“Bằng cách nào đó mình lại tiếp tục sống sót.”
Khi mặt trời xuống núi thì cũng là lúc tiểu đoàn Sarria và Liguria - những đơn vị đã góp công lớn trong trận chiến tiến vào trại lính trong pháo đài để chuẩn bị qua đêm.
Khói từ những căn bếp bốc lên đến trời cao. Trong khi đó, ở một góc tường bên cạnh, rất nhiều tên tù binh đã được tập trung trước đó cũng đang quỳ gối ở đây.
Trước đây, tù binh chiến tranh thường được bán để thu về một khoản ngoại tệ nhưng giờ thì họ có thể sẽ được trả tự do với lời hứa rằng sẽ phục vụ cho Đế quốc Highserk một số năm nhất định.
Có thể một vài người có quan hệ với kẻ buôn nô lệ hay một vài binh lính có thể phản đối ý tưởng này nhưng khi những vùng đất bị chinh phục thì nó lại là một lựa chọn tốt hơn bởi vì số lượng người đầu hàng sẽ nhờ đó tăng lên đồng thời thiệt hại vì giao tranh cũng giảm đi đáng kể. [note52915]
Và mặc dù Noor - người được Walm “chăm” trong trận chiến này dính vài vết thương nhưng ít nhất thì cô ấy vẫn sống. Mà thậm chí cô ấy còn giết được địch trong một trận chiến đầy sóng gió để rồi chịu sám hối như một người lính thực thụ. Trong khi đó Barito - người được Jose chăm cũng đã an toàn trở về dù cái mào gà của cậu ta đã quắt queo lại.[note52916]
Và giờ đây thì hai tân binh đó đang khoe khoang với Walm về những chiến lợi phẩm mà họ đã lấy được.
“Nhìn này, Walm-senpai!!! Đây là một đồng vàng cỡ vừa đấy?! Hehehe, không thể tin được, nó đúng là một đồng vàng thật mà.”
Này, nó là xác của tên mà Walm-san đã chém đúng không? Thế thì không đúng đâu.”
Noor chỉ có một đồng vàng cỡ vừa như vậy nhưng như thế cũng là quá đủ để một người nghèo khó tiêu dùng cả năm. Thế nên với những người đến từ những vùng xa xôi thì đây quả là cả một gia tài. Vì vậy Walm đã bỏ cuộc khi nhìn vào khuôn mặt kì lạ của Noor.
Khi Jose nhanh chóng lục lọi xác của những tên lính tử trận thì cậu ta đã tìm thấy một thùng rượu từ trại lính đồng thời cũng xoay sở để lấy rượu và thêm cả một chiếc giường khiến Walm phải tán dương Jose vì những kĩ năng tuyệt vời đấy.
Bên cạnh rượu mừng công thì Trung đội trưởng béo Kozul cũng được thưởng nên tinh thần của anh ta từ đầu đến cuối đều rất tốt. Nhất là khi trong đội không ai tử trận mặc dù số lượng bị thương cũng không phải là không có.
Hai mặt trăng ở trên bầu trời như cũng đang ăn mừng chiến thắng này cùng một lúc vậy khiến Walm bất giác nhận ra rất rõ rằng mình đang ở dị giới. Trong khi đó ở góc phòng, Willart đang lặng lẽ nhấp rượu.
“Willart, pha Hoả cầu thật sự chất lượng đấy. Cậu đã cứu tôi một mạng.”
Walm cảm ơn Willart với một tâm trạng rất tốt cùng chiếc cốc trong tay và anh ta cũng khiêm tốn đáp lại bằng cách giương cốc của mình lên.
“Cậu cũng thế…Walm, cậu cũng thích nó ư?”
Một câu hỏi hiếm thấy đến từ Willart nên Walm đã đáp lại bằng tất cả lòng nhiệt thành.
“”Tất nhiên rồi. Tôi đã luôn khao khát ma pháp.”
Chẳng có tên nào ghét bỏ nó cả.
“Ra là vậy.”
Willart rời ánh mắt khỏi Walm và chìm vào thế giới của riêng bản thân.
Walm cũng trở lại giường của mình và tiếp tục uống đến mức bàng quang của anh phải gào thét vì quá chén.
Mình có hơi phấn khích quá rồi ư?
Dù cho có phải bầu không khí khiến anh hưng phấn hơn thường ngày hay không thì điều đó cũng khiến Walm hối hận. Với lại chẳng thể nào xả bậy quanh trại được nên anh đành bước ra khỏi “chốn lao xao” và đi tìm một “nơi vắng vẻ”.
Sau khi lí trí thúc giục xả hết nỗi buồn vào một chiếc tù và nhỏ vừa được tìm thấy thì anh khẽ kêu lên một tiếng.
Dù cho có say xỉn đi chăng nữa thì giờ tao cũng đang là đứa xâm lược cái vùng này.
Và rồi Walm nhìn thanh trường kiếm đang đeo trên hông.
Anh vừa nghĩ vừa đi vào một căn phòng. Và hiện ra trước mắt anh là một người phụ nữ đang không mảnh vải che thân còn tay chân thì bị đè xuống còn xung quanh là lính của tiểu đoàn Battalion.
“Mấy người làm cái quái gì vậy?!”
Walm giận dữ cất tiếng những chúng cũng chỉ đáp lại một cách thẳng thừng.
“Nhìn là biết còn gì. Bọn tao chuẩn bị hành sự đây.”
“Muốn nhập bọn không? Nếu có thì mày có thể làm nháy cuối đấy.”
Việc các nữ quân nhân bị quấy rồi thậm chí là lạm dụng tình dục chẳng phải là điều xa lạ gì nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì người phụ nữ này trông chẳng khác gì những công dân bình thường cả. Hẳn là gia đình của người lính nào đó đã ở tại đây.
Đúng là trên chiến trường thì đây có thể xem là thường thức nhưng Walm vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này được.
“Người dân trong pháo đài này đã chấp nhận đầu hàng có điều kiện nên lần này chúng ta không được phép cướp bóc hay xâm hại dân chúng đâu. Đây là vi phạm quân luật và nếu tôi báo lại với cấp trên thì mấy người sẽ bị phạt đấy.
Đến cả 3 tên ngốc của Đội Duwei cũng phải chùn bước trước quân luật.
“Mày là Thánh sống à? Hay là một tên hiệp sĩ thế THẰNG KHỐN!”
“Đừng có khinh thường bọn tao. Không thiếu người chết dưới tay tao ở tiền tuyến đâu.”
Cả hai tên lao về phía hai bên của Walm. Cơ thể rắn chắc của chúng đang được ánh trăng chiếu rọi. Chắc hẳn cả hai đều là những tên lính khá thiện chiến trên chiến trường.
“...Mày đã giết một vài người? Thế thì sao chứ.”
Nếu là ở tiền kiếp thì hẳn Walm sợ vãi ra quần rồi nhưng giờ đây tay anh đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người nữa nên chuyện nhỏ như này còn chẳng thể gọi là mối đe dọa được. Trận công thành vừa xong còn nguy hiểm hơn nhiều.
Câu trả lời không chút nhấn mạnh nào của Walm đã khiến mấy tên lính dừng bước. Có vẻ như chúng đã nhận ra rằng trên cơ thể đang không mang giáp này của anh là vô số vết thương chằng chịt như một bằng chứng về việc kinh qua nhiều trận chiến.
“...chậc, tao mất hứng rồi. Đi uống tiếp thôi.”
Nhìn cái liếc mắt vẫn tiếp tục nhưng tên cầm đầu đã cất tiếng rồi bỏ đi nên mấy tên còn lại cũng nhanh chóng rời theo.
Sau khi hai tên kia rời khỏi phòng, Walm quay sang phía người phụ nữ.
Từ góc nhìn của người dân thì anh cũng chẳng khác gì những tên lúc nãy vừa rời đi cả. Đó chính là lí do tại sao mà Walm không muốn đào sâu vấn đề hơn mức cần thiết nữa.
“Về nhà và khóa cửa chặt vào. Nếu có bị chúng đè xuống hãm hiếp thì hãy lấy hết sức ra mà hét. Được chứ?...Hiểu chưa?”
“V-vâng.”
Người phụ nữ nhanh chóng mang lại quần áo và chạy đi sau khi gật đầu vài lần.
Đúng là vô dụng thật. Đâu đâu cũng sẽ như thế này mà thôi
Một dòng suy nghĩ thoáng qua tâm trí Walm.
Điều gì đã thay đổi trong anh? — Hiển nhiên là Walm đã giết rất nhiều người nhưng không có nghĩa là anh vứt bỏ đi nhưng chuẩn mực đạo đức của bản thân.
Khi Walm trở về phòng thì các thành viên trong đội đang ca hát. Đó là một bài hát về người anh hùng chính trực được những người dân ca tụng. Sẽ rất kì quăc nếu anh tự so sánh mình với một anh hùng như vậy nhưng chắc chắn rằng hình ảnh đó sẽ khác với anh hiện tại rất nhiều.
Mặc dù màu sắc chưa hề thay đổi nhưng Walm có thể cảm nhận được rằng đôi mắt của anh đã vẩn đục đi rất nhiều sau khi tay nhuốm máu người cũng như phải chứng kiến những vụ hãm hiếp.
Trong cái thời kì loạn lạc này thì những tên lính sâu rượu tận hưởng cuộc sống của chúng như thể việc giết chóc vào ban ngày chỉ là những chuyện thường tình. Hoặc có lẽ nếu không có rượu chè và tiệc tùng thì chúng sẽ trở nên điên loạn mất.
Và Walm - người đã dần quen với nó cũng chuyển hướng và tham gia bữa tiệc.
◆
Con đường quanh co dẫn vào rừng dường như không có điểm kết thúc khi đoàn quân hậu cần của Đế quốc Highserk cứ tiến lên không ngừng.
Việc vận chuyển hàng hóa bằng túi ma thuật đã tạo ra cả một cuộc cách mạng trong việc vận tải khi nếu kết hợp cùng một lực lượng vũ trang lớn thì nó hoàn toàn có thể di chuyển một lượng lớn vật phẩm với tốc độ cao để cung cấp cho binh lính ở tiền tuyến.
Tuy nhiên đội quân hậu cần thì chưa hề biến mất. Lí do cho chuyện này chính là vì độ hiếm của túi ma thuật khi bên cạnh ma cụ thì chúng chỉ được dùng để vận chuyển hàng đến khu vực kho bãi chỉ định. Đó là còn chưa kể đến những món hàng không thể đặt vào trong túi ma thuật mà chỉ có thể vận chuyển bằng xe hoặc sức người.
Hody - một cán bộ hậu cần đang kéo một chiếc xe nặng nề chở thú vật.
Binh lính trên tiền tuyến đôi khi được xem chẳng khác gì gia súc thế nhưng Hody lại rất tự hào khi là một cán bộ hậu cần với 7 năm kinh nghiệm phục vụ quân đội.
Hody chỉ một lần duy nhất được Tổng chỉ huy Gerard Berger - vị thần chiến tranh của Đế quốc Highserk tiếp cận.
Việc đó diễn ra vào một ngày mưa lạnh và ông đang kéo xe hàng suốt đêm. Khi vừa kiểm tra hàng thì Hody đột nhiên bị đánh vào vai khi đang dỡ hàng. Nhưng đó không phải là những tên lính đến để mắng mỏ hay nguyền rủa như ông nghĩ mà là Tổng chỉ huy Berger.
Tổng chỉ huy nói một cách nghiêm túc trong khi nắm chặt lấy tay Hody - người đã quên khuấy việc chào hỏi.
『”Cảm ơn anh vì đã luôn cố gắng… Cán bộ hậu cần là một trụ cột quan trọng trong quân đội chúng ta. Chúng ta có thể tiếp tục chiến đấu chính là nhờ những người như các anh. Các anh chính là niềm tự hào của Đế quốc.”』
Kể từ đó, Hody đã luôn tin rằng công việc mà mình đang làm là thứ tốt nhất. Dù chắng có ai công nhận nhưng chính Thần Chiến tranh đã làm điều đó. Chỉ như thế là quá đủ rồi.
“Trông anh có vẻ mệt mỏi.”
Người Hody vừa hỏi chuyện là một cán bộ hậu cần khác trong đội cũng vừa đến. Đó là một người đàn ông đã mất một bên mắt trong chiến trận nên chẳng thể cảm nhận được khoảng cách nữa và đành phải lui về làm hậu cần.
“Tất nhiên, tôi phải kéo cái thứ nặng nề này mà…”
Người cựu binh chột thở dài khi nói.
“Để một ít lên xe tôi đi. Nó khá là nhẹ với lại tôi cũng chưa vận động chút nào.”
Người cựu binh bật cười khi nghĩ đó là một trò đùa nhưng Hody thật sự dừng xe và chuyển một ít hàng sang xe của ông ta.
“Này, thật đấy à?”
“Tôi là một chuyên gia vận chuyển hàng hóa suốt bảy năm rồi đấy. Đã bao lần tôi đặt cược mạng sống của mình rồi chứ? Từ Liberitoa cho đến lãnh địa của của Vương quốc Kanoa - Myard và tất cả những nơi nằm dưới quyền cai trị của Highserk. Tôi lao đến mọi nơi được phân công, từ những tòa tháp bị bao vây cho đến chiến trường. Tôi đã mang theo chúng nên chừng này chẳng thấm vào đâu cả.”“
Nhìn Hody vỗ ngực khiến người cựu binh chột bật cười.
“Anh bị gì vậy…Cảm ơn nhé.. Lần sau uống tôi mời. Nhưng thú thực thì tôi cũng chẳng trẻ trung gì nữa. Sau khi con mắt này bị nghiền nát thì tôi đã nghĩ rằng họ chuyển tôi đến đây như một cách để loại bỏ tôi đi, tuy nhiên tôi đã nhầm rồi. Đây là một công việc còn khó khăn hơn cả việc làm một người lính bình thường nữa.”
Hai phu xe tiếp tục di chuyển mà không nói thêm lời nào.
Khi họ đến gần con dốc, tốc độ tự nhiên cũng chậm lại. Và gió đang thổi qua những tán cây khi Hody chăm chú ánh mắt về phía xa con đường.
Ngay lúc đó, đầu của người lính gác đang đi trước ông bay vụt lên trời và theo sau đó là hàng loạt mũi tên và ma thuật đang bay tên từ khắp nơi.
“Kẻ địch tấn công!!! Chúng đang đến!!”
Khi một người lính hét lên thì cũng là lúc lính Myard — và những mạo hiểm giả — đã tấn công từ hai phía trái phải. Và trong số đó thì một mạo hiểm giả với tấm khiên lớn vung mạnh nó sang ngang và đập vỡ đầu của một người lính xấu số.
Những người lính Highserk đang bị những mũi tên xuyên qua cổ họng và lần lượt rụng xuống. Trong khi đó những thương nhân và dân thường được thuê cũng đều bị tàn sát một cách không khoan nhượng.
Hody trốn trong một chiếc xe và rút một thanh đoản kiếm ra. Ông cũng có một vài kinh nghiệm chiến đấu khi đã từng chống lại một vài quái vật cũng như mấy tên cướp ngu ngốc.
“Haaaaaargh!!!”
Đó là tiếng hét của lính Myard sắp sửa tấn công. Hody hạ thanh đoản kiếm xuống và đánh xe. Mặc dù Hody đã rất khó khăn để thoát ra nhưng đó cũng là một sai lầm nghiêm trọng của đám phục binh khi giờ đây không chỉ mỗi dáng người to lớn mà ông cũng sẽ được xem là kẻ có sức mạnh đáng gờm.
Một tên mạo hiểm giả tóc xanh tiếp cận Hody.
Nhưng nếu đột nhiên như vậy thì chiếc xe sẽ không thể nào tránh được và kết quả là tên lính Myard đã bị nghiền nát. Nhưng trước khi kịp rút thanh đoản kiếm ra thì một thanh trường kiếm khác đã áp sát cổ họng của Hody khiến ông tròn mắt tin chắc rằng cái chết đang đến với mình.
Tuy nhiên nó không bao giờ chạm đến cổ của Hody mà thay vào đó là tiếng kim loại va vào nhau và giọng nói của một người quen.
“Chạy đi, Hody!!! Báo cho họ về chuyện này.”
Những lưỡi kiếm chạm nhau với một tốc độ mà mắt thường không thể nào theo kịp.
Hody không hề muốn bỏ lại đồng đội để chạy trốn.
“Nhưng!”
“ĐI ĐI! NHANH LÊN!”
Một lần nữa những lưỡi kiếm lại va vào nhau ở một tốc độ cực cao và toàn bộ cơ thể của người lính chột đang nhuộm một màu đỏ tươi.
Hody nhìn quanh, đoàn lính hộ tống đang bị giết từng người từng người một trong khi những thương nhân hay cán bộ hậu cần đang cố chạy trốn khác cũng không thoát khỏi số phận.
“Tôi hứa. Tôi sẽ đi và mang theo thông tin này. Thề trên danh nghĩa của một người hậu cần!!!”
Hody đá chân xuống mà không hề quay đầu lại. Một ngọn giáo nhô ra từ lính Myard đã đâm trúng vai ông trong khi một thanh kiếm thì trúng vào má.
Trên đường, một mạo hiểm giả trẻ tuổi đang chắn lối.
“TRÁNH RAAA!!!”
Tiếng gầm muốn thủng màng nhĩ đã khiến chuyển động của cô gái chậm lại. Hody đã chẳng hề cảm nhận cơn đau do thanh kiếm cắm ở tay ông mang lại nữa mà vẫn tiếp tục chạy. Trong khi đó cô gái lăn lộn vài vòng trên mặt đất do sự chênh lệch thể trạng và sức mạnh.
“Leethia!!”
Một mạo hiểm giả khác gọi tên để đảm bảo rằng đồng đội của mình vẫn an toàn.
“Nếu cô ta quan trọng đến vậy thì giữ cho kĩ vào!! Tàn dư quân đội rồi một nhóm mạo hiểm giả như các ngươi vừa đúng ý ta đấy. Nếu các ngươi có thể bắt kịp được đôi chân ấy thì cứ thử đi. Đôi chân đã luôn phục vụ Highserk suốt một thời gian dài KHÔNG HỀ YẾU ĐUỐI CHÚT NÀO!!!!”
Tiếng hét của người cựu binh chạm đến tai của Hody. Nhưng mặc cho những mũi tên vẫn cứ bay, những giọt nước mắt vẫn cứ rơi thì Hody cũng chẳng hề dừng lại…