Asama Yuuto nhìn vào vết nứt trên mặt đất mà cậu ta vừa khắc. Dù đây không phải lần đầu tiên chiến nhưng cái cảm giác xuất hiện mỗi khi xuống tay giết người vẫn là thứ không thể tránh được.
Đã nửa năm trôi qua kể từ lúc Yuuto đặt chân đến thế giới này.
Đó là lúc hắn cùng hai người bạn thuở nhỏ của mình đang đuổi theo một con mèo đen sau khi tan trường. Đích đến của nó hóa ra lại là một đền thờ cũ.
Chẳng có bất cứ hình bóng nào cả, đến cả con mèo cũng đã lạc mất nên Yuuto cùng những người bạn đã định về nhà, tuy nhiên một hố đến bất ngờ xuất hiện và hút họ vào trong đó.
Khi Yuuto tỉnh lại thì trước mặt cậu không còn là đền thờ nữa mà thay vào đó là một di tích cổ làm bằng đá.
Bao quanh đó là những con người trung cổ đang đi ra từ lối vào khiến Yuuto cực kì hoảng loạn thế nhưng Johanna - một nữ hiệp sĩ tự xưng la fnguowif của Hội Reharzen đã kiên trì giải thích mọi chuyện cho cậu.
Cuộc đối thoại dài 4 tiếng đồng hồ với những lần trình diễn cũng như là những bằng chứng quá đỗi sinh động để chứng minh rằng đây là một thế giới khác.
Thế là dưới sự hướng dẫn Johanna - người bị đẩy cho công việc rắc rối này, Yuuto và những người bạn đã tích lũy kiến thức cũng như rèn luyện kĩ năng hằng ngày để trở thành thứ gọi là “Tam Anh hùng” ở thế giới khác với mỗi người trong số họ đều có thể hành động ở cả trong và ngoài nước.
Và trong số mọi người thì Yuuto lại sở hữu cũng như chuyên dụng cho việc chiến đấu bởi vì ngay từ đầu cậu đã sở hữu khả năng thể chất đủ tốt để được chọn đi thi đấu trong các cuộc thi thể thao, điều đó đã khiến cậu bị đẩy vào những trận chiến nhiều đến mức đủ để quên đi thế giới trước của bản thân.
Ở một nơi nằm ngay sát gần lãnh địa quỷ như Vương quốc Craist thì quái vật có thể là một đối thủ đáng ghét nhưng đồng thời chúng cũng là một nguồn nguyên liệu quý giá.
Những con quái vật bị đánh bại sẽ được xử lí để trở thành những món đồ gia dụng hay giáp trụ. Thậm chí Yuuto vẫn có thể nhớ được cái ngày mà mình ăn thịt của con orc mà chính tay cậu đã giết.
Dẫu vậy thì việc giết người lại hoàn toàn là một việc khác. Lần đầu cậu chĩa mũi kiếm vào con người là ở một ngôi làng gần Lãnh địa Quỷ nơi những tên lính đào ngũ từ Vương quốc Kanoa đã đến cướp bóc và tàn phá.
Yuuto chẳng hề phải hiện thân của chính nghĩa hay gì nhưng đạo đức và lương tâm của một công dân hiện đại vẫn còn hiện hữu bên trong cậu. Thế nên nếu phải nói thật thì cậu cũng chẳng muốn xuống tay với con người chút nào.
Đội quân truy đuổi và ép bọn cướp tháo chạy về hang ổ của chúng.
Đôi tay của Yuuto đang run rẩy nhưng rồi cậu siết chặt nắm đấu, điều chỉnh lại cảm xúc và lao lên tấn công.
Ngay từ đầu thì việc này được dự báo sẽ gây ra rất nhiều tổn thất, tuy nhiên kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Khi Yuuto niệm kĩ năng cũng là lúc hàng chắn của hang ổ bọn cướp bị thổi bay ngay lập tức cùng với đó là mạng của một tá tên cướp. Số còn lại cũng nhanh chóng bị những hiệp sĩ khuất phục. Chính bản thân Yuuto cũng đã tự tay đâm lưỡi kiếm vào ngực của một tên đang cố trốn chạy.
Cảm giác đó vương lại trên đôi tay của cậu hàng tháng trời và nó đã khiến cậu không thể ăn uống được gì trong nhiều ngày liền. Bởi dù gì Yuuto mới chỉ là một học sinh cao trung nên gánh nặng tinh thần này là quá lớn để cậu chịu đựng.
Tuy nhiên nhờ có sự tồn tại của những hiệp sĩ cũng như những người bạn thuở nhỏ bị dịch chuyển đến đây cùng cậu nên mọi chuyện cũng vơi đi phần nào.
Cuối cùng Yuuto cũng rời khỏi thế giới mộng tưởng để trở về với thực tại.
“...không biết lần này bao nhiêu người đã chết nhỉ?”
của Yuuto đã phá hủy công trình nơi chỉ huy của quân địch đang trú ngụ đồng thời lấy đi sinh mạng của 40 hay 50 gì đó bao gồm cả những tên lính Highserk đang chuẩn bị chạy trốn.
Mặc dù những lời ca ngợi tán dương của đồng đội cũng như những người dân làng được cứu thoát đang cất lên nhưng trái tim của Yuuto thì lại chẳng hề như vậy chút nào.
“Yuuto, cậu đang lo chuyện gì thế?”
Là Isaki Makoto - một người bị dịch chuyển khác đang gọi cậu.
“Makoto à…”
“Xin lỗi vì đó là tao nhé. Ayane bận đi chữa trị cho những người bị thương mất rồi.”
Makoto đánh vào hông của Yuuto trong khi cười phá lên.
Cậu ta cũng là người đã tham gia vào trận chiến cũng như đã xuống tay hạ sát lính địch bằng ma pháp từ tầm xa.
“Mày lo quá nhiều rồi đấy. Tao biết rất khó để thay đổi suy nghĩ của mày nhưng giờ chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc sống ở đây nữa đâu.”
“Đúng thế, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi.”
Có 2 ý nghĩa ẩn sau lời nói của Yuuto. Một là họ đã không thể trở về thế giới cũ và thứ hai là họ đã không còn có thể trở về cuộc sống bình thường nói không với giết chóc nữa rồi.
Yuuto và những người khác có thể nói là được bảo hộ bởi cả môi trường cũng như các giám hộ. Bởi vì không chỉ được chăm sóc cho đến khi hoàn toàn thích nghi mà họ còn được trao cho một cuộc sống có thể nói là “thượng lưu” ở thế giới này. Trong khi cũng chính ở nơi đây họ đã phải tận mắt chứng kiến không biết bao nhiêu là khung cảnh bi thảm khi những kẻ không có sức mạnh cũng như quyền lực bị chà đạp một cách dã man.
Nếu như cứ mặc kệ cuộc xâm lăng của Đế quốc Highserk thì rồi một ngày cũng sẽ đến lượt Vương quốc Craist trở thành chư hầu hoặc tệ hơn nữa là diệt quốc như Công quốc Myard hay Vương quốc Kanoa mà thôi. Thế nên Yuuto đã quyết định rằng…
Rằng bản thân sẽ bảo vệ đất nước nơi đã chăm sóc anh và những người bạn này. Đây không còn là lúc mà họ có thể đặt bản thân ngoài vòng cuộc chiến được nữa rồi.
“Được rồi. Còn có cả Johanna-san và những người khác nữa và nhìn kìa, chúng ta đang ở cùng thuyền đấy, nên hãy cùng cố hết sức nào.”
“Đúng vậy, hãy sống sót ở thế giới này.”
“Chắc chắn rồi, hãy cùng nhau vượt qua nào… À đúng rồi, mày vẫn chưa ăn gì đúng không? Thế thì ăn đi này. Có thịt orc phơi khô với súp đậu, ngoài ra còn có cả cá kiếm ướp nữa đấy.”
“Lại là orc à, mà dù trông có hơi… nhưng vị cũng khá dễ nghiện đấy nhỉ?”
“Đúng vậy. Thế nên hãy gọi Ayane vào ăn chung luôn.”
‘Bị ép bởi Makoto, Yuuto buộc phải bước vào trong lều.
Việc đến thế giới này đã lấy đi rất nhiều thứ không thể đong đếm được nhưng đồng thời nó cũng mang đến rất nhiều thứ khác. Đó chính là những suy nghĩ của Yuuto.
Nhưng dẫu sao đi chăng nữa thì Yuuto giờ đây cũng đã hồi tâm chuyển ý và quyết định sẽ
chỉ tập trung vào những thứ thức ăn trên tay.