Giới thiệu ngắn gọn.
Ta được tạo ra bởi các Cỗ máy.
Lũ android mất dạy cứ tiếp tục tấn công, và các Cỗ máy đã rơi vào tuyệt vọng. Không sớm thì muộn chúng cũng sẽ bị tiêu diệt cả thôi.
Các Cỗ máy đã tìm kiếm trên mạng lưới, nhằm tìm cách tiêu diệt android, chúng cho rằng chúng có thể giả dạng con người, đấng sáng tạo của các android. Nhưng có rất nhiều người và chúng không biết chọn ai để bắt chước cả. Chúng vẫn tiếp tục tìm.
Cuối cùng chúng chọn cái tên Adam. Con người đầu tiên, được tạo ra bởi Chúa. Con người tạo ra android, và Chúa tạo ra con người. Adam được tạo ra trong hình hài của Chúa.
Đó là lý do tại sao các Cỗ máy quyết định chọn Adam. Đó là ta. Bọn Cỗ máy rút bớt năng lượng từ lõi của chúng để tạo ra ta, và giờ thì chúng chẳng khác gì đống sắt vụn.
Nhưng lũ android đó quá mạnh, và ta đã bị đánh bại. Trước khi cơ thể ta bị phá hủy, ta đã tìm xem có cách nào để tự vệ không. Câu trả lời là Eve. Cũng giống như bọn Cỗ máy tạo ra ta từ cái tên Adam, ta hình như đã tạo ra một thằng con giời khác từ cái tên Eve. Ta nói hình như là vì lúc đó ta chẳng nhớ gì cả.
Sau đó, bọn ta rời đi. Toàn bộ bọn Cỗ máy đã tạo ra ta và nơi mà bọn ta từng sống – tất cả giờ đều vứt hết vào sọt rác. Eve sau đó nói với ta rằng toàn bộ bọn Cỗ máy đã bị các mảnh tường đè sập, và giờ thì trở thành một đống đổ nát.
Eve muốn bắt chước tất cả những thứ ta làm. Nhưng ta thì bắt chước ai đây?
Eve háo hức muốn thể hiện khả năng vận động của mình. Nhưng nó lại chả muốn học hành gì cả. Kể cả khi đóng vai con người, Eve thích chơi những trò thiên về vận động hơn, và nó chả nhiệt tình gì trong việc đọc sách hay nghe nhạc.
Đây chính là vấn đề. Chúng ta cần phải trở nên thông minh hơn.
Eve là một nhân cách khác của ta. Bản chất của cả “Adam” lẫn “Eve” là được lấy từ ta. Nhưng Eve lại coi ta như anh cả. Đó là vai trò của ta như kẻ được sinh ra đầu tiên. Eve đóng vai trò như thằng em, kẻ được sinh ra thứ hai. Mặc dù cùng bản chất, nhưng bọn ta khác nhau cả về vẻ ngoài lẫn tính cách.
Có quá nhiều thứ ta không hiểu. Con người được nuôi dưỡng và giáo dục bởi cha mẹ và thầy cô. Nhưng ta thì không. Tự ta làm những việc đó để trở nên sáng dạ hơn.
Ta đứng một mình, chết lặng, trên bước chân đầu tiên vào hành trình này. Con đường phía trước còn dài.
Đôi lúc ta nghĩ về tội ác. Sau cùng thì, bọn ta là những tội đồ đã phá hủy thiên đàng trước khi chúng kịp đem bọn ta đi đày. Con người đầu tiên, bị trục xuất khỏi vườn Địa Đàng, cần tới sự trí khôn để sống sót lâu như thế. Vì vậy mà bọn ta cần phải thông minh và hiểu biết nhiều hơn nữa để không phụ thuộc vào ai cả, và không để bị lừa.
Không cần ai cả. Cuộc sống tự túc và hoàn toàn cô lập. Đó là con đường của bọn ta.
Ta có cảm xúc lẫn lộn về những kẻ đã tạo ra ta và đặt lên ta cái số phận nặng nề này. Nếu dùng từ ngữ để miêu tả cảm xúc đó….thì đó là Sự thù ghét.