Quãng thời gian nghỉ ngơi tuyệt vời bị chấm dứt bằng một âm thanh vô cùng chói tai. Takakura Raizou miễn cưỡng mở đôi mắt đang nặng trĩu mệt mỏi của mình ra.
Chiếc gối ôm ướt nhẹp đầy nước bọt, cái chăn mùa hè thì bị xoắn tít lại, chẳng còn phân biệt được mặt trước mặt sau. Và hơn cả, cái nguồn âm thanh the thé kia vẫn đang réo lên ầm ĩ nơi đầu giường.
Raizou vẫn luôn thay nhạc chuông báo thức mỗi ngày một cách ngẫu nhiên, nhưng không may thay, nhạc chuông của ngày hôm nay lại là tiếng bom hẹn giờ
Thứ âm thanh vô cùng PHÙ HỢP khi trời sắp sáng như vậy làm mắt anh ta long lên sòng sọc, như thế đang vô cùng tức giận vậy. Cặp mắt còn ngái ngủ bỗng trở nên quá vô dụng nên Raizou chỉ còn cách quờ quạng khắp nơi bằng tay phải, và một lúc lâu sau mới có thể chạm tay vào “chiến thắng”.
Sau khi làm một loạt thao tác phức tạp trên màn hình, thứ âm thanh khó chịu kia cuối cùng cũng tắt ngúm. Rồi, anh ta rút dây sạc ra và quăng chiếc điện thoại lên bàn. Cuối cùng Raizou cũng đã chịu nhấc người dậy, cũng chỉ để nghe tiếng cọt kẹt của chiếc giường cũ vang lên đầy khó chịu.
“Aah, Quá là mệt mỏi.”
Raizou đoán rằng, nguyên nhân của sự mệt mỏi này là do đêm qua anh ta đã làm tăng ca đến tận đêm muộn. Haizz, ít nhất thì email cũng đã được gửi kịp giờ. Anh ta vẫn luôn nghĩ, thật tuyệt biết bao nếu thỉnh thoảng có một buổi sáng có thể thức dậy với sự nhẹ nhõm và cảm giác thành công. Không may thay, chỉ có sự mệt mỏi vẫn luôn đeo bám anh suốt từ tháng trước.
Trái ngược với tâm trạng chán nản trong đầu, ánh nắng chói chang từ bên ngoài đang xuyên qua tấm rèm cửa và chiếu sáng rực rỡ cả căn phòng. Raizou, người đang nheo mắt đầy mệt mỏi, thở dài một tiếng nhẹ.
Mấy ngày nay, mình đều không đạt được trạng thái hoàn hảo. Cũng không quá khi nói rằng, tình trạng của mình bây giờ quá tệ,
Raizou phát ra một âm thanh đầy ngao ngán khi quay đầu của mình lại. Nên, anh ấy quyết định đi rửa mặt để thay đổi tâm trạng.
Sàn nhà nứt nẻ kêu lên từng hồi cọt kẹt theo mỗi bước chân của Raizou, như thể một bản song ca giữa đôi bàn chân trần và những khe nứt vậy.
Phản chiếu trong gương là một người đàn ông, Takakura Raizou, 33 tuổi, độc thân.
Anh ta bật cười vì những nếp nhăn dần xuất hiện theo tuổi tác và những quầng thâm quanh mắt tỏ rõ sự mệt mỏi, nhưng ít nhất, gương mặt anh ta cũng không thay đổi quá nhiều.
“Khuôn mặt trẻ đẹp vẫn tốt hơn nhỉ…”
Kể cả khi Raizou là nhân viên mới, anh ấy vẫn luôn bị nhầm lẫn là một nhân viên lâu năm. Raizou vẫn nhớ như in cảm giác khó chịu khi đột nhiên bị hỏi về lịch trình trong tương lai tại nơi làm việc.
Raizou quyết định kết thúc sự lười biếng này bằng cách vặn núm để mở nước rồi xối nước lạnh lên mặt và vuốt cho tóc duỗi ra.
Rồi một hình ảnh kinh hoàng đã diễn ra, một lượng lớn tóc đang trôi nổi khắp trong bồn rửa mặt.
“Đùa đấy à?”
Raizou chưa từng nhuộm tóc hay nuôi tóc dài bao giờ, anh ấy vẫn luôn sống với một kiểu tóc bình thường nhất có thể nên thật sự cảm thấy khó hiểu khi mà chân tóc bỗng nhiên nổi loạn như vậy. Cơn giận dữ bỗng nổi lên xuyên tới tận tóc gáy, nhưng biết sao giờ.
Rồi, anh ấy lấy sữa từ trong tủ lạnh ra, với tay lấy một chiếc cốc trên giá và ngồi vào bàn.
Trước khi ăn sáng, Raizou vớ chiếc điều khiển trên bàn và bật chương trình tin tức buổi sáng.
『”Một sự cố đã xảy ra, một nhóm thanh niên trẻ đi tham quan thành phố ABC thuộc tỉnh XYZ đã bị mất tích. 13 thành viên của Lực lượng phòng vệ mặt đất đã tham gia tìm kiếm nhưng hiện nay đã mất liên lạc.”』
『”Tàu vận tải ‘NTR’ thuộc tập đoàn ◯◯ Corporation và tàu ‘Erotic Saline’ trực thuộc công ty Saline Company đã bị chìm tại cảng Yokohama. Nguyên nhân cụ thể chưa được làm rõ nhưng có vẻ như cả hai con tàu đều bị tác động bởi một lực rất mạnh từ dưới mặt nước vào đáy tàu. Có giả thuyết cho rằng, có một tàu ngầm bí ẩn đã va vào
――”』
『”Thật là một thảm họa kinh khủng. Những hiện tượng bí ẩn vẫn đang tiếp diễn trên khắp thế giới. Mặc dù tại Tokyo mới chỉ xảy ra một đợt cực quang hỗn loạn không xác định vào ngày hôm trước nhưng có vẻ như ngày tận thế đang tới gần.”』
Gã phát thanh viên với chất giọng cao vút xuất hiện trên màn hình. Raizou hơi ghét hắn nhưng cũng phải đồng ý với nhận định này. Từ cuối năm ngoái, có quá nhiều sự kiện bí ẩn diễn ra trên khắp thế giới. Đất, biển, rồi cả không khí.
Cuộc phỏng vấn với một vu nữ tự xưng, đang dang tay mình ra để giao tiếp với Chúa, cuộc phỏng vấn với một ông lão có chú chó đã bị quái vật hình người màu xanh lá cây bắt đi, và câu chuyện về sự tàn phá của toàn bộ thảm động thực vật trên núi chỉ trong nháy mắt.
Raizou không ghét mấy kiểu tin tức như thế này trên TV. Có thể chỉ là dối trá, nhưng ít ra nó cũng thú vị.
“Hmmp!”
Raizou mở túi bánh mì một cách thô bạo và đưa ngay vào miệng. Một vị ngọt có thể gọi là “vô cùng đường” tỏa ra khắp miệng từ miếng bánh mì mềm đó.
Anh ta nhận ra, đây là loại bánh mì mới, vị kem socola caramel dưa lưới, nhưng nó rất tệ.
Anh ta nuốt vội miếng bánh với một ngụm sữa lớn trong khi chau mày lại. Đột nhiên, Raizou, người đang chuẩn bị sẵn sàng trong buổi sáng, bị tiếng đồng hồ đánh động và vội kiểm tra thời gian. …
Giờ là thời điểm tốt để bắt chuyến tàu phù hợp.
Sau khi đánh răng, Raizou bắt đầu chuẩn bị. “Công tác chuẩn bị buổi sáng”, thứ mà anh ta đã trau dồi cả chục năm nay, đã trở thành chuyên môn.
Mang một đôi tất đen và cài cúc chiếc sơ mi đã được là lượt cẩn thận trong thời gian ngắn nhất có thể. Mặc quần và áo vest, rồi đeo thêm chiếc đồng hồ, và anh ta sẵn sàng để bắt đầu ngày mới.
Dĩ nhiên là cần kiểm tra cả hộp đựng thiệp kinh doanh, điện thoại và cặp đi làm, ba báu vật thiêng liêng vô cùng. Anh ấy tự tin rằng, với chúng, mọi chuyện đều có thể vượt qua dễ dàng
Xỏ chân vào đôi giày da cũ đã sờn và bước ra ngoài thôi nào.
Raizou biết, có một mẹo để đóng cánh cửa cũ kĩ này. Đó là nhấc nhẹ nó lên và vặn khóa thật nhanh. Anh ấy thắc mắc, không biết có phải vấn đề về bản lề không, hay là cánh cửa đã bị cong vênh vì toàn bộ tòa nhà này đã xuống cấp trầm trọng rồi.
Trong một khoảnh khắc, anh ta bị sốc bởi sự nóng nực bên ngoài nhưng vẫn quyết đoán tiến về phía trước không một chút do dự. Raizou bước vội qua hành lang hẹp và đi xuống cầu thang với một hơi thở nặng nề.
Nghĩ về nó, một cảm giác nuối tiếc tuổi trẻ chợt ùa về trong đầu.…
Chẳng giống như hồi mình còn đôi mươi chút nào.
Nhịp chân vẫn vang lên đến tận phía xa, trước mặt chỉ còn 3 bước chân thôi.
Raizou, người vẫn đang cố gắng cất bước, bỗng kêu lên vì có điều gì đó không ổn trong cơ thể.
“Uhhh, Arrghh? Ahhh, Aahhhhhhh!!”
Quá đột ngột, Raizou ôm lấy ngực với cơn đau dữ dội ập đến mà không báo trước. Anh ta không thể đứng vững vì sự đau đớn tới ngạt thờ và buộc phải khuỵu xuống.
Vịn tay vào tường và cố gắng đứng dậy nhưng Raizou vẫn không thể chịu nổi cơn đau rát trong lồng ngực và áp lực quá lớn đang đè lên cơ thể nên đã vật ngã xuống đất.
Nó đau, đau quá, đau…. Đau quá….
Raizou gục xuống. Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn lập tức nhòe đi, mồ hôi lạnh không ngứng túa ra trên trán. Anh ấy không thể thở bình thường, tay chân cũng không thể nhúc nhích nên chỉ còn cách… bất lực nằm im và nhìn lên bầu trời.
Anh ta giờ đang nằm bên ngoài với mái tóc đầy bụi với cái miệng hé mở đầy nước bọt. Raizou cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng không may thay, chẳng có người nào ở xung quanh cả.
Đôi mắt hoa lên liên hồi rồi từ từ tối dần và tầm nhìn bị thu hẹp lại.
Raizou vẫn chẳng biết điều gì đã xảy ra với mình, nhưng có một điều anh ta có thể hiểu được rằng…. anh ta đang chết dần.
Tôi không muốn chết. Tôi vẫn còn,… vẫn còn muốn sống
Raizou chầm chậm đưa tay phải lên trong khi cơ thể dần mất đi khả năng hoạt động.
Cánh tay run run như một chú gà con mới nở. Một cảnh tượng nhìn thật lố bịch nhưng Raizou thậm chí không thể cười.
Rồi, anh ấy bỗng mơ hồ nhớ về tin dự báo thời tiết cảnh báo về biện pháp chống nóng, phòng chống sốc nhiệt và say nắng.
Cái âm thanh ồn ào của con ve sầu phiền phức đáng ghét… anh cũng chẳng thể nghe được nữa. Tất cả những gì còn lại là tiếng thở yếu ớt không đều và nhịp tim đập yếu dần.
Có lẽ vì đầu óc không còn tỉnh táo, anh ta bắt đầu nhìn thấy ảo giác. Mặt đất nơi Raizou đang nằm bỗng bị nhuộm đen và cuộn xoáy vào. Vô số bóng đen của những người lùn dần xuất hiện.
Bóng đen vô hạn như đang cuốn lấy và bằng mọi cách để kéo anh ta vào, cảnh tượng hệt như trong những cuốn tạp chí du lịch kì bí vậy.
Oh, quả nhiên là ảo giác nhỉ…. Cuối cùng thì nó cũng hết rồi.
Mặc dù chỉ thoáng qua, Raizou nghe thấy ai đó đang gọi tên mình một cách rất vui vẻ. Nhưng, Anh chẳng còn nghe thêm được nữa và hoàn toàn mất ý thức.