Đoan Mộc Dĩnh cười đi tới, quan sát Tiêu Tuấn Lương, khiến cho Tiêu Tuấn Lương đầy sợ hãi, Tử Vương gia đến đây không hề có chuyện tốt.
“Son phấn Vương gia, ngươi thực sự không có giải dược?” Đoan Mộc Dĩnh cười mị mắt.
“Không có giải dược là không có giải dược, độc dược là tùy tiện chế ra, ta chỉ chế mỗi độc dược, ta không có giải dược.” Tiêu Tuấn Lương nói. Mấy ngày nay hắn đều bị hỏi chuyện giải dược, hỏi nhiều đến mức hắn muốn sinh khí.
“Thật sao, ngươi không có giải dược, ta thấy ngươi là không muốn giao ra!” Thanh âm của Đoan Mộc Dĩnh bỗng nhiên trở nên lạnh, Đoan Mộc Dĩnh phụng phịu, phi thường có lực uy hiếp. Đương nhiên chỉ Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình rất uy phong, trong mắt người khác lại là đáng yêu, tuyệt không dọa người.
“Không có là không có, nếu ta có, để quan hệ giữa hai nước tốt hơn ta đã sớm đưa cho ngươi.” Tiêu Tuấn Lương nói.
“Son phấn Vương gia, ta hỏi ngươi một chút, ngươi thích nhất mỹ nam tử đúng không.” Đoan Mộc Dĩnh cười hỏi.
“Cái gì thích mỹ nam tử, bản vương là người háo sắc vậy sao.” Tiêu Tuấn Lương không thừa nhận.
“Ngươi thấy bộ dáng hoàng thúc ta thế nào?” Đoan Mộc Dĩnh tràn ngập mê hoặc hỏi.
“Hoàng thúc ngươi cũng được, nói thật là khuôn mặt cũng đẹp , vóc người cũng tốt.” Tiêu Tuấn Lương tỉ mỉ suy nghĩ một chút về dung mạo của Đoan Mộc Du, sau đó nói.
“Ai, thế nhưng hoàng thúc ta là một kẻ si tình. Hoàng thúc yêu thương một người rất nhiều năm, thế nhưng người kia đã bệnh mà chết, hoàng thúc ôm tình một mình, không cưới thê nạp thiếp.” Đoan Mộc Dĩnh tràn ngập huyễn tưởng nói.
“Si tình như vậy thật đáng tiếc.” Tiêu Tuấn Lương tiếc hận. (^o^)
“Nếu ai được hoàng thúc coi trọng, sẽ hạnh phúc cả đời.” Đoan Mộc Dĩnh giảo hoạt nói.
“Đúng vậy.” Tiêu Tuấn Lương tỉ mỉ nghĩ, ngữ khí của tiểu tử này giống như là đang làm mối! Tiêu Tuấn Lương lại nghĩ nếu như mình được Đoan Mộc Du coi trọng thì thật tốt, nghĩ tới đây lập tức nói, “Như vậy đi, ta tận lực nghĩ biện pháp giúp Thành thân vương giải độc, được không?”
“Ngươi thực nghĩ như vậy, ta thay mặt hoàng thúc cảm tạ ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Nếu không ta tự mình chiếu cố Thành thân vương được không.” Tiêu Tuấn Lương nghĩ gần quan được ban lộc, chủ ý này không sai.
Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện vừa nghe, trong lòng bắt đầu vì Thành thân vương ai mà ai thán. Hoàng thúc a, ngươi đắc tội với lão lục khi nào, ngươi xem hắn tính toán ngươi! Đoan Mộc Tuyết nói thầm.
“Son phấn Vương gia, như vậy đi, ta cho ngươi cơ hội, ngươi tự mình chiếu cố hoàng thúc ta được không?” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Thật sao, Đoan Mộc Du nguyện ý sao?” Tiêu Tuấn Lương có chút hoài nghi. Bây giờ trong mắt Tiêu Tuấn Lương chỉ có mỹ nam tử, tựa hồ đã quên cánh tay của mình bị gãy chưa khỏi. Bây giờ ngay cả bản thân còn không tự chăm sóc được, rốt cuộc là ai chiếu cố ai?
“Hoàng thúc sẽ nguyện ý, yên tâm.” Đoan Mộc Dĩnh cười giống như thiên sứ, thấy thế nào cũng là một hài tử tốt. Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện lại bắt đầu vì Tiêu Tuấn Lương mà cầu khẩn.
——————————————–
Đoan Mộc Dĩnh ở bên ngoài vòng vo một hồi, chợt nghe được thanh âm của rất nhiều binh sĩ oán giận.
“Thắng thì làm sao, chúng ta chỉ lĩnh có chút phần thưởng, không công chết trận, không người hỏi thăm, hừ!”
“Hay, mệnh chúng ta không ai đến tiễn bái.”
Đoan Mộc Dĩnh đã sớm nghe nói qua Tề quốc dựa theo thân phận cao thấp mà phong thưởng tướng sĩ, như vậy, thập phần không công bằng, trách không được tiếng oán than, vậy sao an tâm mà hành quân chiến tranh.
Đoan Mộc Dĩnh kéo Khuynh Thành chạy về đại trướng của Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam đang tiếp đãi sứ thần của Tề quốc, bọn họ đưa tới quốc thư đình chiến, đồng thời hướng Tề quốc quốc chủ biểu thị áy náy, biếu tặng kỳ trân dị bảo biểu thị muốn hai nước hòa thuận hữu hảo. Đoan Mộc Thanh Lam đang xem lễ vật Tấn quốc đưa tới, chọn cái gì đó hợp cho Đoan Mộc Dĩnh, thì vừa lúc này Đoan Mộc Dĩnh tiến đến, Đoan Mộc Thanh Lam vừa thấy Đoan Mộc Dĩnh liền nở nụ cười.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh hành một lễ, kéo Khuynh Thành vào trong góc phòng, bảo Khuynh Thành ngồi yên.
“Dĩnh nhi, ngươi tới vừa lúc, nhìn những kỳ trân dị bảo này, ngươi có thích không.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, thưởng thức mỹ ngọc trong tay.
“Phụ hoàng, hẳn là nên ban trân bảo cho những chiến sĩ vì nước hy sinh thân mình, ban thưởng tước vị cho bọn hắn, phong thưởng công bằng cho bách tính, quý tộc cũng thế, dân thường cũng thế, người có công bình đẳng phong thưởng.” Đoan Mộc Dĩnh cầm một viên ngọc trai lớn trong tay, “Kỳ trân dị bảo tinh mĩ, cũng kém với nhân tài vì nước cống hiến.” Tề quốc dựa theo thân phận cao thấp phong thưởng tướng sĩ, như vậy, thập phần không công bằng, Đoan Mộc Thanh Lam muốn thu được nhiều ủng hộ, phải bỏ đi truyền thống này.
Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, có đạo lý. “Đúng vậy, phụ hoàng vui vẻ vì thắng trận mà quên mất chuyện này. Gọi Dạ Dương và Long Uyên lại đây, trẫm muốn phong thưởng tướng sĩ.” Đoan Mộc Thanh Lam nói với thị vệ bên người, thị vệ lập tức phụng chỉ đi ra ngoài truyền lời. Đoan Mộc Thanh Lam cất giấu tư tâm, cầm lấy mỹ ngọc bỏ vào trong tay Đoan Mộc Dĩnh, hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh một chút, nói rằng: “Dĩnh nhi thông minh nhất, luôn hiểu ý ta.”
“Phụ hoàng, nhi thần muốn Tiêu Tuấn Lương chiếu cố hoàng thúc.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Vì sao?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi, son phấn Vương gia chiếu cố Đoan Mộc Du, không phải là hành hạ Đoan Mộc Du sao!
“Tiêu Tuấn Lương bị Ngũ ca làm gãy tay cánh tay, nhi thần mong muốn lúc hắn chăm sóc người khác thì cánh tay sẽ bị phế bỏ. Không có cánh tay đại tướng quân vĩnh viễn cũng sẽ không thể trở thành uy hiếp.” Đoan Mộc Dĩnh tựa trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, bàn tay nhỏ bé sờ sờ cằm Đoan Mộc Thanh Lam, “Phụ hoàng, ngươi ngày hôm nay không cạo râu, có chút đau.”
“Cũng đúng, muốn hắn chiếu cố hoàng thúc ngươi, để hắn xin lỗi cùng bồi thường, Tiêu Tuấn Lương luôn luôn nhớ thương mỹ nam, mỹ nam tử tốt như vậy, sẽ hết sức nỗ lực chăm sóc a.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói, giả như cánh tay Tiêu Tuấn Lương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng thể trách người khác. “Dĩnh nhi nghĩ đại doanh thế nào?”
“Sĩ khí rất cao, kỷ luật nghiêm minh. Ngày mai nhi thần muốn làm binh sĩ, cùng Dạ Dương luyện binh được không?” Đoan Mộc Dĩnh phi thường phi thường ôn chuyện cũ, tìm kiếm một chút cảm giác kiếp trước.
“Cũng được, Dĩnh nhi có khôi giáp chưa?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Nhi thần không có, Ngũ ca có, nhi thần mặc khôi giáp của Ngũ ca.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói.
“Ngươi nha, có phải đã sớm thèm nhỏ dãi khôi giáp và chiến phủ của ngũ ca ngươi không, muốn thử mặc lên người sao.” Đoan Mộc Thanh Lam sủng ái xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh, tâm tư của ngươi ta còn nhìn không ra sao.
“Hắc hắc hắc. . . .” Đoan Mộc Dĩnh xấu hổ cười cười, bị đã nhìn ra.
“Lúc còn trẻ phụ hoàng cũng lấy khôi giáp của tổ tiên len lén mặc ở trên người, sau đó len lén chạy ra ngoài muốn cùng phụ hoàng đi đánh giặc, kết quả còn chưa tới biên cương đã bị đuổi trở về, bị tiên hoàng phạt.” Đoan Mộc Thanh Lam nhớ lại chuyện lúc còn trẻ, khi đó huyết khí phương cương, nghĩ mình là anh hùng khí khái, hiện tại hồi tưởng lại, nhi tử của mình cũng như vậy.
“Phụ hoàng mặc khôi giáp có bộ dáng gì, Dĩnh nhi rất muốn nhìn một chút.” Đoan Mộc Dĩnh bỗng nhiên nhớ tới, chưa thấy qua Đoan Mộc Thanh Lam mặc khôi giáp, có chút tiếc nuối.
“Muốn nhìn sao, ngày mai phụ hoàng mặc cho ngươi xem.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh vào trong lòng, ngồi ở ghế, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Dạ Dương và Long Uyên tới.
Dạ Dương và Long Uyên vừa vào cửa liền thấy Đoan Mộc Thanh Lam ôm nhi tử của mình, chuyện Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh, trong lòng mọi người hiểu nhưng không thể nói, hai người nhìn mãi cũng quen, nên không thèm để ý. Đoan Mộc Dĩnh vừa thấy Dạ Dương, trên mặt bất giác cười ôn nhu, khiến Đoan Mộc Thanh Lam có chút ghen tuông. Hắn không phải là sư phụ kiếp trước của ngươi sao, ngươi lại thích hắn như thế. . . . Ai, nói như thế nào kiếp trước Dĩnh nhi cũng đáng thương, được Dạ Dương thu nhận, sao Dĩnh nhi có thể không quan tâm đến thân nhân. Đạo lý rõ ràng, thế nhưng trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam vẫn thấy khó chịu.
Quân thần hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam nói một tiếng ngồi, hai người liền ngồi xuống một bên.
“Trẫm tuyên các ngươi đến là vì chuyện phong thưởng cho những dũng sĩ vì nước xả thân. Tấn quốc đưa tới nhiều tài bảo như vậy, ái khanh luận công chia phần thưởng, từ nay về sau, những người có công, bất luận xuất thân thế nào, ban thưởng tước vị, phần thưởng, ngươi thấy được không.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Như vậy rất tốt, hoàng thượng thương cảm binh sĩ, thần thay mặt chúng tướng sĩ cảm tạ hoàng thượng.” Dạ Dương cùng Long Uyên vui sướng, rốt cuộc bọn họ gặp gỡ một minh quân.
“Dạ tướng quân và Long tướng quân đã khổ cực nhiều, chờ trở lại kinh thành, trẫm hảo hảo ngợi khen các ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói. “Ngày mai, trẫm và Dĩnh nhi muốn tham gia thao luyện sáng sớm của quân doanh, thử nghiệm một chút cảm giác làm binh sĩ, khanh không cần khách khí, cũng không cần tận lực an bài, cứ xem trẫm và Dĩnh nhi như quân lính bình thường.”
“. . . .” Bộ mặt của Dạ Dương co quắp, ta không cần cố ý an bài, hoàng thượng ngươi chỉ cần không xảy ra chuyện, không thì thôi, xảy ra chuyện, ta người đầu tiên không may! Dạ Dương kiên trì tiếp nhận thánh chỉ, “Thần tuân chỉ.”
Đoan Mộc Dĩnh vừa nhìn biểu tình của Dạ Dương, tựa như là nghẹn, chúng ta chỉ muốn nếm thử cảm giác quân doanh thôi mà, sư phụ có cần khẩn trương như thế không.
Dạ Dương tuyên bố mệnh lệnh của hoàng thượng, binh lính trong quân doanh liền sôi nổi, hoàng thượng phong thưởng bất luận xuất thân chỉ nhìn chiến công. Trước đây huynh đệ bọn họ chết, chỉ có một chút bồi thường, hiện tại những chiến hữu đã chết cũng chính thức được phong thưởng, hoàng thượng xuất ra bảo vật tốt nhất cho bọn hắn, đối với người bình dân mà nói, đây là vinh quang lớn lao.
“Ngô hoàng vạn tuế! Ngô hoàng vạn tuế!” Bọn lính vui vẻ cuồng hô, ăn mừng, ca ngợi Đoan Mộc Thanh Lam công chính anh minh.
Đoan Mộc Thanh Lam ở trong đại trướng xử lý công vụ, nghe được binh sĩ bên ngoài vui vẻ cuồng khiếu, hô muôn năm, xem ra chính mình làm được rồi. Đoan Mộc Thanh Lam vuốt ve người đang say ngủ bên cạnh mình, trong lòng sung sướng, sau này quân đội của ta sẽ càng thêm dũng mãnh, bách chiến bách thắng.
—————————————————
Trời còn chưa sáng, Đoan Mộc Dĩnh đang mơ mơ màng màng ngủ, bị Đoan Mộc Thanh Lam gọi dậy, Đoan Mộc Thanh Lam cười thần bí, “Dĩnh nhi, ngày hôm nay chúng ta cùng binh sĩ thao luyện, ngươi quên sao?”
“Đúng vậy, ai nha, ta quên mất!” Đoan Mộc Dĩnh lăn lông lốc đứng lên, lập tức luống cuống tay chân chuẩn bị, “Thúy Trúc giúp ta chải đầu, Thập Lục mặc quần áo nhanh lên một chút nhanh lên một chút.”
Đoan Mộc Thanh Lam ở một bên cười nhìn Thúy Trúc và Thập Lục chuẩn bị giúp Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh mặc vào khôi giáp, cảm giác chính mình rất uy phong. Chậm đã, khôi giáp này không phải là khôi giáp của Ngũ ca, khôi giáp này có vẻ rất nhỏ. . . . .
“Khôi giáp của ngũ ca ngươi, ngươi mặc không thích hợp, chờ ngươi lớn lên một chút, trẫm cho ngươi khôi giáp tốt nhất. Khố phòng của trẫm có rất nhiều thứ tốt, đến lúc đó Dĩnh nhi chắc chắn sẽ mắt.” Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh.
“Cao hơn, khi nào vóc dáng cao hơn nữa.” Đoan Mộc Dĩnh hơi có chút oán giận, cùng Đoan Mộc Thanh Lam đi thử nghiệm cuộc sống binh sĩ.
—————————————
Đoan Mộc Thanh Lam nhìn bánh bột ngô, rau dại và thịt kiền trong tay, đây là điểm tâm? Đoan Mộc Dĩnh không hề ghét bỏ, đã đói bụng thì cái gì cũng ăn, sau đó giương mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Lam đang đờ ra, hỏi: “Nếu như phụ thân không muốn ăn, nhi tử vẫn đang đói ni.”
“Tiểu tử thối, cho ngươi ăn, lão tử ăn cái gì.” Đoan Mộc Thanh Lam học binh sĩ nói lời thô tục, hung hăng cắn một miếng bánh bột ngô, tước một chút rau dại, cắn xé thịt kiền, kẽo kẹt kẽo kẹt, tựa như cùng ai có cừu oán. Thật khó ăn! Mọi cảm thụ của Đoan Mộc Thanh Lam đều phản ánh trên mặt, hắn nghĩ đi nghĩ lại, quân doanh có ngự trù cơ mà!
Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa ăn, một bên bắt chuyện với binh sĩ khác, nói hắn mới tới, cùng phụ thân tòng quân nhập ngũ, muốn mọi người chiếu cố nhiều hơn một chút, rất nhanh Đoan Mộc Dĩnh hoà mình cùng các binh sĩ. Đoan Mộc Thanh Lam nói rất ít, hắn chỉ lắng nghe người khác nói là chính.
Binh sĩ ăn xong điểm tâm, bắt đầu huấn luyện, Đoan Mộc Dĩnh còn nhỏ nhưng đao pháp rất tốt. Hắn cùng với binh sĩ cao to hơn giao thủ, không chút nào thua kém, hơn nữa còn thắng rất dễ dàng. Người làm náo động sẽ có người nhìn ngươi không vừa mắt, tỷ như hiện tại, có người nhìn hắn không vừa mắt.
“Uy, ngươi là tiểu cô nương nhà ai giả dạng làm nam tử, lẫn vào quân doanh.” Một người đến trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, người này thân hình cao lớn khôi ngô, khuôn mặt ngăm đen, gò má cao, hai mắt hữu thần. Hắn cười nhạo dung mạo của Đoan Mộc Dĩnh, trong quân doanh nào có dung mạo tuyệt sắc đến vậy, “Ngươi về nhà đi thôi, ở đây điều không phải nơi dành cho nữ nhân.” (^o^ đại khái là Đoan Mộc gia ai cũng là mỹ nam, riêng Dĩnh nhi nhà ta là mỹ nữ hắc hắc)
“Ngươi có mắt hay không mà nhìn ta là nữ nhân, ta là nam tử hán đại trượng phu!” Đoan Mộc Dĩnh rất tức giận, ngửa đầu đối mặt với nam nhân vóc dáng cao to kia.
“Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, ha ha ha ha. . . Là một nữ nhân mà dám tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, ngươi muốn ta cười chết sao!” Đại hán cười to không ngừng, dẫn tới mọi người cũng buồn cười, dung mạo của Đoan Mộc Dĩnh vô cùng xinh đẹp, hơn nữa lại nhỏ nhắn, còn có thanh âm thiếu niên đặc biệt thanh thúy, người không biết chắc chắn cho rằng hắn là nữ tử.
“Cười cái gì mà cười, không cho cười!” Đoan Mộc Dĩnh nổi giận, trừng mắt nhìn!
“U, ngươi là ai mà đòi quản, lão tử cứ cười. Ta thấy ngươi rõ ràng là nữ phẫn nam trang trà trộn vào quân doanh, có muốn chúng ta đưa ngươi về nhà không, tiểu muội muội.” Đại hán khiêu khích cười lớn, trong giọng nói tất cả đều là trào phúng.
“Ngươi. . .” Đoan Mộc Dĩnh thật muốn đánh hắn, Đoan Mộc Dĩnh tìm cách biến thành hiện thực, xuất thủ công kích đại hán, vừa đá một cước, đại hán liền tránh về phía sao, “Không nên nháo, tiểu cô nương.” Đại hán khiêu khích, như lưu manh vừa cười vừa nói.
Đoan Mộc Thanh Lam ngồi một chỗ bắt chuyện với một binh sĩ đã tòng quân nhiều năm, cười nhìn Đoan Mộc Dĩnh đấu với đại hán, hoàn toàn không có ý định xuất thủ giúp đỡ.
“Huynh đệ, ngươi không đi giúp con của ngươi, hắn nhỏ như vậy, nhất định sẽ gặp bất lợi .” Binh sĩ trung niên lo lắng.
“Không cần, Dĩnh nhi sẽ không thua, không tin ngươi xem.” Đoan Mộc Thanh Lam tự tin nói, võ công của Đoan Mộc Dĩnh không kém, thậm chí có thể nói rất mạnh, hắn lo lắng cái gì. Khóe mắt Đoan Mộc Thanh Lam đảo qua lều lớn cách đó không xa, Tiêu Tuấn Lương giống như tiểu cẩu đi theo phía sau Đoan Mộc Du, Đoan Mộc Du vẻ mặt bất đắc dĩ cố gắng nhẫn nại, Tiêu Tuấn Lương cũng không để bụng, cánh tay bị thương chưa khỏi, nhìn hắn cố nén đau xót, cũng thật đáng thương cảm.
“Hảo!” Chợt nghe bên kia binh sĩ hoan hô một tiếng, kéo Đoan Mộc Thanh Lam nhìn lại, Đoan Mộc Dĩnh đánh đại hán té ngã xuống đất, chính hắn cũng là đầy bụi đất. Binh sĩ đứng hai bên đều hoan hô, đều khen ngợi Đoan Mộc Dĩnh lợi hại. Binh sĩ trung niên cũng vui vẻ vỗ vỗ vai Đoan Mộc Thanh Lam, “Tuyệt a, lão đệ, nhi tử của ngươi nhỏ nhắn, nhưng thân thủ rất cao!”
Nhi tử được khen ngợi, trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam vui vẻ, bỗng người Dạ Dương phái tới gọi hắn: “Hoàng thượng, việc lớn không tốt!” Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe, sắc mặt rất khó nhìn.
Thực sự là liều lĩnh, loạn cái gì. Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam tức giận quát lớn : “Lỗ mãng như thế, còn thể thống gì.”
“Hoàng thượng, Vương gia của Tấn quốc bị ngã, cánh tay hắn lại một lần gãy xương, quân y nói sau này cánh tay không thể sử dụng đao kiếm.” Thị vệ quỳ trên mặt đất nói.
Rốt cục chuyện Đoan Mộc Thanh Lam hi vọng đã xảy ra, tâm tình khoái trá không gì sánh được, thế nhưng không để lộ ra, Đoan Mộc Thanh Lam nhướng mày, vẻ mặt tức giận, “Các ngươi chiếu cố thế nào, lại xảy ra đại sự như vậy, sao trẫm có thể ăn nói với Tấn quốc!”
“Thần đáng chết!” Thị vệ quỳ trên mặt đất sợ đến run.
Mọi người bên cạnh vừa nghe thị vệ gọi Đoan Mộc Thanh Lam là hoàng thượng, tất cả đều quỳ trên mặt đất hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam vốn định thử nghiêm cuộc sống của binh sĩ, hiện tại biến thành như vậy, coi như hết. “ Đứng lên đi, các ngươi là binh sĩ của trẫm, mau đứng lên.” Đoan Mộc Thanh Lam khom lưng nâng binh sĩ gần nhất dậy, rất từ ái nói. Mọi người cảm giác hoàng đế phi thường thân mật, lại thấy biểu tình trên mặt Đoan Mộc Thanh Lam cực kì ôn hòa, hoàng thượng bình dị gần gũi như vậy, sao lại có kẻ dám đồn là hung ác độc địa chứ. Bách tính không biết hoàng thượng, bọn họ chỉ cần biết hoàng thượng trước mắt là một người hiền lành là được.
Tất cả binh sĩ đều đứng lên liễu, mọi người vừa nghĩ người này là hoàng thượng, vậy nhi tử của hắn là hoàng tử! Đại hán đánh nhau cùng Đoan Mộc Dĩnh há hốc mồm, đắc tội hoàng tử, cái giá phải trả rất đắt! Hắn lập tức quỳ trên mặt đất nhận tội: “Tiểu nhân không có mắt, điện hạ đại nhân đại lượng, tha thứ tiểu nhân ngu xuẩn.”
“Mau đứng lên, ngươi thật là.” Đoan Mộc Dĩnh cười nâng đại hán dậy, “Người không biết không có tội, ngươi không có phạm lỗi gì.”
A, được tha thứ đơn giản như vậy! Đại hán cảm động, trong lòng thầm nghĩ hoàng thượng và hoàng tử đều hiền lành như thế, không giống như lời đồn hung ác độc địa thô bạo, xem ra đồn đãi không thể tin (Ó.ò). “Điện hạ, ngươi giỏi như vậy, tiểu nhân không gì sánh được, không gì sánh được.” Đại hán lấy lòng một chút.
“Dĩnh nhi, ngươi ở chỗ này ngoạn một hồi, phụ hoàng đi xử lý một chút chuyện quan trọng.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Phụ hoàng, xảy ra chuyện gì?” Đoan Mộc Dĩnh hiếu kỳ hỏi.
“Tiêu Vương gia bị ngã, cánh tay lại một lần nữa gãy xương.” Đoan Mộc Thanh Lam phiêu phiêu nhìn Đoan Mộc Dĩnh, có ý tứ, chuyện này có phải ngươi sắp xếp hay không.
“Nghiêm trọng lắm sao?” Đoan Mộc Dĩnh dùng nhãn thần nói lại với Đoan Mộc Thanh Lam, chuyện này là ngoài ý muốn, cùng ta không quan hệ.
“Không có việc gì, bây giờ trẫm đi xem, ngươi tự chăm sóc mình.” Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, trong ánh mắt có ý tứ, ta không tin.
Đoan Mộc Dĩnh nhún nhún vai, biểu tình rất vô tội, không tin thì thôi. “Ân, phụ hoàng đi a, nhi thần vui đùa một hồi nữa.” Đoan Mộc Dĩnh biết Đoan Mộc Thanh Lam vẫn luôn quan tâm mình, cái phụ thân này càng ngày càng săn sóc hắn.
Đoan Mộc Thanh Lam cùng thị vệ rời đi, Đoan Mộc Dĩnh lưu lại đấu võ cùng các binh sĩ, lần thứ hai luận võ Đoan Mộc Dĩnh nghĩ không thoải mái, những binh sĩ biết thân phận của hắn cao quý, không dám cùng hắn chân chính phân cao thấp, sợ hắn bị thương.
“Ta nói các ngươi để ý cẩn thận như vậy làm cái gì, sức mạnh hùng tráng mới vừa rồi đi đâu rồi, sao ai cũng nhường ta, như vậy không tốt. Như vậy đi, nơi này ta có một viên minh châu, chúng ta cử hành tỷ thí, người thắng sẽ có được nó.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Hảo!” Binh sĩ lại tràn đầy tinh lực. Đoan Mộc Du nghe được bên ngoài náo nhiệt như thế, hỏi thân binh bên cạnh có chuyện gì, thân binh nói: “Hiếu thân vương trong quân doanh cử hành tỉ võ, người thắng được thưởng một viên minh châu.” Đoan Mộc Du vừa nghe ôm đầu thở dài, lão lục tới khiến cho ta có cảm giác áp lực, quân doanh lại càng náo nhiệt!
“Ai nha nha nha, đây là có chuyện gì, Tiêu Vương gia, cánh tay ngươi không có việc gì chứ, sao lại phát sinh chuyện này, các ngươi chăm sóc Vương gia thế nào. Vạn nhất Tiêu Vương gia có chuyện gì, trẫm giết các ngươi!” Đoan Mộc Thanh Lam giận tái mặt, rất quan tâm đến cánh tay Tiêu Tuấn Lương, mặc dù Tiêu Tuấn Lương rất đau, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, có thể được mỹ nam tử quan tâm thật tốt. (^o^ đến chết vẫn háo sắc)
“Đều do ta không cẩn thận, cùng bọn họ không quan hệ. Ngự y của ca ca ta y thuật rất cao, ta sẽ về nước chữa trị.” Tiêu Tuấn Lương nói.
“Cũng tốt, ở đây không phải nơi để dưỡng thương, trẫm phái người đưa Vương gia trở lại.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.
“Làm phiền quốc chủ.” Tiêu Tuấn Lương nói.
Một người thái giám vội vã tới, nói rằng: “Hoàng thượng, Nhân thân vương cùng sư phụ tới.”
Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe nhị nhi tử trở về, không khỏi lộ vẻ vui mừng, xem ra Tiêu Thanh Phong không thành công a, lão nhị nhà ta không có chấp nhận hắn, thông minh! “Dư nhi đã trở về, thật tốt quá! Trẫm đáng phát sầu vì cánh tay của Tiêu Vương gia, bảo Dư nhi nhanh lên một chút.”
Chỉ chốc lát sau, Đoan Mộc Dư cùng Bạch phát ma y vội vã tiến đến, hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam nâng nhi tử dậy, nhìn một chút, nhi tử hoàn hảo không tổn hao gì, tốt. “Dư nhi a, Tiêu Vương gia gãy xương, ngươi nhìn cho hắn, thế nào.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Đoan Mộc Dư rất ôn nhu mỉm cười, Tiêu Tuấn Lương cho rằng mình thấy thiên thần, bạch phát mỹ nhân trước mặt thực sự là quá quá đẹp, Tiêu Tuấn Lương vẫn luôn cho rằng tiên tri Mạch Mộc là nam nhân tuấn mỹ nhất, hiện tại hắn còn thấy mỹ nam tử xuất sắc hơn Mạch Mộc, Tiêu Tuấn Lương nghĩ cánh tay của mình không cần trị cũng hết đau (O..o không còn gì để nói a). Mỹ nhân nói với hắn mấy câu khách khí, Tiêu Tuấn Lương như bay trên mây, si mê trả lời vài câu, cánh tay truyền đến đau nhức, hiển nhiên Đoan Mộc Dư không hài lòng thấy Tiêu Tuấn Lương si mê nhìn hắn, dùng sức bóp chặt, kéo Tiêu Tuấn Lương tỉnh lại.
Cánh tay Tiêu Tuấn Lương được xử lý tốt, Đoan Mộc Dư hạ lệnh hảo hảo dưỡng thương, không nên tùy tiện đi lại. Tiêu Tuấn Lương lập tức gật đầu, nhẹ nhàng nói rằng: “Nhân gia sẽ nghe lời Bạch phát ca ca nói, Bạch phát ca ca xuân xanh bao nhiêu, đã có hôn phối chưa?”
“. . .” Đoan Mộc Dư vừa đến đã thấy Tiêu Tuấn Lương không vừa mắt, hiện tại rất muốn độc chết hắn. Tiêu Tuấn Lương liếc mắt nhìn Bạch phát ma y phía sau Đoan Mộc Dư, nhất thời tinh thần tỉnh táo, chỉ vào Bạch phát ma y nói rằng: “Chính là hắn! Chính là hắn, năm đó đưa độc dược bán cho ta!”
A, mọi người thất kinh, vừa xảy ra chuyện gì?
“Độc dược ta dùng trên mũi tên, là do lão nhân này bán cho ta!” Tiêu Tuấn Lương không quên lão đầu râu tóc bạc phơ này, bởi vì hắn thực sự rất giống con chuột bạch mao. Con người luôn như thế, đối với dung mạo ngoại trừ đặc biệt đẹp, thì đặc biệt xấu nhớ phi thường rõ ràng, còn lại là loại người lớn lên phi thường không giống người thường, tóc bạc ma y thuộc về loại thứ ba.
“Lão nhân gia ta không nhận ra ngươi.” Bạch phát ma y phi thường khẳng định nói.
“Ngươi bài bạc không có tiền trả nợ, nên bán độc dược cho ta, ngươi quên bản vương cũng không sao, quốc chủ, Thành thân vương trúng độc là do người này chế, người cứ hỏi hắn giải dược!” Tiêu Tuấn Lương khẳng định chắc chắn chỉ vào Bạch phát ma y.
Mặt Bạch phát ma y co quắp, làm chuyện xấu bị báo ứng a, “Lão nhân gia ta không nhận ra ngươi, chưa từng thấy qua ngươi.” Bạch phát ma y nói, chết ta cũng không thừa nhận, ngươi có thể nói thế nào.
“Sư phụ, ngươi thực sự là. . .” Đoan Mộc Dư thở dài, hóa ra hoàng thúc trúng độc trong tay người nhà, thực sự là cảm khái a.
“Phụ hoàng nhi thần đi xem thương thế của hoàng thúc, Hùng Ngưu, coi chừng Tiêu Vương gia, không để hắn tùy tiện lộn xộn, bằng không uổng phí công phu ta nối xương cho hắn.” Đoan Mộc Dư tức giận nhìn Tiêu Tuấn Lương, đệ đệ của Tiêu Thanh Phong cũng không phải người tốt.
“Vâng.” Hùng Ngưu nhận được mệnh lệnh, đứng ở bên cạnh Tiêu Tuấn Lương.
“Dư nhi đi nhanh a.” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam chợt lóe, có chủ ý khác, thái độ đối đãi với Tiêu Tuấn Lương phi thường hữu hảo, quan hệ ngoại giao tốt, sau này còn có thể dùng. . . . .
Đoan Mộc Dĩnh đùa xong rồi trở lại doanh trướng, triệt để cùng binh sĩ vui vẻ, hắn vừa nghe nói nhị ca tới, thu thập một chút chạy đến doanh trướng của hoàng thúc gặp nhi ca. Đoan Mộc Dư đang trị liệu vết thương cho Đoan Mộc Du, cắt thịt thối rữa nơi vết thương, Đoan Mộc Du mồ hôi lạnh chảy ròng, nắm chặt lấy tay vịn ghế. Đoan Mộc Dĩnh rất không đành lòng, thịt thối quá nhiều a. Đoan Mộc Dĩnh chủ động hỗ trợ nhị ca, giúp đỡ Đoan Mộc Dư thượng dược lên vết thương. Đoan Mộc Dư cầm lấy vải sạch lau mồ trên người Đoan Mộc Du, sau đó bắt đầu chử dược (sắc dược), một bên chử dược một bên bắt chuyện với Đoan Mộc Dĩnh.
“Ta vừa đến quân doanh không hiểu sao trong quân doanh lại náo nhiệt như vậy, nguyên lai là lục đệ tới, lục đệ đùa hài lòng chưa?” Đoan Mộc Dư trêu ghẹo đệ đệ của mình, vừa cười vừa nói.
“Hài lòng, tại quân doanh ta không có địch thủ.”Vẻ mặt Đoan Mộc Dĩnh hưng phấn, chờ người khác khích lệ.
“Ngươi thật giỏi a, không có địch thủ, ha ha, đó là phụ hoàng chưa xuất thủ, hoàng thúc thụ thương, ngươi chưa thấy phụ hoàng lợi hại như thế nào đâu.” Đoan Mộc Dư vừa cười vừa nói.
Ngạch, ta là chưa thấy qua võ công của Đoan Mộc Thanh Lam có bao nhiêu lợi hại, chỉ biết hắn rất giảo hoạt, Đoan Mộc Dĩnh xoay mặt rất lấy lòng hỏi Đoan Mộc Du: “Hoàng thúc, hoàng thúc, võ công của phụ hoàng thực sự lợi hại như vậy sao?”
Lúc này Đoan Mộc Du cũng bớt đau đớn, sắc mặt tốt lên rất nhiều, ngữ khí cũng tốt một ít: “Đúng vậy, võ công của hoàng thượng bí hiểm, sau này Dĩnh nhi sẽ biết.”
“Vậy chất nhi đi tìm phụ hoàng luận bàn.” Đoan Mộc Dĩnh xoay người đi vài bước, bỗng quay lại chạy đến trước mặt Đoan Mộc Du, từ trong lòng xuất ra một ngọc bội, “Cái này là của hoàng thúc phải không, đây là chất nhi nhặt được, phụ hoàng nói là của người, thiếu chút nữa quên giao cho người.”
“Cảm tạ Dĩnh nhi.” Đoan Mộc Du từ ái sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, nắm ngọc bội trong tay. Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên mặt ngọc bội trơn nhẵn, đây là bảo bối của hắn.
Đoan Mộc Dư biết Đoan Mộc Du đang suy nghĩ chuyện tình từ nhiều năm trước, nhiều năm như vậy hắn vẫn không quên người mình yêu, thực sự là kẻ si tình.