Nhọc sức ươm hồng hồng chẳng nở, vô tình gặp liễu liễu xanh um (Niết bàn chi khuynh phúc) người iu ta!
Đệ lục thập tam chương
Tiêu Tuấn Lương nổi giận, thống lĩnh binh mã lao ra doanh môn, Trầm Luyện cầm lấy trường thương dẫn đầu kỵ binh của Tề quốc, nhếch miệng cười, dáng tươi cười trong mắt Tiêu Tuấn Lương đặc biệt chói mắt. Người này cùng Đoan Mộc Tuyết khốn nạn như nhau, hắn hay đi theo bên người Đoan Mộc Tuyết, chắc chắn có gian tình.
“Đoan Mộc Tuyết đâu!” Tiêu Tuấn Lương tức giận đến hai má đều đỏ (^o^ son đỏ sẵn rồi a), lần đầu tiên có người dám đứng ngoài doanh trại hắn mà chửi bậy, thậm chí còn bắn rơi quân kỳ, ngày hôm nay không giết chết Đoan Mộc Tuyết thì không thể nguôi được phẫn nộ trong lòng. “Đoan Mộc Tuyết đâu, dám khiêu chiến với bản vương, dám nói bản vương là vương bát đản, bản vương đi ra, hắn lại chạy trốn!”
“Sát kê không dùng ngưu đao (^o^ giết gà không dùng dao mổ trâu), đối phó ngươi chỉ cần một mình ta.” Trầm Luyện cố ý chọc tức Tiêu Tuấn Lương, thiêu thiêu mi, khinh miệt nói.
“Chỉ bằng một mình ngươi, mạnh miệng, muốn chết!” Tiêu Tuấn Lương thúc mã giơ lên phương thiên họa kích nhằm phía Trầm Luyện, Trầm Luyện giơ trường thương chống đỡ, binh khí đương đương giao nhau, Trầm Luyện thầm nghĩ, cái Vương gia này thật lợi hại, hừ, ngươi lợi hại ta cũng có thể thu thập ngươi. Trầm Luyện cười đến gian xảo, nụ cười khiến Tiêu Tuấn Lương sợ hãi. Trầm Luyện vốn là đánh không lại Tiêu Tuấn Lương, được mấy hiệp, Trầm Luyện nghĩ nếu đánh tiếp, mình sẽ thua. Trầm Luyện liền tiếp cận Tiêu Tuấn Lương, vung tay lên, một ám khí bay thẳng đến chỗ Tiêu Tuấn Lương. Tiêu Tuấn Lương cầm lấy phương thiên họa kích cản lại, chợt nghe “phác” một tiếng, Tiêu Tuấn Lương xoa khuôn mặt đầy phấn, trên mặt đều nhiễm tro đen. Trầm Luyện cười hài lòng, Tiêu Tuấn Lương tức giận sắc mặt đều biến thành màu đen, Trầm Luyện làm mặt quỷ sau đó thúc mã bỏ chạy, Tiêu Tuấn Lương tức giận đuổi theo. “Tiểu tử thối, nếu ngày hôm nay lão tử không đánh ngươi đến mức mẫu thân ngươi không nhận ra ngươi, ta làm nhi tử cho ngươi.”
“Thiết, có bản lĩnh ngươi đuổi theo mà đánh ta a, không được đâu.” Trầm Luyện nói khích Tiêu Tuấn Lương, kỵ binh bên người Trầm Luyện cũng cười lớn, nói những câu khó nghe chế nhạo. Tiêu Tuấn Lương chưa từng nhục nhã như vậy, hắn tức giận đến đầu bốc hơi, trong cơn giận dữ, phẫn nộ khiến người mất đi lý trí. Tiêu Tuấn Lương chỉ muốn giết Trầm Luyện cho hả giận, trong mắt chỉ có Trầm Luyện, phải bắt được hắn.
Tiêu Tuấn Lương không chú ý phía trước là một mảnh sương mù dày đặc, Trầm Luyện chạy ào vào trong, hắn cũng theo sau vọt vào. Tiêu Tuấn Lương còn chưa biết rõ là chuyện gì xảy ra, thì một trận mưa vũ tiễn bay tới, người hô ngựa hý, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Binh sĩ bên người Tiêu Tuấn Lương ngã xuống không ít, Tiêu Tuấn Lương cố gắng né tránh, mang binh sĩ chạy ào sương mù dày đặc. Trong màn sương mù dày đặc là một tòa quân trận, giữa tâm của quân trận là một đài cao, Dạ Dương cùng Long Uyên đứng ở trên đài cao, Đoan Mộc Tuyết ngồi ở trên ngựa đứng bên cạnh đài cao cười hì hì chờ xem kịch vui.
Tiêu Tuấn Lương biết mình trúng kế, muốn quay đầu ngựa lao ra quân trận, Dạ Dương khoát tay giơ quân kỳ, quân trận chuyển động như nước chảy, sinh môn biến thành tử môn (^o^ cửa sống biến thành cửa chết). Cầm trong tay tấm chắn và trường mâu(^o^ trường mâu là một loại binh khí), di động rất nhanh, Tiêu Tuấn Lương mang theo thủ hạ liều mạng xung trận, nhưng binh sĩ Tề quốc ở trước mắt họ lại tùy thời mà biến hóa trận hình. Chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết. Tuấn mã của Tấn quốc bị té trên mặt đất, binh sĩ cũng ngã theo, lập tức bị binh sĩ Tề quốc giết chết. . .
“Dạ tướng quân, đây là trận pháp gì?” Đoan Mộc Tuyết hiếu kỳ hỏi. Hắn thấy binh sĩ dưới sự chỉ huy của Dạ Dương, biến hóa trận hình, Tiêu Tuấn Lương kia bị vậy trụ chặt chẽ tựa như con chuột nhỏ xoay chung quanh tìm lối thoát.
“Trận hình này tên là Bát Quái trận, Bát Quái trận chính danh là cửu cung Bát Quái trận, giản đơn biến thành phức tạp, dịch hữu vân: nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Dịch có Thái Cực, sinh ra Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh ra Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh ra Bát Quái, bát quái biến thành lục thập tứ hào, vòng đi vòng lại biến hóa vô cùng. Mà trong lục thập tứ hào còn có biến hào, âm hào biến dương hào, dương hào biến âm hào, huyền diệu khó giải thích, biến ảo vô cùng.” (^o^ thiệt đau đầu) Dạ Dương vừa nói vừa lay động cờ, trận hình theo đó mà biến hóa. Ưu thế của kỵ binh Tấn quốc hoàn toàn phát huy không được, kỵ binh một ngày mất đi ngựa, lực công kích giảm xuống rất lớn. Dạ Dương ra lệnh binh sĩ hung hăng công kích chiến mã của Tấn quốc, kỵ binh đều biến thành bộ binh, hoàn toàn rơi vào thế bị động, chỉ cần bọn họ té lăn trên đất chẳng khác nào tử vong.
“Ngạch. . . Trí tuệ của tướng quân, bản vương thụ giáo.” Đoan Mộc Tuyết nghe xong nửa ngày, kỳ thực không hiểu gì, cái gì âm dương, cái gì lục thập tứ hào, Đoan Mộc Tuyết mơ mơ màng màng, lại sợ bị Dạ Dương nhìn ra mình không hiểu, bị người chê cười, Vì vậy Đoan Mộc Tuyết hàm hồ gật đầu. Trầm Luyện nhìn ra Đoan Mộc Tuyết giả bộ, len lén chê cười Đoan Mộc Tuyết là tên ngu ngốc.
Tiêu Tuấn Lương không hổ là đại tướng quân, tuy binh sĩ của Tề quốc bố trí đội hình rất tốt, nhưng hắn cũng không sợ hãi, xung phong phía trước, mưu toan phá tan trận hình, cầm trong tay phương thiên họa kích trực tiếp đâm vào khe hở giữa hai người, lỗ hổng bị giải khai lại lập tức có binh sĩ vào lấp đầy. Tiêu Tuấn Lương đỏ mắt, hắn bị vây trong những bộ binh này, uy lực phát huy không được. Bỗng nhiên tuấn mã của Tiêu Tuấn Lương té ngã, hắn rơi xuống, bộ binh lập tức tới giết hắn. Tiêu Tuấn Lương rút bảo kiếm ra đâm chết một bộ binh, đoạt lấy tấm chắn của bộ binh kia, liều mạng chém giết. Đôi mắt của Tiêu Tuấn Lương đỏ như ác ma, liều mạng sát nhân, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, giết bọn họ, lao ra khỏi đây.
“Tiêu Tuấn Lương đáng chết, bản vương thu thập tên yêu nghiệt này!” Đoan Mộc Tuyết tinh thần tỉnh táo, đánh rắn giập đầu, hắn cũng là cường hạng. Đoan Mộc Tuyết mang theo chiến phủ, thúc mã nhằm phía Tiêu Tuấn Lương.
Dạ Dương nghĩ đôi khi mình cũng vô tâm vô phế, thích nhìn người khác lâm vào đường cùng, cái tên Đoan Mộc Tuyết này thật nóng vội, vội vàng đánh rắn giập đầu. Trong lòng Dạ Dương cảm thấy buồn cười, Đoan Mộc Thanh Lam dưỡng ra một nhi tử như thế cũng rất không dễ dàng. Nhi tử, bỗng nhiên Dạ Dương nghĩ tới Trình Thu Bình, bị đại đồ đệ của mình hãm hại, mỗi khi nghĩ tới hắn trong lòng lại mơ hồ đau.
“Dương, ngươi làm sao vậy, sao sắc mặt lại xấu như thế?” Long Uyên thấy sắc mặt Dạ Dương có vẻ đau thương, liền thân thiết hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Dạ Dương vừa cười vừa nói. Dạ Dương một lần nữa chỉnh đốn tinh thần, điều binh khiển tướng.
Đoan Mộc Tuyết mang theo chiến phủ thúc mã đi tới trước mặt Tiêu Tuấn Lương, hét lớn một tiếng: “Mau tránh ra, ở đây giao bản vương xử trí.”
Tiêu Tuấn Lương giết người đỏ cả con mắt, thấy Đoan Mộc Tuyết càng thêm phẫn nộ, đang nghĩ ngợi phải làm thịt tiểu tử này thế nào, thì hắn đã đến tận cửa. “Đoan Mộc Tuyết, Tề quốc các ngươi đặt bẫy ta, không coi là anh hùng hảo hán!”
“Dụng binh không thể không dụng kế, chỉ cần ngươi đầu hàng, bản vương không giết ngươi.” Đoan Mộc Tuyết nói.
“Vương gặp vương, nước cờ này chưa biết ai thua!” Tiêu Tuấn Lương nghiêm mặt nói, lúc này phấn hòa với tro đen, bị mồ hôi làm nhòa, biểu tình lại dữ tợn, không khác gì ác quỷ sống.
“Đây chính là ngươi nói, đừng trách bản vương không khách khí!” Đoan Mộc Tuyết vung chiến phủ, Tiêu Tuấn Lương giơ tấm chắn ngăn trở, chợt nghe một thanh âm vang lên, tấm chắn bị phá thành mảnh nhỏ. Tiêu Tuấn Lương thất kinh, lần trước chiến phủ đánh gãy phương thiên họa kích của hắn, hiện tại phá nát tấm chắn, binh khí của Đoan Mộc Tuyết lợi hại như vậy, phần thắng của hắn có bao nhiêu? Trên chiến trường không được nửa phần do dự, Tiêu Tuấn Lương một kiếm chém đứt chân chiến mã của Đoan Mộc Tuyết, lúc chiến mã ngã sấp xuống, Đoan Mộc Tuyết nhảy dựng lên xoay người vung một búa, Tiêu Tuấn Lương liền lui về phía sau, tránh thoát, một kiếm đâm tới, Đoan Mộc Tuyết bước tiến vừa chuyển, dùng búa ngăn trở trường kiếm, cố sức đẩy, Tiêu Tuấn Lương bị đẩy dời đi một trượng xa, hắn lại một lần nữa bị lực của Đoan Mộc Tuyết làm chấn kinh. Chiến phủ của Đoan Mộc Tuyết vung lên, Tiêu Tuấn Lương thả người nhảy, tránh thoát công kích, nghiêng người, lại một kiếm đâm tới. Tay trái buông chiến phủ ra, thân ảnh chợt lóe, khiến Tiêu Tuấn Lương đâm vào khoảng không, Đoan Mộc Tuyết dũng mãnh nắm lấy tay Tiêu Tuấn Lương, chợt nghe “tạp ba” một tiếng, Tiêu Tuấn Lương kêu thảm, bảo kiếm rơi trên mặt đất. Tiêu Tuấn Lương bị Đoan Mộc Tuyết bẻ gãy tay.
“Son phấn Vương gia, ngươi đầu hàng hay không.” Đoan Mộc Tuyết nhe răng cười, hàn quang trong đôi mắt hoa đào bắn ra bốn phía, sát khí hiển hiện. Tiêu Tuấn Lương lúc này chỉ như con kiến, mặc hắn bóp chết.
Tiêu Tuấn Lương ôm cánh tay, mồ hôi lạnh chảy ròng, Đoan Mộc Tuyết thật là lợi hại. Hắn ngẩng đầu gắt gao nhìn thẳng Đoan Mộc Tuyết, nếu lúc này hắn là độc xà, sẽ lập tức sẽ cắn chết Đoan Mộc Tuyết. Binh sĩ Tề quốc đặt đao trên cổ Tiêu Tuấn Lương, uy hiếp: “Có đầu hàng hay không!”
“Chết cũng không hàng!” Tiêu Tuấn Lương cắn răng, ôm quyết tâm không khuất phục.
“Không hàng cũng không sao, thỉnh Tiêu Vương gia đến đại doanh của chúng ta làm khách, chúng ta tăng tiến quan hệ ngoại giao giữa hai nước một chút.” Dạ Dương đi tới, cười tủm tỉm nói.
Tiêu Tuấn Lương thóa mọa, nhân gia nghĩ Dạ Dương ngươi là người tốt, không ngờ ngươi cũng học thói xấu của Đoan Mộc Tuyết, gần mực thì đen, gần Đoan Mộc Tuyết ngươi cũng thành người ngu ngốc!
Cánh tay Tiêu Tuấn Lương được quân y trị liệu, Đoan Mộc Tuyết đối xử với hắn coi như khách khí, không có hành hạ hắn, chỉ hỏi hắn giải dược.
“Son phấn Vương gia, chúng ta vất vả để bắt được ngươi, chính là muốn giải dược, chỉ cần ngươi đưa giải dược cho ta, ta lập tức thả ngươi.” Đoan Mộc Tuyết chê cười nhìn Tiêu Tuấn Lương.
Tiêu Tuấn Lương chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn hận muốn giết chết Đoan Mộc Tuyết, muốn giải dược gì chứ, ta có giải dược gì?
“Giải dược gì?”
“Ngươi bắn hoàng thúc ta bị thương, trên mũi tên có độc dược, hiện giờ hoàng thúc của ta đang trúng độc, đưa giải dược cho ta!” Đoan Mộc Tuyết hỏi trực tiếp, hắn cho rằng có Tiêu Tuấn Lương trong tay, hắn cũng không tin lấy không được giải dược.
Tiêu Tuấn Lương minh bạch, Đoan Mộc Du trúng độc, trách không được bọn họ nhọc lòng bắt ta như vậy. “Ta không có giải dược, độc dược vốn không có giải dược. Ngươi cho rằng trên chiến trường ta có thể lưu lại giải dược cho địch nhân sao?”
“Ngươi không có giải dược, ai dám tin a!” Đoan Mộc Tuyết cho rằng Tiêu Tuấn Lương lừa hắn, không chịu xuất ra giải dược. “Nếu ngươi không đưa giải dược cho ta, ngươi xem ta hành hạ ngươi thế nào.”
“Hừ, vốn không có giải dược, ta kiếm đâu ra đưa các ngươi.” Tiêu Tuấn Lương hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn Đoan Mộc Tuyết, “Ngươi có thủ đoạn gì, nghiêm hình tra tấn, nhân gia không sợ, chỉ bằng đầu óc của ngươi, thì tìm được thủ đoạn gì hành hạ người chứ.”
“Ngươi chờ cho ta!” Ngữ khí coi thường của Tiêu Tuấn Lương làm Đoan Mộc Tuyết phẫn nộ.
Tiêu Tuấn Lương cảm thấy buồn cười, người ngu ngốc như ngươi thì có thủ đoạn gì. Hơn nữa độc này không có giải dược, độc dược là ta tùy tiện bảo người chế, căn bản không chế giải dược. Đoan Mộc Du chết thì chết, vừa lúc Tề quốc chết một đại tướng, đối với Tấn quốc trăm lợi mà không hại.
Tiêu Tuấn Lương đang nghĩ Đoan Mộc Tuyết sẽ đối phó hắn thế nào, thì thấy Đoan Mộc Tuyết cùng một vị quân y trung niên đi vào, Đoan Mộc Tuyết hạ lệnh: “Điểm vào huyệt vị của hắn.” Đoan Mộc Tuyết ra lệnh một tiếng, quân y thủ pháp thành thạo, Tiêu Tuấn Lương chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên bắt đầu cười ha ha không ngừng.
“Ngươi không nói ra giải dược, ta để ngươi cười đến chết. Một canh giờ không nói, ngươi sẽ cười một canh giờ, một ngày đêm không nói ngươi sẽ cười một ngày đêm.” Đoan Mộc Tuyết đắc ý dào dạt.
Khốn nạn, Đoan Mộc Tuyết, ta xỉ vả tổ tiên ngươi! Tiêu Tuấn Lương mắng thầm, hắn ha ha ha cười to, điên cuồng cười to, người không biết đều cho rằng hắn điên rồi. “Ha ha ha. . . Độc dược ha ha ha thực sự không có giải dược ha ha ha ha. . . Thề với trời ha ha ha. . . Ta không lừa ngươi ha ha ha. . .”
“Ta không tin, ngươi nói thật đi.” Đoan Mộc Tuyết khoanh tay, ngồi xem náo nhiệt, ta cũng không tin ngươi không nói thật, cho ngươi cười đến chết.
“Đoan Mộc Tuyết ha ha ha ha. . . . Ngươi thật thiếu đạo đức ha ha ha. . .” Tiêu Tuấn Lương cười to không ngừng, trong miệng mắng.
“Trên mũi tên có độc dược, ngươi so với ta đạo đức hơn sao.” Đoan Mộc Tuyết nói.
Dạ Dương, Long Uyên cùng Đoan Mộc Du ngồi ở trong đại trướng, bọn họ muốn trình báo chuyện Tiêu Tuấn Lương và chuyện trúng độc của Đoan Mộc Du nên viết tấu chương, chợt nghe bên ngoài từng đợt thanh âm cuồng tiếu. Đoan Mộc Du biết là Đoan Mộc Tuyết tác quái, hỏi thân binh: “Bên ngoài là ai cuồng tiếu?” (^o^ cuồng tiếu = cười to)
“Kính thân vương muốn Tiêu Tuấn Lương giao ra giải dược, Tiêu Tuấn Lương nói không có giải dược, Kính thân vương không tin, liền bảo quân y điểm huyệt vị của Tiêu Tuấn Lương, muốn Tiêu Tuấn Lương cười đến chết.” Thân binh giải thích.
Tạp ba một tiếng, Đoan Mộc Du tức giận bẻ gẫy cán bút, “Cái tên hầu tử này, không có lúc nào yên ổn! Nói cho kính thân vương, không muốn chết thì dừng tác quái cho ta!”
“Vâng.” Thân binh sát sát mồ hôi hột, lập tức chạy ra nhắn nhủ mệnh lệnh.
“. . . .” Dạ Dương và Long Uyên không biết nói gì, đối với trình độ tác quái của Đoan Mộc Tuyết, vô cùng bội phục.
——————————————-
Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe Đoan Mộc Du trúng độc, liền mang theo Đoan Mộc Dĩnh đích thân tới tiền tuyến thăm đệ đệ (^o^ đi đâu cũng đưa em theo). Thuận tiện mang đến một ít dược vật giải độc, lập tức phái người bảo Đoan Mộc Dư cấp tốc đến tiền tuyến trị thương cho Đoan Mộc Du.
Đoan Mộc Dĩnh giống như chim nhỏ sổ lồng, kéo theo Khuynh Thành chạy khắp nơi trong quân doanh, đã lâu không có nhìn quân doanh, thật hoài niệm a. Kiếp trước mình làm tướng quân, mỗi ngày thao luyện nhân mã, cực kỳ uy phong, hiện tại thì ngược lại, uy phong không có một xíu.
“Ngũ ca, Tiêu Tuấn Lương đâu?” Đoan Mộc Dĩnh cười xấu xa hỏi.
“Ở doanh trướng bên kia, hoàng thúc cũng thật là, đối với địch nhân khách khí như vậy.” Đoan Mộc Tuyết bất mãn oán giận.
“Chúng ta đi xem hắn thế nào?” Đoan Mộc Dĩnh cười như một tiểu ác ma, Đoan Mộc Tuyết đánh một cái rùng mình.
Tiêu Tuấn Lương bỗng nhiên lạnh cả người, chẳng lẽ ta cảm lạnh sao? Lúc hắn đang buồn bực, thì thấy Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Tuyết và Trầm Luyện đi đến, Đoan Mộc Dĩnh dắt theo một con cẩu, con cẩu kia phi thường hùng tráng, ngồi dưới đất mà cao đến ngực Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh thực sự là quá nguy hiểm.
“Tử Vương gia, ngu ngốc Vương gia, hai người các ngươi tới nơi này làm cái gì?” Tiêu Tuấn Lương nói.