước từng bước trưởng thành. Hoàng Đế vui khi thấy được các Hoàng tử tranh đấu để lưu lại cho Đại Chử Hoàng triều Hoàng tử kế vị ưu tú nhất. Lăng Xuân Thu không đồng ý thủ đoạn này cũng phải thừa nhận, sóng lớn đào vàng, còn lại Nhị Hoàng tử đúng là kỳ tài độc nhất vô nhị.
Lão Hoàng Đế ngồi xếp bằng tại kháng thượng, nhìn các lão huynh đệ cùng mình năm đó vượt mọi chông gai nhịn không được thổn thức:” Đã bao nhiêu năm… Được rồi, ta xem cứ như vậy đi, các lão huynh đệ đều trở về đi, hai ngày này vất vả ta phát kim bảo cho các ngươi về nhà lãnh thưởng đi thôi.”
Lão các thần tử nhớ tới thời điểm năm đó khởi nghĩa khổ cực, Chử Hoàng Đế cao quý theo chân bọn họ một bên nhai bánh trái một bên đồng ý: về sau ta có tiền, lúc đó phát kim bảo cho các ngươi, một người một trăm, cả ngày ăn thịt uống rượu…
Nhớ lại chuyện giành thiên hạ lúc ấy các lão thần cũng nhịn không được cười, cảm tạ phần thưởng rồi sôi nổi về nhà.
Sau khi trở lại Thọ Khang Hầu phủ, Lăng lão Hầu gia nhìn ánh mắt Lăng Tiêu liền biết hắn đoán được, gật gật đầu cười:” Lập tức chuẩn bị hậu lễ đi, gia đạo cữu cữu con có đại hỉ.”
Ngày thứ ba sau đại lễ sắc phong, Thái tử phi Vi Hoa liền phái thái giám đến truyền gọi huynh muội Lăng Tiêu tiến cung. Thi phu nhân vội vàng làm lễ phục cho bọn nhỏ mặc vào. Hạ thị thật sự dụng tâm cho Lăng Y ăn diện một phen. Mọi người đi theo cùng các thái giám nữ quan lên xe ngựa, trải qua tầng tầng thủ vệ vào Đông Cung.
Thái tử phi ở chính điện đã nhìn thấy bọn họ. Vi Hoa từ mấy năm trước vì cuộc tranh giành trữ vị trở nên gay gắt liền chặt đứt cùng Lăng gia lui tới. Trong Hầu phủ Hạ thị cùng Lăng Y còn mừng thầm chế giễu nói Cảnh Vương Phi cao quý không tiếp nhận thân thích. Kỳ thật ngay cả Lăng Nho Học và Lăng Hiên đều nhìn ra Cảnh Vương Phi là sợ chuyện xảy ra sau này sẽ liên lụy Lăng Gia.
Hiện tại đại sự đã định Thái tử phi vội vàng kêu những đứa cháu của Lăng gia đến xem.
Từ sau khi Vi Trang chết Thái tử phi đối hai hài tử muội muội lưu lại rất là thương tiếc. Ngày lễ ngày tết gì đó sẽ cho quà còn thường thường đi Thọ Khang Hầu phủ nhìn xem. Sau lại sợ phu quân vì tranh trữ rủi ro liên lụy bọn họ đã rất nhiều năm không có thấy hai hài tử thập phần tưởng niệm.
Lăng Tiêu tứ tử đến gần đại điện bái kiến, Thái tử phi vội vàng cho đứng lên, nhìn một hồi lâu hốc mắt phiến đỏ, hơi hơi nức nở nói:” Đây là Lăng Tiêu à… này có phải là Lăng Trĩ… Cư nhiên lớn như vậy mau tới đây cho Di mẫu nhìn xem.”
Lăng Tiêu cùng Lăng Trĩ vội vàng đến gần. Thái tử phi một phen ôm chầm Lăng Trĩ lại một phen ôm chầm Lăng Tiêu, nhìn hài tử và muội muội mặt mày tương tự nhịn không được rơi lệ khóc ròng nói:” Mẫu thân các con đi sớm, ta đây vài năm lại không thể quan tâm chiếu cố…”
Lăng Trĩ nhịn không được cũng khóc lấy ra khăn tay nhu thuận đưa Thái tử phi lau nước mắt, nức nở nói:” Con đã nhiều năm không có thấy Di mẫu người trước kia cho con túi hương nhỏ con còn giữ đây…”
Thái tử phi khóc trong chốc lát, lắc đầu thở dài:” Hài tử ngoan, về sau nhớ ta hãy đến đây, muốn ở lại đây cũng được… Lăng Tiêu thật sự là trưởng thành, bộ dáng này càng ngày càng dễ nhìn.”
Lăng Tiêu vuốt cằm cười:”Thái tử phi quá khen rồi.”
Thái tử phi kéo tay Lăng Tiêu một chút thở dài:” Được rồi, lại không phải người ngoài, vẫn là giống như trước kêu Di mẫu đi… Mới vài năm như thế nào lại xa lạ với ta.”
Lăng Tiêu đương nhiên nhớ rõ Thái tử phi năm đó đối với hắn cùng muội muội thật là tốt, vội vàng nói:” Di mẫu…”
Thái tử phi vui vẻ cười, lại lôi kéo Lăng Trĩ hỏi một chút, chuyển hướng Lăng Tiêu hỏi một chút, thỉnh thoảng vui mừng cười cười, thỉnh thoảng lại thổn thức nghẹn ngào, hoàn toàn không nhìn đến Lăng Hiên và Lăng Y còn đang đứng dưới đất.
Ôm Lăng Trĩ cùng Lăng Tiêu thân thiết một hồi lâu mẫu tính của Thái tử phi bộc lộ hoàn toàn, nắm cẩm khăn ấn ấn khóe mắt lệnh nữ quan vì bốn người ban tọa.
Năm đó chuyện bỉ ổi của Hạ thị Thái tử phi cũng có biết, hiện nhìn hai hài tử của Hạ Lan cũng thập phần không thích. Kỳ thật Lăng Hiên và Lăng Y cùng Thái tử phi cũng là quan hệ họ hàng, nhưng nếu từ biểu ca Lăng Nho Học bên kia luận bàn so với con trai trưởng do muội muội của mình sinh thì phần tình này chỉ có nhiều chứ không kém.
Thái tử phi không muốn làm cho người ta nhàn thoại mình bất công nên phải gọi thêm hai huynh muội Lăng Hiên đến đây.
Ban thưởng trà lại ban thưởng điểm tâm, Thái tử phi nâng chung trà lên thu liễm xong cảm xúc, thản nhiên nói:” Nghe nói Lăng Hiên đã có chức quan? Quả nhiên có tiền đồ.”
Thái tử phi lời này là có ý gì? Là thật khen mình có tiền đồ hay là ám chỉ trào phúng mình là dựa vào phụ thân mua cho chức quan đây? Hay là đang chất vấn trong nhà không có cho Lăng Tiêu chức quan? Lăng Hiên trong lúc nhất thời có rất nhiều ý niệm trong đầu, kêu khổ không thôi, khom người đáp:” Bất quá là nhờ phụ thân cấp cho thôi, không đáng giá gì.”
Chủ sự Lục phẩm đúng là không đáng giá gì, Thái tử phi đồng ý gật gật đầu. Lại ôn nhu hỏi Lăng Trĩ:” Mới vừa không có nhìn kỹ trên đầu con mang nữ trang gì?
Ta coi như là gặp qua không ít thứ, thật sự là chưa thấy qua loại này.”
Lăng Trĩ ngây thơ cười:” Là Nhị ca họa rồi cho người làm, con mỗi ngày đều mang.”
Lăng Tiêu nhịn không được cười lên một tiếng chế nhạo nói:” Khi nào quay về thì phải đổi bộ mới đi, cả ngày mang giống như chỉ có một bộ đồ trang sức này.”
Thái tử phi vui vẻ nhìn huynh muội bọn họ hòa thuận, cười nói:” Tay của Tiêu nhi thật là khéo quá nha! Việc thiết kế cung tiễn rất tốt ngay cả Hoàng Đế cũng khen ngợi mà.”
Lăng Tiêu bị Thái tử phi gọi một câu ‘Tiêu nhi’ làm cho cả người nổi da gà, chà chà trên người cười nói: “Di mẫu lại giễu cợt con.”
Thái tử phi cười cười, kêu một nữ quan cầm một hộp kim lũ mắt mèo, một hộp đông châu, cười nói: “Vốn là chưa nghĩ muốn ban thưởng cái này. Ta thấy Trĩ nha đầu chỉ có một bộ nữ trang lại ngượng ngùng nên ta thưởng cho con hai hộp trân châu, đưa ca ca con làm cho con thêm mấy bộ.” Nói xong rồi hướng Lăng Trĩ cười:” Có cái gì tốt cũng đưa đến cho Di mẫu một ít nha, ha ha.”
Lăng Tiêu cùng Lăng Trĩ đứng lên cảm tạ. Thái tử phi lại ban thưởng không ít đồ cho bốn người, Lăng Hiên cùng Lăng Tiêu giống nhau, Lăng Y cùng Lăng Trĩ cũng giống nhau.
Thái tử phi nhìn Lăng Tiêu nhìn lại Lăng Hiên. Gia sự của Lăng gia nàng ít nhiều cũng biết. Lăng Hiên hiện tại tuy nói chính là chủ sự Lục phẩm, nhưng ngoại nhân lại cảm thấy trưởng tử này so với thứ tử là Lăng Tiêu không được Lăng gia coi trọng bằng.
Thái tử phi tay phải nhẹ nhàng tháo xuống vòng tay phỉ thúy, hơi suy nghĩ một chút, như thế nào cũng không thể làm cho nhi nữ của tiện tỳ Hạ thị sinh vượt qua nhi nữ do muội muội của nàng sinh!
Vòng tay làm bằng Ngọc Phỉ Thúy (St: hình theo tính chất minh họa)
So với muội muội mệnh của Thái tử phi Vi Hoa thật sự tốt hơn nhiều lắm. Từ khi gả cho Nhị Hoàng tử, trong hậu viện qua nhiều năm vẫn luôn bốn bề an ổn. Sau Nhị Hoàng tử lại được phong Cảnh Vương, ra cung kiến phủ thị thiếp của phu quân ngày một nhiều hơn trước, có phần thưởng của Hoàng Đế, có người phía dưới hiếu kính, từ chối không được đành phải toàn bộ dưỡng ở trong viện. Tuy rằng trong Cảnh Vương phủ phần đông là yêu tinh nhưng Cảnh Vương ngay cả sườn phi cũng không lập. Nhất là phải nhắc đến Cảnh Vương, hiện tại là Thái tử có tứ tử nhị nữ tất cả đều là con vợ cả!
Thậm chí có người đoán qua có phải Thái tử phi ngoan độc không dung được những thị thiếp. Kỳ thật Thái tử phi thực oan uổng, Thái tử cũng thường đến chỗ thị thiếp nhưng xác thực là không để cho các nàng mang thai. Thái tử phi cũng âm thầm đoán, đây là ý của Thái tử. Vì vị trí Thái tử thật sự là liều mạng mà có, con nối dòng phần đông cũng không phải cùng một mẫu thân, trong đó khổ sở như thế nào chỉ có Thái tử biết. Cho nên Thái tử rõ ràng sẽ không muốn con vợ kế, Thái tử phi cũng không chịu thua kém, ỷ vào sự sủng ái của Thái tử thuận lợi sinh sáu đứa con.
Thái tử phi chìm trong sự sủng ái của Phu quân đồng thời cũng âm thầm kính nể tầm nhìn của Thái tử. Về sau hài tử của bọn họ nhất định sẽ không giống bậc cha chú lục đục giết hại lẫn nhau. Nhưng lúc này bản thân Thái tử còn không ý thức được, mười mấy năm giết chóc bốn Hoàng tôn đã sớm nhìn trong mắt. Từ trước đến nay Đế Vương đối tranh đoạt quyền lợi không biết cố kỵ thân tình, dù là cùng một mẹ cũng sẽ không thay đổi, đương nhiên đây là chuyện sau này.
Ở trong mắt Thái tử phi bốn nhi tử đều giống nhau, trong lòng thấy cảm động, đối Lăng Tiêu cười nói:” Tiêu nhi gần đây văn chương như thế nào?”
Lăng Tiêu cười nói: “Không tốt lắm đâu, phu tử cũng nói con ngu dốt.”
“Nói bừa!” Hài tử nhà ta sao lại không tốt? Thái tử phi cười nói:” Xem ra là mời phu tử không tốt, ta muốn cho con tiến cung đến làm thư đồng của Hoàng tôn, ý tứ của con thì sao?”
Lăng Tiêu cùng Lăng Hiên đều cả kinh. Hoàng tôn chính là Hoàng tử sau này, cũng có khả năng là Hoàng Đế tương lai! Từ trước đến nay Hoàng tử chọn lựa thư đồng đều là tinh khiêu tế tuyển. Thư đồng vốn là không có cấp độ, phẩm vị, nhưng chưa từng có người nào được cất nhắc vị trí này, Hoàng tử sau khi thành niên thư đồng đều là cận thần bên người Hoàng tử cùng đọc sách tất nhiên ngày sau sẽ thăng chức rất nhanh.
Lăng Tiêu từ nhỏ được Thái tử phi sủng ái cho làm thư đồng cũng không có gì quá đáng. Cho hài tử của muội muội thể diện cũng ở trong cung cho học với lão sư tốt nhất, hơn nữa Thái tử phi có đầy đủ tự tin Thái tử sẽ tôn trọng ý nguyện của nàng.
Có cơ hội tốt như vậy Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không bỏ qua, vui vẻ đồng ý: “Đa tạ Di mẫu cất nhắc.”
Thái tử phi cao hứng, lại hỏi:”Ta đây lại cất nhắc con một chút nữa, bốn Hoàng tôn, con nói đi, muốn làm thư đồng của ai?”
Từ trước đến nay chỉ có Hoàng tử Hoàng tôn chọn thư đồng, hiện tại Thái tử phi cho Lăng Tiêu tự mình chọn, loại tình cảm sủng ái này khó có thể thấy được. Lăng Tiêu cảm động, cười nói: “Nghe nói Tứ Hoàng tôn năm nay cũng đã đến lúc vào thư viện, ngoại tôn bất tài, liền muốn trợ lực cho Tứ Hoàng tôn.”
Thái tử phi như thế nào cũng thật không ngờ Lăng Tiêu lại chọn tứ Hoàng tôn Chử Dịch Diễm mới có sáu tuổi. Nàng nói như thế cho rằng Lăng Tiêu nhất định sẽ chọn Đại Hoàng tôn. Trong số các Hoàng tôn Đại Hoàng tôn thiên tư cao nhất, được Thái tử rất sủng ái, mặc kệ nói như thế nào cũng là đi theo Đại Hoàng tôn Chử Dịch Cẩn liền có tiền đồ tốt.
Thái tử phi tay khẽ lần chuỗi san hô, ôn nhu cười: “Tuy rằng trước đó ba vị Hoàng tôn cũng đã có thư đồng, nhưng cũng không có gì, giống như Dịch Cẩn cũng đã có hai vị thư đồng rồi đó.”
(Hình ảnh theo tính chất minh họa)
Lăng Tiêu ngại ngùng cười: “Ngoại tôn nhi nghĩ… Tứ Hoàng tôn nhỏ nhất, chương trình học tất nhiên là nhẹ nhàng nhất, con cầu Di mẫu đáp ứng.” Lăng Hầu gia nhiều năm tốn công dạy bảo không phải là uổng phí, Lăng Tiêu căn bản là không muốn về sau bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu của các Hoàng tôn. Tứ Hoàng tử tuổi tác còn nhỏ, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Thái tử phi bật cười, bất đắc dĩ do Lăng Tiêu tự mình nguyện ý, gật đầu nói:”Cũng tốt, Dịch Diễm nhu thuận tất nhiên thích con.” Lại bảo nữ quan đi gọi Chử Dịch Diễm đến:” Nói cho Tứ Hoàng tôn ta chọn cho nó một thư đồng tốt, bảo nó tới xem một chút.”
Một lát sau Chử Dịch Diễm đi vào phía sau còn một nam hài tử so với Lăng Tiêu nhỏ hơn, hai người cùng nhau tiến vào thỉnh an Thái tử phi. Thái tử phi cười nói: “Phong nhi cũng tới sao, hài tử của Di mẫu đã đến, mau đến làm quen”
Sau khi Lăng Tiêu nhìn kỹ thấy Chử Dịch Diễm sáu tuổi còn là một hài tử béo tròn như búp bê, thấy Lăng Tiêu liền biết đây thư đồng của mình sau đó vui vẻ lôi kéo Lăng Tiêu cười nói: “Sau này về phủ hai ta cùng chơi, ta có cái gì ăn ngon đều cho huynh.”
Mọi người nghe vậy đều cười, nam hài tử phía sau Chử Dịch Diễm chính là Nhị Hoàng tôn Chử Dịch Phong, năm nay mười ba tuổi. Đây là Hoàng tôn từ nhỏ đã thích binh khí quân ngũ, lúc mười tuổi đi theo Đại tướng quân cữu cữu Vi Tranh ở trong quân rèn luyện. Y có khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn rất là anh khí, lại mang tính khí trẻ con của nam hài tử sang sảng không thấu đáo, thấy Lăng Tiêu hai mắt trợn tròn, kích động nói:” Lăng Tiêu! Ta biết huynh! Kiểu cung tiễn mới trong quân chính là do huynh cải tiến nha, cung tiễn hiện tại tầm bắn xa rất chính xác, đây đều là công lao của huynh nha!”
Lăng Tiêu thấy tiểu tướng quân như thế cũng cười: “Nhị Hoàng tôn quá khen, thần không dám nhận.”
“Ai nha! Không biết là huynh đến cũng không có gì tốt cho huynh…”. Chử Dịch Phong thuở nhỏ đã ở trong quân tự nhiên biết cung tiễn trọng yếu, hiện tại nhìn thấy Lăng Tiêu cũng không biết biểu đạt thế nào cũng rất kích động, sờ trong ngực đào nửa ngày mới tìm ra một miếng bích sắc ngọc bội đưa cho Lăng Tiêu, cười nói: “Đây là Hoàng gia gia hôm trước thưởng cho ta do kiếm pháp tốt, nói là cho ta để tặng người mình thích, ta thích huynh nên tặng cho huynh. Ta không hiểu lắm nhưng mọi người đều nói là ngọc tốt.”
Ngọc bội đồng tâm(St: hình ảnh theo tính chất minh họa)
Thấy Lăng Tiêu miễn cưỡng tiếp nhận nhịn không được đỏ mặt lên. Nhị Hoàng tôn cái tên tiểu tử này!
Ngọc ngược lại thật là ngọc tốt, khoảng hai tấc vuông, không có một chút tỳ vết, sắc xanh dịu dàng trong suốt như nước. Nhưng mà mặt trên chạm rỗng có khắc đồng tâm kết, tuy rằng phong cách cổ xưa hào phóng, nhưng vừa thấy thì biết là ngọc này để tặng cho người trong lòng nha!
Lăng Tiêu tự nhận da mặt dày cũng nhịn không được có chút ngượng ngùng. Thái tử phi nhìn thấy tình huống khác thường, mỉm cười dặn dò:” Đưa cho con thì con hãy nhận đi, ha ha.”
Chử Dịch Phong còn không biết mình náo loạn làm mọi người chê cười, y đã ở trong quân lâu ngày nên không hiểu chuyện này, thấy mọi người cười y cũng hàm hàm cười theo vài tiếng.
Thái tử phi nở nụ cười một lát nói: “Thôi cũng không còn sớm, ta lưu Lăng Trĩ theo giúp ta ở lại vài ngày, các ngươi đi về trước đi.” Nói xong lại ban thưởng một số bảo vật, phân phó thái giám thật tốt đưa mọi người trở về.